Chương 76: Xích Mao
Người xông tới nhanh nhất là A Hắc, dù sao hình thể của anh ta cũng cao lớn, lại dễ đổ mồ hôi và mất nước rất nhanh, cho nên trong khoảng thời gian không có nước đó thì anh ta là người khốn khổ hơn bất kỳ ai khác.
Ngay khi nhìn thấy nước, bộ dạng của anh ta trông giống như một đứa trẻ nhìn thấy mẹ lập tức chạy tới như thế, sau đó nằm trên bờ uống một ngụm lớn.
Nhìn bộ dạng của anh ta như vậy khiến chúng tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng động tác của lòng bàn chân cũng không hề chậm, chỉ sau anh ta có mấy giây thì chúng tôi cũng đã đến bên bờ sông, nhưng ngay khi tôi đang định khom lưng lấy nước thì chợt nhận ra có gì đó không hợp lý. Bởi vì nước này có màu đỏ!
Trong nháy mắt trên trán tôi đã chảy ra mồ hôi lạnh, tôi rống lớn một tiếng chạy rồi nhanh chóng kéo Rắn Độc đang ở vị trí gần tôi nhất lên lại bờ.
Nước cũng không phải là màu đỏ mà là do cái thứ đang nằm ở dưới đáy có màu đỏ - Xích Mao!
Tôi không ngờ chính mình lại gặp phải cái thứ này, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh...
Bởi vì tôi chỉ nhìn thấy thứ này trong , trong đó mô tả một đoạn sự việc tà ma mà tổ tiên của Hắc Linh Tinh Quan gặp phải.
Lúc đó không phải ở trong sa mạc mà là ở trong một khu rừng. Vị tổ tiên này thật vất vả lắm mới trốn thoát khỏi một ngôi mộ cổ và gặp một dòng sông, bộ dạng lúc đó cũng giống như A Hắc, người này nóng lòng muốn uống nước, nhưng dưới đáy nước lại nổi lên một con Xích Mao trông giống như rắn, tuy nhiên, chỉ sau khi liếc mắt nhìn một cái thì toàn thân của người này giống như bị điện giật vậy.
Vị tổ tiên này cũng coi như may mắn, một chân của đối phương lúc đó giẫm phải một thân cây khô, mà cái cây khô này đã nhận giúp đối phương không ít dòng điện, tuy bị điện giật mà trọng thương nhưng cuối cùng vẫn nhặt về một cái mạng.
Sau khi trở về và đi kiểm tra rất nhiều tư liệu thì người này mới biết được có một thứ được gọi là Xích Mao, mà cái thứ này trông rất giống với thứ mà mình gặp phải nên đã ghi lại.
Chỉ là sau khi ghi lại không bao lâu thì người này cũng qua đời, dù sao dòng điện đó cũng đã phá hủy phần lớn sinh cơ của đối phương...
Mà tôi có muốn nhắc nhở thì cũng đã quá trễ, bởi vì hành động khuấy nước của A Hắc đã kinh động đến Xích Mao.
Nó nổi lên từ đáy nước, thân dài khoảng một mét, toàn thân đều là nếp uốn, thoạt nhìn trông giống như một con rắn màu đỏ, nhưng nó lại có bốn chân, như thể đây là phiên bản phóng to của một con thằn lằn, bộ móng vuốt sắc nhọn đó vừa nhìn là biết có thể dễ dàng xé xác con mồi.
Vừa ra khỏi nước, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó đã lập tức nhìn về phía A Hắc, bên trong có ánh sáng xanh kỳ lạ.
"A Hắc, đừng nhìn nó!"
Tôi hét lên một tiếng, nhưng trong khoảng khắc Xích Mao xuất hiện thì anh ta cũng đã nhìn sang, sau đó ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã “bịch” một tiếng rơi vào trong nước.
*****
Xích Mao vung đuôi quấn chặt lấy cơ thể của A Hắc, sau đó cùng chìm vào trong nước, một giây sau chỉ thấy những vũng máu lớn dâng lên từ đáy nước, cuối cùng là nhuộm nước thành một màu đỏ chân chính.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Rắn Độc bị tôi kéo chạy được mấy bước, lúc này anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy A Hắc bị kéo xuống, nên nhất thời có chút mơ hồ.
Tôi nhanh chóng kể cho mọi người nghe về Xích Mao: "Đôi mắt của thứ này có thể phóng điện, cho dù cách xa vài mét vẫn có thể giết chết người! Tuy nhiên, chỉ cần không nhìn vào con mắt của nó thì sẽ không sao.”
Bọn họ chưa từng nghe qua một thứ quỷ dị như vậy nên có chút không dám tin tưởng, nhưng cái chết của A Hắc quả thực rất kỳ lạ nên bọn họ không thể không tin.
Manh Hiệp đặt một tay lên thanh loan đao đeo ở bên hông: “Ông đây phải giết chết nó!”
Tôi hiểu sự tức giận của anh ta, anh ta đã dẫn năm người tiến vào sa mạc, trôi qua nhiều ngày cũng chỉ mất có một người, nhưng kết quả là vừa tụ hợp không được mấy ngày thì đã chết mất ba người, cho nên anh ta tự nhiên không thể chịu đựng được.
"Không được!"
Tôi tóm lấy Manh Hiệp đang định lao tới, sau đó liếc mắt ra hiệu với lão Yên.
Tuy nhiên, tiếng nước bốc lên nối tiếp nhau khiến toàn thân tôi rét run - ở đây có khoảng ba con Xích Mao, mỗi con dài hơn một mét.
“Mọi người nghe đây, tuyệt đối không được nhìn vào con mắt của chúng nó!”
Tôi nhắm mắt lại rồi hét lên một tiếng, sau đó nhặt khẩu súng tiểu liên B56 lên và bắn lung tung qua đó.
Cũng may là mọi người đều nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của tôi, sau khi nghe thấy tiếng nước bốc lên, nguyên một đám đều quay đầu chạy nhanh về phía sau, sau đó vừa chạy vừa hướng sau lưng bắn súng, khiến cho tràng cảnh nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Nhưng tốc độ của Xích Mao rất nhanh, mà chúng tôi cũng không dám quay đầu lại, nên chỉ nghe thấy có tiếng trườn bò cách chúng tôi ngày càng gần.
"Trường An, phải xử lý thứ này thế nào?" Lão Yên nổ một phát súng về phía sau, sau đó lau mồ hôi rồi lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu, tôi có thể biết thứ này đều là nhờ phúc của cuốn , mà phía trên đó hoàn toàn không nói làm cách nào để đối phó nó.
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm của Ngô Nhị truyền đến, nhưng đám người chúng tôi lại không có ai dám quay đầu lại, chỉ có thể nghe tiếng kêu thảm thiết từ lớn cho đến nhỏ dần cách chúng tôi không xa, cuối cùng biến mất hầu như không còn...
Manh Hiệp ở phía bên trái của tôi đột nhiên dừng lại, sắc mặt của anh ta cũng trở nên âm trầm, tôi vội kéo anh ta lại, nhưng anh ta lại không nhúc nhích, mà chỉ kéo lấy tôi hỏi về chuyện con Xích Mao này ngoài khả năng con mắt biết phóng điện ra thì còn có bản lãnh nào khác không.
Ngay khi nhìn thấy nước, bộ dạng của anh ta trông giống như một đứa trẻ nhìn thấy mẹ lập tức chạy tới như thế, sau đó nằm trên bờ uống một ngụm lớn.
Nhìn bộ dạng của anh ta như vậy khiến chúng tôi cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng động tác của lòng bàn chân cũng không hề chậm, chỉ sau anh ta có mấy giây thì chúng tôi cũng đã đến bên bờ sông, nhưng ngay khi tôi đang định khom lưng lấy nước thì chợt nhận ra có gì đó không hợp lý. Bởi vì nước này có màu đỏ!
Trong nháy mắt trên trán tôi đã chảy ra mồ hôi lạnh, tôi rống lớn một tiếng chạy rồi nhanh chóng kéo Rắn Độc đang ở vị trí gần tôi nhất lên lại bờ.
Nước cũng không phải là màu đỏ mà là do cái thứ đang nằm ở dưới đáy có màu đỏ - Xích Mao!
Tôi không ngờ chính mình lại gặp phải cái thứ này, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh...
Bởi vì tôi chỉ nhìn thấy thứ này trong , trong đó mô tả một đoạn sự việc tà ma mà tổ tiên của Hắc Linh Tinh Quan gặp phải.
Lúc đó không phải ở trong sa mạc mà là ở trong một khu rừng. Vị tổ tiên này thật vất vả lắm mới trốn thoát khỏi một ngôi mộ cổ và gặp một dòng sông, bộ dạng lúc đó cũng giống như A Hắc, người này nóng lòng muốn uống nước, nhưng dưới đáy nước lại nổi lên một con Xích Mao trông giống như rắn, tuy nhiên, chỉ sau khi liếc mắt nhìn một cái thì toàn thân của người này giống như bị điện giật vậy.
Vị tổ tiên này cũng coi như may mắn, một chân của đối phương lúc đó giẫm phải một thân cây khô, mà cái cây khô này đã nhận giúp đối phương không ít dòng điện, tuy bị điện giật mà trọng thương nhưng cuối cùng vẫn nhặt về một cái mạng.
Sau khi trở về và đi kiểm tra rất nhiều tư liệu thì người này mới biết được có một thứ được gọi là Xích Mao, mà cái thứ này trông rất giống với thứ mà mình gặp phải nên đã ghi lại.
Chỉ là sau khi ghi lại không bao lâu thì người này cũng qua đời, dù sao dòng điện đó cũng đã phá hủy phần lớn sinh cơ của đối phương...
Mà tôi có muốn nhắc nhở thì cũng đã quá trễ, bởi vì hành động khuấy nước của A Hắc đã kinh động đến Xích Mao.
Nó nổi lên từ đáy nước, thân dài khoảng một mét, toàn thân đều là nếp uốn, thoạt nhìn trông giống như một con rắn màu đỏ, nhưng nó lại có bốn chân, như thể đây là phiên bản phóng to của một con thằn lằn, bộ móng vuốt sắc nhọn đó vừa nhìn là biết có thể dễ dàng xé xác con mồi.
Vừa ra khỏi nước, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của nó đã lập tức nhìn về phía A Hắc, bên trong có ánh sáng xanh kỳ lạ.
"A Hắc, đừng nhìn nó!"
Tôi hét lên một tiếng, nhưng trong khoảng khắc Xích Mao xuất hiện thì anh ta cũng đã nhìn sang, sau đó ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã “bịch” một tiếng rơi vào trong nước.
*****
Xích Mao vung đuôi quấn chặt lấy cơ thể của A Hắc, sau đó cùng chìm vào trong nước, một giây sau chỉ thấy những vũng máu lớn dâng lên từ đáy nước, cuối cùng là nhuộm nước thành một màu đỏ chân chính.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Rắn Độc bị tôi kéo chạy được mấy bước, lúc này anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy A Hắc bị kéo xuống, nên nhất thời có chút mơ hồ.
Tôi nhanh chóng kể cho mọi người nghe về Xích Mao: "Đôi mắt của thứ này có thể phóng điện, cho dù cách xa vài mét vẫn có thể giết chết người! Tuy nhiên, chỉ cần không nhìn vào con mắt của nó thì sẽ không sao.”
Bọn họ chưa từng nghe qua một thứ quỷ dị như vậy nên có chút không dám tin tưởng, nhưng cái chết của A Hắc quả thực rất kỳ lạ nên bọn họ không thể không tin.
Manh Hiệp đặt một tay lên thanh loan đao đeo ở bên hông: “Ông đây phải giết chết nó!”
Tôi hiểu sự tức giận của anh ta, anh ta đã dẫn năm người tiến vào sa mạc, trôi qua nhiều ngày cũng chỉ mất có một người, nhưng kết quả là vừa tụ hợp không được mấy ngày thì đã chết mất ba người, cho nên anh ta tự nhiên không thể chịu đựng được.
"Không được!"
Tôi tóm lấy Manh Hiệp đang định lao tới, sau đó liếc mắt ra hiệu với lão Yên.
Tuy nhiên, tiếng nước bốc lên nối tiếp nhau khiến toàn thân tôi rét run - ở đây có khoảng ba con Xích Mao, mỗi con dài hơn một mét.
“Mọi người nghe đây, tuyệt đối không được nhìn vào con mắt của chúng nó!”
Tôi nhắm mắt lại rồi hét lên một tiếng, sau đó nhặt khẩu súng tiểu liên B56 lên và bắn lung tung qua đó.
Cũng may là mọi người đều nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của tôi, sau khi nghe thấy tiếng nước bốc lên, nguyên một đám đều quay đầu chạy nhanh về phía sau, sau đó vừa chạy vừa hướng sau lưng bắn súng, khiến cho tràng cảnh nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Nhưng tốc độ của Xích Mao rất nhanh, mà chúng tôi cũng không dám quay đầu lại, nên chỉ nghe thấy có tiếng trườn bò cách chúng tôi ngày càng gần.
"Trường An, phải xử lý thứ này thế nào?" Lão Yên nổ một phát súng về phía sau, sau đó lau mồ hôi rồi lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu, tôi có thể biết thứ này đều là nhờ phúc của cuốn , mà phía trên đó hoàn toàn không nói làm cách nào để đối phó nó.
“A!”
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm của Ngô Nhị truyền đến, nhưng đám người chúng tôi lại không có ai dám quay đầu lại, chỉ có thể nghe tiếng kêu thảm thiết từ lớn cho đến nhỏ dần cách chúng tôi không xa, cuối cùng biến mất hầu như không còn...
Manh Hiệp ở phía bên trái của tôi đột nhiên dừng lại, sắc mặt của anh ta cũng trở nên âm trầm, tôi vội kéo anh ta lại, nhưng anh ta lại không nhúc nhích, mà chỉ kéo lấy tôi hỏi về chuyện con Xích Mao này ngoài khả năng con mắt biết phóng điện ra thì còn có bản lãnh nào khác không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất