Chương 57: Mở Quan Tài
“Chúng ta cứ xem qua trước đã." Lão Yên cắt ngang cuộc thảo luận của chúng tôi, cầm trong tay một cuốn sổ màu đen đựng trong túi chống nước.
Chúng tôi đi tới nhìn, lão Yên mở cuốn sổ ra, chỉ thấy dòng chữ 'chuyến đi đến La Bố Bạc' được viết trên trang đầu tiên, có lẽ là dùng để ghi chép.
Lão Yên giải thích, mỗi lần bọn họ đi làm nhiệm vụ đều sẽ mang theo một cuốn sổ như vậy, dùng để viết ra một số chuyện quan trọng trên đường đi, một mặt dùng làm thông tin nghiên cứu khi trở về, mặt khác là nếu lỡ không may chết trong khi làm nhiệm vụ thì cũng có thể lưu lại một ít thông tin có giá trị cho những đồng đội tiếp theo.
Những trang đầu tiên của cuốn sổ không ghi lại điều gì có giá trị, có vẻ như bọn họ rất bình tĩnh khi mới vào La Bố Bạc, nhưng càng đi thì mọi chuyện càng trở nên không đúng ...
******
Những người này dọc đường đều rất an toàn, cho đến khi bọn họ tìm được một số dấu vết do Dư Thành Trạch để lại, người ghi chép còn rất kích động, nói bọn họ đang theo dõi Dư Thành Trạch, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc là tất cả sẽ cùng tiến vào cổ quốc Trường Dạ!
Những trang tiếp theo là quá trình theo dõi cụ thể, mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng người ghi chép lại cảm thấy Dư Thành Trạch rất kỳ lạ, dường như ông ta cố ý bị bọn họ theo dõi.
Bởi vì rất nhiều lần do một số chuyện ngoài ý muốn mà họ để mất dấu đối phương, nhưng đối phương lại sẽ luôn đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn họ ...
“Bọn họ còn gặp phải một con cá quái lạ.” Lão Yên quay đầu lại, nheo mắt nói: “Xem ra đây quả thực là do Dư Thành Trạch giở trò quỷ.”
Tôi cười lạnh: “Xem ra ông ta cố ý muốn giết chết chúng ta!”
Lão Yên liếc tôi một cái, nói cái mà ông ấy quan tâm chính là nhóm tiên phong này cũng chạy tới hang động này giống như chúng ta, vậy tại sao cuối cùng một người cũng không thể trốn thoát?
"Đúng đó, theo lý mà nói thì ngay cả trên đường đi bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm nào." Đội trưởng Trần gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía quan tài, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cái quan tài này không ổn lắm."
Lão Yên cất cuốn sổ đi, nghĩ ngợi một lúc rồi cau mày lại.
Tôi nhìn quanh, cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào, cuối cùng đành quyết định mở quan tài ra nhìn xem.
"Mở quan tài?"
Đội trưởng Trần phản ứng rất lớn, liên tục lắc đầu nói không được, lỡ như lại nhảy ra một con cương thi, chỗ này lại không có đường lui, vậy không phải chúng ta tiêu đời rồi sao.
“Đội trưởng Trần nói đúng đó, cái thứ nguy hiểm mà trước đó mấy người nhắc đến có thể đang bị phong ấn ở bên trong." Rắn Độc lạnh nhạt nói.
Tôi mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, bên trong quan tài còn có một lớp nữa, đây mới là nơi đặt người đã khuất. Chỉ mở một lớp thôi thì không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, nói như vậy cùng lắm chỉ là để an ủi mọi người mà thôi
Lão Yên bảo tôi đợi một chút, sau đó lấy từ trong túi ra một cây nến, thắp sáng rồi đặt ở góc đông nam của cung điện, đợi khoảng một phút mới gật đầu với tôi.
Tôi bị ông ấy làm cho sửng sốt, đây không phải là kỹ năng của Mô Kim hiệu úy sao? Nhưng khi nghĩ đến biểu hiện của lão Yên dọc trên đường đi, tôi cũng lập tức bình thường trở lại.
Tôi đưa tay sờ xung quanh quan tài, mấy quan tài như này đều sẽ có cơ quan, sau khi đặt quan tài vào sẽ kích hoạt cơ quan niêm phong quan tài lại, đây cũng là một biện pháp ngăn chặn những kẻ trộm mộ.
Một chiếc quan tài có cơ quan thông minh thậm chí còn có thể quét sạch cả một băng nhóm trộm mộ..
Sau khi sờ soạng xung quanh, tôi phát hiện bên cạnh quan tài có một khối nhỏ nhô lên, tôi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy lập tức lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu đen từ trong ba lô và đứng cạnh tôi.
Tôi ấn vào chỗ nhô lên rồi nhanh chóng trốn sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, nắp quan tài chuyển động.
Tôi từ từ đẩy nắp quan tài ra, nó đập mạnh xuống đất gây ra một trận bụi mù mịt!
Đợi một lúc không thấy bất kỳ động tĩnh gì, lão Yên thở ra, nói đùa rằng có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, thứ tà ác nọ đã không còn nguy hiểm nữa.
Nhưng tôi lại không có thả lỏng, chỉ vào chiếc quan tài gỗ đen bên trong, nói chỗ này có chút kỳ lạ! Số lượng và độ sâu của những chiếc đinh trên quan tài không được bình thường cho lắm.
Thông thường trong đám tang sẽ sử dụng bảy chiếc đinh đóng quan, người xưa gọi là "đinh con cháu", có thể giúp thế hệ con cháu thịnh vượng phát đạt.
Mà phương pháp đóng bảy chiếc đinh này có chút đặc biệt, chính là chiếc “đinh con cháu” nằm ở giữa quan tài không thể đóng khít, bày tỏ về sau có người nối dõi, nhưng quan tài trước mặt lại dùng chín chiếc đinh đóng quan tài, hơn nữa chúng đều được đóng rất khít, chỉ còn sót lại vòng tròn của phần đầu đinh.
Đinh đóng quan tài còn gọi là Đinh Trấn Hồn, chín chiếc đinh chính là số lượng nhiều nhất có thể dùng, lại không có chiếc đinh con cháu, chứng tỏ mục đích của chiếc quan tài này là để trấn áp đồ vật bên trong.
“Còn mở không?" Tôi run rẩy liếc nhìn lão Yên.
“Mở!” Ông ấy nghiến răng nói: “Nhóm tiên phong của tôi làm sao mà chết? Tại sao trước khi chết bọn họ lại bò về phía quan tài? Tôi muốn tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, nến vẫn còn cháy.”
Vừa nói, ông ấy vừa đứng bên cạnh đưa máu chó mực cho tôi: "Lần này tôi sẽ mở nó ra. Vừa mở ra thì cậu lập tức hắt máu chó mực vào!"
Tôi gật đầu, cầm máu chó mực rồi chăm chú nhìn lão Yên.
Kỹ thuật của ông ấy rất cầu kỳ, cũng không sử dụng bất cứ dụng cụ nào, chỉ cần dùng hai đầu ngón tay gõ nhẹ là chiếc đinh sẽ nổi lên.
Chúng tôi đi tới nhìn, lão Yên mở cuốn sổ ra, chỉ thấy dòng chữ 'chuyến đi đến La Bố Bạc' được viết trên trang đầu tiên, có lẽ là dùng để ghi chép.
Lão Yên giải thích, mỗi lần bọn họ đi làm nhiệm vụ đều sẽ mang theo một cuốn sổ như vậy, dùng để viết ra một số chuyện quan trọng trên đường đi, một mặt dùng làm thông tin nghiên cứu khi trở về, mặt khác là nếu lỡ không may chết trong khi làm nhiệm vụ thì cũng có thể lưu lại một ít thông tin có giá trị cho những đồng đội tiếp theo.
Những trang đầu tiên của cuốn sổ không ghi lại điều gì có giá trị, có vẻ như bọn họ rất bình tĩnh khi mới vào La Bố Bạc, nhưng càng đi thì mọi chuyện càng trở nên không đúng ...
******
Những người này dọc đường đều rất an toàn, cho đến khi bọn họ tìm được một số dấu vết do Dư Thành Trạch để lại, người ghi chép còn rất kích động, nói bọn họ đang theo dõi Dư Thành Trạch, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc là tất cả sẽ cùng tiến vào cổ quốc Trường Dạ!
Những trang tiếp theo là quá trình theo dõi cụ thể, mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng người ghi chép lại cảm thấy Dư Thành Trạch rất kỳ lạ, dường như ông ta cố ý bị bọn họ theo dõi.
Bởi vì rất nhiều lần do một số chuyện ngoài ý muốn mà họ để mất dấu đối phương, nhưng đối phương lại sẽ luôn đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn họ ...
“Bọn họ còn gặp phải một con cá quái lạ.” Lão Yên quay đầu lại, nheo mắt nói: “Xem ra đây quả thực là do Dư Thành Trạch giở trò quỷ.”
Tôi cười lạnh: “Xem ra ông ta cố ý muốn giết chết chúng ta!”
Lão Yên liếc tôi một cái, nói cái mà ông ấy quan tâm chính là nhóm tiên phong này cũng chạy tới hang động này giống như chúng ta, vậy tại sao cuối cùng một người cũng không thể trốn thoát?
"Đúng đó, theo lý mà nói thì ngay cả trên đường đi bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm nào." Đội trưởng Trần gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía quan tài, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Cái quan tài này không ổn lắm."
Lão Yên cất cuốn sổ đi, nghĩ ngợi một lúc rồi cau mày lại.
Tôi nhìn quanh, cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào, cuối cùng đành quyết định mở quan tài ra nhìn xem.
"Mở quan tài?"
Đội trưởng Trần phản ứng rất lớn, liên tục lắc đầu nói không được, lỡ như lại nhảy ra một con cương thi, chỗ này lại không có đường lui, vậy không phải chúng ta tiêu đời rồi sao.
“Đội trưởng Trần nói đúng đó, cái thứ nguy hiểm mà trước đó mấy người nhắc đến có thể đang bị phong ấn ở bên trong." Rắn Độc lạnh nhạt nói.
Tôi mỉm cười giải thích: “Không sao đâu, bên trong quan tài còn có một lớp nữa, đây mới là nơi đặt người đã khuất. Chỉ mở một lớp thôi thì không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thật ra tôi cũng không chắc chắn lắm, nói như vậy cùng lắm chỉ là để an ủi mọi người mà thôi
Lão Yên bảo tôi đợi một chút, sau đó lấy từ trong túi ra một cây nến, thắp sáng rồi đặt ở góc đông nam của cung điện, đợi khoảng một phút mới gật đầu với tôi.
Tôi bị ông ấy làm cho sửng sốt, đây không phải là kỹ năng của Mô Kim hiệu úy sao? Nhưng khi nghĩ đến biểu hiện của lão Yên dọc trên đường đi, tôi cũng lập tức bình thường trở lại.
Tôi đưa tay sờ xung quanh quan tài, mấy quan tài như này đều sẽ có cơ quan, sau khi đặt quan tài vào sẽ kích hoạt cơ quan niêm phong quan tài lại, đây cũng là một biện pháp ngăn chặn những kẻ trộm mộ.
Một chiếc quan tài có cơ quan thông minh thậm chí còn có thể quét sạch cả một băng nhóm trộm mộ..
Sau khi sờ soạng xung quanh, tôi phát hiện bên cạnh quan tài có một khối nhỏ nhô lên, tôi ra hiệu cho lão Yên, ông ấy lập tức lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu đen từ trong ba lô và đứng cạnh tôi.
Tôi ấn vào chỗ nhô lên rồi nhanh chóng trốn sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, nắp quan tài chuyển động.
Tôi từ từ đẩy nắp quan tài ra, nó đập mạnh xuống đất gây ra một trận bụi mù mịt!
Đợi một lúc không thấy bất kỳ động tĩnh gì, lão Yên thở ra, nói đùa rằng có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, thứ tà ác nọ đã không còn nguy hiểm nữa.
Nhưng tôi lại không có thả lỏng, chỉ vào chiếc quan tài gỗ đen bên trong, nói chỗ này có chút kỳ lạ! Số lượng và độ sâu của những chiếc đinh trên quan tài không được bình thường cho lắm.
Thông thường trong đám tang sẽ sử dụng bảy chiếc đinh đóng quan, người xưa gọi là "đinh con cháu", có thể giúp thế hệ con cháu thịnh vượng phát đạt.
Mà phương pháp đóng bảy chiếc đinh này có chút đặc biệt, chính là chiếc “đinh con cháu” nằm ở giữa quan tài không thể đóng khít, bày tỏ về sau có người nối dõi, nhưng quan tài trước mặt lại dùng chín chiếc đinh đóng quan tài, hơn nữa chúng đều được đóng rất khít, chỉ còn sót lại vòng tròn của phần đầu đinh.
Đinh đóng quan tài còn gọi là Đinh Trấn Hồn, chín chiếc đinh chính là số lượng nhiều nhất có thể dùng, lại không có chiếc đinh con cháu, chứng tỏ mục đích của chiếc quan tài này là để trấn áp đồ vật bên trong.
“Còn mở không?" Tôi run rẩy liếc nhìn lão Yên.
“Mở!” Ông ấy nghiến răng nói: “Nhóm tiên phong của tôi làm sao mà chết? Tại sao trước khi chết bọn họ lại bò về phía quan tài? Tôi muốn tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, nến vẫn còn cháy.”
Vừa nói, ông ấy vừa đứng bên cạnh đưa máu chó mực cho tôi: "Lần này tôi sẽ mở nó ra. Vừa mở ra thì cậu lập tức hắt máu chó mực vào!"
Tôi gật đầu, cầm máu chó mực rồi chăm chú nhìn lão Yên.
Kỹ thuật của ông ấy rất cầu kỳ, cũng không sử dụng bất cứ dụng cụ nào, chỉ cần dùng hai đầu ngón tay gõ nhẹ là chiếc đinh sẽ nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất