Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 51: Tiếng Điện Báo

Trước Sau
“Tắt đèn!” Lão Yên đè giọng nói một câu.

Lúc này chúng tôi mới tắt đèn, trong bóng tối cả thở cũng không dám thở mạnh.

Bây giờ chúng tôi cách đoạn sông ngầm kia vô cùng gần, hơn nữa chỉ có một con đường ở phía sau, nếu như kinh động tới cá quái dị, thì chạy cũng không có chỗ chạy.

Tôi hạ thấp giọng hỏi lão Yên bây giờ nên làm như thế nào?

Ông ấy không trả lời tôi, có lẽ là nhất thời sẽ không nghĩ ra được biện pháp gì, ngược lại đội trưởng Trần ở một bên lại đề nghị lùi lại trước, tốt xấu gì đợi nghĩ ra biện pháp rồi lại tới.

Lão Yên không đồng ý: “Trở lại cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, Trường An, vừa rồi trước khi tắt đèn cậu có chú ý thấy không?”

“Chú ý thấy cái gì? Tôi khó hiểu hỏi, vừa rồi bị cá quái dị làm kinh hãi tới toàn thân phát rợn, tôi căn bản không thừa tâm tư đi chú ý tới cái khác.

Lão Yên thở dài một tiếng nói ông ấy nhìn thấy bên trái của đoạn sông ngầm có một con đường, mà khu đó lại không có cá quái dị, nói không chừng con đường đó có huyền cơ nào đó, có thể ngăn cản cá quái dị.

Tôi nhíu mày, sau đó hỏi ông ấy con đường này cách chỗ chúng tôi bao xa?

“Khoảng hai mươi mét.” Giọng điều của Lão Yên có hơi không ổn: “Nếu như muốn tới nơi đó, chúng ta phải đi xuyên qua chỗ bị cá quái dị chiếm đóng phía trước.”

Lời của ông ấy làm chúng tôi đều hít sâu một hơi, nếu như có con đường khác, bây giờ chúng tôi chỉ ước gì cách cá quái dị càng xa càng tốt, nhưng ông ấy lại muốn chúng tôi đi xuyên qua?

“Lão Yên, anh đừng nói đùa, anh không biết tốc độ của cá quái dị đó chắc? Chúng ta có thể đi xuyên qua chúng nó sao?” Đội trưởng Trần có chút bực bội, có lẽ là bởi vì sau khi sống sót sau thảm họa, lại phát hiện mình rơi vào hoàn cảnh càng khó khăn hơn.

Lão Yên cũng hiếm khi mà lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Tôi mơ hồ hình thấy ông ấy vò tóc, cuối cùng nói: “Vậy bây giờ có biện pháp gì? Trở lại cũng là con đường chết, chỉ cần mọi người cẩn thận một chút không kinh động tới những con cá quái dị kia là được, hình như bọn nó đang nghỉ ngơi.”



Lời này của ông ấy có chút quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đội trưởng Trần bị chặn họng tới nói không ra lời, ngược lại Rắn Độc lại đồng ý với cách làm của lão Yên.

Đương nhiên tôi cũng không có ý kiến gì, thế là chúng tôi mở một cái đèn pin, dùng vải mỏng bọc lại, làm ánh sáng của ngọn đèn không có quá sáng, sau đó lại tháo giày ra nhét vào trong balo.

Xác nhận trên dưới toàn thân không còn đồ gì có thể phát ra âm thanh bởi vì di chuyển nữa, lúc này mới cẩn thận đi về phía trước.

Không qua bao lâu chúng tôi đã tới bên đoạn sông ngầm, lão Yên nói đúng, bờ phải của đoạn sông ngầm cách nơi đây mười mấy mét thật sự có một con đường, đen ngòm làm người ta nhìn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Xung quanh hang động đó trống không, không có một con cá quái dị nào.

Tôi nhíu mày, cứ cảm thấy đó không phải là nơi nào tốt đẹp cả, bằng không cá quái dị cũng sẽ không sợ hãi nó…

Lão Yên làm một động tác tay, đại khái là bảo chúng tôi đều cẩn thận một chút, sau đó dẫn đầu bước vào trong đám cá quái dị, chúng tôi nhìn mà trái tim cũng nhảy lên tới cổ họng, chỉ sợ ông ấy không cẩn thận kinh động tới cá quái dị, như vậy thật sự là dê vào miệng cọp.

May mà động tác của ông ấy vô cùng linh hoạt, lần nào cũng có thể tránh thoát được cá quái dị, từ từ đến gần cửa động.

Mười mấy mét ngắn ngủi, lão Yên đi mất năm sáu phút, cuối cùng mới đứng ở trước cửa động, tôi thở phào một hơi, mặc dù còn lại ba người chúng tôi, nhưng ít nhất chứng minh được phương pháp này có hiệu quả.

“Chú Trần, chú đi trước đi.” Tôi thấy lão Yên đã an toàn, tôi vàng nhường đội trưởng Trần ở bên cạnh.

Rõ ràng là ông không muốn, nhưng nghĩ tới vết thương của mình thì cũng không nói gì, bắt chước theo cách làm của lão Yên, di chuyển từng bước một về phía của Lão Yên.

Ùng ục…

Ngay khi đội trưởng Trần đã sắp tới chỗ của lão Yên, một viên đá nhỏ rơi xuống từ trên vách đá, đập vào trên người một con cá quái dị, Cá quái dị đó hơi động đậy, dường như đã sắp tỉnh lại.

Trái tim tôi co chặt lại, giơ súng lên chuẩn bị nếu có nguy hiểm gì thì bắt đầu bắn.



Đội trưởng Trần cũng bị dọa tới không dám động đậy, nắm chặt dao nhìn chằm chằm vào con cá quái dị đó.

Khi thần kinh của chúng tôi đã căng thẳng tới tột cùng, con cá quái dị đó lại dừng lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ say…

“Phù!”

Tôi thở phào một hơi, đội trưởng Trần lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận bước nốt mấy bước cuối cùng.

Sau đội trưởng Trần thì là tôi, sau đó thì là Rắn Độc.

Hành động của Rắn Độc rất nhanh, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã sắp bước tới cửa hang, chúng tôi thở phào một hơi, chỉ cần anh ta bước thêm một bước nữa, là có thể tụ tập với chúng tôi.

Tích tích tích tích!

Chúng tôi còn chưa kịp thở phào, một chuỗi tiếng điện báo chói tai đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, cá quái dị xung quanh Rắn Độc nhao nhao động đậy…

****

Chúng tôi nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, lại phát hiên ra đó là balo chống nước của lão Yên!

“Lão Yên!” đội trưởng Trần gào lên một câu, gân xanh trên trán tôi cũng nổi lên, lúc này phát ra âm thanh sẽ mất mạng đấy.

Nhưng mà biểu hiện của lão Yên lại rất bình tĩnh, ông ấy nhanh chóng nói: “Bây giờ không phải là lúc truy cứu, mau cứu Rắn Độc!”

Chúng tôi cũng biết lời ông ấy nói là thật, bởi vì mới mấy giây gắn ngủi, tất cả cá quái dị đều đã tỉnh lại, chúng nó đang há to mồm cắn về phía Rắn Độc.

Rắn Độc bị bao vây ở chính giữa lập tức bị một con cá quái dị trong đó cắn vào chân, sau đó lại bị mấy con khác nhảy lên khỏi mặt nước, há hàm răng sắn bén ra, lôi ống quần của Rắn Độc muốn kéo anh ta vào chỗ sâu bên trong đoạn nước ngầm…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau