Chương 33: Tiểu Quỷ
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên cười nói: "Mười ngôi mộ cực hung này cũng không phải là thứ dễ tạo ra như vậy, chủ nhân của mỗi một ngôi mộ lúc còn sống đều phải là hào kiệt hoặc kiêu hùng một phương. Cậu cảm thấy gộp mười tên Tào Tháo lại rồi chôn cùng nhau, dễ dàng như vậy sao?"
“Đừng nói nhảm nữa, tiếng bước chân kia đâu.” Đội trưởng Trần không kiên nhẫn xen ngang cuộc nói chuyện của tôi với lão Yên, còn liếc mắt âm thầm cảnh cáo tôi, lúc này tôi mới nhớ tới lời khuyên của ông ấy trước đó, kêu tôi cách xa lão Yên, không khỏi có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, sau khi được ông ấy nhắc nhở, chúng tôi mới phát hiện ra tiếng bước chân đã biến mất, lối đi đã đi đến cuối, trước mặt là một bức tường đá.
“Nó muốn chúng ta đi vào đây à?” Rắn Độc vỗ nhẹ vào bức tường đá, cau mày nói.
Lão Yên và tôi đều gật đầu, lấy chiếc xẻng gấp trong túi ra, sau đó đào xuống phía dưới bức tường, tiếp theo dùng gậy sắt mà cạy, tường đá liền nhích lên trên hơn ba mươi cm.
Lão Yên bảo mọi người nhấc bức tường đá lên, rồi dẫn đầu bước vào.
Tôi vừa bước vào đã thấy choáng váng. Tại sao sau bức tường lại có một lối đi khác?
“Không ổn, mọi người đề cao cảnh giác lên.” Vẻ mặt của lão Yên có chút ngưng trọng.
Tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng lão Yên cũng sẽ không nói nhảm, bởi vậy tôi vẫn luôn cẩn thận.
Ước chừng đi được mười mấy mét, tôi quyết định giữ lão Yên lại: “Nơi này rốt cuộc là gì vậy?”
Tôi từng chút một đi qua hơn mười mét, quả nhiên khác với đoạn đường trước đó, đoạn đường trước đó còn có thể nghe thấy một chút tạp âm bên ngoài, nhưng bây giờ không có một chút âm thanh nào, như thể chúng tôi đã đi vào một không gian khác ...
“Không biết, nhưng hãy cẩn thận.” Sắc mặt của lão Yên rất nghiêm túc, nhìn con đường phía trước như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Nhưng lúc này Mắt Ưng lại lên tiếng, tùy tiện cười nói: “Sao các người lại hèn nhát như vậy? Tôi cảm thấy chuyện này cũng không tính là gì!”
Tôi liếc nhìn anh ta, không nói được lời nào, không biết là ai đã sợ đến mức không thể đi được, hiện tại trên đường đi không nhận thấy có nguy hiểm gì, liền giả vờ mạnh mẽ.
“Suỵt!” Lão Yên quay đầu trừng anh ta, ý bảo anh ta không được nói lớn.
Mắt Ưng cười hì hì, giây tiếp theo đột nhiên hướng về phía sau nhìn Rắn Độc nói: “Cậu đột nhiên vỗ tôi làm gì, không biết là người dọa người có thể hù chết người à?”
“Tôi không vỗ cậu.” Rắn Độc nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta.
Sắc mặt của Mắt Ưng đột nhiên thay đổi: “Cậu đừng có nói giỡn!”
Rắn Độc không nói gì, Mắt Ưng trở nên sợ hãi, bởi vì trong lòng anh ta cũng rõ ràng, ở đây ai đều có khả năng nói giỡn với anh ta, nhưng duy nhất chỉ có Rắn Độc là sẽ không làm như vậy.
Lão Yên cau mày hỏi có chuyện gì, Mắt Ưng run rẩy nói có gì đó vỗ nhẹ vào vai anh ta.
Tôi nghiêng người soi đèn pin vào vai anh ta, sau đó vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi: “Đi mau!”
"Có, có chuyện gì vậy?" Hai chân Mắt Ưng run lên, tôi không kịp giải thích với bọn họ nên đã đẩy bọn họ rồi bỏ chạy.
“Cậu, mẹ nó đừng kéo tôi!” Mắt Ưng lại hét lên, sau đó anh ta trở nên bối rối vì tôi đã buông anh ta ra sau khi chạy được một đoạn ngắn.
Mà giờ phút này bàn tay của anh ta đang đưa về phía trước, giống như có người nắm lấy tay anh ta, trên cổ tay có một vết đen, lật lại thì ra là dấu tay người!
Hì hì……
Tiếng cười của một đứa trẻ vang lên bên tai tôi, tôi hét lên một tiếng:”Tất cả mau lấy dao ra”
Đây nhất định là gặp phải quỷ quái, nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài lại chỉ mang theo trang bị cứng, căn bản không có đồ vật trừ tà.
Hiện tại tôi chỉ mong quỷ quái này không phải là một cương thi, dao trên người chúng tôi đều đã dính qua máu, những thứ không quá hung ác sẽ không dám đụng vào, nhưng tôi cũng biết phần lớn quỷ quái đều không sợ dao, bởi vì quỷ quái bình thường không dám xuất hiện trước mặt những quân nhân trên người có sát khí nặng như chúng tôi .
“A!”
Quả nhiên, ngay khi lấy con dao ra, lực kéo Mắt Ưng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta ngơ ngác lao về phía trước, cả người té ngã trên đất. Con dao cứa vào cánh tay của anh ta, sau đó anh ta bị kéo về phía trước với tốc độ cực lớn, suốt quãng đường chỉ có tiếng cười hì hì.
Tôi lập tức đi theo anh ta, nhảy ra phía sau, nắm lấy chân anh ta và bắn hai phát vào khoảng không phía trước.
Tốc độ bị kéo của Mắt Ưng rõ ràng đã chậm lại, khi tôi thấy nó có tác dụng, tôi trèo lên dọc theo cơ thể của anh ta, dùng dao cắt ngón trỏ của mình rồi ấn thẳng vào cổ tay Mắt Ưng.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy và biến mất ở góc đường, tôi chỉ có thể ước chừng nó trông giống như một đứa trẻ khoảng bảy tuổi.
“Đó…đó là gì vậy?” Mắt Ưng nằm trên mặt đất, có chút sợ hãi hỏi.
Tôi trầm mặt nói chỉ là tiểu quỷ (quỷ nhỏ).
Lúc này lão Yên cũng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay Mắt Ưng nhìn xem: “Cũng may không có gì nghiêm trọng.”
Lộc cộc……
Tiếng bước chân biến mất đã lâu lại vang lên, xuất hiện ngay chỗ góc đường tiểu quỷ biến mất, Mắt Ưng nắm lấy cánh tay tôi, không dám nhúc nhích.
Tôi vỗ vai anh ta, đứng dậy dũng cảm bước tới, rồi hít một hơi thật sâu.
Ở phía cuối góc đường là một hang động đá vôi vô cùng lớn, phía trên hang và trên tường đều là xác khô bị khóa lại với nhau bằng xích sắt ...
“Đừng nói nhảm nữa, tiếng bước chân kia đâu.” Đội trưởng Trần không kiên nhẫn xen ngang cuộc nói chuyện của tôi với lão Yên, còn liếc mắt âm thầm cảnh cáo tôi, lúc này tôi mới nhớ tới lời khuyên của ông ấy trước đó, kêu tôi cách xa lão Yên, không khỏi có chút xấu hổ.
Tuy nhiên, sau khi được ông ấy nhắc nhở, chúng tôi mới phát hiện ra tiếng bước chân đã biến mất, lối đi đã đi đến cuối, trước mặt là một bức tường đá.
“Nó muốn chúng ta đi vào đây à?” Rắn Độc vỗ nhẹ vào bức tường đá, cau mày nói.
Lão Yên và tôi đều gật đầu, lấy chiếc xẻng gấp trong túi ra, sau đó đào xuống phía dưới bức tường, tiếp theo dùng gậy sắt mà cạy, tường đá liền nhích lên trên hơn ba mươi cm.
Lão Yên bảo mọi người nhấc bức tường đá lên, rồi dẫn đầu bước vào.
Tôi vừa bước vào đã thấy choáng váng. Tại sao sau bức tường lại có một lối đi khác?
“Không ổn, mọi người đề cao cảnh giác lên.” Vẻ mặt của lão Yên có chút ngưng trọng.
Tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng lão Yên cũng sẽ không nói nhảm, bởi vậy tôi vẫn luôn cẩn thận.
Ước chừng đi được mười mấy mét, tôi quyết định giữ lão Yên lại: “Nơi này rốt cuộc là gì vậy?”
Tôi từng chút một đi qua hơn mười mét, quả nhiên khác với đoạn đường trước đó, đoạn đường trước đó còn có thể nghe thấy một chút tạp âm bên ngoài, nhưng bây giờ không có một chút âm thanh nào, như thể chúng tôi đã đi vào một không gian khác ...
“Không biết, nhưng hãy cẩn thận.” Sắc mặt của lão Yên rất nghiêm túc, nhìn con đường phía trước như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Nhưng lúc này Mắt Ưng lại lên tiếng, tùy tiện cười nói: “Sao các người lại hèn nhát như vậy? Tôi cảm thấy chuyện này cũng không tính là gì!”
Tôi liếc nhìn anh ta, không nói được lời nào, không biết là ai đã sợ đến mức không thể đi được, hiện tại trên đường đi không nhận thấy có nguy hiểm gì, liền giả vờ mạnh mẽ.
“Suỵt!” Lão Yên quay đầu trừng anh ta, ý bảo anh ta không được nói lớn.
Mắt Ưng cười hì hì, giây tiếp theo đột nhiên hướng về phía sau nhìn Rắn Độc nói: “Cậu đột nhiên vỗ tôi làm gì, không biết là người dọa người có thể hù chết người à?”
“Tôi không vỗ cậu.” Rắn Độc nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta.
Sắc mặt của Mắt Ưng đột nhiên thay đổi: “Cậu đừng có nói giỡn!”
Rắn Độc không nói gì, Mắt Ưng trở nên sợ hãi, bởi vì trong lòng anh ta cũng rõ ràng, ở đây ai đều có khả năng nói giỡn với anh ta, nhưng duy nhất chỉ có Rắn Độc là sẽ không làm như vậy.
Lão Yên cau mày hỏi có chuyện gì, Mắt Ưng run rẩy nói có gì đó vỗ nhẹ vào vai anh ta.
Tôi nghiêng người soi đèn pin vào vai anh ta, sau đó vẻ mặt tôi đột nhiên thay đổi: “Đi mau!”
"Có, có chuyện gì vậy?" Hai chân Mắt Ưng run lên, tôi không kịp giải thích với bọn họ nên đã đẩy bọn họ rồi bỏ chạy.
“Cậu, mẹ nó đừng kéo tôi!” Mắt Ưng lại hét lên, sau đó anh ta trở nên bối rối vì tôi đã buông anh ta ra sau khi chạy được một đoạn ngắn.
Mà giờ phút này bàn tay của anh ta đang đưa về phía trước, giống như có người nắm lấy tay anh ta, trên cổ tay có một vết đen, lật lại thì ra là dấu tay người!
Hì hì……
Tiếng cười của một đứa trẻ vang lên bên tai tôi, tôi hét lên một tiếng:”Tất cả mau lấy dao ra”
Đây nhất định là gặp phải quỷ quái, nhưng lần này chúng tôi đi ra ngoài lại chỉ mang theo trang bị cứng, căn bản không có đồ vật trừ tà.
Hiện tại tôi chỉ mong quỷ quái này không phải là một cương thi, dao trên người chúng tôi đều đã dính qua máu, những thứ không quá hung ác sẽ không dám đụng vào, nhưng tôi cũng biết phần lớn quỷ quái đều không sợ dao, bởi vì quỷ quái bình thường không dám xuất hiện trước mặt những quân nhân trên người có sát khí nặng như chúng tôi .
“A!”
Quả nhiên, ngay khi lấy con dao ra, lực kéo Mắt Ưng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, anh ta ngơ ngác lao về phía trước, cả người té ngã trên đất. Con dao cứa vào cánh tay của anh ta, sau đó anh ta bị kéo về phía trước với tốc độ cực lớn, suốt quãng đường chỉ có tiếng cười hì hì.
Tôi lập tức đi theo anh ta, nhảy ra phía sau, nắm lấy chân anh ta và bắn hai phát vào khoảng không phía trước.
Tốc độ bị kéo của Mắt Ưng rõ ràng đã chậm lại, khi tôi thấy nó có tác dụng, tôi trèo lên dọc theo cơ thể của anh ta, dùng dao cắt ngón trỏ của mình rồi ấn thẳng vào cổ tay Mắt Ưng.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy và biến mất ở góc đường, tôi chỉ có thể ước chừng nó trông giống như một đứa trẻ khoảng bảy tuổi.
“Đó…đó là gì vậy?” Mắt Ưng nằm trên mặt đất, có chút sợ hãi hỏi.
Tôi trầm mặt nói chỉ là tiểu quỷ (quỷ nhỏ).
Lúc này lão Yên cũng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay Mắt Ưng nhìn xem: “Cũng may không có gì nghiêm trọng.”
Lộc cộc……
Tiếng bước chân biến mất đã lâu lại vang lên, xuất hiện ngay chỗ góc đường tiểu quỷ biến mất, Mắt Ưng nắm lấy cánh tay tôi, không dám nhúc nhích.
Tôi vỗ vai anh ta, đứng dậy dũng cảm bước tới, rồi hít một hơi thật sâu.
Ở phía cuối góc đường là một hang động đá vôi vô cùng lớn, phía trên hang và trên tường đều là xác khô bị khóa lại với nhau bằng xích sắt ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất