Chương 50: Bên Dưới Lớp Cát
Xung quanh là một vùng tối tăm, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình bị cát cuốn lấy chặt chẽ, hô hấp càng ngày càng không thuận: Sợ là phải chết ở chỗ này rồi.
Gặp phải cát lún ở sa mạc, tỷ lệ tử vong rất cao. Mặc dù nói sau khi bị cát lún bao trùm thì có thể từ từ thoát ra, nhưng người bình thường sau khi bị cát lún bao trùm, phản ứng đầu tiên chính là vùng vẫy, đợi khi chân chính phản ứng lại được thì thân thể đã bị cát bao trùm hơn nửa rồi, về cơ bản thì đã không tìm được đường sống nữa.
Tôi cảm thấy có chút hoang đường, chúng tôi tránh thoát được tấn công của nhiều quái vật như vậy, cuối cùng lại phải chết ở đây?
Rầm!
Tôi còn chưa kịp đưa ra lời cảm khái cuối cùng, thân thể đã đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, đập mạnh lên mặt đất.
Chuyện gì vậy?
Tôi xoa đầu, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy liên tiếp ba tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn xen lẫn cả tiếng kêu rên.
Tôi duỗi tay lau cát trên mặt đi, khó khăn mở mắt ra, nhưng xung quanh vẫn đen kịt, tôi lục lọi lấy đèn pin ra từ trong ba lô rồi vặn mở, thì thấy mình đã ngã ở trên một mảnh đất cũng được coi là bằng phẳng, mà lão Yên đang ở bên cạnh tôi, ông ấy đã mở mắt ra, đang sững sờ nhìn chằm chằm vào phía trên, mà hai người Rắn Độc thì đang ở chỗ hơi xa một chút.
Khi tôi nhìn qua đó Rắn Độc cũng đã tỉnh lại, dường như anh ta còn có chút không rõ ràng tình hình, nhưng động tác lại nhanh chóng vỗ lên đội trưởng Trần ở bên cạnh.
“Khụ khụ!” Đội trưởng Trần ho dữ dội mấy tiếng, vừa mở mắt ra câu đầu tiên chính là nơi này là chỗ nào?
Tôi lắc đầu, lão Yên bên cạnh mở miệng nói: “Chúng ta đang ở dưới lớp cát.”
Chúng tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cát lún vừa rồi nuốt chửng chúng tôi đang ở ngay trên đỉnh đầu, điều kì lạ là không biết cát này đã bị cái gì ngăn lại, vậy mà lại không chảy ngược xuống dưới, nó giống như là hai dòng sông được phân biệt rõ ràng vậy, cho dù ở cùng một chỗ, nhưng cũng vô cùng tách biệt.
“Chuyện này... đúng là khó tin mà?” Đội trưởng Trần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lão Yên lau mặt, nói những chuyện khó tin được trong sa mạc còn rất nhiều, bây giờ cũng không phải là lúc nghiên cứu, mau chóng tìm đường ra ngoài mới quan trọng.
Lời này của ông ấy nói không sai, một nhóm người chúng tôi thu dọn balo, lại xử lý một lượt vết thương trên người mình, sau đó thì đứng dậy lên đường.
Nói là tìm đường, thật ra thì chỉ có một con đường có thể đi, ba mặt khác đều là lớp cát dày.
“Sao nhìn con đường này kỳ lạ vậy? Đội trưởng Trần xoa cánh tay: “Cứ cảm thấy rợn rợn người.”
“Kỳ lạ cũng phải đi, mọi người cẩn thận một chút.” Lão Yên nhíu mày đi ở phía trước, Rắn Độc và đội trưởng Trần ở giữa, tôi phụ trách đoạn hậu, bốn người đều cẩn thận di chuyển, chỉ sợ đột nhiên có cái gì nhảy ra.
Đi khoảng chừng ba bốn phút, tôi thử hít thở mấy cái: “Mọi người có cảm thấy không khí càng ngày càng ẩm ướt không?”
Hơn nữa cái cảm giác lạnh lẽo đội trưởng Trần nói cũng càng thêm rõ ràng, da đầu tôi tê dại: “Chúng ta sẽ không phải là đang đi về phía cái hồ kia chứ?”
Tôi vừa nói vậy mọi người đều yên lặng, ở dưới lòng đất không có cách nào phân biệt được phương hướng, nhưng tôi có thể xác định được gần đây chỉ có một cái hồ đó, bây giờ không khí càng ngày càng ẩm ướt, loại khả năng này có thể nói là vô cùng lớn.
Lão Yên sờ lớp nham thạch ở bên cạnh, nhíu mày nói quả thật là rất ẩm ướt.
“Vậy làm thế nào đây?” Đội trưởng Trần run rẩy hỏi, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn sợ hãi với bày cá quái dị gặp phải lúc trước.
*****
Lão Yên lắc đầu, sau đó cắn răng nói: “Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước! Quay lại cũng là chết, lẽ nào các cậu muốn ngủ cả đời ở trong cát sao.”
Ông ấy nói đúng, nhưng nếu như chúng tôi thật sự đi về phía cái hồ kia, cũng không thấy có đường sống, nhất thời mọi người đều có chút yên lặng.
Lão Yên ha một tiếng: “Mọi người đừng không có sĩ khí như vậy! Mặc dù bây giờ chúng ta đang đi về phía hồ, nhưng nhìn tình trạng của cát lún thì nói không chừng hồ cũng đang treo ở trên đầu chúng ta, chưa chắc những con cá quái dị đó đã có thể xuống được.”
Nghe thấy lời này của ông ấy, trong lòng tôi vẫn có chút không yên tâm, nhưng tốt xấu gì cũng tính hạ được quyết tâm: “Nói vậy cũng đúng, con đường này không đi cũng phải đi, có phải không?”
Chúng tôi đều biết bây giờ trừ tiếp tục đi theo con đường này thì căn bản không còn biện pháp nào khác, vì vậy chúng tôi cũng chỉ đành căng thẳng mà tiếp tục lên đường.
Khí ẩm càng ngày càng tăng, càng đi về sau, thỉnh thoảng còn sẽ giẫm phải vũng nước, phát ra tiếng lách tách.
“Còn bao lâu nữa?” Bầu không khí bên trong con đường thật sự quá mức kìm nén, tôi giơ đèn pin trong tay lên chiếu sáng, nhưng lại phát hiện phía trước đen xì, căn bản không nhìn thấy được điểm cuối.
Lão Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi nói chắc là không còn bao xa nữa.
Ông ấy nói không sai, sau khi tôi hỏi ông ấy câu này, trước mặt xuất hiện một lối rẽ, sau khi ngoặt vào, con đường trở nên rộng rãi hơn không ít. Mà đi theo con đường đó không quá hai phút, chúng tôi đã đi tới lối ra, chẳng qua lối ra này lại làm lòng chúng tôi đột nhiên nặng trĩu.
“Đó, đó là cái gì?”
Ngay cả Rắn Độc vẫn luôn bình tĩnh đầu lưỡi cũng xoắn lại.
Phía trước là một dòng sông ngầm, nhưng thứ làm Rắn Độc sợ hãi không phải là con sông đó, mà là thứ ở bên bờ: Chỗ đó lít nha lít nhít toàn là cá quái dị!
Xem ra lão Yên đã nói sai rồi, không phải là cá quái dị của hồ nước không xuống được, mà là cá quái dị bên trong hồ nước đó đều đi ra từ chỗ này, và so với số lượng cá quái dị ở chỗ này, hai mươi mấy con lúc trước đuổi theo chúng tôi căn bản chẳng là gì cả.
Gặp phải cát lún ở sa mạc, tỷ lệ tử vong rất cao. Mặc dù nói sau khi bị cát lún bao trùm thì có thể từ từ thoát ra, nhưng người bình thường sau khi bị cát lún bao trùm, phản ứng đầu tiên chính là vùng vẫy, đợi khi chân chính phản ứng lại được thì thân thể đã bị cát bao trùm hơn nửa rồi, về cơ bản thì đã không tìm được đường sống nữa.
Tôi cảm thấy có chút hoang đường, chúng tôi tránh thoát được tấn công của nhiều quái vật như vậy, cuối cùng lại phải chết ở đây?
Rầm!
Tôi còn chưa kịp đưa ra lời cảm khái cuối cùng, thân thể đã đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, đập mạnh lên mặt đất.
Chuyện gì vậy?
Tôi xoa đầu, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy liên tiếp ba tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn xen lẫn cả tiếng kêu rên.
Tôi duỗi tay lau cát trên mặt đi, khó khăn mở mắt ra, nhưng xung quanh vẫn đen kịt, tôi lục lọi lấy đèn pin ra từ trong ba lô rồi vặn mở, thì thấy mình đã ngã ở trên một mảnh đất cũng được coi là bằng phẳng, mà lão Yên đang ở bên cạnh tôi, ông ấy đã mở mắt ra, đang sững sờ nhìn chằm chằm vào phía trên, mà hai người Rắn Độc thì đang ở chỗ hơi xa một chút.
Khi tôi nhìn qua đó Rắn Độc cũng đã tỉnh lại, dường như anh ta còn có chút không rõ ràng tình hình, nhưng động tác lại nhanh chóng vỗ lên đội trưởng Trần ở bên cạnh.
“Khụ khụ!” Đội trưởng Trần ho dữ dội mấy tiếng, vừa mở mắt ra câu đầu tiên chính là nơi này là chỗ nào?
Tôi lắc đầu, lão Yên bên cạnh mở miệng nói: “Chúng ta đang ở dưới lớp cát.”
Chúng tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cát lún vừa rồi nuốt chửng chúng tôi đang ở ngay trên đỉnh đầu, điều kì lạ là không biết cát này đã bị cái gì ngăn lại, vậy mà lại không chảy ngược xuống dưới, nó giống như là hai dòng sông được phân biệt rõ ràng vậy, cho dù ở cùng một chỗ, nhưng cũng vô cùng tách biệt.
“Chuyện này... đúng là khó tin mà?” Đội trưởng Trần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lão Yên lau mặt, nói những chuyện khó tin được trong sa mạc còn rất nhiều, bây giờ cũng không phải là lúc nghiên cứu, mau chóng tìm đường ra ngoài mới quan trọng.
Lời này của ông ấy nói không sai, một nhóm người chúng tôi thu dọn balo, lại xử lý một lượt vết thương trên người mình, sau đó thì đứng dậy lên đường.
Nói là tìm đường, thật ra thì chỉ có một con đường có thể đi, ba mặt khác đều là lớp cát dày.
“Sao nhìn con đường này kỳ lạ vậy? Đội trưởng Trần xoa cánh tay: “Cứ cảm thấy rợn rợn người.”
“Kỳ lạ cũng phải đi, mọi người cẩn thận một chút.” Lão Yên nhíu mày đi ở phía trước, Rắn Độc và đội trưởng Trần ở giữa, tôi phụ trách đoạn hậu, bốn người đều cẩn thận di chuyển, chỉ sợ đột nhiên có cái gì nhảy ra.
Đi khoảng chừng ba bốn phút, tôi thử hít thở mấy cái: “Mọi người có cảm thấy không khí càng ngày càng ẩm ướt không?”
Hơn nữa cái cảm giác lạnh lẽo đội trưởng Trần nói cũng càng thêm rõ ràng, da đầu tôi tê dại: “Chúng ta sẽ không phải là đang đi về phía cái hồ kia chứ?”
Tôi vừa nói vậy mọi người đều yên lặng, ở dưới lòng đất không có cách nào phân biệt được phương hướng, nhưng tôi có thể xác định được gần đây chỉ có một cái hồ đó, bây giờ không khí càng ngày càng ẩm ướt, loại khả năng này có thể nói là vô cùng lớn.
Lão Yên sờ lớp nham thạch ở bên cạnh, nhíu mày nói quả thật là rất ẩm ướt.
“Vậy làm thế nào đây?” Đội trưởng Trần run rẩy hỏi, hiển nhiên là trong lòng vẫn còn sợ hãi với bày cá quái dị gặp phải lúc trước.
*****
Lão Yên lắc đầu, sau đó cắn răng nói: “Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước! Quay lại cũng là chết, lẽ nào các cậu muốn ngủ cả đời ở trong cát sao.”
Ông ấy nói đúng, nhưng nếu như chúng tôi thật sự đi về phía cái hồ kia, cũng không thấy có đường sống, nhất thời mọi người đều có chút yên lặng.
Lão Yên ha một tiếng: “Mọi người đừng không có sĩ khí như vậy! Mặc dù bây giờ chúng ta đang đi về phía hồ, nhưng nhìn tình trạng của cát lún thì nói không chừng hồ cũng đang treo ở trên đầu chúng ta, chưa chắc những con cá quái dị đó đã có thể xuống được.”
Nghe thấy lời này của ông ấy, trong lòng tôi vẫn có chút không yên tâm, nhưng tốt xấu gì cũng tính hạ được quyết tâm: “Nói vậy cũng đúng, con đường này không đi cũng phải đi, có phải không?”
Chúng tôi đều biết bây giờ trừ tiếp tục đi theo con đường này thì căn bản không còn biện pháp nào khác, vì vậy chúng tôi cũng chỉ đành căng thẳng mà tiếp tục lên đường.
Khí ẩm càng ngày càng tăng, càng đi về sau, thỉnh thoảng còn sẽ giẫm phải vũng nước, phát ra tiếng lách tách.
“Còn bao lâu nữa?” Bầu không khí bên trong con đường thật sự quá mức kìm nén, tôi giơ đèn pin trong tay lên chiếu sáng, nhưng lại phát hiện phía trước đen xì, căn bản không nhìn thấy được điểm cuối.
Lão Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi nói chắc là không còn bao xa nữa.
Ông ấy nói không sai, sau khi tôi hỏi ông ấy câu này, trước mặt xuất hiện một lối rẽ, sau khi ngoặt vào, con đường trở nên rộng rãi hơn không ít. Mà đi theo con đường đó không quá hai phút, chúng tôi đã đi tới lối ra, chẳng qua lối ra này lại làm lòng chúng tôi đột nhiên nặng trĩu.
“Đó, đó là cái gì?”
Ngay cả Rắn Độc vẫn luôn bình tĩnh đầu lưỡi cũng xoắn lại.
Phía trước là một dòng sông ngầm, nhưng thứ làm Rắn Độc sợ hãi không phải là con sông đó, mà là thứ ở bên bờ: Chỗ đó lít nha lít nhít toàn là cá quái dị!
Xem ra lão Yên đã nói sai rồi, không phải là cá quái dị của hồ nước không xuống được, mà là cá quái dị bên trong hồ nước đó đều đi ra từ chỗ này, và so với số lượng cá quái dị ở chỗ này, hai mươi mấy con lúc trước đuổi theo chúng tôi căn bản chẳng là gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất