Chương 2: Nói chuyện yêu đương
Edit: Đuổi (wattpad.com/Oong_2508)
Nếu đã quyết định muốn chạy trốn thì tất nhiên không nên chậm trễ, Bạc Dĩ Tiệm gọi phục vụ tới: "Chúng tôi có thể đi ra bằng cửa sau được không?"
Ngoài cửa tiệm vô duyên vô cớ có nhiều cô gái vây quanh, nhân viên phục vụ hãy còn đang mờ mịt luống cuống, đột nhiên bị Bạc Dĩ Tiệm gọi tới, lập tức hiểu được vấn đề: "Không lẽ các cô ấy là vì anh..."
Bạc Dĩ Tiệm lập tức tiếp lời: "Đúng, vị ngồi đối diện tôi là một đại minh tinh."
Nhân viên phục vụ nghẹn lại, nhìn qua chỗ Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi: ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn, mỉm cười chào hỏi, cùng bộ quần áo đang mặc trên người tỏa đầy khí chất của một thần tượng đúng chuẩn.
Người phục vụ hít sâu một hơi: "...Tôi hiểu rồi, vậy hai người cứ đi ra bằng cửa sau đi!"
Ngu Sinh Vi ngay lập tức hướng ánh nhìn cảm kích sang Bạc Dĩ Tiệm.
Bạc Dĩ Tiệm nở nụ cười ngắn gọn.
Hai người lần lượt đứng dậy, khiêm tốn đi theo người phục vụ, từ quầy pha chế tiến vào nhà bếp, lại từ phòng bếp đi ra cửa sau của tiệm cà phê, kết quả mới ra khỏi cửa, liền đụng phải mấy nữ sinh đã thủ sẵn ở đây từ lúc nào.
Bạc Dĩ Tiệm giật mình trong lòng.
Tới chỗ này cũng có người canh hả...
Hắn phản xạ nhanh nhạy, nhìn Ngu Sinh Vi, giả vờ đếm ngón tay lẩm nhẩm: "Trứng gà, sữa bò, bánh mì... Lúc nãy còn nói muốn mua thứ gì nữa?"
Ngu Sinh Vi cũng bắt sóng kịp lúc, phản ứng lại.
Cậu cúi đầu, đè thấp vành mũ, thuận thế giật lấy tạp dề của tiệm cà phê treo bên cạnh đeo lên người, hắng cổ họng nói: "Nói muốn mua hạt cà phê với cả bột sữa."
Bạc Dĩ Tiệm: "Đúng, đúng là người trẻ tuổi, trí nhớ tốt."
Hai người một xướng một họa, thản nhiên đi về phía cửa ra, thẳng tắp lướt qua mấy nữ sinh kia, mắt thấy sắp thuận lợi rời khỏi vòng vây, đột nhiên một nữ sinh trong số đó bước lên một bước, đi tới trước mặt Bạc Dĩ Tiệm: "Ừm..."
Bạc Dĩ Tiệm bình tĩnh: "Xin hỏi có việc gì không?"
Nữ sinh hơi nghi ngờ: "Nhìn anh khá giống..."
Căng căng căng, lẽ nào mình bị nhận ra? Sai quá sai, sớm biết vậy cũng lấy tạp dề mặc cho rồi...
Nhưng Bạc Dĩ Tiệm vẫn rất trấn định, cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống vẫn không đổi sắc mặt, đây chính là khả năng mà mỗi một diễn viên đều tu dưỡng được: "Giống ai?"
Nữ sinh nọ: "Cao Hưng Ngạn! Nhìn anh giống Cao Hưng Ngạn lắm đó!"
Bạc Dĩ Tiệm: "..."
Ngu Sinh Vi: "... Khụ khụ."
Đừng cho là tôi không biết cậu đang cười!
Bạc Dĩ Tiệm trừng Ngu Sinh Vi một cái, tiếp theo liền dùng biểu tình vi diệu liếc mắt nhìn nữ sinh nọ, ho khan một tiếng, cười nói: "À, thì ra tôi nhìn giống hắn lắm sao? Tôi còn chưa phát hiện ra đó. Cô là fan của hắn à? Có muốn tôi ký tên cho không? Kỹ thuật ký thuê của tôi cũng tốt lắm đấy, chỉ cần cô cho tôi nhìn qua chữ ký của hắn một chút, tôi liền có thể copy."
Nữ sinh cười cười, cảm thấy người này thật nhiệt tình, liên tục xua tay: "Không cần, không cần đâu."
Bạc Dĩ Tiệm: "Không cần thật à?"
Nữ sinh: "Thật sự không cần."
Bạc Dĩ Tiệm: "Vậy chúng tôi đi trước nhé?"
Nữ sinh vội vàng nói: "Ngại quá, hai người cứ làm việc của mình đi."
Bạc Dĩ Tiệm ngoắc tay với Ngu Sinh Vi, điệu bộ y như đang gọi cún con, nghênh ngang dắt người ta ra ngoài.
Cửa sau dẫn ra một con hẻm, quẹo trái một lần, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi của tiệm cà phê.
Bạc Dĩ Tiệm đứng đối diện đường lớn, xa xa trông thấy tầng tầng lớp lớp người đang vây quanh cửa tiệm, không khỏi cảm thán.
Hắn quay qua nói với Ngu Sinh Vi: "Coi bộ cậu hot quá ha."
Ngu Sinh Vi khiêm tốn: "Bình thường, bình thường thôi ạ."
Bạc Dĩ Tiệm: "Cậu còn có việc gì không?"
Ngu Sinh Vi trả lời: "Dạ không ạ."
Bạc Dĩ Tiệm đưa tay ra.
Ngu Sinh Vi sửng sốt một chút, sau đó vội nắm lấy.
Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Lần sau gặp."
Ngu Sinh Vi: "Vâng..."
Bạc Dĩ Tiệm không để ý anh bạn nhỏ có chút chần chờ, hắn nhẹ nhàng nắm tay đối phương, lại lập tức buông ra, vẫy tay một cái rồi bước sang một bên, bận chuyện của mình.
Hắn gọi điện thoại cho nhân viên công tác của《Mộng Tưởng Gia Hào》.
Hẹn người ta mười giờ gặp mặt, mà bây giờ sắp tới giờ hẹn, quán cà phê lại bị fans vây đầy, không thể dùng được nữa. Hắn định cùng đối phương nói chuyện một chút, thay đổi điểm hẹn.
Hắn vừa nhấn gọi, trùng hợp điện thoại Ngu Sinh Vi bên cạnh cũng reo lên.
Ngu Sinh Vi lấy điện thoại di động ra.
Bạc Dĩ Tiệm liếc mắt một cái, không để ý lắm. Diễn viên đang hot khẳng định rất bận, cú điện thoại này nói không chừng là người đại diện thấy được tin tức trên mạng nên cuống quít gọi tới xác nhận.
Hắn gõ gõ ngón tay, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, giọng tỏ ý áy náy: "Thật ngại quán, quán cà phê chúng ta hẹn gặp đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hay là chúng ta gặp nhau chỗ khác đi..."
Đối phương hạ thấp giọng nói: "Ừm, không có chuyện gì đâu, là lỗi của tôi."
Tiếng trả lời của người đầu dây bên kia nghe rất quen, cũng rất gần. Âm thanh trong điện thoại truyền đến, trong hiện thực cũng đang truyền đến.
Bạc Dĩ Tiệm cầm điện thoại nhìn Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi cũng cầm điện thoại nhìn Bạc Dĩ Tiệm.
Hai giây sau.
Bạc Dĩ Tiệm buông di động: "Vậy là, cậu..."
Ngu Sinh Vi: "Người hẹn tiền bối, là em." Dừng một chút, cậu cười một tiếng, "Ngại quá ạ, em cũng là lúc vào nhà bếp mới nhận ra tiền bối. Tiền bối ngụy trang, thật sự quá lợi hại."
Một hồi im lặng.
Bạc Dĩ Tiệm nhìn đối phương, đồng thời bí mật quét nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới một cách nhanh chóng.
Chân mang dép lê, áo khoác trùm đầu, còn không thèm cạo râu.
Cứ vậy đứng trước một tiểu thịt tươi đang hot, hai người đứng đối diện, mặt đối mặt, trông hắn như đang làm nền cho người ta, bản thân bỗng nhiên bị biến thành một lão già khô héo.
Bạc Dĩ Tiệm âm thầm hít một hơi, cảm giác dây thần kinh đánh thẳng vào răng, nửa khoang miệng đều đau đến nhức nhối.
Bạc Dĩ Tiệm: "Không phải nói người tới gặp tôi là nhân viên công tác của《Mộng Tưởng Gia Hào》sao?"
Ngu Sinh Vi: "Em là MC thường kỳ của《Mộng Tưởng Gia Hào》, cũng coi như là nhân viên công tác chứ ạ."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tôi cho rằng người tới sẽ là nhà sản xuất gì đó..."
Ngu Sinh Vi giải thích: "Vốn dĩ đúng là như vậy. Em gặp tiền bối trước, có thể tin tức sẽ đến sau, Vương đạo rất coi trọng chuyện này, muốn nhà sản xuất gặp mặt nói chuyện với anh. Em nghe vậy nên đã thay nhà sản xuất nhận nhiệm vụ này, lại đây tiếp chuyện tiền bối đấy."
Bạc Dĩ Tiệm có chút buồn bực: "Vì sao?"
Nếu hắn tham gia chương trình này, vai trò cũng chỉ là khách mời, tham gia một, hai tập là cùng, cũng không hợp tác lâu dài với Ngu Sinh Vi, dù thế nào cũng cảm thấy đối phương không nhất thiết phải tự mình đến tìm hắn.
Ai cũng đều rất bận rộn.
Ngu Sinh Vi: "Bởi vì em còn có chuyện khác muốn cùng tiền bối thương lượng ạ."
Không thể phủ nhận, câu nói này đã gợi lên một chút hứng thú cho Bạc Dĩ Tiệm.
Hôm nay là lần đầu hắn gặp Ngu Sinh Vi, lúc trông thấy đối phương còn không nhận ra người ta, điểm giao duy nhất chính là chương trình《Mộng Tưởng Gia Hào》, mà Bạc Dĩ Tiệm còn chưa quyết định rốt cuộc có muốn tham gia hay không.
Cho nên, đối phương có thể thương lượng cái gì với mình?
Bạc Dĩ Tiệm lễ phép đem nỗi tò mò đặt trong lòng: "Nếu vậy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"
Ngu Sinh Vi: "OK ạ."
Vì vậy, Bạc Dĩ Tiệm dắt theo Ngu Sinh Vi bước vào một quán trà bên đường, nơi này hoàn cảnh thanh nhã, rất thích hợp để bàn chuyện.
Nước trà rất nhanh được đưa lên, Bạc Dĩ Tiệm đi thẳng vào vấn đề: "Nói chuyện của cậu trước đi."
Ngu Sinh Vi: "Là thế này ạ..."
Cậu đã tháo mũ và tạp dề xuống, nắm nắm hai tay, khóe miệng hơi mỉm cười, giương đôi mắt sáng ngời nhìn Bạc Dĩ Tiệm, đẹp đến độ giới hạn để phân biệt nam nữ cũng trở nên mơ hồ.
Cậu chân thành nói:
"Tiền bối, chúng ta nói chuyện yêu đương đi."
Bàn tay đang bưng tách trà của Bạc Dĩ Tiệm run lên, cái tách đầy nước thiếu chút nữa đổ hết vào quần áo hắn.
Thiếu chút nữa...
Thiếu chút nữa trước mặt người ta làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn nhẹ nhõm nhìn tay và quần áo của bản thân, cẩn thận từng li từng tí đem tách trà thả lại mặt bàn, một lần nữa ngẩng đầu: "Cậu vừa nói gì?"
Ngu Sinh Vi rất nghe lời lặp lại: "Chúng ta nói chuyện yêu đương đi, chính là cùng nhau, ừm, cùng nhau kết giao."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tôi biết yêu đương chính là kết giao." Hắn dừng một chút, cân nhắc từng câu từng chữ, "Nhưng mà, cậu chắc không biết hả, tôi đã có người mình thích..."
Nụ cười bên miệng Ngu Sinh Vi ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh cậu đã giơ tay lên, như không có chuyện gì xảy ra: "Em biết, các phỏng vấn của tiền bối em đều đã xem qua. Cô ấy là mối tình đầu của anh, anh cũng dành tình cảm chân thành cho cô ấy, thời gian anh thích người ta cũng đã mười năm."
Bạc Dĩ Tiệm có chút khó hiểu: "Nếu cậu đã biết..."
"Nhưng mà," Ngu Sinh Vi nói, "Tiền bối lần trước lúc phỏng vấn cũng đã nói, cô ấy đã lấy chồng, lòng anh như tro nguội, quyết định tạm thời cáo biệt màn ảnh, cũng cáo biệt đoạn tình đơn phương này."
Cũng là vào lúc ấy, cậu đã không thể khống chế được nội tâm của chính mình...
Bạc Dĩ Tiệm: "..." Quên vụ này nữa.
Bạc Dĩ Tiệm suy tư một chút, có chút xúc động, sau đó từ chối: "Tiểu Ngu, rất cảm ơn sự yêu thích của cậu, nhưng thứ nhất tôi không phải đồng tính luyến, thứ hai chúng ta chỉ vừa mới quen biết, đề nghị của cậu thật sự quá đột ngột. Quan trọng nhất là, tuy rằng cô ấy đã lấy chồng, nhưng cô ấy vẫn mãi ở trong lòng tôi, vẫn vẹn nguyên dáng hình như ban đầu. Cho nên rất xin lỗi, phụ lòng cậu rồi."
Nói tới đây, Bạc Dĩ Tiệm âm thầm run rẩy, da gà nổi khắp người.
Không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh, một loại yên tĩnh có chút khiến người ta bất an.
Bạc Dĩ Tiệm liếc nhìn Ngu Sinh Vi, phát hiện đối phương hơi cúi đầu, bóng tối như một chiếc mặt nạ, từ trên đầu trùm xuống mặt cậu, che đi sắc mặt tối tăm, hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm.
Mình nói vậy có phải hơi thẳng thắn không nhỉ?
Bạc Dĩ Tiệm đột nhiên có chút chần chừ.
Từ chối vẫn là từ chối. Nhưng dù sao đối phương vẫn còn trẻ, e rằng mình phải nói chuyện uyển chuyển một chút, để không làm tổn thương người khác...
Hắn ho nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng, người đối diện bỗng nhiên ngẩng mặt lên.
Ngay sau đó, đối phương không khống chế được cơn buồn cười, đôi vai cùng khuỷu tay run lên từng hồi, tiếng cười đứt quãng truyền đến:
"Hơ, tiền bối, anh tưởng là thật hả? Thì ra em diễn xuất cũng không tệ lắm."
Bạc Dĩ Tiệm: "..."
Có chút lúng túng.
Cười một hồi, Ngu Sinh Vi bỗng dưng nghiêng đầu.
Có lẽ là cười quá kịch liệt, trong mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước, từ phía dưới hướng lên nhìn chăm chú Bạc Dĩ Tiệm, con ngươi lóng lánh, ướt nước.
"Em khá biết rõ tiền bối đấy ạ. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Cậu mỉm cười nói:
"Hai năm trước gặp từng gặp tiền bối ở đài truyền hình, nhưng mà anh chắc không có nhớ em..."
Bạc Dĩ Tiệm: "???"
Thật sự quá là lúng túng.
***
(Editor: quá là sến) wattpad.com/Oong_2508
***
Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung hệ liệt (1)
---
@Thịt cá hương xé sợi ăn thật ngon
11-21 8:50 (từ iPhone)
Trên đường vô tình gặp được Ngu Sinh Vi!!!
[Ảnh][Ảnh]
Định vị: SEE YOU COFFEE (đường XX)
---
Hoan Ngu V: A a a a, bảo bối Ngư Ngư đẹp quá đi!!!
XX: Trời ơi tui cũng đang ở See you coffee nhưng mà là chi nhánh ở phố Ma Đô đường YY!!
↪ Mị cười cái đã!
↪ Cùng tên nhưng không cùng vị trí, cùng là người nhưng số phận khác nhau.
XX: Tui ở...............phía dưới tàu điện ngầm gần see you coffee.
↪ Tui ở hàng ăn sáng sát vách...
↪ Tui ở đường lớn đối diện...
↪ Tui ở đường kế bên...
XX: Bảo bối mặc áo gió đẹp như vậy là muốn cùng mama hẹn hò sao?
↪ Cùng tui!!!
↪ Tui tui tui tui
↪ Không phải, là tui, tui, tui!
XX: Tạo hình ngày hôm nay quá phạm quy rồi, bảo bối muốn câu dẫn ai, lớn tiếng nói cho em biết, không nói liền ngầm thừa nhận là em rồi!
↪ Chính là đang câu dẫn mama ta phạm tội.
↪ Mái tóc đen của Cá chính là điểm chết người của mị!!!
↪ Thiệt đáng yêu...
↪ Ngư Ngư lớn lên đẹp trai như vậy còn cần chủ động câu dẫn à!?
XX: Mị yêu rồi...
↪ Ngư Ngư lúc nào cũng đều nói chuyện yêu đương với tui.
↪ Miễn bàn, ảnh luôn ở trong tim tui nha nha nha.
XX: Hiện trường bình luận thiệt thảm thương, cách nửa vòng trái đất mị đây nở nụ cười lạnh, dù sao cũng không thấy được, khoảng cách nhiều hay ít cũng không còn quan trọng.
↪ Tố chất tâm lý của tỷ tỷ thiệt tốt.
↪ Thế nhưng các tỷ tỷ ở phố Ma Đô có thể đến uống cà phê ở cửa tiệm mà Ngư Ngư đã ghé qua nha...
↪ 2333333333 nhân sinh gian nan có một số việc không thể nói.
*233333: ahahahahaha
XX: Tới chậm một bước, đứng ở tiệm cà phê hơn nửa giờ, người rõ ràng đã đi vào lại mất tích. Sau đó nhìn thấy một người bóng lưng rất giống ảnh, mà có ai đứng kế bên á, mị không dám đi lên [ảnh].
↪ Đây là em trai ở nhà bếp mà, còn mang tạp dề kìa bà.
↪ Kế bên là ông chú chủ tiệm cà phê nhủy?
↪ Ông chú xỏ dép lê... Đây nhất định là ông chủ tiệm cà phê cùng em phục vụ nhà bếp, nhận lầm rồi bà ơi.
↪ *Meme mồn lèo (ra sao thì editor nqu ngok chả bít nữa)*
XX: Tui không thèm buồn! Dù sao thì ngày mai cũng có phúc lợi phát sóng trực tiếp tiệc sinh nhật của cục cưng rồi.
↪ Được mỗi cái bình luận này là khiến người ta thư thái.
↪ +1
↪ +2
↪ +3
***
Nếu đã quyết định muốn chạy trốn thì tất nhiên không nên chậm trễ, Bạc Dĩ Tiệm gọi phục vụ tới: "Chúng tôi có thể đi ra bằng cửa sau được không?"
Ngoài cửa tiệm vô duyên vô cớ có nhiều cô gái vây quanh, nhân viên phục vụ hãy còn đang mờ mịt luống cuống, đột nhiên bị Bạc Dĩ Tiệm gọi tới, lập tức hiểu được vấn đề: "Không lẽ các cô ấy là vì anh..."
Bạc Dĩ Tiệm lập tức tiếp lời: "Đúng, vị ngồi đối diện tôi là một đại minh tinh."
Nhân viên phục vụ nghẹn lại, nhìn qua chỗ Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi: ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn, mỉm cười chào hỏi, cùng bộ quần áo đang mặc trên người tỏa đầy khí chất của một thần tượng đúng chuẩn.
Người phục vụ hít sâu một hơi: "...Tôi hiểu rồi, vậy hai người cứ đi ra bằng cửa sau đi!"
Ngu Sinh Vi ngay lập tức hướng ánh nhìn cảm kích sang Bạc Dĩ Tiệm.
Bạc Dĩ Tiệm nở nụ cười ngắn gọn.
Hai người lần lượt đứng dậy, khiêm tốn đi theo người phục vụ, từ quầy pha chế tiến vào nhà bếp, lại từ phòng bếp đi ra cửa sau của tiệm cà phê, kết quả mới ra khỏi cửa, liền đụng phải mấy nữ sinh đã thủ sẵn ở đây từ lúc nào.
Bạc Dĩ Tiệm giật mình trong lòng.
Tới chỗ này cũng có người canh hả...
Hắn phản xạ nhanh nhạy, nhìn Ngu Sinh Vi, giả vờ đếm ngón tay lẩm nhẩm: "Trứng gà, sữa bò, bánh mì... Lúc nãy còn nói muốn mua thứ gì nữa?"
Ngu Sinh Vi cũng bắt sóng kịp lúc, phản ứng lại.
Cậu cúi đầu, đè thấp vành mũ, thuận thế giật lấy tạp dề của tiệm cà phê treo bên cạnh đeo lên người, hắng cổ họng nói: "Nói muốn mua hạt cà phê với cả bột sữa."
Bạc Dĩ Tiệm: "Đúng, đúng là người trẻ tuổi, trí nhớ tốt."
Hai người một xướng một họa, thản nhiên đi về phía cửa ra, thẳng tắp lướt qua mấy nữ sinh kia, mắt thấy sắp thuận lợi rời khỏi vòng vây, đột nhiên một nữ sinh trong số đó bước lên một bước, đi tới trước mặt Bạc Dĩ Tiệm: "Ừm..."
Bạc Dĩ Tiệm bình tĩnh: "Xin hỏi có việc gì không?"
Nữ sinh hơi nghi ngờ: "Nhìn anh khá giống..."
Căng căng căng, lẽ nào mình bị nhận ra? Sai quá sai, sớm biết vậy cũng lấy tạp dề mặc cho rồi...
Nhưng Bạc Dĩ Tiệm vẫn rất trấn định, cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống vẫn không đổi sắc mặt, đây chính là khả năng mà mỗi một diễn viên đều tu dưỡng được: "Giống ai?"
Nữ sinh nọ: "Cao Hưng Ngạn! Nhìn anh giống Cao Hưng Ngạn lắm đó!"
Bạc Dĩ Tiệm: "..."
Ngu Sinh Vi: "... Khụ khụ."
Đừng cho là tôi không biết cậu đang cười!
Bạc Dĩ Tiệm trừng Ngu Sinh Vi một cái, tiếp theo liền dùng biểu tình vi diệu liếc mắt nhìn nữ sinh nọ, ho khan một tiếng, cười nói: "À, thì ra tôi nhìn giống hắn lắm sao? Tôi còn chưa phát hiện ra đó. Cô là fan của hắn à? Có muốn tôi ký tên cho không? Kỹ thuật ký thuê của tôi cũng tốt lắm đấy, chỉ cần cô cho tôi nhìn qua chữ ký của hắn một chút, tôi liền có thể copy."
Nữ sinh cười cười, cảm thấy người này thật nhiệt tình, liên tục xua tay: "Không cần, không cần đâu."
Bạc Dĩ Tiệm: "Không cần thật à?"
Nữ sinh: "Thật sự không cần."
Bạc Dĩ Tiệm: "Vậy chúng tôi đi trước nhé?"
Nữ sinh vội vàng nói: "Ngại quá, hai người cứ làm việc của mình đi."
Bạc Dĩ Tiệm ngoắc tay với Ngu Sinh Vi, điệu bộ y như đang gọi cún con, nghênh ngang dắt người ta ra ngoài.
Cửa sau dẫn ra một con hẻm, quẹo trái một lần, cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi của tiệm cà phê.
Bạc Dĩ Tiệm đứng đối diện đường lớn, xa xa trông thấy tầng tầng lớp lớp người đang vây quanh cửa tiệm, không khỏi cảm thán.
Hắn quay qua nói với Ngu Sinh Vi: "Coi bộ cậu hot quá ha."
Ngu Sinh Vi khiêm tốn: "Bình thường, bình thường thôi ạ."
Bạc Dĩ Tiệm: "Cậu còn có việc gì không?"
Ngu Sinh Vi trả lời: "Dạ không ạ."
Bạc Dĩ Tiệm đưa tay ra.
Ngu Sinh Vi sửng sốt một chút, sau đó vội nắm lấy.
Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Lần sau gặp."
Ngu Sinh Vi: "Vâng..."
Bạc Dĩ Tiệm không để ý anh bạn nhỏ có chút chần chờ, hắn nhẹ nhàng nắm tay đối phương, lại lập tức buông ra, vẫy tay một cái rồi bước sang một bên, bận chuyện của mình.
Hắn gọi điện thoại cho nhân viên công tác của《Mộng Tưởng Gia Hào》.
Hẹn người ta mười giờ gặp mặt, mà bây giờ sắp tới giờ hẹn, quán cà phê lại bị fans vây đầy, không thể dùng được nữa. Hắn định cùng đối phương nói chuyện một chút, thay đổi điểm hẹn.
Hắn vừa nhấn gọi, trùng hợp điện thoại Ngu Sinh Vi bên cạnh cũng reo lên.
Ngu Sinh Vi lấy điện thoại di động ra.
Bạc Dĩ Tiệm liếc mắt một cái, không để ý lắm. Diễn viên đang hot khẳng định rất bận, cú điện thoại này nói không chừng là người đại diện thấy được tin tức trên mạng nên cuống quít gọi tới xác nhận.
Hắn gõ gõ ngón tay, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, giọng tỏ ý áy náy: "Thật ngại quán, quán cà phê chúng ta hẹn gặp đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hay là chúng ta gặp nhau chỗ khác đi..."
Đối phương hạ thấp giọng nói: "Ừm, không có chuyện gì đâu, là lỗi của tôi."
Tiếng trả lời của người đầu dây bên kia nghe rất quen, cũng rất gần. Âm thanh trong điện thoại truyền đến, trong hiện thực cũng đang truyền đến.
Bạc Dĩ Tiệm cầm điện thoại nhìn Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi cũng cầm điện thoại nhìn Bạc Dĩ Tiệm.
Hai giây sau.
Bạc Dĩ Tiệm buông di động: "Vậy là, cậu..."
Ngu Sinh Vi: "Người hẹn tiền bối, là em." Dừng một chút, cậu cười một tiếng, "Ngại quá ạ, em cũng là lúc vào nhà bếp mới nhận ra tiền bối. Tiền bối ngụy trang, thật sự quá lợi hại."
Một hồi im lặng.
Bạc Dĩ Tiệm nhìn đối phương, đồng thời bí mật quét nhìn bản thân mình từ trên xuống dưới một cách nhanh chóng.
Chân mang dép lê, áo khoác trùm đầu, còn không thèm cạo râu.
Cứ vậy đứng trước một tiểu thịt tươi đang hot, hai người đứng đối diện, mặt đối mặt, trông hắn như đang làm nền cho người ta, bản thân bỗng nhiên bị biến thành một lão già khô héo.
Bạc Dĩ Tiệm âm thầm hít một hơi, cảm giác dây thần kinh đánh thẳng vào răng, nửa khoang miệng đều đau đến nhức nhối.
Bạc Dĩ Tiệm: "Không phải nói người tới gặp tôi là nhân viên công tác của《Mộng Tưởng Gia Hào》sao?"
Ngu Sinh Vi: "Em là MC thường kỳ của《Mộng Tưởng Gia Hào》, cũng coi như là nhân viên công tác chứ ạ."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tôi cho rằng người tới sẽ là nhà sản xuất gì đó..."
Ngu Sinh Vi giải thích: "Vốn dĩ đúng là như vậy. Em gặp tiền bối trước, có thể tin tức sẽ đến sau, Vương đạo rất coi trọng chuyện này, muốn nhà sản xuất gặp mặt nói chuyện với anh. Em nghe vậy nên đã thay nhà sản xuất nhận nhiệm vụ này, lại đây tiếp chuyện tiền bối đấy."
Bạc Dĩ Tiệm có chút buồn bực: "Vì sao?"
Nếu hắn tham gia chương trình này, vai trò cũng chỉ là khách mời, tham gia một, hai tập là cùng, cũng không hợp tác lâu dài với Ngu Sinh Vi, dù thế nào cũng cảm thấy đối phương không nhất thiết phải tự mình đến tìm hắn.
Ai cũng đều rất bận rộn.
Ngu Sinh Vi: "Bởi vì em còn có chuyện khác muốn cùng tiền bối thương lượng ạ."
Không thể phủ nhận, câu nói này đã gợi lên một chút hứng thú cho Bạc Dĩ Tiệm.
Hôm nay là lần đầu hắn gặp Ngu Sinh Vi, lúc trông thấy đối phương còn không nhận ra người ta, điểm giao duy nhất chính là chương trình《Mộng Tưởng Gia Hào》, mà Bạc Dĩ Tiệm còn chưa quyết định rốt cuộc có muốn tham gia hay không.
Cho nên, đối phương có thể thương lượng cái gì với mình?
Bạc Dĩ Tiệm lễ phép đem nỗi tò mò đặt trong lòng: "Nếu vậy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"
Ngu Sinh Vi: "OK ạ."
Vì vậy, Bạc Dĩ Tiệm dắt theo Ngu Sinh Vi bước vào một quán trà bên đường, nơi này hoàn cảnh thanh nhã, rất thích hợp để bàn chuyện.
Nước trà rất nhanh được đưa lên, Bạc Dĩ Tiệm đi thẳng vào vấn đề: "Nói chuyện của cậu trước đi."
Ngu Sinh Vi: "Là thế này ạ..."
Cậu đã tháo mũ và tạp dề xuống, nắm nắm hai tay, khóe miệng hơi mỉm cười, giương đôi mắt sáng ngời nhìn Bạc Dĩ Tiệm, đẹp đến độ giới hạn để phân biệt nam nữ cũng trở nên mơ hồ.
Cậu chân thành nói:
"Tiền bối, chúng ta nói chuyện yêu đương đi."
Bàn tay đang bưng tách trà của Bạc Dĩ Tiệm run lên, cái tách đầy nước thiếu chút nữa đổ hết vào quần áo hắn.
Thiếu chút nữa...
Thiếu chút nữa trước mặt người ta làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn nhẹ nhõm nhìn tay và quần áo của bản thân, cẩn thận từng li từng tí đem tách trà thả lại mặt bàn, một lần nữa ngẩng đầu: "Cậu vừa nói gì?"
Ngu Sinh Vi rất nghe lời lặp lại: "Chúng ta nói chuyện yêu đương đi, chính là cùng nhau, ừm, cùng nhau kết giao."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tôi biết yêu đương chính là kết giao." Hắn dừng một chút, cân nhắc từng câu từng chữ, "Nhưng mà, cậu chắc không biết hả, tôi đã có người mình thích..."
Nụ cười bên miệng Ngu Sinh Vi ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh cậu đã giơ tay lên, như không có chuyện gì xảy ra: "Em biết, các phỏng vấn của tiền bối em đều đã xem qua. Cô ấy là mối tình đầu của anh, anh cũng dành tình cảm chân thành cho cô ấy, thời gian anh thích người ta cũng đã mười năm."
Bạc Dĩ Tiệm có chút khó hiểu: "Nếu cậu đã biết..."
"Nhưng mà," Ngu Sinh Vi nói, "Tiền bối lần trước lúc phỏng vấn cũng đã nói, cô ấy đã lấy chồng, lòng anh như tro nguội, quyết định tạm thời cáo biệt màn ảnh, cũng cáo biệt đoạn tình đơn phương này."
Cũng là vào lúc ấy, cậu đã không thể khống chế được nội tâm của chính mình...
Bạc Dĩ Tiệm: "..." Quên vụ này nữa.
Bạc Dĩ Tiệm suy tư một chút, có chút xúc động, sau đó từ chối: "Tiểu Ngu, rất cảm ơn sự yêu thích của cậu, nhưng thứ nhất tôi không phải đồng tính luyến, thứ hai chúng ta chỉ vừa mới quen biết, đề nghị của cậu thật sự quá đột ngột. Quan trọng nhất là, tuy rằng cô ấy đã lấy chồng, nhưng cô ấy vẫn mãi ở trong lòng tôi, vẫn vẹn nguyên dáng hình như ban đầu. Cho nên rất xin lỗi, phụ lòng cậu rồi."
Nói tới đây, Bạc Dĩ Tiệm âm thầm run rẩy, da gà nổi khắp người.
Không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh, một loại yên tĩnh có chút khiến người ta bất an.
Bạc Dĩ Tiệm liếc nhìn Ngu Sinh Vi, phát hiện đối phương hơi cúi đầu, bóng tối như một chiếc mặt nạ, từ trên đầu trùm xuống mặt cậu, che đi sắc mặt tối tăm, hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm.
Mình nói vậy có phải hơi thẳng thắn không nhỉ?
Bạc Dĩ Tiệm đột nhiên có chút chần chừ.
Từ chối vẫn là từ chối. Nhưng dù sao đối phương vẫn còn trẻ, e rằng mình phải nói chuyện uyển chuyển một chút, để không làm tổn thương người khác...
Hắn ho nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng, người đối diện bỗng nhiên ngẩng mặt lên.
Ngay sau đó, đối phương không khống chế được cơn buồn cười, đôi vai cùng khuỷu tay run lên từng hồi, tiếng cười đứt quãng truyền đến:
"Hơ, tiền bối, anh tưởng là thật hả? Thì ra em diễn xuất cũng không tệ lắm."
Bạc Dĩ Tiệm: "..."
Có chút lúng túng.
Cười một hồi, Ngu Sinh Vi bỗng dưng nghiêng đầu.
Có lẽ là cười quá kịch liệt, trong mắt cậu nổi lên một tầng hơi nước, từ phía dưới hướng lên nhìn chăm chú Bạc Dĩ Tiệm, con ngươi lóng lánh, ướt nước.
"Em khá biết rõ tiền bối đấy ạ. Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Cậu mỉm cười nói:
"Hai năm trước gặp từng gặp tiền bối ở đài truyền hình, nhưng mà anh chắc không có nhớ em..."
Bạc Dĩ Tiệm: "???"
Thật sự quá là lúng túng.
***
(Editor: quá là sến) wattpad.com/Oong_2508
***
Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung hệ liệt (1)
---
@Thịt cá hương xé sợi ăn thật ngon
11-21 8:50 (từ iPhone)
Trên đường vô tình gặp được Ngu Sinh Vi!!!
[Ảnh][Ảnh]
Định vị: SEE YOU COFFEE (đường XX)
---
Hoan Ngu V: A a a a, bảo bối Ngư Ngư đẹp quá đi!!!
XX: Trời ơi tui cũng đang ở See you coffee nhưng mà là chi nhánh ở phố Ma Đô đường YY!!
↪ Mị cười cái đã!
↪ Cùng tên nhưng không cùng vị trí, cùng là người nhưng số phận khác nhau.
XX: Tui ở...............phía dưới tàu điện ngầm gần see you coffee.
↪ Tui ở hàng ăn sáng sát vách...
↪ Tui ở đường lớn đối diện...
↪ Tui ở đường kế bên...
XX: Bảo bối mặc áo gió đẹp như vậy là muốn cùng mama hẹn hò sao?
↪ Cùng tui!!!
↪ Tui tui tui tui
↪ Không phải, là tui, tui, tui!
XX: Tạo hình ngày hôm nay quá phạm quy rồi, bảo bối muốn câu dẫn ai, lớn tiếng nói cho em biết, không nói liền ngầm thừa nhận là em rồi!
↪ Chính là đang câu dẫn mama ta phạm tội.
↪ Mái tóc đen của Cá chính là điểm chết người của mị!!!
↪ Thiệt đáng yêu...
↪ Ngư Ngư lớn lên đẹp trai như vậy còn cần chủ động câu dẫn à!?
XX: Mị yêu rồi...
↪ Ngư Ngư lúc nào cũng đều nói chuyện yêu đương với tui.
↪ Miễn bàn, ảnh luôn ở trong tim tui nha nha nha.
XX: Hiện trường bình luận thiệt thảm thương, cách nửa vòng trái đất mị đây nở nụ cười lạnh, dù sao cũng không thấy được, khoảng cách nhiều hay ít cũng không còn quan trọng.
↪ Tố chất tâm lý của tỷ tỷ thiệt tốt.
↪ Thế nhưng các tỷ tỷ ở phố Ma Đô có thể đến uống cà phê ở cửa tiệm mà Ngư Ngư đã ghé qua nha...
↪ 2333333333 nhân sinh gian nan có một số việc không thể nói.
*233333: ahahahahaha
XX: Tới chậm một bước, đứng ở tiệm cà phê hơn nửa giờ, người rõ ràng đã đi vào lại mất tích. Sau đó nhìn thấy một người bóng lưng rất giống ảnh, mà có ai đứng kế bên á, mị không dám đi lên [ảnh].
↪ Đây là em trai ở nhà bếp mà, còn mang tạp dề kìa bà.
↪ Kế bên là ông chú chủ tiệm cà phê nhủy?
↪ Ông chú xỏ dép lê... Đây nhất định là ông chủ tiệm cà phê cùng em phục vụ nhà bếp, nhận lầm rồi bà ơi.
↪ *Meme mồn lèo (ra sao thì editor nqu ngok chả bít nữa)*
XX: Tui không thèm buồn! Dù sao thì ngày mai cũng có phúc lợi phát sóng trực tiếp tiệc sinh nhật của cục cưng rồi.
↪ Được mỗi cái bình luận này là khiến người ta thư thái.
↪ +1
↪ +2
↪ +3
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất