Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 67

Trước Sau
"Ngao ô?" Cha không có việc làm, thế cha là nữ chủ gia đình (bà nội trợ) sao? Cục Bột Trắng vẻ mặt khiếp sợ, mắt to viết rõ chữ không thể tưởng tượng.

Nữ chủ gia đình là sẽ nấu cơm, nhưng cha không nấu cơm mà...... Cục Bột Trắng tưởng tượng đến Đường Ân Lãng thành nữ chủ gia đình, chính mình biến thành tiểu lão hổ không có cơm ăn, cái đuôi liền nhịn không được rũ xuống uể oải.

"Cha không phải nữ chủ gia đình, chờ thêm mấy ngày nữa, cha cũng phải đi làm việc rồi." Đường Ân Lãng nhìn thấy cái đuôi Cục Bột Trắng rũ xuống, rất muốn biết nhóc con nhà mình đang não bổ cái gì.

"Anh có tính toán gì không?" Lâm Hạ nơi nào không biết ý nghĩ của Cục Bột Trắng, anh cười cười, vừa vỗ vỗ cái mông nhỏ thịt thịt của Cục Bột Trắng vừa hỏi Đường Ân Lãng.

"Anh muốn ở Giang Thành mở một công ty khoa học kỹ thuật." Đường Ân Lãng lời ít mà ý nhiều, một câu đã nói ra kế hoạch cùng lĩnh vực của hắn.

"Công ty khoa học kỹ thuật nghe thấy đã cảm thấy rất có tầm cao, em hẳn là không thể giúp được cái gì." Lâm Hạ biết rõ gây dựng sự nghiệp không dễ, giống như anh mở một cửa hàng nhỏ vậy, đều phải trả giá rất nhiều tiền tài cùng tinh lực, mở công ty sẽ càng không dễ dàng. Lâm Hạ không hiểu biết gì về lĩnh vực kinh doanh công nghệ, đành phải nghĩ xem nên làm gì bồi bổ cho Đường Ân Lãng làm việc vất vả.

"Không cần giúp anh cái gì, em cùng An An chính là động lực để anh tiến về phía trước." Đường Ân Lãng cúi đầu nhìn bạn đời cùng con trai mình, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng hơi câu lên. Lời nói của hắn kiên định hữu lực, lại không thiếu sự mềm mại.

"Đừng làm cho mình mệt mỏi." Những người như Đường Ân Lãng sẽ không tình nguyện sống với sự tầm thường, hắn là thiên chi kiêu tử, mặc dù tới nơi thâm sơn cùng cốc, cũng sẽ nỗ lực vươn lên. Nhưng trong quá trình chờ đợi vươn lên đỉnh cao, không biết phải trả giá bao nhiêu công sức.

"Anh sẽ chú ý." Đường Ân Lãng gật đầu. Hắn đã là người có bạn đời cùng con cái, hắn sẽ không giống như trước kia điên cuồng công tác gây thương tổn cho thân thể của mình.

"Ngao ô!" Cha cố lên! Cục Bột Trắng giơ móng vuốt hướng Đường Ân Lãng làm động tác cố lên, đệm móng phấn nộn làm người nhịn không được muốn sờ một phen.

"Cảm ơn An An." Đường Ân Lãng ý cười chạm tới đáy mắt, cảm giác toàn thân tràn ngập năng lượng.

"Đi thôi, chúng ta qua bên kia nhìn xem." Lâm Hạ nhìn thấy mọi người vây xung quanh một chiếc xe tải nhỏ, hẳn là bán cái gì đó.

Nơi này mỗi khi tới phiên họp chợ, sẽ có người lái một xe hàng hóa đến đây, trực tiếp mở cửa thùng xe bán đồ, không cần bày trên mặt đất.

Chờ mấy người Lâm Hạ đến gần, mới thấy rõ trên xe tải bán cái gì.

Hoá ra trên xe bán chính là trái cây cùng mía, nhìn đều rất tươi mới, hơn nữa cũng rẻ.

"Ngao ô!" An An thích ăn cây mía! Cục Bột Trắng nhìn thấy cây mía tức khắc hai mắt sáng ngời. Nhóc thích gặm mía, cây mía giống như xương nghiền răng có vị ngọt ngào vậy.

"Được." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng giao cho Đường Ân Lãng, còn mình thì đi vào mua trái cây cùng mía. Tuy trong thành phố cũng có bán, nhưng đây là do người dân tự trồng nhiều quá mới đem bán. Chủ yếu chính là Lâm Hạ nhìn thấy rẻ, nhịn không được muốn mua.

"Cậu muốn mua trái cây không?" Ông chủ đứng cạnh xe tải vừa cân đồ cho khách hàng vừa bớt thời gian ra hỏi người vừa tiến đến.

"Có." Lâm Hạ cười đáp.

"Trái cây nhà tôi rất ngọt, có muốn nếm thử một chút hay không?" Ông chủ vừa lúc cân xong, không chờ Lâm Hạ nói muốn, trực tiếp chọn bừa một quả quýt đưa cho anh, hiển nhiên đối với trái cây nhà mình trồng rất tự tin.

"Không cần đâu ạ." Lâm Hạ ôn hòa cười, trực tiếp cầm cái túi nilon chọn quả.

Nơi này hoa quả bán không thể so với trong thành phố, nhưng thắng ở hương vị cùng sự tự nhiên không bảo quản. Lâm Hạ chọn được một túi to, lại mua mấy cây mía. Cây mía không dễ mang đi, Lâm Hạ bảo ông chủ chặt hộ thành vài khúc, sau đó dùng dây thừng buộc lại.

Cục Bột Trắng rất muốn ăn, Lâm Hạ liền nhờ họ tước vỏ giúp vài khúc. Về tới xe, Cục Bột Trắng gấp không chờ nổi mà gặm luôn.

"Ngao ô......" Cục Bột Trắng ăn đến miệng đầy nước, Lâm Hạ một bên gặm của mình một bên giúp nhóc miệng.

Đường Ân Lãng cũng gặm một khúc mía, tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng nhìn ra được hắn cũng rất thích.

"Chờ lát nữa mua thêm mấy cây mới được, ăn rất ngọt." Lâm Hạ cảm thấy cũng không tệ lắm, tính toán chờ chút xuống xe mua thêm một ít về nhà.



"Ngao ô!" Được ạ! Cục Bột Trắng nghe thấy sẽ mua nhiều thêm mấy cây, lập tức gật đầu tán thành.

"Anh đã ăn mía bao giờ chưa?" Lâm Hạ thấy bộ dáng Đường Ân Lãng ăn không quá thuần thục, đoán không chừng hắn chưa từng ăn mía bao giờ. Cũng đúng, Đường Ân Lãng thoạt nhìn không giống người thân dân cho lắm, hẳn là không ăn qua loại đồ ăn khá rắc rối này.

Đúng như suy đoán của Lâm Hạ, Đường Ân Lãng lắc lắc đầu. "Trước kia chưa từng ăn qua."

"Thế thật đáng tiếc vì trước kia nhân sinh của anh lại khuyết thiếu một loại lạc thú, chờ lát em mua nhiều thêm một ít trở về cho anh ăn đủ, đem đủ số trước kia chưa được ăn đều bổ sung lại." Lâm Hạ nói giỡn, bất quá, gặm mía cũng là một loại lạc thú, hổ sinh của Đường Ân Lãng thật quá "chua xót".

"Được." Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng giống nhau, vừa gặm liền thích loại "gậy nghiến răng" này rồi, ước gì Lâm Hạ nhiều mua thêm một ít.

Hình ảnh một nhà ba người tránh ở trong xe gặm mía một lời khó nói hết, còn may người bên ngoài xe nhìn không thấy, bằng không liền xấu hổ......

Ăn xong mía, Lâm Hạ kiểm kê lại những đồ muốn mua, cũng may đều mua xong rồi, thậm chí còn vượt mức. Mua xong đồ liền ở chỗ này ăn cơm trưa, sau đó bọn họ cũng nên đi trở về.

"Chúng ta đi ăn cái gì đi." Lâm Hạ sờ sờ cái bụng Cục Bột Trắng, vẫn dẹp lép, tuy rằng đã ăn một cây mía.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Nghe thấy muốn đi ăn, Cục Bột Trắng phe phẩy cái đuôi lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Muốn ăn cái gì?" Lâm Hạ hỏi hai hổ.

"Ngao ô!" / "Đều có thể." Đại bạch hổ cùng Cục Bột Trắng không kén ăn, chỉ cần không phải đồ ăn chay là được, sủi cảo hay bánh bao đều được.

"Em cũng không biết nên ăn cái gì, bằng không chúng ta đi xem đi." Lâm Hạ suy nghĩ chút rồi nói vậy.

"Ngao ô!" / "Được." Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng không ý kiến, vì thế một nhà ba người xuống xe, đi ra ngoài tìm hàng ăn.

Nơi này chỉ có mấy nhà bán sủi cảo, nằm rải rác ở một đầu chợ. Bởi vì phiên họp chợ là ba ngày một lần, thời gian khác thì không có ai ở đây. Bởi vậy nơi này cửa hàng bán thức ăn cũng không nhiều lắm, đều là những hộ gia đình gần đây mở.

Lâm Hạ nhìn nhìn, phát hiện có hai nhà bán sủi cảo, có canh sủi cảo cùng sủi cảo chiên nhân thịt. Cái này với mấy người Lâm Hạ cũng không hứng thú cho lắm, vì thế hai người bọn họ ôm Cục Bột Trắng đi hàng khác nhìn xem.

"Ngao ô?" Thơm quá a, đây là cái gì? Còn chưa có đi vào, Cục Bột Trắng đã ra sức mà hít cái mũi.

"Đây là bún ốc." Lâm Hạ vừa ngửi đã nhận ra.

"Ngao ô?" Bún ốc là cái gì, An An giống như chưa có ăn qua? Cục Bột Trắng tìm tòi trong đại não kí ức về bún ốc, phát hiện không có tí kí ức nào.

Ngao ô, An An chưa có ăn qua bún ốc!

"Bún ốc khá cay, bảo bảo không thể ăn cay, cho nên ba ba không mua cho con." Lâm Hạ trước kia cũng là fan trung thành của bún ốc, nhưng sau khi có Cục Bột Trắng, anh cũng không ăn nữa. Tuy rằng bún ốc có thể không bỏ thêm vị cay, nhưng không cay ăn không đã ghiền. Anh không muốn để Cục Bột Trắng còn nhỏ đã ăn cay, liền làm gương tốt, có thể không ăn sẽ không ăn.

"Ngao ô......" An An rất muốn ăn...... Cục Bột Trắng ngửi thấy mùi hương bún ốc, khắc chế không được tâm muốn ăn.

Ba ba, An An không có động tâm với bún ốc, là bún ốc câu dẫn An An trước!

"Ba ba cũng muốn ăn, chúng ta ăn loại không cay đi." Lâm Hạ nói mặt nhìn về phía Đường Ân Lãng. Đường Ân Lãng ăn cái gì đều được, liền gật gật đầu.

Lâm Hạ đi vào mua ba phần bún ốc không cay, khi được hỏi có muốn cho cay không, anh nói ra lời không cần thực gian nan.

Cầm theo ba túi bún ốc đi về, bọn họ muốn ở trên xe mới ăn. Nếu bọn họ ở trong tiệm ăn, không tiện đút cho Cục Bột Trắng, hơn nữa ôm sủng vật vào trong tiệm ăn là hành vi không nên, càng đừng nói đút ăn.



"Ngao ô!" Ba ba, mau mở ra! Trở lại trên xe, Cục Bột Trắng gãi móng vuốt, gấp không chờ nổi muốn ăn bún ốc thơm lừng.

"Ba ba trước nếm một chút, khả năng sẽ cay." Nước chan bún ốc bên trong chắc chắn là có sa tế. Nếu không muốn cay, khi múc canh chủ quán sẽ đem sa tế gạt ra, cho nên tuy rằng gọi không cay, nhưng nước canh hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút sa tế.

"Ừm, cũng được." Lâm Hạ uống một ngụm canh, vị thanh nhạt, tê tê cay nhưng không quá rõ.

"A ô!" Cục Bột Trắng mở miệng, cắn một đũa bún Lâm Hạ đưa đến bên miệng nhóc.

"Ngao ô......" Ăn ngon...... Cục Bột Trắng ăn được món bún ốc mình thèm, thỏa mãn mà nheo lại đôi mắt, cái đuôi có quy luật lay động biểu đạt ra tâm tình lúc này của nhóc.

"Ngao ô!" Ba ba, người cũng ăn! Cục Bột Trắng hai móng đem chiếc đũa đẩy hướng Lâm Hạ, là muốn Lâm Hạ cũng ăn.

"Được, ba ba cũng ăn." Lâm Hạ cũng đã sớm thèm đến không chịu được, nhìn thấy Cục Bột Trắng ăn đến ngon miệng như vậy, anh nhịn không được, tự mình ăn một miếng.

Không thể không nói, cửa hàng bún ốc này rất không tồi, sợi bún độ mềm dai vừa phải, đậu phộng và mộc nhĩ giòn giòn, hoa hiên vàng, rau xanh phối hợp lại ăn rất ngon. Nước canh thơm nhưng không ngán, dùng ốc xanh nấu thành nước dùng, thêm xương heo cho ngọt nước cùng với các hương liệu phối hợp khiến nước dùng hương vị thực nồng đậm. Váng đậu đã chiên qua, bỏ vào canh nóng sẽ chậm rãi biến mềm, nhưng nhai vẫn còn độ giòn. Ăn kèm bún là măng chua đã ngâm một đoạn thời gian, chua chua cay cay rất đưa miệng.

Hai người lớn cùng một con tiểu hổ con thi nhau mà ăn, ăn xong toàn thân đều nóng lên.

"Ngao ô?" Bún ốc ăn ngon quá, ba ba, sau khi trở về con còn được ăn bún ốc không? Cục Bột Trắng liếm liếm khóe miệng, chưa đã thèm hỏi.

"...... Có." Lâm Hạ cười khổ, quả nhiên ăn bún ốc xong là nghiện luôn.

"Ngao ô!" Thật tuyệt vời! Cục Bột Trắng trong lòng lập tức có tính toán, trở về liền muốn ăn bún ốc!

"Ngoan, chúng ta phải đi về." Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, ôn nhu nói. Ăn bữa trưa rồi, bọn họ cũng nên trở về.

Lâm Hạ xuống xe đi mua thêm mấy cây mía mới trở về, cốp xe nhét đến tràn đầy. Phía sau xe cũng để đồ, có thể nói thắng lợi trở về.

"Ngao ô!" Về nhà! Cục Bột Trắng lại ngồi trên đùi Đường Ân Lãng ghé vào cửa sổ xe, trên đầu còn có một cái mũ màu đen.

Đường Ân Lãng trên đầu có băng vải, Lâm Hạ liền cho hắn đội một cái mũ, bằng không trên đầu quấn băng sẽ thực hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thời điểm đi về nhà, Đường Ân Lãng đem mũ lấy xuống. Cục Bột Trắng bảo Đường Ân Lãng giúp đội lên cho mình, bởi vì như vậy thực phong cách.

Vì thế, một con "mèo lớn" đội mũ đen, ghé vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng đối với phong cảnh trên đường phát ra thanh âm "ngao ô" kinh ngạc cảm thán. Nhóc kêu đến hăng say, hoàn toàn không phát hiện Đường Ân Lãng đang chụp lén nhóc.

Kêu mệt mỏi, Cục Bột Trắng bò xuống nằm úp trên đùi Đường Ân Lãng nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu liền ngủ rồi.

"Khi còn nhỏ anh có nghịch ngợm như cục cưng không?" Lâm Hạ đột nhiên đưa ra nghi vấn, rốt cuộc Cục Bột Trắng tính cách giống ai.

Anh cùng Đường Ân Lãng tính cách thấy thế nào cũng đều là trầm tĩnh, Lâm Hạ chính mình khi còn nhỏ cũng là thực yên lặng, cho nên có khả năng chính là khi Đường Ân Lãng còn nhỏ liền cùng Cục Bột Trắng giống nhau thích nháo đi?

Lâm Hạ khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ nhàng, anh nhớ tới thời điểm Đường Ân Lãng biến thành đại bạch hổ. Biến thành nguyên hình rõ ràng thực thích chơi, vì sao hình người liền nghiêm trang như vậy?

"Không có, khi còn nhỏ anh rất yên lặng." Đường Ân Lãng nói chính là lời nói thật, hắn khi còn nhỏ tính cách cùng hiện tại giống nhau không thích nháo.

"Thật sao?" Lâm Hạ cười cười, tin tưởng hắn. Cục Bột Trắng giống ai không quan trọng, dù sao đều là bảo bối bọn họ yêu nhất.

——

31/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau