Chương 8: Quá Khứ
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
_____________________________
Chương 7: Quá Khứ
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua bả vai Tô Mạc hoàn toàn khơi dậy hung tính tiềm ẩn trong cơ thể cậu. Mới vừa rồi Tô Mạc còn dự định bắt sống bọn họ để tìm ra chủ nhân phía sau màn làm ra điều này.
Nhưng hiện tại cậu chỉ muốn xé nát tất cả những người đang ở trước mặt. Trong khu rừng tăm tối, hắc y nhân vừa mới đâm trúng Tô Mạc lại lần nữa hướng lưỡi kiếm đâm tới trái tim Tô Mạc. Nhưng lần này đây lại không có vị thần nào chiếu cố gã.
Tô Mạc vươn tay phải nhanh như tia chớp trực tiếp nắm lấy thân kiếm kéo về phía mình. Hắc y nhân mất đi trọng tâm chỉ cảm thấy trên cổ mình đau xót, sau đó liền vĩnh biệt thế giới này.
Tô Mạc không chút để ý ném hắc y nhân đã tắt thở từ trên tay xuống, xoay người tập trung vào mục tiêu tiếp theo.
Vào giờ phút này, cho dù là một thích khách chuyên nghiệp, thân kinh bách chiến cũng ở một khắc này đều cảm giác sống lưng tê dại, theo bản năng dừng một chút. Ngay sau đó trong nháy mắt đầu của gã đã rơi xuống đất.
Đến khi Vân Phi Vũ chèo thuyền đuổi tới, liền thấy Tô Mạc cả người toàn là máu đứng trong một đống thi thể, đôi mắt khát máu làm người cảm thấy như thể đã rơi xuống địa ngục.
Tô Mạc cố nén sát ý đang dâng trào trong cơ thể, thân thể khẽ run, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
“Điện......” Vân Phi Vũ nhìn Tô Mạc cách đó không xa, vừa mở miệng chợt cảm thấy cổ mình ớn lạnh.
Tô Mạc trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Vân Phi Vũ, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy cổ hắn.
“Điện hạ......” Vân Phi Vũ hô hấp không thuận, kêu lên một cách gian nan.
Đôi tay Tô Mạc run rẩy càng ngày càng lợi hại, trong mắt lóe một tia giãy giụa mãnh liệt. Đột nhiên cậu dùng một chưởng đẩy Vân Phi Vũ ra, nháy mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng.
Một lát sau, những tiếng vang lớn không ngừng truyền đến từ sâu trong rừng, dần dần tiếng động càng ngày càng xa. Chờ Vân Phi Vũ đuổi tới thì chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn, một nửa tòa sơn phong đã bị Tô Mạc phá hủy không ra bộ dáng gì.
Vân Phi Vũ đứng trên mặt đất trong lòng đập thình thịch. Hắn chỉ biết Thái Tử rất mạnh mẽ, thiên quân vạn mã* đều không ngăn được hắn, nhưng hắn không ngờ đến Thái Tử lại mạnh đến như vậy. Hắn cau mày nghĩ đến, chỉ sợ ngay cả bức tường thành cũng không thể đứng vững trước một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
(*) Thiên quân vạn mã: hàng ngàn quân sĩ và chiến mã.
Tô Mạc cuộn tròn nằm trên mặt đất. Những ký ức bị hắn áp chế giống như hồng thủy vỡ đê đột nhiên ập vào trong đầu Tô Mạc làm đầu cậu đau như muốn nứt ra.
Đứa trẻ 6 tuổi đã bắt đầu có thể nhớ được mọi chuyện, nhưng mà ký ức trong đầu Tô Mặc Trì không hề đẹp chút nào.
Mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ ti tiện. Để có được vinh hoa phú quý mà nàng không màng thủ đoạn mà bò lên trên. Sau khi nàng bị hoàng đế hoặc phi tần khác trong cung ngược đãi, liền lấy hắn cùng các cung nữ, thái giám để trút giận.
Hắn ta chỉ là hoàng tử không được sủng ái, lúc hắn không có mẫu thân che chở, ngay cả một cung nữ cũng dám đem nước rửa chân hắt lên người hắn.
Khi Tô Mặc Trì chín tuổi, mẫu thân của hắn chết vì những âm mưu trong hậu cung tranh đấu. Sau đó hắn bị một vị phi tần có thù oán với mẫu thân hắn nhận nuôi.
Từ đó về sau, Tô Mặc Trì có một cuộc sống không bằng heo chó. Đánh chửi chỉ là chuyện thường ngày, hắn ngủ trên nền tuyết trắng, quỳ trên đinh bản, thậm chí hắn còn ăn cơm cùng với lũ chó.
Ngoài việc tranh sủng, các nữ nhân trong hậu cung thường làm nhất khi vô cùng nhàm chán đó chính là tra tấn người khác bằng nhiều cách thức khác nhau lại còn không nhìn ra được miệng vết thương.
Mãi cho đến khi Tô Mặc Trì mười ba tuổi, một vị trung niên phong độ nhẹ nhàng đến hoàng cung, gã tự xưng là Trường Sinh tán nhân* và được hoàng đế tôn sùng là thượng tân.
(*) Trường Sinh tán nhân: nghĩa đen là kẻ lang thang trường thọ.
Trường Sinh tán nhân sau khi vô tình nhìn thấy Tô Mặc Trì, liền lập tức thể hiện ra sự yêu thích đối với hắn.
Tô Mặc Trì từ nhỏ đã sống qua một cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác để sống, tự nhiên hiểu được Trường Sinh không phải là người tốt nên cứ mỗi lần thấy gã liền đi đường vòng.
Nhưng Trường Sinh tán nhân võ nghệ cao cường Tô Mặc Trì muốn tránh cũng không được, Trường Sinh tán nhân lại không làm ra cái gì bất lợi đối với hắn, cùng với sự cám dỗ của quyền lực vì vậy Tô Mặc Trì trở thành Trường Sinh đồ đệ.
Trong hai năm từ khi trở thành đệ tử của Trường Sinh, là ngày mà cả đời Tô Mặc Trì cảm thấy vui vẻ nhất.
Hắn thậm chí còn phải lòng một tiểu cung nữ luôn đi theo bên người chiếu cố hắn. Nhưng sau khi chuyện này bị Trường Sinh phát hiện, hung thú rốt cuộc cũng lộ ra nanh vuốt.
Thì ra Tô Mặc Trì là thể chất thuần Âm hiếm thấy, là lô đỉnh** khó mà có được. Trường Sinh giết cung nữ kia rồi cầm tù Tô Mặc Trì.
(*) Ám chỉ những người được nam tu sĩ sử dụng cả trong truyện kiếm hiệp và tiên hiệp, để tăng sức mạnh võ thuật của họ thông qua việc lấy Âm để tăng cường sức mạnh Dương.
Tô Mặc Trì lại lần nữa trải qua sinh hoạt như địa ngục. Một năm sau, Tô Mặc Trì cuối cùng cũng tìm được cơ hội giết chết Trường Sinh và cướp lấy toàn bộ công lực của hắn.
Từ nay về sau Tô Mặc Trì biến thành một đại ma đầu nhà nhà đều biết, hơn nữa còn không thể rời xa nam nhân.
Sở dĩ hắn lăng ngược nam nhân là bởi vì hắn căn bản không thích nam nhân, hắn chán ghét những cái đó ở trên người nam nhân. Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ thích tiểu cung nữ đã chết kia mà thôi.
Lúc này đây, ký ức của hai linh hồn khác nhau hoàn toàn dung hợp với nhau.
Tô Mạc rõ ràng cảm nhận sau khi biết được tin Thanh Tuyết đã chết, Tô Mặc Trì đã tuyệt vọng như thế nào. Cậu không tự chủ được mà hô lên cái tên kia. Ngôn Tình Sủng
“Thanh Tuyết......”
Khi Vân Phi Vũ đuổi tới, liền nhìn thấy Tô Mặc Trì yếu ớt cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng nỉ non một cái tên mà hắn chưa từng nghe qua. Đáng thương đến làm nhân tâm đau đớn.
“Thanh Tuyết......” Tô Mặc Trì thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, phảng phất giống như đã lâm vào một cơn ác mộng không thể thoát ra.
Vân Phi Vũ bước tới, biểu tình phức tạp.
Đột nhiên, Tô Mạc mở choàng mắt, quát lên: “Cút!”
Một tia lãnh quang lóe lên trong mắt Vân Phi Vũ.
Tô Mạc chống thân thể ngồi dậy, nhìn Vân Phi Vũ cách đó không xa nói: “Ta không khống chế tốt được sức lực của chính mình, ngươi đi mau.”
Vân Phi Vũ kinh ngạc một chút, hắn đã từng nhìn thấy Tô Mặc Trì hung ác nham hiểm, từng thấy Tô Mặc Trì giết người không chớp mắt, cũng đã từng thấy qua Tô Mặc Trì tra tấn người khác để mua vui. Chỉ duy nhất chưa thấy qua Tô Mặc Trì sẽ vì người khác mà quan tâm, suy nghĩ đến như vậy.
Trong một lúc nhất thời, hắn thế nhưng lại cảm thấy có chút mới lạ mà hòa hảo cười.
“Điện hạ, chúng ta hồi cung đi.”
“Rầm” tảng đá to bằng nắm tay bị niết đến dập nát ở trong tay Tô Mạc, cậu tức giận nói: “Không cần ngươi quản, mau đi đi.”
Sát ý bị kìm nén đột nhiên chuyển biến thành dục vọng, Tô Mạc thầm mắng đây là cái thân thể quái quỷ gì vừa thấy nam nhân liền biến thành như vậy.
Mà Tô Mạc cho rằng lời nói của bản thân tức giận không thể át, Vân Phi Vũ nghe vào trong tai kỳ thật đến một chút lực công kích đều không có, mà nó ngược lại còn mang theo một chút dụ hoặc, dụ dỗ hắn chậm rãi bước tới.
Hơi thở của Vân Phi Vũ dần dần chiếm cứ lấy thần trí của Tô Mạc, hắn liều mạng đè nén xúc động muốn ném đối phương xuống đất: “Vân Phi Vũ, ngươi đang tìm đường chết sao! Mau tránh ra!”
“Điện hạ, người có phải rất khó chịu không?” Vân Phi Vũ ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Tô Mạc đột nhiên ngẩng đầu đẩy hắn ra rồi xoay người bay nhanh xẹt qua ngọn cây biến mất vào trong màn đêm.
Vân Phi Vũ ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng nơi Tô Mạc vừa mới biến mất.
Trong Thái Tử điện phần lớn mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khi Tô Mạc tiến vào cũng không kinh động bất kì ai.
Hoàng Tuyên đang ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy. Mùi máu tươi dày đặc từ trong bóng đêm truyền đến, Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy đột nhiên bị Tô Mạc ném trở lại trên giường.
“Điện hạ, người bị thương?” Hoàng Tuyên cả kinh nói.
Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy lại bị Tô Mạc ấn xuống, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.”
Sau đó trong phòng liền vang lên các loại thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Ngư: Sướng nhất Hoàng Tuyên rồi được vợ cho ăn lần 2 luôn:))
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạc vào triều sớm với một mảnh vải được buộc trên vai.
Mọi người đều bị sốc đến mức không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thái Tử bị thương! Thái Tử cư nhiên bị thương! Thái Tử cũng có thể bị thương sao?!
Tất cả mọi người đều kinh tủng, hiển nhiên các vị đại thần đối với chuyện Tô Mạc bị ám sát lần này một chút cũng không ngoài ý muốn. Từ cú sốc lần đầu tiên khi nghe được tin Thái Tử bị ám sát, họ lại bắt đầu quen dần sau khi thấy càng nhiều cuộc ám sát diễn ra.
Thời điểm điên cuồng nhất là khi Thái Tử gặp phải hơn mười mấy đợt thích khách chỉ trong một ngày, nhưng đó đều là chuyện của hai năm trước. Thẳng đến cuối cùng những thích khách đều có đi mà không có về, thì các cuộc ám sát mới giảm bớt một ít.
Họ thậm chí còn không nghe được bất kì tin tức bất lợi nào nhằm vào Thái Tử trong mấy tháng gần đây.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ chờ đợi cơn thịnh nộ của Thái Tử.
Tô Mạc quả thật rất phẫn nộ, lập tức hạ lệnh cho toàn thành giới nghiêm tìm kiếm kẻ khả nghi.
(*) Giới nghiêm = phong tỏa.
Tô Mạc không thích giết người vô tội, nhưng cậu cũng không phải thánh phụ. Khi sinh mệnh của chính mình bị uy hiếp, cậu cảm thấy chính mình hẳn là cần phải đáp trả, bất kể đối phương có là ai.
Chiếc long ỷ mới chế tạo được mạ vàng, Tô Mạc cảm giác ngồi trên đó thoải mái hơn nhiều.
Sau khi các quan viên hội báo sự vụ như thường lệ, Lễ Bộ thượng thư Bành Hán tiến lên nói: “Điện hạ, một tháng sau đó là thi hội, thỉnh điện hạ bổ nhiệm chủ và phó giám khảo.”
Tô Mạc gật đầu nói: “Bành Hán, ngươi là chủ giám khảo, Vân Cảnh, ngươi sẽ là phó giám khảo.”
“Tạ điện hạ.”
“Vương Văn Trạch.” Tô Mạc gọi vào.
Vương Văn Trạch tiến lên đáp: “Thần ở đây.”
“Bổn cung mệnh ngươi đi Ích Sơn xây dựng một xưởng binh khí và ngươi sẽ là người trông coi, Hộ Bộ chi ngân sách 100 vạn lượng, hơn nữa......” Tô Mạc sau khi phân phó từng hạng mục xong, cảm giác chính mình giống một người mẹ già cái gì cũng đều yêu cầu chính mình phải đích thân lo liệu mọi việc.
Sau khi bãi triều Tô Mạc lại bận rộn không ngừng mà đi vào Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương.
Nhìn một cái, đây đều là chuyện gì? Lý thị lang tác phong bất chính hàng đêm đều lảng vảng trong thanh lâu; Ngô ngự sử không tuân theo đạo hiếu, đuổi lão cha mẹ về nông thôn, Lữ đại nhân là người cần chính, yêu nước yêu dân nên được thăng quan, ai ai ăn hối lộ trái pháp luật, ai ai xem mạng người như cỏ rác mà chém chém giết giết, gia nô nhà ai chó cậy gần chủ...
Nhìn những chuyện tầm thường này, Tô Mạc xem đến đầu như muốn nổ tung.
_____________________________
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
_____________________________
Chương 7: Quá Khứ
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua bả vai Tô Mạc hoàn toàn khơi dậy hung tính tiềm ẩn trong cơ thể cậu. Mới vừa rồi Tô Mạc còn dự định bắt sống bọn họ để tìm ra chủ nhân phía sau màn làm ra điều này.
Nhưng hiện tại cậu chỉ muốn xé nát tất cả những người đang ở trước mặt. Trong khu rừng tăm tối, hắc y nhân vừa mới đâm trúng Tô Mạc lại lần nữa hướng lưỡi kiếm đâm tới trái tim Tô Mạc. Nhưng lần này đây lại không có vị thần nào chiếu cố gã.
Tô Mạc vươn tay phải nhanh như tia chớp trực tiếp nắm lấy thân kiếm kéo về phía mình. Hắc y nhân mất đi trọng tâm chỉ cảm thấy trên cổ mình đau xót, sau đó liền vĩnh biệt thế giới này.
Tô Mạc không chút để ý ném hắc y nhân đã tắt thở từ trên tay xuống, xoay người tập trung vào mục tiêu tiếp theo.
Vào giờ phút này, cho dù là một thích khách chuyên nghiệp, thân kinh bách chiến cũng ở một khắc này đều cảm giác sống lưng tê dại, theo bản năng dừng một chút. Ngay sau đó trong nháy mắt đầu của gã đã rơi xuống đất.
Đến khi Vân Phi Vũ chèo thuyền đuổi tới, liền thấy Tô Mạc cả người toàn là máu đứng trong một đống thi thể, đôi mắt khát máu làm người cảm thấy như thể đã rơi xuống địa ngục.
Tô Mạc cố nén sát ý đang dâng trào trong cơ thể, thân thể khẽ run, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
“Điện......” Vân Phi Vũ nhìn Tô Mạc cách đó không xa, vừa mở miệng chợt cảm thấy cổ mình ớn lạnh.
Tô Mạc trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Vân Phi Vũ, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy cổ hắn.
“Điện hạ......” Vân Phi Vũ hô hấp không thuận, kêu lên một cách gian nan.
Đôi tay Tô Mạc run rẩy càng ngày càng lợi hại, trong mắt lóe một tia giãy giụa mãnh liệt. Đột nhiên cậu dùng một chưởng đẩy Vân Phi Vũ ra, nháy mắt biến mất ở chỗ sâu trong rừng.
Một lát sau, những tiếng vang lớn không ngừng truyền đến từ sâu trong rừng, dần dần tiếng động càng ngày càng xa. Chờ Vân Phi Vũ đuổi tới thì chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn, một nửa tòa sơn phong đã bị Tô Mạc phá hủy không ra bộ dáng gì.
Vân Phi Vũ đứng trên mặt đất trong lòng đập thình thịch. Hắn chỉ biết Thái Tử rất mạnh mẽ, thiên quân vạn mã* đều không ngăn được hắn, nhưng hắn không ngờ đến Thái Tử lại mạnh đến như vậy. Hắn cau mày nghĩ đến, chỉ sợ ngay cả bức tường thành cũng không thể đứng vững trước một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
(*) Thiên quân vạn mã: hàng ngàn quân sĩ và chiến mã.
Tô Mạc cuộn tròn nằm trên mặt đất. Những ký ức bị hắn áp chế giống như hồng thủy vỡ đê đột nhiên ập vào trong đầu Tô Mạc làm đầu cậu đau như muốn nứt ra.
Đứa trẻ 6 tuổi đã bắt đầu có thể nhớ được mọi chuyện, nhưng mà ký ức trong đầu Tô Mặc Trì không hề đẹp chút nào.
Mẫu thân của hắn chỉ là một cung nữ ti tiện. Để có được vinh hoa phú quý mà nàng không màng thủ đoạn mà bò lên trên. Sau khi nàng bị hoàng đế hoặc phi tần khác trong cung ngược đãi, liền lấy hắn cùng các cung nữ, thái giám để trút giận.
Hắn ta chỉ là hoàng tử không được sủng ái, lúc hắn không có mẫu thân che chở, ngay cả một cung nữ cũng dám đem nước rửa chân hắt lên người hắn.
Khi Tô Mặc Trì chín tuổi, mẫu thân của hắn chết vì những âm mưu trong hậu cung tranh đấu. Sau đó hắn bị một vị phi tần có thù oán với mẫu thân hắn nhận nuôi.
Từ đó về sau, Tô Mặc Trì có một cuộc sống không bằng heo chó. Đánh chửi chỉ là chuyện thường ngày, hắn ngủ trên nền tuyết trắng, quỳ trên đinh bản, thậm chí hắn còn ăn cơm cùng với lũ chó.
Ngoài việc tranh sủng, các nữ nhân trong hậu cung thường làm nhất khi vô cùng nhàm chán đó chính là tra tấn người khác bằng nhiều cách thức khác nhau lại còn không nhìn ra được miệng vết thương.
Mãi cho đến khi Tô Mặc Trì mười ba tuổi, một vị trung niên phong độ nhẹ nhàng đến hoàng cung, gã tự xưng là Trường Sinh tán nhân* và được hoàng đế tôn sùng là thượng tân.
(*) Trường Sinh tán nhân: nghĩa đen là kẻ lang thang trường thọ.
Trường Sinh tán nhân sau khi vô tình nhìn thấy Tô Mặc Trì, liền lập tức thể hiện ra sự yêu thích đối với hắn.
Tô Mặc Trì từ nhỏ đã sống qua một cuộc sống phải nhìn sắc mặt người khác để sống, tự nhiên hiểu được Trường Sinh không phải là người tốt nên cứ mỗi lần thấy gã liền đi đường vòng.
Nhưng Trường Sinh tán nhân võ nghệ cao cường Tô Mặc Trì muốn tránh cũng không được, Trường Sinh tán nhân lại không làm ra cái gì bất lợi đối với hắn, cùng với sự cám dỗ của quyền lực vì vậy Tô Mặc Trì trở thành Trường Sinh đồ đệ.
Trong hai năm từ khi trở thành đệ tử của Trường Sinh, là ngày mà cả đời Tô Mặc Trì cảm thấy vui vẻ nhất.
Hắn thậm chí còn phải lòng một tiểu cung nữ luôn đi theo bên người chiếu cố hắn. Nhưng sau khi chuyện này bị Trường Sinh phát hiện, hung thú rốt cuộc cũng lộ ra nanh vuốt.
Thì ra Tô Mặc Trì là thể chất thuần Âm hiếm thấy, là lô đỉnh** khó mà có được. Trường Sinh giết cung nữ kia rồi cầm tù Tô Mặc Trì.
(*) Ám chỉ những người được nam tu sĩ sử dụng cả trong truyện kiếm hiệp và tiên hiệp, để tăng sức mạnh võ thuật của họ thông qua việc lấy Âm để tăng cường sức mạnh Dương.
Tô Mặc Trì lại lần nữa trải qua sinh hoạt như địa ngục. Một năm sau, Tô Mặc Trì cuối cùng cũng tìm được cơ hội giết chết Trường Sinh và cướp lấy toàn bộ công lực của hắn.
Từ nay về sau Tô Mặc Trì biến thành một đại ma đầu nhà nhà đều biết, hơn nữa còn không thể rời xa nam nhân.
Sở dĩ hắn lăng ngược nam nhân là bởi vì hắn căn bản không thích nam nhân, hắn chán ghét những cái đó ở trên người nam nhân. Từ đầu đến cuối hắn đều chỉ thích tiểu cung nữ đã chết kia mà thôi.
Lúc này đây, ký ức của hai linh hồn khác nhau hoàn toàn dung hợp với nhau.
Tô Mạc rõ ràng cảm nhận sau khi biết được tin Thanh Tuyết đã chết, Tô Mặc Trì đã tuyệt vọng như thế nào. Cậu không tự chủ được mà hô lên cái tên kia. Ngôn Tình Sủng
“Thanh Tuyết......”
Khi Vân Phi Vũ đuổi tới, liền nhìn thấy Tô Mặc Trì yếu ớt cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng nỉ non một cái tên mà hắn chưa từng nghe qua. Đáng thương đến làm nhân tâm đau đớn.
“Thanh Tuyết......” Tô Mặc Trì thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, phảng phất giống như đã lâm vào một cơn ác mộng không thể thoát ra.
Vân Phi Vũ bước tới, biểu tình phức tạp.
Đột nhiên, Tô Mạc mở choàng mắt, quát lên: “Cút!”
Một tia lãnh quang lóe lên trong mắt Vân Phi Vũ.
Tô Mạc chống thân thể ngồi dậy, nhìn Vân Phi Vũ cách đó không xa nói: “Ta không khống chế tốt được sức lực của chính mình, ngươi đi mau.”
Vân Phi Vũ kinh ngạc một chút, hắn đã từng nhìn thấy Tô Mặc Trì hung ác nham hiểm, từng thấy Tô Mặc Trì giết người không chớp mắt, cũng đã từng thấy qua Tô Mặc Trì tra tấn người khác để mua vui. Chỉ duy nhất chưa thấy qua Tô Mặc Trì sẽ vì người khác mà quan tâm, suy nghĩ đến như vậy.
Trong một lúc nhất thời, hắn thế nhưng lại cảm thấy có chút mới lạ mà hòa hảo cười.
“Điện hạ, chúng ta hồi cung đi.”
“Rầm” tảng đá to bằng nắm tay bị niết đến dập nát ở trong tay Tô Mạc, cậu tức giận nói: “Không cần ngươi quản, mau đi đi.”
Sát ý bị kìm nén đột nhiên chuyển biến thành dục vọng, Tô Mạc thầm mắng đây là cái thân thể quái quỷ gì vừa thấy nam nhân liền biến thành như vậy.
Mà Tô Mạc cho rằng lời nói của bản thân tức giận không thể át, Vân Phi Vũ nghe vào trong tai kỳ thật đến một chút lực công kích đều không có, mà nó ngược lại còn mang theo một chút dụ hoặc, dụ dỗ hắn chậm rãi bước tới.
Hơi thở của Vân Phi Vũ dần dần chiếm cứ lấy thần trí của Tô Mạc, hắn liều mạng đè nén xúc động muốn ném đối phương xuống đất: “Vân Phi Vũ, ngươi đang tìm đường chết sao! Mau tránh ra!”
“Điện hạ, người có phải rất khó chịu không?” Vân Phi Vũ ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Tô Mạc đột nhiên ngẩng đầu đẩy hắn ra rồi xoay người bay nhanh xẹt qua ngọn cây biến mất vào trong màn đêm.
Vân Phi Vũ ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng nơi Tô Mạc vừa mới biến mất.
Trong Thái Tử điện phần lớn mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, khi Tô Mạc tiến vào cũng không kinh động bất kì ai.
Hoàng Tuyên đang ngủ say bỗng nhiên ngồi dậy. Mùi máu tươi dày đặc từ trong bóng đêm truyền đến, Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy đột nhiên bị Tô Mạc ném trở lại trên giường.
“Điện hạ, người bị thương?” Hoàng Tuyên cả kinh nói.
Hoàng Tuyên đang muốn đứng dậy lại bị Tô Mạc ấn xuống, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.”
Sau đó trong phòng liền vang lên các loại thanh âm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Ngư: Sướng nhất Hoàng Tuyên rồi được vợ cho ăn lần 2 luôn:))
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạc vào triều sớm với một mảnh vải được buộc trên vai.
Mọi người đều bị sốc đến mức không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thái Tử bị thương! Thái Tử cư nhiên bị thương! Thái Tử cũng có thể bị thương sao?!
Tất cả mọi người đều kinh tủng, hiển nhiên các vị đại thần đối với chuyện Tô Mạc bị ám sát lần này một chút cũng không ngoài ý muốn. Từ cú sốc lần đầu tiên khi nghe được tin Thái Tử bị ám sát, họ lại bắt đầu quen dần sau khi thấy càng nhiều cuộc ám sát diễn ra.
Thời điểm điên cuồng nhất là khi Thái Tử gặp phải hơn mười mấy đợt thích khách chỉ trong một ngày, nhưng đó đều là chuyện của hai năm trước. Thẳng đến cuối cùng những thích khách đều có đi mà không có về, thì các cuộc ám sát mới giảm bớt một ít.
Họ thậm chí còn không nghe được bất kì tin tức bất lợi nào nhằm vào Thái Tử trong mấy tháng gần đây.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ chờ đợi cơn thịnh nộ của Thái Tử.
Tô Mạc quả thật rất phẫn nộ, lập tức hạ lệnh cho toàn thành giới nghiêm tìm kiếm kẻ khả nghi.
(*) Giới nghiêm = phong tỏa.
Tô Mạc không thích giết người vô tội, nhưng cậu cũng không phải thánh phụ. Khi sinh mệnh của chính mình bị uy hiếp, cậu cảm thấy chính mình hẳn là cần phải đáp trả, bất kể đối phương có là ai.
Chiếc long ỷ mới chế tạo được mạ vàng, Tô Mạc cảm giác ngồi trên đó thoải mái hơn nhiều.
Sau khi các quan viên hội báo sự vụ như thường lệ, Lễ Bộ thượng thư Bành Hán tiến lên nói: “Điện hạ, một tháng sau đó là thi hội, thỉnh điện hạ bổ nhiệm chủ và phó giám khảo.”
Tô Mạc gật đầu nói: “Bành Hán, ngươi là chủ giám khảo, Vân Cảnh, ngươi sẽ là phó giám khảo.”
“Tạ điện hạ.”
“Vương Văn Trạch.” Tô Mạc gọi vào.
Vương Văn Trạch tiến lên đáp: “Thần ở đây.”
“Bổn cung mệnh ngươi đi Ích Sơn xây dựng một xưởng binh khí và ngươi sẽ là người trông coi, Hộ Bộ chi ngân sách 100 vạn lượng, hơn nữa......” Tô Mạc sau khi phân phó từng hạng mục xong, cảm giác chính mình giống một người mẹ già cái gì cũng đều yêu cầu chính mình phải đích thân lo liệu mọi việc.
Sau khi bãi triều Tô Mạc lại bận rộn không ngừng mà đi vào Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương.
Nhìn một cái, đây đều là chuyện gì? Lý thị lang tác phong bất chính hàng đêm đều lảng vảng trong thanh lâu; Ngô ngự sử không tuân theo đạo hiếu, đuổi lão cha mẹ về nông thôn, Lữ đại nhân là người cần chính, yêu nước yêu dân nên được thăng quan, ai ai ăn hối lộ trái pháp luật, ai ai xem mạng người như cỏ rác mà chém chém giết giết, gia nô nhà ai chó cậy gần chủ...
Nhìn những chuyện tầm thường này, Tô Mạc xem đến đầu như muốn nổ tung.
_____________________________
Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất