Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 59: Kiến

Trước Sau
"Được rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn." Tôi gật đầu, sau đó hỏi ra câu hỏi mà tôi vẫn nghẹn ở trong lòng: "Lúc trước khi ông giao tiếp với những con cá kì lạ đó, tại sao lại gạt tôi nói đó là ảo giác? "

“Cậu biết rồi à?" Lão Yên móc ra một điếu thuốc, châm lửa hút hai hơi, sau đó trầm mặt nói: “Bây giờ cậu chưa phải là thành viên nội bộ."

Tôi hiểu ý của ông ấy, năng lực của ông ấy quả thực không giống với người bình thường, nếu tôi đã không thuộc nội bộ của họ thì dĩ nhiên ông ấy phải giấu giếm rồi, nhưng còn đám người đội trưởng Trần thì sao?

Lão Yên giống như nhìn ra được tôi đang suy nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Chuyện cụ thể thì bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết được, dù sao cũng không phải chuyện xấu, không riêng gì cậu, cả lão Trần với Rắn Độc cũng đều không biết."

Lúc này tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nếu những người khác cũng hùa với nhau gạt tôi, vậy con đường tiếp theo tôi có chút không dám đi.

Lão Yên nghỉ ngơi một lát, sau đó bước sang một bên và bắt đầu tìm lối ra.

Nơi này cũng không lớn lắm, sau khi nhìn xung quanh, chúng tôi đều lắc đầu thất vọng, ngoại trừ cánh cửa đá trước đó đã đi vào thì nơi này không có lối ra.

"Có vẻ như chúng ta chỉ có thể ra khỏi đây từ nơi này."

Lão Yên ngậm điếu thuốc trong miệng, chỉ vào quan tài nói một câu, vẻ mặt rõ ràng cũng có chút sợ hãi.

Đội trưởng Trần thẳng thắn từ chối: “Vậy thà quay lại chiến đấu với đám cá kỳ lạ kia còn hơn, nói không chừng còn có thể sống sót, trong cái lỗ này cũng không biết có thứ gì không, lỡ gặp phải chuyện gì cũng không thể chạy thoát được! "

"Chú Trần nói đúng đó, lão Yên, ông phải nghĩ cho rõ, chỗ này có một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm." Lần này tôi không dám mạo hiểm, thứ nguy hiểm đó rốt cuộc vẫn chưa biết được nằm ở đâu.

Lỡ như đối đầu trực diện với nó, chúng tôi chắc chắn sẽ không có phần thắng.

Lão Yên có chút bực bội hỏi ngược lại: "Vậy cậu cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

“Cứ nghỉ ngơi chút đã, đợi lát nữa lại tìm thêm một vòng. Có lẽ còn có một số cơ quan chúng ta chưa phát hiện ra." Rắn Độc ở một bên đưa ra đề nghị thỏa hiệp.



Từ khi bị đàn cá lạ kia truy đuổi đến đây, dọc đường chúng tôi thậm chí còn không uống một giọt nước nào, quả thực đã đến giới hạn rồi.

Lão Yên phun ra một vòng khói, gật gật đầu, vì thế chúng tôi ngồi cách xa quan tài một khoảng rồi lấy lương khô ra ăn.

Sau khi gặm xong lương khô, chúng tôi lại đi dạo một vòng quanh hang động, nhưng vẫn khiến chúng tôi thất vọng, nơi này thực sự không có lối ra nào khác, trừ phi chúng tôi đi ra khỏi đây từ nơi đã bước vào ...

“Hết hy vọng chưa?"

Lão Yên liếc nhìn chúng tôi, dường như có chút giễu cợt.

Tôi nghĩ đến việc ông ấy nói trong hang động ngoại trừ thứ nguy hiểm kia thì còn khả năng có những thứ khác, ngay lập tức hiểu rõ ý của ông ấy.

Vì vậy tôi kéo đội trưởng Trần và Rắn Độc đến rồi nói: “Đã như vậy thì không bằng cứ liều một phen! Nếu thứ tà ác này đã trốn thoát, vậy có lẽ nó sẽ không còn ở đây từ lâu rồi."

Sắc mặt của hai người họ đều tối sầm, một lúc sau mới rầu rĩ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Thấy bọn họ đồng ý, tôi và lão Yên lại mở quan tài ra, nhìn lỗ đen bên dưới, không khỏi có chút sợ hãi, cuối cùng, tôi cắn răng đi vào quan tài trước: “Lão Yên, ông chắn ở phía sau."

“Được!” Ông ấy dứt khoát đồng ý.

Tôi ném ba lô lên lưng, đang định bò xuống thì nghe thấy tiếng đội trưởng Trần rít lên.

Tôi vội đứng dậy hỏi ông ấy có chuyện gì, ông ấy sờ sờ cánh tay mình, kỳ quái nói: “Hình như là bị kiến ​​cắn.”

“Kiến?" Sắc mặt lão Yên có chút không tốt, nói ở nơi như thế này không nên coi thường bất cứ chuyện gì, yêu cầu đội trưởng Trần vén tay áo lên cho ông ấy nhìn.



Đội trưởng Trần không từ chối mà lập tức để lộ cánh tay của mình, chỉ thấy một con kiến ​​đen to bằng ngón tay út đang nằm trên cánh tay của ông ấy.

Sắc mặt lão Yên thay đổi, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của đội trưởng Trần, con kiến đen ​​khổng lồ ngã xuống đất, lão Yên nhanh chóng giơ chân giẫm lên nó.

“Éc éc..."

Ngay khi chân ông ấy giẫm lên, tôi đã nghe thấy tiếng kêu rõ ràng của con kiến.

Tiếng kêu của loài kiến ​​bình thường rất nhỏ, nếu không qua xử lý đặt biệt thì sẽ không thể nghe được, nhưng tiếng kêu của con kiến ​​khổng lồ này không chỉ lớn mà còn rất có tiết tấu.

Nghe thấy âm thanh này, tôi luôn có dự cảm không lành...

“Lão Yên, giẫm chết nó." Tôi hét lên, mặc dù không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy mình không thể để âm thanh này tiếp tục phát ra.

Lão Yên cũng hành động rất nhanh, thấy một chân không thể giẫm chết nó thì vội vàng nghiền mạnh thêm mấy lần, nhưng vẫn là quá muộn...

Những tảng đá xung quanh phát ra âm thanh ‘'Xì xì', dường như đang phản ứng với con kiến đã ​​chết, nhưng chỉ trong chốc lát, tôi thấy những vách tường đá vốn không có gì đã bị đàn kiến ​​dày đặc bao phủ.

Những con kiến ​​nhỏ này có kích thước tương đương với kiến ​​bình thường, con lớn nhất thì to gấp đôi con vừa rồi, nháy mắt đã biến toàn bộ bức tường đá thành một mảnh màu đen.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu chúng tôi bị những con kiến ​​này bao vây thì dù có bị cắn cũng sẽ bị chúng cắn đến chết.

"Đi mau!"

Lão Yên đẩy đội trưởng Trần và Rắn Độc vào trong quan tài, sau đó bản thân cũng trèo vào, nhưng tốc độ của những con kiến ​​khổng lồ này nhanh hơn, chúng tôi vừa bước vào quan tài thì chúng đã xông tới, một số còn trèo lên cả thành quan tài.

Lão Yên lấy bật lửa trong túi ra, xé quần áo, châm lửa rồi hung kiến, trong lúc nhất thời vẫn còn nghe thấy tiếng tanh tách vanh vảnh bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau