Chương 40: Cổ Quốc Trường Dạ
“Còn muốn nổ nơi này không?” Lão Yên nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
Tôi lắc đầu, chúng tôi có thể đi ra đều là do tên cương thi đó nhường, bây giờ chúng tôi nổ chỗ này, không dám bảo đảm nó có xông ra ngoài liều mạng với chúng tôi hay không.
“Cậu mặc áo vào trước đi.” Lão Yên chỉ vào lưng tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình còn để trần cánh tay, vừa rồi ở trong huyệt mộ ánh sáng yếu, những người khác có thể không chú ý tới, bây giờ đứng dưới ánh mắt trời sáng chói này, bọn họ phát hiện ra lại khó tránh khỏi sẽ hỏi, tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi lấy ra một chiếc áo từ trong túi đồ rồi mặc lên, lão Yên đột nhiên tiến tới trước mặt tôi nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen cô Tư à?”
Trong lòng tôi kinh hãi, sau đó muốn ậm ờ cho qua, tôi cũng không biết ông ấy và cô Tư có quan hệ như thế nào, nếu như là kẻ thù, vậy tôi làm vậy không phải là đụng vào họng súng rồi sao?
“Ha ha, yên tâm, tôi và cô Tư là bạn bè, hình xăm trên lưng cậu là cậu ấy xăm đúng không? Trừ cậu ấy ra, khắp thiên hạ này cũng không có ai có được bản lĩnh này.” Lão Yên mỉm cười.
Tôi thấy không giấu được nữa thì gật đầu, nhưng mà cũng không nói nhiều thêm gì, ngược lại ông ấy lại rất có hứng thú nói đợi sau khi ra khỏi sa ma quỷ quái này, sẽ giới thiệu tôi tới một chỗ, đảm bảo còn triển vọng hơn làm lính vận chuyển.
Tôi không tỏ ý kiến chỉ ậm ừ cho qua, ông ấy cũng không để ý, chỉ nói tới lúc đó nhất định tôi sẽ cảm thấy hứng thú.
“Lão Yên, anh còn có chuyện chưa nói nhỉ?” Đội trưởng Trần đột nhiên hỏi ra một câu: “Rốt cuộc chúng ta đi chuyến này là làm cái gì vậy.”
“Giải cứu giáo sư Dư Thành Trạch.” Lão Yên trả lời lại rất nhanh.
“Anh cút đi.” Đội trưởng Trần đột nhiên lấy khẩu súng tiểu liên loại B56 ra đặt lên đầu lão Yên: “Anh thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc à? Lần này gặp phải xác khô anh cũng có đồ đối phó lại, cái gì mà chu sa, muối tinh, còn có móng lừa đen kia nữa, tôi không biết dùng, nhưng cũng đã từng nhìn thấy, anh mang theo nhiều thứ trộm mộ như vậy, lại nói với tôi là để giải cứu một giáo sư mất liên lạc?”
Lão Yên không nói chuyện, đội trưởng Trần trực tiếp nổi giận: “Anh xem đi, bảy người đi, bây giờ chúng ta đã mất ba, các anh muốn đi tới âm phủ để cứu người à?”
“Đội trưởng Trần, tôi đã nói rồi, họng súng không phải là để hướng về đồng đội.” Lão Yên mặt không biến sắc nói.
Đội trưởng Trần hừ lạnh một tiếng: “Đồng đội? Loại người dẫn chúng tôi vào đường chết như anh thì tính là đồng đội cái gì? Anh nói cũng không nói thật, không nói thật bây giờ tôi sẽ nổ súng bắn chết anh, sau đó dẫn theo hai đồng đội cuối cùng của mình rời khỏi La Bố Bạc.”
Rắn Độc đứng ở phía sau đội trưởng Trần ghìm súng, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với ông ấy, tôi cũng yên lặng đứng ở phía đối lập với lão Yên.
Lão Yên nhìn chúng tôi một cái, cuối cùng không còn cách nào phải nói ra một bí mật động trời: “Các cậu đã từng nghe qua cổ quốc Trường Dạ chưa?”
*****
Cổ quốc Trường Dạ? (Vương quốc Trường Dạ thời cổ đại)
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy danh từ này, bọn họ không khỏi lắc đầu.
Tôi lại mở miệng hỏi, có phải là quốc gia Tây Vực thời cổ đại lúc trước nhắc tới không?
“Đúng vậy, sở dĩ tôi biết được lai lịch của ngôi mộ này, chính là vì chữ bên trên đó là chữ viết của cổ quốc Trường Dạ.”
Lão Yên thở dài nói không phải là ông ấy cố ý muốn lừa gạt chúng tôi, mà là sự tồn tại của cổ quốc Trường Dạ thật sự liên quan tới rất nhiều chuyện, vốn lần này ông ấy nghĩ, nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi thì tốt nhất là không biết gì cả, dù sao có lúc biết càng nhiều thì mạng sẽ càng ngắn.
Lời này ông ấy nói rất chân thành, đội trưởng Trần thở dài một hơi, buông súng xuống: “Đã tới bước này rồi thì cũng không có gì cần giấu nữa, lão Yên, anh nói hết ra đi, cho dù là chết chúng tôi cũng muốn làm một con quỷ chết rõ ràng!”
Lão Yên cũng không từ chối, chỉ bảo chúng tôi đổi một nơi khác để nói, chúng tôi quay đầu nhìn ngôi mộ phía sau một cái, cũng cảm thấy nơi này không phải là nơi để nói chuyện, thế là đi theo lão Yên một đoạn, dựng lều ở một sườn núi khuất gió.
Theo ý của lão Yên là, chuyện này cũng không thể làm rõ trong chốc lát được, cộng thêm nhóm người chúng tôi mới vừa thoát chết trong gang tấc, vì vậy dứt khoát khôi phục một chút thể lực trước đã.
“Bây giờ anh nói đi.” Đợi khi mọi chuyện được sắp xếp xong, đội trưởng Trần nhìn lão Yên, xem động tác của ông ấy như kiểu nếu như lão Yên dám đổi ý, ông ấy sẽ lập tức bắn một viên đạn vậy.
Lão Yên cười khổ lắc đầu bảo đội trưởng Trần không cần phòng bị như vậy, nếu như ông ấy đã nói ra bốn chữ “Cổ quốc Trường Dạ” này, thì sẽ không có ý định che giấu nữa, bởi vì chuyến đi này đã vượt khỏi mong đợi của ông ấy, cho dù đội trưởng Trần không hỏi, ông ấy cũng sẽ tìm cơ hội để nói ra.
Rõ ràng đội trưởng Trần không tin ông ấy, bảo ông ấy đừng nói nhảm nữa, mau nói ra đi.
“Mọi chuyện còn phải nói tới năm năm trước.” Lão Yên gọi mọi người ngồi xuống, thở dài một hơi: “Đội trưởng Trần, chắc là anh biết năm năm trước không quân đã từng dùng chỗ sâu trong La Bố Bạc làm sân tập bắn thí nghiệm bom hàng không đúng không?”
Đội trưởng Trần gật đầu, ông là binh lính lâu năm của Ba Âm Quách Lăng, từng nghe thấy chuyện này cũng không kỳ quái, ngay cả Rắn Độc cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nghiên, sợ rằng người duy nhất không biết gì cả ở đây chỉ có mình tôi.
Tôi lắc đầu, chúng tôi có thể đi ra đều là do tên cương thi đó nhường, bây giờ chúng tôi nổ chỗ này, không dám bảo đảm nó có xông ra ngoài liều mạng với chúng tôi hay không.
“Cậu mặc áo vào trước đi.” Lão Yên chỉ vào lưng tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình còn để trần cánh tay, vừa rồi ở trong huyệt mộ ánh sáng yếu, những người khác có thể không chú ý tới, bây giờ đứng dưới ánh mắt trời sáng chói này, bọn họ phát hiện ra lại khó tránh khỏi sẽ hỏi, tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Tôi lấy ra một chiếc áo từ trong túi đồ rồi mặc lên, lão Yên đột nhiên tiến tới trước mặt tôi nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen cô Tư à?”
Trong lòng tôi kinh hãi, sau đó muốn ậm ờ cho qua, tôi cũng không biết ông ấy và cô Tư có quan hệ như thế nào, nếu như là kẻ thù, vậy tôi làm vậy không phải là đụng vào họng súng rồi sao?
“Ha ha, yên tâm, tôi và cô Tư là bạn bè, hình xăm trên lưng cậu là cậu ấy xăm đúng không? Trừ cậu ấy ra, khắp thiên hạ này cũng không có ai có được bản lĩnh này.” Lão Yên mỉm cười.
Tôi thấy không giấu được nữa thì gật đầu, nhưng mà cũng không nói nhiều thêm gì, ngược lại ông ấy lại rất có hứng thú nói đợi sau khi ra khỏi sa ma quỷ quái này, sẽ giới thiệu tôi tới một chỗ, đảm bảo còn triển vọng hơn làm lính vận chuyển.
Tôi không tỏ ý kiến chỉ ậm ừ cho qua, ông ấy cũng không để ý, chỉ nói tới lúc đó nhất định tôi sẽ cảm thấy hứng thú.
“Lão Yên, anh còn có chuyện chưa nói nhỉ?” Đội trưởng Trần đột nhiên hỏi ra một câu: “Rốt cuộc chúng ta đi chuyến này là làm cái gì vậy.”
“Giải cứu giáo sư Dư Thành Trạch.” Lão Yên trả lời lại rất nhanh.
“Anh cút đi.” Đội trưởng Trần đột nhiên lấy khẩu súng tiểu liên loại B56 ra đặt lên đầu lão Yên: “Anh thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc à? Lần này gặp phải xác khô anh cũng có đồ đối phó lại, cái gì mà chu sa, muối tinh, còn có móng lừa đen kia nữa, tôi không biết dùng, nhưng cũng đã từng nhìn thấy, anh mang theo nhiều thứ trộm mộ như vậy, lại nói với tôi là để giải cứu một giáo sư mất liên lạc?”
Lão Yên không nói chuyện, đội trưởng Trần trực tiếp nổi giận: “Anh xem đi, bảy người đi, bây giờ chúng ta đã mất ba, các anh muốn đi tới âm phủ để cứu người à?”
“Đội trưởng Trần, tôi đã nói rồi, họng súng không phải là để hướng về đồng đội.” Lão Yên mặt không biến sắc nói.
Đội trưởng Trần hừ lạnh một tiếng: “Đồng đội? Loại người dẫn chúng tôi vào đường chết như anh thì tính là đồng đội cái gì? Anh nói cũng không nói thật, không nói thật bây giờ tôi sẽ nổ súng bắn chết anh, sau đó dẫn theo hai đồng đội cuối cùng của mình rời khỏi La Bố Bạc.”
Rắn Độc đứng ở phía sau đội trưởng Trần ghìm súng, hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với ông ấy, tôi cũng yên lặng đứng ở phía đối lập với lão Yên.
Lão Yên nhìn chúng tôi một cái, cuối cùng không còn cách nào phải nói ra một bí mật động trời: “Các cậu đã từng nghe qua cổ quốc Trường Dạ chưa?”
*****
Cổ quốc Trường Dạ? (Vương quốc Trường Dạ thời cổ đại)
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe thấy danh từ này, bọn họ không khỏi lắc đầu.
Tôi lại mở miệng hỏi, có phải là quốc gia Tây Vực thời cổ đại lúc trước nhắc tới không?
“Đúng vậy, sở dĩ tôi biết được lai lịch của ngôi mộ này, chính là vì chữ bên trên đó là chữ viết của cổ quốc Trường Dạ.”
Lão Yên thở dài nói không phải là ông ấy cố ý muốn lừa gạt chúng tôi, mà là sự tồn tại của cổ quốc Trường Dạ thật sự liên quan tới rất nhiều chuyện, vốn lần này ông ấy nghĩ, nếu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi thì tốt nhất là không biết gì cả, dù sao có lúc biết càng nhiều thì mạng sẽ càng ngắn.
Lời này ông ấy nói rất chân thành, đội trưởng Trần thở dài một hơi, buông súng xuống: “Đã tới bước này rồi thì cũng không có gì cần giấu nữa, lão Yên, anh nói hết ra đi, cho dù là chết chúng tôi cũng muốn làm một con quỷ chết rõ ràng!”
Lão Yên cũng không từ chối, chỉ bảo chúng tôi đổi một nơi khác để nói, chúng tôi quay đầu nhìn ngôi mộ phía sau một cái, cũng cảm thấy nơi này không phải là nơi để nói chuyện, thế là đi theo lão Yên một đoạn, dựng lều ở một sườn núi khuất gió.
Theo ý của lão Yên là, chuyện này cũng không thể làm rõ trong chốc lát được, cộng thêm nhóm người chúng tôi mới vừa thoát chết trong gang tấc, vì vậy dứt khoát khôi phục một chút thể lực trước đã.
“Bây giờ anh nói đi.” Đợi khi mọi chuyện được sắp xếp xong, đội trưởng Trần nhìn lão Yên, xem động tác của ông ấy như kiểu nếu như lão Yên dám đổi ý, ông ấy sẽ lập tức bắn một viên đạn vậy.
Lão Yên cười khổ lắc đầu bảo đội trưởng Trần không cần phòng bị như vậy, nếu như ông ấy đã nói ra bốn chữ “Cổ quốc Trường Dạ” này, thì sẽ không có ý định che giấu nữa, bởi vì chuyến đi này đã vượt khỏi mong đợi của ông ấy, cho dù đội trưởng Trần không hỏi, ông ấy cũng sẽ tìm cơ hội để nói ra.
Rõ ràng đội trưởng Trần không tin ông ấy, bảo ông ấy đừng nói nhảm nữa, mau nói ra đi.
“Mọi chuyện còn phải nói tới năm năm trước.” Lão Yên gọi mọi người ngồi xuống, thở dài một hơi: “Đội trưởng Trần, chắc là anh biết năm năm trước không quân đã từng dùng chỗ sâu trong La Bố Bạc làm sân tập bắn thí nghiệm bom hàng không đúng không?”
Đội trưởng Trần gật đầu, ông là binh lính lâu năm của Ba Âm Quách Lăng, từng nghe thấy chuyện này cũng không kỳ quái, ngay cả Rắn Độc cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nghiên, sợ rằng người duy nhất không biết gì cả ở đây chỉ có mình tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất