Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 17: Chạy Trốn

Trước Sau
Tiếng bò cạp bò trên cát vang lên khiến tôi tê cả da đầu, một con bò cạp có thể giết chết một người trưởng thành, nhiều bò cạp lao vào chúng tôi như vậy, sợ rằng chúng tôi ngay cả cặn bã cũng không còn.

"Đây là... bò cạp đuôi đỏ?" Tôi nuốt nước miếng, quay đầu hỏ Rắn Độc.

Vẻ mặt của Rắn Độc đột nhiên thay đổi, vừa gào hét vừa chạy đến lều trại kêu mọi người. Tôi cũng kịp thời có phản ứng lại, vừa đi theo anh ta kêu người, vừa đem tất cả nhu yếu phẩm và vật tư nhét vào trong túi, nhanh chóng xả lều trại rồi bỏ chạy.

Nhìn tư thế của những con bò cạp đuôi đỏ này, chính là muốn chơi chết chúng tôi, nếu trì hoãn thêm nữa, có lẽ chúng tôi sẽ không thể trốn thoát được.

Nhưng chúng tôi đều là binh lính đã trải qua huấn luyện, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc ngay lúc bị đánh thức bởi tiếng hét của chúng tôi.

Ô ô……

Tiếng kêu đã đến rất gần, nhưng mọi người đều không có tâm tư để ý đến nó, chỉ muốn thu dọn đồ đạc, đi trong sa mạc mà không có vật dụng sinh hoạt chẳng khác gì tìm chết.

“Không kịp nữa rồi, chạy mau!” Rắn Độc hét lớn một câu, cũng may mọi người đều đã thu dọn xong, chỉ còn lại một ít đồ vật không cần thiết, sau đó liền đi theo Rắn Độc và nhanh chóng rút lui về phía khoảng trống được bao quanh bởi những con bò cạp đuôi đỏ..

Chuyển động của chúng tôi đã kích thích lũ bò cạp đuôi đỏ, âm thanh chúng bò trên cát càng to hơn, tôi quay đầu lại liếc nhìn thì thấy khoảng cách giữa chúng tôi đang nhanh chóng rút ngắn lại, nếu cứ chạy như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng đuổi kịp.

Những người khác hiển nhiên cũng đã phát hiện ra vấn đề này, đội trưởng Trần liền giơ tay bắn ra một viên đạn, một con bò cạp đứng ở hàng đầu tiên đã trúng đạn ngã xuống cát, nhưng chớp mắt liền bị những con bò cạp phía sau thay thế, tốc độ cũng không chậm lại.

Đội trưởng Trần muốn bắn tiếp, nhưng lão Yên đã giữ chặt súng hét: “Đừng lãng phí đạn!”

“Con mẹ nó, bây giờ phải làm sao đây? Bị thứ này cắn một phát thì sẽ chết ngay.” Đội trưởng Trần lại bắn thêm một phát súng, sau đó quay đầu hét lớn.



Mọi người im lặng, một bên rút lui một bên nổ súng, mặc dù lão Yên cứ nói làm vậy là vô dụng nhưng ông ấy cũng không thể ngăn cản khát vọng sống sót của mọi người.

"Cứ tiếp tục như vậy cũng vô dụng!" Nhìn đám bò cạp đuôi đỏ đang tiến gần vào phạm vi năm mét, tôi lau mồ hôi trên trán và hét lên.

Đội trưởng Trần quay đầu mắng một câu, kêu tôi nghĩ cách, không nghĩ được cũng đừng làm ảnh hưởng đến sĩ khí của mọi người.

Tôi lau mặt và quan sát hoàn cảnh xung quanh, chúng tôi đã bị dồn đến một chỗ trũng, nếu còn tiếp tục lui thì sẽ bị bọn chúng dồn vào đó mà đốt cho đến chết.

Tôi liếc nhìn số lượng của đàn bò cạp, rồi hét lên một câu: “Hiện tại chỉ có thể cược một phen!”

Lão Yên kéo mạnh cổ áo của tôi, kêu tôi mau chóng giải thích, đừng nói nhảm nữa.

Tôi liền nói hiện tại giải thích sẽ không kịp, kêu mọi người mau tắt đèn rồi im lặng mà chạy theo tôi .

Tuy rằng tôi không biết vì sao bò cạp đuôi đỏ lại đuổi theo chúng tôi, nhưng tốc độ của bọn chúng rõ ràng mỗi lúc một nhanh kể từ khi tôi chiếu đèn về phía bọn chúng, vào thời khắc quan trọng này cũng chỉ có thể đánh cược một phen.

Lúc này cũng không có ai phản đối, tôi nhìn lướt qua vòng vây của đàn bò cạp đuôi đỏ rồi tắt đèn. Sau đó mọi người cũng đồng loạt tắt đèn theo, rồi dựa vào ánh trăng mà đi theo tôi.

Tôi cũng không lùi lại mà tiến vài bước lại gần đàn con bò cạp đuôi đỏ.

Đội trưởng Trần túm lấy tôi, thấp giọng tức giận nói: “Nhóc con nếu cậu không nắm chắc, cũng đừng cậy mạnh, cậu đây là muốn hại chết mọi người à?”

“Chú Trần, nếu chúng ta chạy đến chỗ trũng, cũng không khác gì bánh bao bị hấp trong nồi, nhưng hiện tại cháu nắm chắc ít nhất là hai thành.” Tôi im lặng đi về phía trước và nhanh chóng trả lời đội trưởng Trần.



Đội trưởng Trần thấp giọng chửi rủa rồi đi theo phía sau tôi.

Khi thấy khoảng cách giữa chúng tôi và đàn bò cạp đuôi đỏ chỉ có hai mét, mọi người đều hoảng sợ và hỏi tôi đang làm cái quái gì vậy.

Tôi lắc đầu ra hiệu cho bọn họ đừng nói nữa, rồi lo lắng nhìn chằm chằm vào đàn bò cạp đuôi đỏ..

Hai mét…… một mét……

Tôi thầm đếm trong đầu, khi chỉ còn nửa mét, tôi làm ra động tác ôm đầu lăn tại chỗ về hướng Tây, rồi nhanh chóng đứng dậy đi vòng ra phía sau đàn bò cạp đuôi đỏ. Toàn bộ quá trình cơ hồ đều không phát ra một chút tiếng động nào.

Khi tôi đứng dậy lần nữa, mọi người đều đi theo tôi, vào thời điểm quan trọng họ vẫn chọn tin tưởng tôi, điều này đã giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối.

“Không đúng, Bé Sữa đâu?” Tôi nhìn kỹ, vẫn còn thiếu một người, tôi vội vàng hỏi mọi người, nhưng mọi người đều chú ý vào nhất cử nhất động của tôi mà làm theo, căn bản không để ý đến người kế bên.

Tôi biết điều này là bình thường, thông thường khi bộ đội gặp phải tình huống như vậy, họ sẽ nhanh chóng thi hành mệnh lệnh và phải gác lại những việc khác.

“Bé Sữa?” Tôi nhỏ giọng kêu lên một tiếng, sợ lớn tiếng sẽ gây chú ý cho đàn bò cạp đuôi đỏ ở phía trước.

“Tôi, tôi ở chỗ này……” Một giọng nói hổn hển vang lên, tôi dựa theo tiếng nói đó nhìn sang, chỉ thấy Bé Sữa nằm trên mặt đất, cách hàng bò cạp đuôi đỏ cuối cùng chưa đến năm mươi centimet!

****

Tôi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ra hiệu cho anh ta đừng hoảng loạn, sau đó liền chậm rãi bước tới gần, đưa tay kéo lấy anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau