Chương 12: Chiến Hữu
Cứ thế hai ngày liên tiếp hầu như xe tải đều không dừng lại, khi đói thì ăn ít thịt hộp, khi khát thì uống chút nước, thỉnh thoảng có ba việc cấp bách thì chúng tôi sẽ dừng tại chỗ, giải quyết xong rồi lại nhanh chóng lên xe tiếp tục chạy tới La Bố Bạc.
Hai ngày sau, xe tải không thể lái được nữa, bánh xe bị lún sâu trong cát sa mạc, cho dù có cố gắng đến thế nào thì khi khởi động máy chỉ có thể bốc lên cát bụi mịt mù.
"Phía trước không có người, mọi người xuống xe hết đi! Kế tiếp chỉ còn cách đi bộ mà thôi." Lão Yên đứng ở phía sau xe nhìn về phía trước, sau đó yêu cầu mọi người xuống xe.
Mỗi người chúng tôi mang theo một chiếc túi hành quân, bên trong chứa đầy các loại quân nhu, cuối cùng còn treo khẩu súng tiểu liên lên người, tất cả đều sẵn sàng chuẩn bị lên đường.
Lão Yên cũng giống như chúng tôi, ngoại trừ chiếc túi hành quân, ông ấy còn mang theo một chiếc túi chống thấm nước to bằng phân nửa chiếc túi hành quân, nó phồng lên đến mức tôi không biết trong đó có gì.
Đi bộ trong sa mạc không thể so với những nơi khác, dưới nắng nóng, cát dưới chân nóng đến nỗi có cảm giác như bước lên bếp lò, chưa đi được mấy cây số, ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
"Lão Yên, chúng ta nghỉ ngơi đi." Đội trưởng Trần lôi kéo lão Yên, ngoài lão Yên ra, ông là người lớn tuổi nhất trong đội, tuy thể lực cường tráng nhưng cũng không chịu nổi khí hậu của sa mạc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là lão Yên, ông ấy đã bước vào tuổi trung niên nhưng thể lực vẫn còn rất tốt, đi bộ lâu như vậy rồi mà vẫn “sinh long hoạt hổ”.
(Sinh long hoạt hổ: có nghĩa là dũng mãnh như một con rồng và sống động như một con hổ, câu này mô tả một người tràn đầy khí lực và sức sống.)
Lão Yên nhìn đồng hồ, rồi nhìn xuống bản đồ trong tay, lắc đầu nói rằng vẫn chưa đến lúc, sợ rằng nghỉ ngơi xong sẽ không tìm được nơi thích hợp để tối nay cắm trại.
Sau khi nghe những lời ông ấy nói, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước từng bước một.
Tôi lau mồ hôi trên mặt, liếc mắt nhìn nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trên sa mạc hầu như không có gì khác ngoài cát, đi lâu như vậy giống như đang dậm chân tại chỗ, điều này thực sự thử thách sự kiên nhẫn của con người!
Đi bộ ước chừng khoảng hai giờ sau, mặt trời đã sắp lặn, lão Yên mới chỉ vào một chỗ trú ẩn tránh gió trên sườn dốc thấp nói: “Đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây, ngày mai sẽ kiểm tra xung quanh xem có manh mối gì hay không.”
Theo như lão Yên, lộ trình mà chúng tôi đang đi hiện nay là lộ trình mà đội khảo cổ của Dư Thành Trạch đã đi trước đó, cho nên những nơi chúng tôi cắm trại đều phải kiểm tra kỹ lưỡng.
Dọc theo đường đi chúng tôi đã quen thuộc với sự chỉ huy của lão Yên, ông ấy vừa nói xong, chúng tôi đã bắt đầu dựng lều.
Trong vòng nửa giờ, ba chiếc lều chắn gió đã được dựng thành hình tròn ở phía khuất gió.
Lão Yên đương nhiên là ở chung lều với đội trưởng Trần, Mắt Ưng và Súng Ngắn đã biết nhau từ trước nên ở chung lều với nhau, còn tôi thì ở chung lều với hai người còn lại.
Hai người này đều không lớn hơn tôi bao nhiêu, một người có gương mặt búng ra sữa, nghe nói đã mười chín tuổi nhưng nhìn còn trẻ hơn tôi, các chiến hữu đều trêu đùa gọi anh ta là “Bé Sữa”, quê ở Tân Cương, là người Ba Âm Quách Lăng. Lúc trước nhập ngũ là vì trong nhà không còn gì để ăn, đi lính tốt xấu gì cũng có được một ngụm thức ăn mà sống sót.
Mặc dù anh ta có vẻ ngoài trẻ trung, tính cách cởi mở vui vẻ nhưng kỹ năng chiến đấu của anh ta lại thuộc hàng tốt nhất trong quân đội, không có ai là đối thủ của anh ta về mặt kỹ năng hay chiến đấu tay đôi, đây cũng là lý do tại sao anh ta có mặt ở đây!
Người còn lại có biệt danh là Rắn Độc có vẻ ngoài lầm lì ít nói, không có việc gì làm liền cầm một đống cỏ lên nghiên cứu, anh ta tinh thông dược lý, có thể bào chế ra thuốc độc cũng có thể bào chế ra thuốc cứu người, các chiến hữu đối với anh ta có thể nói là vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với họ, lính tinh anh khác với lính vận tải chỉ phụ trách chạy việc vặt như tôi, không phải bọn họ khó gần mà là việc huấn luyện và nhiệm vụ của họ nặng nề hơn chúng tôi, và họ càng không có nhiều thời gian để chơi đùa.
Hai ngày sau, xe tải không thể lái được nữa, bánh xe bị lún sâu trong cát sa mạc, cho dù có cố gắng đến thế nào thì khi khởi động máy chỉ có thể bốc lên cát bụi mịt mù.
"Phía trước không có người, mọi người xuống xe hết đi! Kế tiếp chỉ còn cách đi bộ mà thôi." Lão Yên đứng ở phía sau xe nhìn về phía trước, sau đó yêu cầu mọi người xuống xe.
Mỗi người chúng tôi mang theo một chiếc túi hành quân, bên trong chứa đầy các loại quân nhu, cuối cùng còn treo khẩu súng tiểu liên lên người, tất cả đều sẵn sàng chuẩn bị lên đường.
Lão Yên cũng giống như chúng tôi, ngoại trừ chiếc túi hành quân, ông ấy còn mang theo một chiếc túi chống thấm nước to bằng phân nửa chiếc túi hành quân, nó phồng lên đến mức tôi không biết trong đó có gì.
Đi bộ trong sa mạc không thể so với những nơi khác, dưới nắng nóng, cát dưới chân nóng đến nỗi có cảm giác như bước lên bếp lò, chưa đi được mấy cây số, ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
"Lão Yên, chúng ta nghỉ ngơi đi." Đội trưởng Trần lôi kéo lão Yên, ngoài lão Yên ra, ông là người lớn tuổi nhất trong đội, tuy thể lực cường tráng nhưng cũng không chịu nổi khí hậu của sa mạc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là lão Yên, ông ấy đã bước vào tuổi trung niên nhưng thể lực vẫn còn rất tốt, đi bộ lâu như vậy rồi mà vẫn “sinh long hoạt hổ”.
(Sinh long hoạt hổ: có nghĩa là dũng mãnh như một con rồng và sống động như một con hổ, câu này mô tả một người tràn đầy khí lực và sức sống.)
Lão Yên nhìn đồng hồ, rồi nhìn xuống bản đồ trong tay, lắc đầu nói rằng vẫn chưa đến lúc, sợ rằng nghỉ ngơi xong sẽ không tìm được nơi thích hợp để tối nay cắm trại.
Sau khi nghe những lời ông ấy nói, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước từng bước một.
Tôi lau mồ hôi trên mặt, liếc mắt nhìn nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trên sa mạc hầu như không có gì khác ngoài cát, đi lâu như vậy giống như đang dậm chân tại chỗ, điều này thực sự thử thách sự kiên nhẫn của con người!
Đi bộ ước chừng khoảng hai giờ sau, mặt trời đã sắp lặn, lão Yên mới chỉ vào một chỗ trú ẩn tránh gió trên sườn dốc thấp nói: “Đêm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây, ngày mai sẽ kiểm tra xung quanh xem có manh mối gì hay không.”
Theo như lão Yên, lộ trình mà chúng tôi đang đi hiện nay là lộ trình mà đội khảo cổ của Dư Thành Trạch đã đi trước đó, cho nên những nơi chúng tôi cắm trại đều phải kiểm tra kỹ lưỡng.
Dọc theo đường đi chúng tôi đã quen thuộc với sự chỉ huy của lão Yên, ông ấy vừa nói xong, chúng tôi đã bắt đầu dựng lều.
Trong vòng nửa giờ, ba chiếc lều chắn gió đã được dựng thành hình tròn ở phía khuất gió.
Lão Yên đương nhiên là ở chung lều với đội trưởng Trần, Mắt Ưng và Súng Ngắn đã biết nhau từ trước nên ở chung lều với nhau, còn tôi thì ở chung lều với hai người còn lại.
Hai người này đều không lớn hơn tôi bao nhiêu, một người có gương mặt búng ra sữa, nghe nói đã mười chín tuổi nhưng nhìn còn trẻ hơn tôi, các chiến hữu đều trêu đùa gọi anh ta là “Bé Sữa”, quê ở Tân Cương, là người Ba Âm Quách Lăng. Lúc trước nhập ngũ là vì trong nhà không còn gì để ăn, đi lính tốt xấu gì cũng có được một ngụm thức ăn mà sống sót.
Mặc dù anh ta có vẻ ngoài trẻ trung, tính cách cởi mở vui vẻ nhưng kỹ năng chiến đấu của anh ta lại thuộc hàng tốt nhất trong quân đội, không có ai là đối thủ của anh ta về mặt kỹ năng hay chiến đấu tay đôi, đây cũng là lý do tại sao anh ta có mặt ở đây!
Người còn lại có biệt danh là Rắn Độc có vẻ ngoài lầm lì ít nói, không có việc gì làm liền cầm một đống cỏ lên nghiên cứu, anh ta tinh thông dược lý, có thể bào chế ra thuốc độc cũng có thể bào chế ra thuốc cứu người, các chiến hữu đối với anh ta có thể nói là vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Bình thường tôi không tiếp xúc nhiều với họ, lính tinh anh khác với lính vận tải chỉ phụ trách chạy việc vặt như tôi, không phải bọn họ khó gần mà là việc huấn luyện và nhiệm vụ của họ nặng nề hơn chúng tôi, và họ càng không có nhiều thời gian để chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất