Chương 26: Mạt chược
Trần Minh Kiệt ngữ khí thật sự là quá khoe khoang, Lâm Hạ bị thồn một bát cẩu lương, không muốn phải tiếp tục chịu đựng hắn show ân ái nữa. Cũng may Đường Ân Lãnh vừa đến nhà bà ngoại liền gửi tin nhắn cho cậu, Lâm Hạ lấy cớ phải trả lời tin nhắn, đánh gãy lời Trần Minh Kiệt kể lể việc hắn đáp ứng yêu đương cùng Cảnh Nhiên, vì tránh cho Cảnh Nhiên hắc hóa, vì hoà bình thế giới làm ra cống hiến thật lớn...... Một đống lời nói vô nghĩa.
"Anh đến nhà rồi, mọi người đến nơi chưa?"
"Bọn em cũng tới rồi." Lâm Hạ trả lời.
"Chúc mọi người có chuyến du xuân vui vẻ." Đường Ân Lãng lại gửi tin nhắn đến.
"Cảm ơn, anh cũng vậy nhé." Lâm Hạ cảm thấy hai người nói chuyện có điểm khách khí, nhưng hình như phong cách của Đường Ân Lãng chính là như vậy.
Lâm Hạ mộng bức mà nghĩ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh có một cái đầu lông xù xù đang lén lút nhìn trộm màn hình.
"Làm gì vậy." Lâm Hạ cười đem tay đẩy đầu Trần Minh Kiệt ra, Trần Minh Kiệt lại còn giả bộ mình bị Lâm Hạ làm thương tâm cực điểm.
"Úi! Đầu tớ đau quá! Tiểu Hạ Hạ, cậu sao lại có thể nhẫn tâm vậy hả, chẳng phải cậu nói tớ là cục cưng mà cậu yêu nhất sao? Sao cậu có thể khiến người ta thương tâm như vậy!" Trần Minh Kiệt diễn đến nghiện rồi, học theo giọng điệu người hát hí khúc, làm bộ làm tịch che đầu mà thương tâm gào thét.
Lâm Hạ lẳng lặng mà nhìn hắn diễn, giống như đang nhìn một tên ngốc. Haizz, đành chịu, ai mà chẳng có một đứa bạn thần kinh rung rinh chứ!
"Tiểu Hạ Hạ, cậu như thế nào một chút phản ứng cũng không có, làm tớ còn diễn lâu như vậy!"
Thấy Lâm Hạ thờ ơ, Trần Minh Kiệt cảm thấy chính mình cũng thực xấu hổ. "Bất quá tớ thấy các cậu nói chuyện phiếm, ngửi được mùi ám muội ở đây, hai người đang ở bên nhau à?"
Một giây sau đã biến thành người đứng đắn, đây là kỹ năng của Trần Minh Kiệt mà không ai có thể bắt chước được. Trước kia Lâm Hạ vẫn luôn thắc mắc không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Minh Kiệt có thể chuyển biến nhanh chóng như vậy, cho đến một lần Lâm Hạ nhìn thấy Trần Minh Kiệt ở trước mặt Trần Minh Tông ngoan ngoãn như thỏ, Trần Minh Tông quay người đi hắn lại biến thành bộ dạng thần kinh, Lâm Hạ cuối cùng tìm được đáp án rồi.
"Đúng vậy, chúng tớ ngày hôm qua đã xác định quan hệ. Thời khắc giao thừa hắn liền tỏ tình với tớ, tớ cũng đồng ý rồi." Lâm Hạ nói, khóe miệng cong lên ngọt ngào.
"Chậc chậc chậc, thật lãng mạn, tổng tài đại nhân vì cậu sắp xếp màn pháo hoa rực trời sao?" Trần Minh Kiệt tò mò hỏi.
"Pháo hoa thì có, bất quá là quảng trường trung tâm bắn." Lâm Hạ trong lòng cười trộm, quả nhiên thấy Trần Minh Kiệt vẻ mặt ghét bỏ.
"Tớ còn tưởng rằng Đường tổng muốn trình diễn một màn tỏ tình lãng mạn chứ, giống như trong TV đấy, có máy bay không người lái hoặc có khinh khí cầu thả hoa, hay pháo hoa rực trời chẳng hạn, kết quả cái gì cũng không có." Trần Minh Kiệt ngữ khí tiếc nuối, làm như người được tỏ tình là hắn vậy.
"Còn chưa kịp nói cho cậu biết, Ân Lãng anh ấy mua căn nhà bên cạnh nhà tớ, còn đem sân trước cải tạo thành công viên giải trí, bảo bảo cùng Hamster nhỏ thích vô cùng." Lâm Hạ cười nói, không tự giác mà show ân ái một phen. Chính vì chuyện Đường Ân Lãng mua nhà sau đó kiến thiết lại sân vườn, khiến cho Lâm Hạ chân chính tiếp nhận hắn và cùng hắn ở bên nhau.
"Oa!" Trần Minh Kiệt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Hạ, trong giọng nói không tránh khỏi ước ao, "Không nghĩ tới a, Đường tổng thật có lòng."
"Tớ cũng không nghĩ tới Ân Lãng sẽ làm như vậy, anh ấy thật sự rất săn sóc, đặc biệt thực hiểu tớ cùng bảo bảo." Lâm Hạ hiển nhiên thực thích Đường Ân Lãng tri kỷ như vậy, đây cũng là chỗ làm Lâm Hạ đối Đường Ân Lãng tâm sinh hảo cảm. Đường Ân Lãng làm mỗi một hành động đều làm Lâm Hạ cảm thấy hắn thực hiểu cậu và Cục Bột Trắng, mặc kệ là bánh quy mài răng hay là công viên trò chơi, đều là mong muốn của Cục Bột Trắng. Chỉ bằng điểm này, Lâm Hạ có thể thấy được, Đường Ân Lãng là một người rất chu đáo, hắn đối với người mình để ý luôn rất dụng tâm.
"Các con đừng hàn huyên nữa, mau tới đây bồi chúng ta xào mạt chược!" Còn chưa tới thời gian cơm trưa, hoạt động giải trí ở Trần gia chính là chơi mạt chược, mỗi năm đều diễn ra chưa hề thay đổi.
Trong khi hai người bọn cậu đang mải mê nói chuyện phiếm thì ba mẹ Trần đã lập một bàn mạt chược rồi gọi Lâm Hạ cùng Trần Minh Kiệt lại chơi.
Về phần Trần Minh Tông, sẽ không có ai kêu y. Bởi vì Trần Minh Tông không thích chơi những trò này, y thưởng thức chỉ có hoạt động của quý tộc là đánh golf mà thôi. Nhưng có một điều những người khác không biết chính là trong di động của Trần Minh Tông có một game. Y thích chơi Anipop, còn lôi kéo Hamster nhỏ cùng nhau chơi, đây trở thành bí mật nhỏ của Trần Minh Tông cùng Hamster.
"Vâng!" Vừa nói đến chơi mạt chược, Trần Minh Kiệt lực chú ý đã bị dời đi. Hắn hứng thú bừng bừng ngồi vào bàn mạt chược, ngồi chờ chia bài.
Lâm Hạ cũng đến ngồi vào bàn mạt chược, một bàn bốn người gom đủ. Cục Bột Trắng làm linh vật, được mẹ Trần ôm vào trong ngực. Cục Bột Trắng vận khí tốt, mẹ Trần thích nhất để Cục Bột Trắng giúp nàng điểm bài, đánh quân nào hay thu quân nào, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn xác. Dựa vào Cục Bột Trắng nên mẹ Trần là người thắng được nhiều tiền nhất mỗi năm.
Trần Minh Tông không thích chơi trò này, nhưng không chịu nổi sự tò mò của Hamster nhỏ, y liền lấy hai cái ghế cùng Hamster nhỏ ngồi ở bên cạnh xem.
Cảnh Nhiên cảm thấy Trần Minh Kiệt chắc không còn gì để nói về hắn nữa, cũng lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh xem Trần Minh Kiệt chơi, còn không quên giúp Trần Minh Kiệt cắn hạt dưa, có thể nói là người bạn trai tri kỉ vô cùng.
"Một!" "Bính!" "Bạch bản muốn hay không?" "Giang!" (tớ không chơi mấy thể loại này nên không biết edit sao ???? ai biết thì cmt để tớ sửa lại nhé)
"Mau chồng tiền ra đây!" Dựa vào linh vật may mắn Cục Bột Trắng sau vài vòng chơi mẹ Trần đã thắng được rất nhiều tiền, cười đến đặc biệt càn rỡ, làm gì còn hình tượng của một vị bác sĩ trưởng khoa ngoại nữa, rõ ràng chính là một bác gái đã chiếm tiện nghi của người khác còn nơi nơi khoe mẽ!
Ba người vây công mẹ Trần, nhưng có Cục Bột Trắng may mắn khiến mẹ Trần không chút nao núng vững như núi, cuồng phong đều không lay động nổi vạt áo của bà.
"Ngao ô!" Ăn quân này! Cục Bột Trắng hưng phấn mà nhấc móng vuốt ấn lên quân bài. Mẹ Trần vui tươi hớn hở nhưng ngoài miệng vẫn nói "Ngượng ngùng", kỳ thật vẻ mặt đắc ý mà cầm lấy quân bài Cục Bột Trắng chỉ.
"Hồ!" mẹ Trần cầm lấy bài, quả nhiên lại hồ. Bà vẻ mặt đắc ý, đối với tiếng kêu rên ba người duỗi tay lấy tiền.
"Cầm đi!" Ba người cả thể xác và tinh thần mỏi mệt lại không cam lòng đưa tiền, chua xót đến tột đỉnh.
"Đừng tách nữa, chờ ván sau giúp em chơi." Trần Minh Kiệt thật sự là thể xác và tinh thần đều suy sụp, đành phải tìm sự giúp đỡ. Bất quá người trợ giúp có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, Trần Minh Kiệt cảm thấy Cảnh Nhiên cái tên trạch nam này hẳn là chưa từng chơi mạt chược, khẳng định không thể giúp được gì.
Xào bài xong, một ván mới lại bắt đầu rồi. Lần này Cảnh Nhiên gia nhập thế nhưng thực sự làm cục diện trên bàn xảy ra biến hóa, chỉ thấy Cảnh Nhiên bình tĩnh vững vàng mà chỉ huy Trần Minh Kiệt muốn quân này đánh quân kia. Dần dần, Trần Minh Kiệt chiếm thượng phong.
Mẹ Trần không cam lòng yếu thế, dùng trợ thần Cục Bột Trắng để phát uy, nhưng không thể thắng nổi trí nhớ siêu phàm cùng khả năng tính toán tuyệt vời của Cảnh Nhiên. Hai đại Boss quyết đấu, cuối cùng Cảnh Nhiên bằng đầu óc siêu phàm đánh bại sự may mắn của Cục Bột Trắng.
Từ khi Cục Bột Trắng xuất hiện ở bàn mạt chược tới giờ, đây là lần đầu tiên Trần Minh Kiệt thắng được mẹ Trần. Hưng phấn quá nên hắn ở trước mắt bao người khen thưởng Cảnh Nhiên mấy nụ hôn ngọt ngào, chọc cho Cảnh Nhiên thẹn thùng đến thiếu chút nữa chạy đi.
"Đừng nhìn!" Hamster nhỏ cùng Cục Bột Trắng đồng thời bị che lại đôi mắt, cũng không biết đã xảy ra cái gì. Trần Minh Kiệt bị mẹ Trần mắng cho một trận vì làm mấy hành động ngọt nị trước mặt trẻ con, cuối cùng đưa ra trừng phạt là không cho Cảnh Nhiên hỗ trợ.
Trần Minh Kiệt le lưỡi, kiên quyết không chấp hành mẹ Trần trừng phạt. Vì thế kế tiếp, liền trở thành đoàn đội của hai đại boss đối kháng, ba Trần cùng Lâm Hạ suốt hành trình trở thành pháo hôi ăn dưa hóng hớt.
Tâm thực mệt nên khi kết thúc không chơi mạt chược nữa Lâm Hạ liền gửi cho Đường Ân Lãng tin nhắn đầy bi thương, Đường Ân Lãng thực nhanh hồi âm hỏi cậu làm sao vậy.
"Chơi mạt chược luôn thua, không can tâm!" Lâm Hạ làm nũng còn không tự biết. "Đúng rồi, anh đang làm gì vậy?"
Đường Ân Lãng gửi đến một tấm hình, hình ảnh là một đống tiền.
"Anh cũng đang chơi mạt chược, thắng rất nhiều tiền, nhưng hiện tại bọn họ không cho anh chơi nữa. Đừng buồn bực, chờ trở về anh đem tiền đều đưa cho em được không?"
"Anh đến nhà rồi, mọi người đến nơi chưa?"
"Bọn em cũng tới rồi." Lâm Hạ trả lời.
"Chúc mọi người có chuyến du xuân vui vẻ." Đường Ân Lãng lại gửi tin nhắn đến.
"Cảm ơn, anh cũng vậy nhé." Lâm Hạ cảm thấy hai người nói chuyện có điểm khách khí, nhưng hình như phong cách của Đường Ân Lãng chính là như vậy.
Lâm Hạ mộng bức mà nghĩ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh có một cái đầu lông xù xù đang lén lút nhìn trộm màn hình.
"Làm gì vậy." Lâm Hạ cười đem tay đẩy đầu Trần Minh Kiệt ra, Trần Minh Kiệt lại còn giả bộ mình bị Lâm Hạ làm thương tâm cực điểm.
"Úi! Đầu tớ đau quá! Tiểu Hạ Hạ, cậu sao lại có thể nhẫn tâm vậy hả, chẳng phải cậu nói tớ là cục cưng mà cậu yêu nhất sao? Sao cậu có thể khiến người ta thương tâm như vậy!" Trần Minh Kiệt diễn đến nghiện rồi, học theo giọng điệu người hát hí khúc, làm bộ làm tịch che đầu mà thương tâm gào thét.
Lâm Hạ lẳng lặng mà nhìn hắn diễn, giống như đang nhìn một tên ngốc. Haizz, đành chịu, ai mà chẳng có một đứa bạn thần kinh rung rinh chứ!
"Tiểu Hạ Hạ, cậu như thế nào một chút phản ứng cũng không có, làm tớ còn diễn lâu như vậy!"
Thấy Lâm Hạ thờ ơ, Trần Minh Kiệt cảm thấy chính mình cũng thực xấu hổ. "Bất quá tớ thấy các cậu nói chuyện phiếm, ngửi được mùi ám muội ở đây, hai người đang ở bên nhau à?"
Một giây sau đã biến thành người đứng đắn, đây là kỹ năng của Trần Minh Kiệt mà không ai có thể bắt chước được. Trước kia Lâm Hạ vẫn luôn thắc mắc không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Minh Kiệt có thể chuyển biến nhanh chóng như vậy, cho đến một lần Lâm Hạ nhìn thấy Trần Minh Kiệt ở trước mặt Trần Minh Tông ngoan ngoãn như thỏ, Trần Minh Tông quay người đi hắn lại biến thành bộ dạng thần kinh, Lâm Hạ cuối cùng tìm được đáp án rồi.
"Đúng vậy, chúng tớ ngày hôm qua đã xác định quan hệ. Thời khắc giao thừa hắn liền tỏ tình với tớ, tớ cũng đồng ý rồi." Lâm Hạ nói, khóe miệng cong lên ngọt ngào.
"Chậc chậc chậc, thật lãng mạn, tổng tài đại nhân vì cậu sắp xếp màn pháo hoa rực trời sao?" Trần Minh Kiệt tò mò hỏi.
"Pháo hoa thì có, bất quá là quảng trường trung tâm bắn." Lâm Hạ trong lòng cười trộm, quả nhiên thấy Trần Minh Kiệt vẻ mặt ghét bỏ.
"Tớ còn tưởng rằng Đường tổng muốn trình diễn một màn tỏ tình lãng mạn chứ, giống như trong TV đấy, có máy bay không người lái hoặc có khinh khí cầu thả hoa, hay pháo hoa rực trời chẳng hạn, kết quả cái gì cũng không có." Trần Minh Kiệt ngữ khí tiếc nuối, làm như người được tỏ tình là hắn vậy.
"Còn chưa kịp nói cho cậu biết, Ân Lãng anh ấy mua căn nhà bên cạnh nhà tớ, còn đem sân trước cải tạo thành công viên giải trí, bảo bảo cùng Hamster nhỏ thích vô cùng." Lâm Hạ cười nói, không tự giác mà show ân ái một phen. Chính vì chuyện Đường Ân Lãng mua nhà sau đó kiến thiết lại sân vườn, khiến cho Lâm Hạ chân chính tiếp nhận hắn và cùng hắn ở bên nhau.
"Oa!" Trần Minh Kiệt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Hạ, trong giọng nói không tránh khỏi ước ao, "Không nghĩ tới a, Đường tổng thật có lòng."
"Tớ cũng không nghĩ tới Ân Lãng sẽ làm như vậy, anh ấy thật sự rất săn sóc, đặc biệt thực hiểu tớ cùng bảo bảo." Lâm Hạ hiển nhiên thực thích Đường Ân Lãng tri kỷ như vậy, đây cũng là chỗ làm Lâm Hạ đối Đường Ân Lãng tâm sinh hảo cảm. Đường Ân Lãng làm mỗi một hành động đều làm Lâm Hạ cảm thấy hắn thực hiểu cậu và Cục Bột Trắng, mặc kệ là bánh quy mài răng hay là công viên trò chơi, đều là mong muốn của Cục Bột Trắng. Chỉ bằng điểm này, Lâm Hạ có thể thấy được, Đường Ân Lãng là một người rất chu đáo, hắn đối với người mình để ý luôn rất dụng tâm.
"Các con đừng hàn huyên nữa, mau tới đây bồi chúng ta xào mạt chược!" Còn chưa tới thời gian cơm trưa, hoạt động giải trí ở Trần gia chính là chơi mạt chược, mỗi năm đều diễn ra chưa hề thay đổi.
Trong khi hai người bọn cậu đang mải mê nói chuyện phiếm thì ba mẹ Trần đã lập một bàn mạt chược rồi gọi Lâm Hạ cùng Trần Minh Kiệt lại chơi.
Về phần Trần Minh Tông, sẽ không có ai kêu y. Bởi vì Trần Minh Tông không thích chơi những trò này, y thưởng thức chỉ có hoạt động của quý tộc là đánh golf mà thôi. Nhưng có một điều những người khác không biết chính là trong di động của Trần Minh Tông có một game. Y thích chơi Anipop, còn lôi kéo Hamster nhỏ cùng nhau chơi, đây trở thành bí mật nhỏ của Trần Minh Tông cùng Hamster.
"Vâng!" Vừa nói đến chơi mạt chược, Trần Minh Kiệt lực chú ý đã bị dời đi. Hắn hứng thú bừng bừng ngồi vào bàn mạt chược, ngồi chờ chia bài.
Lâm Hạ cũng đến ngồi vào bàn mạt chược, một bàn bốn người gom đủ. Cục Bột Trắng làm linh vật, được mẹ Trần ôm vào trong ngực. Cục Bột Trắng vận khí tốt, mẹ Trần thích nhất để Cục Bột Trắng giúp nàng điểm bài, đánh quân nào hay thu quân nào, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn xác. Dựa vào Cục Bột Trắng nên mẹ Trần là người thắng được nhiều tiền nhất mỗi năm.
Trần Minh Tông không thích chơi trò này, nhưng không chịu nổi sự tò mò của Hamster nhỏ, y liền lấy hai cái ghế cùng Hamster nhỏ ngồi ở bên cạnh xem.
Cảnh Nhiên cảm thấy Trần Minh Kiệt chắc không còn gì để nói về hắn nữa, cũng lấy một cái ghế ngồi ở bên cạnh xem Trần Minh Kiệt chơi, còn không quên giúp Trần Minh Kiệt cắn hạt dưa, có thể nói là người bạn trai tri kỉ vô cùng.
"Một!" "Bính!" "Bạch bản muốn hay không?" "Giang!" (tớ không chơi mấy thể loại này nên không biết edit sao ???? ai biết thì cmt để tớ sửa lại nhé)
"Mau chồng tiền ra đây!" Dựa vào linh vật may mắn Cục Bột Trắng sau vài vòng chơi mẹ Trần đã thắng được rất nhiều tiền, cười đến đặc biệt càn rỡ, làm gì còn hình tượng của một vị bác sĩ trưởng khoa ngoại nữa, rõ ràng chính là một bác gái đã chiếm tiện nghi của người khác còn nơi nơi khoe mẽ!
Ba người vây công mẹ Trần, nhưng có Cục Bột Trắng may mắn khiến mẹ Trần không chút nao núng vững như núi, cuồng phong đều không lay động nổi vạt áo của bà.
"Ngao ô!" Ăn quân này! Cục Bột Trắng hưng phấn mà nhấc móng vuốt ấn lên quân bài. Mẹ Trần vui tươi hớn hở nhưng ngoài miệng vẫn nói "Ngượng ngùng", kỳ thật vẻ mặt đắc ý mà cầm lấy quân bài Cục Bột Trắng chỉ.
"Hồ!" mẹ Trần cầm lấy bài, quả nhiên lại hồ. Bà vẻ mặt đắc ý, đối với tiếng kêu rên ba người duỗi tay lấy tiền.
"Cầm đi!" Ba người cả thể xác và tinh thần mỏi mệt lại không cam lòng đưa tiền, chua xót đến tột đỉnh.
"Đừng tách nữa, chờ ván sau giúp em chơi." Trần Minh Kiệt thật sự là thể xác và tinh thần đều suy sụp, đành phải tìm sự giúp đỡ. Bất quá người trợ giúp có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, Trần Minh Kiệt cảm thấy Cảnh Nhiên cái tên trạch nam này hẳn là chưa từng chơi mạt chược, khẳng định không thể giúp được gì.
Xào bài xong, một ván mới lại bắt đầu rồi. Lần này Cảnh Nhiên gia nhập thế nhưng thực sự làm cục diện trên bàn xảy ra biến hóa, chỉ thấy Cảnh Nhiên bình tĩnh vững vàng mà chỉ huy Trần Minh Kiệt muốn quân này đánh quân kia. Dần dần, Trần Minh Kiệt chiếm thượng phong.
Mẹ Trần không cam lòng yếu thế, dùng trợ thần Cục Bột Trắng để phát uy, nhưng không thể thắng nổi trí nhớ siêu phàm cùng khả năng tính toán tuyệt vời của Cảnh Nhiên. Hai đại Boss quyết đấu, cuối cùng Cảnh Nhiên bằng đầu óc siêu phàm đánh bại sự may mắn của Cục Bột Trắng.
Từ khi Cục Bột Trắng xuất hiện ở bàn mạt chược tới giờ, đây là lần đầu tiên Trần Minh Kiệt thắng được mẹ Trần. Hưng phấn quá nên hắn ở trước mắt bao người khen thưởng Cảnh Nhiên mấy nụ hôn ngọt ngào, chọc cho Cảnh Nhiên thẹn thùng đến thiếu chút nữa chạy đi.
"Đừng nhìn!" Hamster nhỏ cùng Cục Bột Trắng đồng thời bị che lại đôi mắt, cũng không biết đã xảy ra cái gì. Trần Minh Kiệt bị mẹ Trần mắng cho một trận vì làm mấy hành động ngọt nị trước mặt trẻ con, cuối cùng đưa ra trừng phạt là không cho Cảnh Nhiên hỗ trợ.
Trần Minh Kiệt le lưỡi, kiên quyết không chấp hành mẹ Trần trừng phạt. Vì thế kế tiếp, liền trở thành đoàn đội của hai đại boss đối kháng, ba Trần cùng Lâm Hạ suốt hành trình trở thành pháo hôi ăn dưa hóng hớt.
Tâm thực mệt nên khi kết thúc không chơi mạt chược nữa Lâm Hạ liền gửi cho Đường Ân Lãng tin nhắn đầy bi thương, Đường Ân Lãng thực nhanh hồi âm hỏi cậu làm sao vậy.
"Chơi mạt chược luôn thua, không can tâm!" Lâm Hạ làm nũng còn không tự biết. "Đúng rồi, anh đang làm gì vậy?"
Đường Ân Lãng gửi đến một tấm hình, hình ảnh là một đống tiền.
"Anh cũng đang chơi mạt chược, thắng rất nhiều tiền, nhưng hiện tại bọn họ không cho anh chơi nữa. Đừng buồn bực, chờ trở về anh đem tiền đều đưa cho em được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất