Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 68: Dụng Tâm Kín Đáo

Trước Sau
Tôi bốc một nắm cát trên mặt đất, phát hiện trong cát này vậy mà có rất nhiều nước, nếu tôi đoán không lầm thì nơi này hẳn là một ốc đảo nhỏ.

“Lão Yên!”

Tôi gọi một tiếng, lão Yên nhìn tôi dò hỏi, tôi nói lại tình huống cho ông ấy, ông ấy liền đi tới, bốc lên hai nắm, rút ra một cọng cỏ nhỏ bỏ vào trong miệng nhai: “Không nên nha, nơi này rất ẩm ướt.”

Hành động của hai chúng tôi cũng khiến cho những người khác chú ý, bọn họ đều tụ tập về phía chúng tôi, đương nhiên cũng bao gồm cả Dư Thành Trạch.

Chỉ thấy Dư Thành Trạch ngồi xổm bên cạnh một đám cỏ khô này, làm động tác giống như lão Yên, sau một lúc lâu chỉ nói năng lực sinh tồn của cỏ này không mạnh.

Tôi và lão Yên liếc nhau, đối với câu trả lời của ông ta đương nhiên không cho là đúng, những thứ có thể mọc ra trong sa mạc làm sao không có khả năng sinh tồn mạnh mẽ được?

Nhưng mà chúng tôi đều không có nói ra, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Nghỉ ngơi không quá nửa giờ chúng tôi lại tiếp tục lên đường, lần này Dư Thành Trạch vậy mà chủ động bắt chuyện với lão Yên.

“Anh vào sa mạc cũng là vì cổ quốc Trường Dạ sao?” Dư Thành Trạch đánh giá lão Yên.

Lão Yên lắc đầu: “Tôi tới tìm anh, nếu bây giờ anh theo tôi trở về là kết quả tốt nhất.”

Sắc mặt Dư Thành Trạch thay đổi, sau đó lại trầm mặc đi về phía trước, lão Yên cười lạnh một tiếng liền đi theo.

Lại đi hai ba giờ, tôi càng cảm thấy không thích hợp, dọc đường đi tôi gặp vài đợt thảm thực vật chết héo, mà những thảm thực vật này giống với đám cỏ khô nhìn thấy lúc trước, ở phía dưới chúng đều có một ít thực vật mới mọc lên.

Lão Yên hỏi Manh Hiệp thấy thế nào, người đó chỉ nói là rất kì lạ, cụ thể kì lạ như thế nào thì trước mắt anh ta cũng khó mà nói được.

“Giáo sư Dư, anh xem đây là xương rồng phải không?” Lão Yên đột nhiên hô một tiếng khi đi ngang qua một mảnh xương rồng khô chết héo.



Không biết tại sao, khi nhìn thấy xương rồng, thậm chí trong nháy mắt tôi bỗng hoảng hốt, giống như loại cây bình thường trong sa mạc không nên xuất hiện ở nơi kì lạ này......

Tôi vỗ vỗ đầu, chắc là gần đây trải qua nhiều chuyện quỷ dị nên tôi mới có những suy nghĩ như vậy.

Ngay khi tôi không nói nên lời, Dư Thành Trạch đã gật đầu.

Lão Yên mím môi nói xương rồng có sức sống vô cùng mạnh mẽ, tại sao lại chết nhiều như vậy?

Dư Thành Trạch bóp cây xương rồng khô héo, sau đó ngẩng đầu nhìn chúng tôi: “Độ ẩm tản ra nhanh hơn hấp thụ.”

“Vậy à?” Lão Yên thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, sau đó đứng dậy nói: “Nếu vậy thì chúng ta tiếp tục lên đường đi.”

Nói xong ông ấy còn nhìn Dư Thành Trạch một cái, nhưng mà ông ta hiển nhiên không có chú ý, chỉ ở phía trước dẫn đường.

Lão Yên cố ý tụt lại phía sau một bước, nói với tôi hơi nước của thứ này biến mất một cách kỳ lạ, vừa rồi ông ấy còn phát hiện trên xương rồng có một loại mùi lạ và một số hạt giống khô quắt không thuộc về xương rồng, nói tôi hãy chú ý một chút!

Tôi gật đầu, lại thấy lão Yên tới gần Manh Hiệp, đoán chừng cũng là đang nhắc nhở anh ta.

“Đây là?”

Cứ như vậy trầm mặc đi chừng thêm một giờ nữa, khi màn đêm buông xuống, cách đó không xa xuất hiện một cánh rừng, chỉ là cánh rừng này đều là từ cây khô tạo thành, giống với một ít thảm thực vật đã nhìn thấy trước đó.

Dư Thành Trạch quay đầu nói chúng tôi nhất định phải đi xuyên qua cánh rừng này, hỏi chúng tôi nên đi bây giờ hay là nghỉ một đêm rồi mới đi?

“Nghỉ ngơi một đêm đi, dù sao cũng không ai biết được trong rừng có gì, hơn nữa nơi này vừa vặn thích hợp để cắm trại.” Lão Yên đánh giá xung quanh một chút rồi đề nghị như vậy.



Dư Thành Trạch cũng không phản đối, mọi người liền bắt đầu dựng lều, sau đó lấy lương khô ra tùy tiện ăn cho qua bữa tối.

Ăn cơm tối xong, lão Yên ngậm điếu thuốc bắt đầu tìm Dư Thành Trạch nói chuyện, vừa mở miệng liền hỏi năm đó bọn họ đã gặp phải thứ gì ở cổ quốc Trường Dạ?

Dư Thành Trạch hiển nhiên không muốn đối phó với lão Yên, tùy tiện nói qua loa hai câu liền chuẩn bị rút lui, lại bị ông ấy giữ lại: “Giáo sư Dư, anh nên ngẫm kĩ lại năm năm qua anh đã trải qua như thế nào.”

Giọng nói của lão Yên mang theo uy hiếp, năm năm nay Dư Thành Trạch có thể nói là đã lừa gạt quốc gia, hôm nay lại một mình lén lút đi tìm cổ quốc Trường Dạ, nếu thật sự bị bắt trở về đoán chừng cũng không có kết cục tốt, nếu là Dư Thành Trạch thật thì nhất định sẽ có chút đắn đo.

Quả nhiên vẻ mặt Dư Thành Trạch thay đổi, sau đó không tình nguyện nói: “Tôi gặp một nền văn minh chưa từng biết...”

Lão Yên hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, Dư Thành Trạch cười cổ quái nói: Chờ đến khi các người nhìn thấy sẽ biết, chỉ là các người còn mạng để đi đến nơi đó hay không thì phải xem số mệnh!

*****

Lão Yên cũng không để ý đến mấy lời này của ông ta, chỉ nói có giáo sư Dư đi theo, mọi người tự nhiên sẽ không chết sớm!

Dư Thành Trạch nghe xong trong nháy mắt vẻ mặt liền cứng ngắc, sau đó lấy lý do thân thể không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi.

Chờ sau khi ông ta đã vào lều, tôi mới hỏi lão Yên cánh rừng phía trước có phải có vấn đề?

“Ừ, các cậu ngày mai phải cẩn thận một chút.” Lão Yên nói dựa theo lộ trình ban đầu chúng tôi không cần đi qua cánh rừng này, hiển nhiên là Dư Thành Trạch đã cố tình đưa chúng tôi đến đây.

Manh Hiệp khó hiểu hỏi: “Ông ta muốn làm gì đây? Nếu là vì khai quật cổ quốc, không phải càng cần quốc gia phối hợp sao?”

Lão Yên lắc đầu, có chút rầu rĩ nói: “Chỉ sợ là ông ta có dụng tâm kín đáo(*)! Được rồi, các cậu cũng không cần lảng vảng ở đây đâu, nghỉ ngơi một đêm thật tốt đi, tôi sợ ngày mai sẽ có một trận chiến khốc liệt đấy.

(*)Dụng tâm kín đáo: có hành động nhằm vào mục đích riêng ẩn kín nào đó, thường là không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau