Chương 77: Cục Bột Trắng chơi ván trượt
"Thật hạnh phúc!" Lâm Hạ cảm thấy hai người trẻ tuổi ở nơi khác làm công nâng đỡ lẫn nhau, dù khổ dù mệt bên người trước sau vẫn luôn có một bờ vai ấm áp có thể dựa vào, đây đúng là một cảnh tượng ấm áp.
Tuổi trẻ cùng nhau ăn qua khổ, đến thời điểm về già nhớ lại hẳn là có một phen tư vị khác, đó là hồi ức chung của cả hai.
Lâm Hạ nhớ tới Đường Ân Lãng đang gây dựng sự nghiệp, khá tốt, bọn họ hiện tại đang ở giai đoạn phấn đấu, nhưng Đường Ân Lãng có hậu đài có tài nguyên, không cần dựa bờ vai của anh......
"Ấm áp gì đâu, chính là cuộc sống mà thôi, cũng may là cùng người mình thích trải qua." Lục Mưu cùng Trần Trung thâm tình đối diện, nhìn nhau cười.
Hai người ở bên nhau, Lục Mưu ở bên ngoài thuê phòng ở. Hai người cùng nhau đi làm cùng tan tầm, mua đồ ăn nấu cơm giặt đồ, nghỉ phép thì đi ra ngoài chơi, mỗi ngày trải qua thật sự ngọt ngào.
Bọn họ là người làm công bình thường, so ra kém người bằng cấp cao, trải qua tương đối vất vả. Nhưng bọn hắn thông qua chính mình nỗ lực, không cần làm công nhân thường, có thể ở nhà xưởng đạt được một chức vị tầng quản lý, đã xem là không tồi rồi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ cười nói. Lục Mưu nhìn chính là người có chủ ý, hắn có thể quy hoạch tốt tương lai của mình.
Lục Mưu cùng Trần Trung ở sủng vật cửa hàng làm một buổi sáng sau đó về nhà, buổi chiều lại qua đây, đợi đến buổi tối cùng Lâm Hạ trở về tìm Hamster nhỏ.
Lâm Hạ rảnh rỗi liền lên lầu hai tìm Cục Bột Trắng. Cục Bột Trắng cả một buổi sáng không xuống dưới, sủng vật cửa hàng đều an tĩnh không ít.
Lâm Hạ đẩy cửa ban công ra, liền thấy một cục bông xù xù nằm ghé vào đệm, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một vòng, lúc lên lúc xuống.
Ngủ rồi a...... Lâm Hạ tay chân nhẹ nhàng qua đi, đầu ghé sát vào Cục Bột Trắng, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng Cục Bột Trắng ngủ say. Duỗi tay sờ một cái vào người Cục Bột Trắng liền cảm thấy ấm áp, xem ra là phơi một buổi sáng.
Lâm Hạ nhẹ nhàng bế Cục Bột Trắng lên rồi cầm lấy di động, Cục Bột Trắng lẩm bẩm một tiếng, lại nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Lâm Hạ bật cười, đem Cục Bột Trắng ôm đến phòng nghỉ dưới tầng một, sau đó gọi cơm hộp. Vốn dĩ anh còn muốn hỏi Cục Bột Trắng muốn ăn cái gì, Cục Bột Trắng ngủ rồi, anh liền tự mình quyết định.
Bên kia, Đường Ân Lãng cùng Du Hải cũng vừa kết thúc lịch trình buổi sáng, đang tùy tiện tìm một hàng vào ăn cơm. Đường Ân Lãng sau khi ngồi xuống, lấy ra di động cùng Lâm Hạ gọi video.
Lâm Hạ nhận cuộc gọi, khuôn mặt tuấn tú của Đường Ân Lãng liền xuất hiện trên màn hình.
"Đã ăn cơm chưa?" Đường Ân Lãng nhìn thấy người yêu mình nhớ thương suốt buổi sáng, nhịn không được lộ ra tươi cười.
"Còn chưa ăn, mới vừa gọi cơm hộp. Anh thì sao?" Lâm Hạ cười cười, khẽ lắc đầu nói.
"Mới vừa gọi món ăn, đang chờ." Đường Ân Lãng đem điện thoại đổi chiều, cho Lâm Hạ xem cảnh quán nơi hắn ăn.
"Du trợ lý cũng ở đó à!" Du Hải xuất hiện trong ống kính, Lâm Hạ thấy được hắn.
"Ừ." Đường Ân Lãng nhàn nhạt trả lời, cho hai người chào hỏi.
"Lâm tiên sinh, chào cậu!" Du Hải cười tủm tỉm mà cách màn hình phất tay.
"Du trợ lý!" Lâm Hạ hướng hắn gật đầu. Lâm Hạ lúc trước có tiếp xúc qua cùng Du Hải, đối hắn ấn tượng cũng không tệ lắm.
"An An đâu?" Đường Ân Lãng đôi mắt híp lại, đem điện thoại xoay lại đây. Hắn không thích Lâm Hạ đối người khác nhiệt tình, cho dù là người hắn quen thuộc.
"Bảo bảo đang ngủ, đây, cho anh xem con." Lâm Hạ đem camera nhắm ngay Cục Bột Trắng ngủ say, Cục Bột Trắng đang ngủ ngon lành, cái mũi giống như có bong bóng.
Đột nhiên, Cục Bột Trắng chép chép miệng, như là ăn được món ăn ngon.
Đường Ân Lãng ở một bên phát ra tiếng cười trầm thấp, hành động của Cục Bột Trắng thật là làm người buồn cười.
"Không biết mơ thấy cái gì." Lâm Hạ đồng dạng khóe miệng mang ý cười, tay nhẹ nhàng mà điểm điểm cái miệng Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng miệng ngừng lại.
"Có thể là đói bụng đi." Đường Ân Lãng suy đoán.
"Dạ, đồ ăn giao tới em liền kêu con dậy." Lâm Hạ dời đi di động, đi ra ngoài bên ngoài xem đồ giao tới chưa. Vừa lúc Đường Ân Lãng bọn họ trên bàn có đồ ăn rồi, Lâm Hạ không nghĩ quấy rầy bọn họ, liền cùng Đường Ân Lãng nói tạm
biệt để hắn đi ăn cơm.
Nửa giờ sau, Lâm Hạ gọi cơm được giao tới rồi. Anh gọi thịt kho tàu thơm ngon, đem hộp cơm mang vào phòng nghỉ.
Lâm Hạ lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt, đưa tới trước mũi Cục Bột Trắng quơ quơ. Cục Bột Trắng đôi mắt cũng chưa mở, cái mũi cùng miệng liền đi theo thịt động lên. Lâm Hạ đem thịt nhét vào trong miệng của nhóc, Cục Bột Trắng liền tỉnh lại.
"Ngao ô?......" Cục Bột Trắng ngốc ngóc nhai miếng thịt thơm ngào ngạt trong miệng, ánh mắt mê mang mà nhìn Lâm Hạ.
"Tỉnh lại thì đi ăn thôi." Lâm Hạ cầm khăn lông ướt giúp nhóc lau mặt.
Cục Bột Trắng đem thịt nuốt xuống, vẫy vẫy đầu, làm chính mình thanh tỉnh, "Ngao ô!" Ăn cơm!
Nói xong, Cục Bột Trắng đứng lên, vươn móng vuốt ý muốn Lâm Hạ ôm mình. Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, cầm hộp cơm đi ra bên ngoài ăn cơm......
Cục Bột Trắng ngủ một buổi sáng, buổi chiều liền ngủ không được. Lâm Hạ nghỉ trưa, nhóc liền ghé vào bên người Lâm Hạ chơi di động, không muốn chơi nữa liền ghé vào một bên xem Lâm Hạ ngủ. Thật sự nhàm chán chết hổ, nhóc nhảy xuống giường đi tìm đồ chơi.
Nhóc có một rương đựng đồ, trong rương đều đồ chơi của nhóc, Lâm Hạ thường thường sẽ tiêu độc cho đồ chơi, cho nên Cục Bột Trắng có thể trực tiếp ngậm chơi. Cục Bột Trắng mở rương ra, lấy ra ván trượt của nhóc. Một con tiểu lão hổ lấy không nổi, nhóc phải nhờ Mông Chính ca ca đang mải mê chụp ảnh giúp nhóc lấy ra.
Ván trượt này là Đường Ân Lãng mua cho nhóc vào lần một nhà ba người bọn họ lần đầu tiên dạo trung tâm mua sắm, ngày hôm sau Đường Ân Lãng liền về thủ đô. Bất quá Đường Ân Lãng trước khi đi, có dạy Cục Bột Trắng làm như thế nào chơi ván trượt.
Cục Bột Trắng bò lên trên ván trượt, sau đó vươn một chân đẩy trên sàn nhà, ván trượt khởi động, nhóc liền đem chân thu hồi lại, tùy ý ván trượt di động.
"Ngao ô!" Giỏi quá! Cục Bột Trắng bốn chân bắt lấy ván trượt, hy vọng ván trượt sẽ không dừng lại, vẫn luôn chở nhóc đi. Nhưng mà, cứ cách một hồi, ván trượt sẽ dừng lại, Cục Bột Trắng chỉ có thể lại lần nữa thả chân xuống đẩy nó hoạt động.
"Ngao ô......" An An nhớ rõ đây là một cái chạy bằng điện...... Cục Bột Trắng đột nhiên nhớ tới ván trượt có thể tự mình di chuyển, chỉ cần mở ra chốt mở là được.
Cục Bột Trắng nhảy xuống ván trượt, vòng quanh ván trượt nhìn một vòng, phát hiện chốt mở ở phía bên phải ván trượt. Chốt mở là nút ấn, Cục Bột Trắng dùng thịt lót móng vuốt ấn chốt mở, ván trượt liền hoạt động.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng kích động mà nhảy lên ván trượt, sau đó nằm sấp thân mình xuống bắt lấy ván trượt. Ván trượt không cần đẩy cũng tự mình di chuyển, thật là quá tuyệt vời!
Cục Bột Trắng cao hứng đến quá sớm, nhóc ở trong tiệm chơi, nhưng trong tiệm không gian là hữu hạn. Ván trượt thẳng tắp đi lên trước, rất nhanh liền tới gần vách tường.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng còn không có phong cách đủ, ván trượt liền đụng phải vách tường. Cục Bột Trắng kịp thời nhảy xuống, nhưng vẫn là lăn một vòng......
Ván trượt cùng vách tường va chạm gây tiếng vang khiến cho người lớn chú ý. Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc chạy nhanh lại đây xem là chuyện như thế nào, Lâm Hạ ở phòng nghỉ ngủ mí mắt nhảy dựng lên, vì thế liền bừng tỉnh. Tỉnh lại không nhìn thấy Cục Bột Trắng, liền ra ngoài tìm.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng lăn một vòng mắt nổ đom đóm, giống cái bánh rán nằm xoài trên trên mặt đất.
Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc nhanh tay đem Cục Bột Trắng nâng dậy, xem nhóc có bị thương hay không, còn may Cục Bột Trắng không có việc gì, chỉ là lăn một vòng nên choáng.
Lâm Hạ ra nhìn thấy bộ dáng Cục Bột Trắng vẫn không nhúc nhích, thiếu chút nữa bị hù chết. Sau khi tìm hiểu sự tình, anh vừa tức vừa buồn cười.
Xác định Cục Bột Trắng không có việc gì, Lâm Hạ cho Cục Bột Trắng đi úp mặt vào tường sám hối hành vi ham chơi của nhóc, còn đem ván trượt của nhóc tịch thu.
"Anh nhìn con của anh xem......" Lâm Hạ gửi cho Đường Ân Lãng một tấm ảnh Cục Bột Trắng úo mặt sám hối, rất có ý vị nghiến răng nghiến lợi.
"Làm sao vậy?" Đường Ân Lãng cảm thấy việc lớn không tốt, bởi vì ảnh chụp Cục Bột Trắng bóng dáng cô đơn, cả người đều lộ ra hơi thở đau thương. Bóng dáng màu trắng nho nhỏ ngồi ở góc tường, thiếu chút nữa cùng vách tường hòa thành một thể.
Lâm Hạ đem sự tình Cục Bột Trắng chơi ván trượt té ngã nói cho Đường Ân Lãng.
"...... Được rồi." Đường Ân Lãng im lặng, kỳ thật đại bạch hổ nội tâm cũng muốn chơi ván trượt. Nếu không, chờ hắn sau khi trở về, biến thành đại bạch hổ bồi tiểu hổ con chơi ván trượt đi?
—-
10/06/2020
Mấy nay công việc ức chế quá nên hơi lười edit =]]]
Tuổi trẻ cùng nhau ăn qua khổ, đến thời điểm về già nhớ lại hẳn là có một phen tư vị khác, đó là hồi ức chung của cả hai.
Lâm Hạ nhớ tới Đường Ân Lãng đang gây dựng sự nghiệp, khá tốt, bọn họ hiện tại đang ở giai đoạn phấn đấu, nhưng Đường Ân Lãng có hậu đài có tài nguyên, không cần dựa bờ vai của anh......
"Ấm áp gì đâu, chính là cuộc sống mà thôi, cũng may là cùng người mình thích trải qua." Lục Mưu cùng Trần Trung thâm tình đối diện, nhìn nhau cười.
Hai người ở bên nhau, Lục Mưu ở bên ngoài thuê phòng ở. Hai người cùng nhau đi làm cùng tan tầm, mua đồ ăn nấu cơm giặt đồ, nghỉ phép thì đi ra ngoài chơi, mỗi ngày trải qua thật sự ngọt ngào.
Bọn họ là người làm công bình thường, so ra kém người bằng cấp cao, trải qua tương đối vất vả. Nhưng bọn hắn thông qua chính mình nỗ lực, không cần làm công nhân thường, có thể ở nhà xưởng đạt được một chức vị tầng quản lý, đã xem là không tồi rồi.
"Đúng vậy." Lâm Hạ cười nói. Lục Mưu nhìn chính là người có chủ ý, hắn có thể quy hoạch tốt tương lai của mình.
Lục Mưu cùng Trần Trung ở sủng vật cửa hàng làm một buổi sáng sau đó về nhà, buổi chiều lại qua đây, đợi đến buổi tối cùng Lâm Hạ trở về tìm Hamster nhỏ.
Lâm Hạ rảnh rỗi liền lên lầu hai tìm Cục Bột Trắng. Cục Bột Trắng cả một buổi sáng không xuống dưới, sủng vật cửa hàng đều an tĩnh không ít.
Lâm Hạ đẩy cửa ban công ra, liền thấy một cục bông xù xù nằm ghé vào đệm, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một vòng, lúc lên lúc xuống.
Ngủ rồi a...... Lâm Hạ tay chân nhẹ nhàng qua đi, đầu ghé sát vào Cục Bột Trắng, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng Cục Bột Trắng ngủ say. Duỗi tay sờ một cái vào người Cục Bột Trắng liền cảm thấy ấm áp, xem ra là phơi một buổi sáng.
Lâm Hạ nhẹ nhàng bế Cục Bột Trắng lên rồi cầm lấy di động, Cục Bột Trắng lẩm bẩm một tiếng, lại nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Lâm Hạ bật cười, đem Cục Bột Trắng ôm đến phòng nghỉ dưới tầng một, sau đó gọi cơm hộp. Vốn dĩ anh còn muốn hỏi Cục Bột Trắng muốn ăn cái gì, Cục Bột Trắng ngủ rồi, anh liền tự mình quyết định.
Bên kia, Đường Ân Lãng cùng Du Hải cũng vừa kết thúc lịch trình buổi sáng, đang tùy tiện tìm một hàng vào ăn cơm. Đường Ân Lãng sau khi ngồi xuống, lấy ra di động cùng Lâm Hạ gọi video.
Lâm Hạ nhận cuộc gọi, khuôn mặt tuấn tú của Đường Ân Lãng liền xuất hiện trên màn hình.
"Đã ăn cơm chưa?" Đường Ân Lãng nhìn thấy người yêu mình nhớ thương suốt buổi sáng, nhịn không được lộ ra tươi cười.
"Còn chưa ăn, mới vừa gọi cơm hộp. Anh thì sao?" Lâm Hạ cười cười, khẽ lắc đầu nói.
"Mới vừa gọi món ăn, đang chờ." Đường Ân Lãng đem điện thoại đổi chiều, cho Lâm Hạ xem cảnh quán nơi hắn ăn.
"Du trợ lý cũng ở đó à!" Du Hải xuất hiện trong ống kính, Lâm Hạ thấy được hắn.
"Ừ." Đường Ân Lãng nhàn nhạt trả lời, cho hai người chào hỏi.
"Lâm tiên sinh, chào cậu!" Du Hải cười tủm tỉm mà cách màn hình phất tay.
"Du trợ lý!" Lâm Hạ hướng hắn gật đầu. Lâm Hạ lúc trước có tiếp xúc qua cùng Du Hải, đối hắn ấn tượng cũng không tệ lắm.
"An An đâu?" Đường Ân Lãng đôi mắt híp lại, đem điện thoại xoay lại đây. Hắn không thích Lâm Hạ đối người khác nhiệt tình, cho dù là người hắn quen thuộc.
"Bảo bảo đang ngủ, đây, cho anh xem con." Lâm Hạ đem camera nhắm ngay Cục Bột Trắng ngủ say, Cục Bột Trắng đang ngủ ngon lành, cái mũi giống như có bong bóng.
Đột nhiên, Cục Bột Trắng chép chép miệng, như là ăn được món ăn ngon.
Đường Ân Lãng ở một bên phát ra tiếng cười trầm thấp, hành động của Cục Bột Trắng thật là làm người buồn cười.
"Không biết mơ thấy cái gì." Lâm Hạ đồng dạng khóe miệng mang ý cười, tay nhẹ nhàng mà điểm điểm cái miệng Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng miệng ngừng lại.
"Có thể là đói bụng đi." Đường Ân Lãng suy đoán.
"Dạ, đồ ăn giao tới em liền kêu con dậy." Lâm Hạ dời đi di động, đi ra ngoài bên ngoài xem đồ giao tới chưa. Vừa lúc Đường Ân Lãng bọn họ trên bàn có đồ ăn rồi, Lâm Hạ không nghĩ quấy rầy bọn họ, liền cùng Đường Ân Lãng nói tạm
biệt để hắn đi ăn cơm.
Nửa giờ sau, Lâm Hạ gọi cơm được giao tới rồi. Anh gọi thịt kho tàu thơm ngon, đem hộp cơm mang vào phòng nghỉ.
Lâm Hạ lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt, đưa tới trước mũi Cục Bột Trắng quơ quơ. Cục Bột Trắng đôi mắt cũng chưa mở, cái mũi cùng miệng liền đi theo thịt động lên. Lâm Hạ đem thịt nhét vào trong miệng của nhóc, Cục Bột Trắng liền tỉnh lại.
"Ngao ô?......" Cục Bột Trắng ngốc ngóc nhai miếng thịt thơm ngào ngạt trong miệng, ánh mắt mê mang mà nhìn Lâm Hạ.
"Tỉnh lại thì đi ăn thôi." Lâm Hạ cầm khăn lông ướt giúp nhóc lau mặt.
Cục Bột Trắng đem thịt nuốt xuống, vẫy vẫy đầu, làm chính mình thanh tỉnh, "Ngao ô!" Ăn cơm!
Nói xong, Cục Bột Trắng đứng lên, vươn móng vuốt ý muốn Lâm Hạ ôm mình. Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, cầm hộp cơm đi ra bên ngoài ăn cơm......
Cục Bột Trắng ngủ một buổi sáng, buổi chiều liền ngủ không được. Lâm Hạ nghỉ trưa, nhóc liền ghé vào bên người Lâm Hạ chơi di động, không muốn chơi nữa liền ghé vào một bên xem Lâm Hạ ngủ. Thật sự nhàm chán chết hổ, nhóc nhảy xuống giường đi tìm đồ chơi.
Nhóc có một rương đựng đồ, trong rương đều đồ chơi của nhóc, Lâm Hạ thường thường sẽ tiêu độc cho đồ chơi, cho nên Cục Bột Trắng có thể trực tiếp ngậm chơi. Cục Bột Trắng mở rương ra, lấy ra ván trượt của nhóc. Một con tiểu lão hổ lấy không nổi, nhóc phải nhờ Mông Chính ca ca đang mải mê chụp ảnh giúp nhóc lấy ra.
Ván trượt này là Đường Ân Lãng mua cho nhóc vào lần một nhà ba người bọn họ lần đầu tiên dạo trung tâm mua sắm, ngày hôm sau Đường Ân Lãng liền về thủ đô. Bất quá Đường Ân Lãng trước khi đi, có dạy Cục Bột Trắng làm như thế nào chơi ván trượt.
Cục Bột Trắng bò lên trên ván trượt, sau đó vươn một chân đẩy trên sàn nhà, ván trượt khởi động, nhóc liền đem chân thu hồi lại, tùy ý ván trượt di động.
"Ngao ô!" Giỏi quá! Cục Bột Trắng bốn chân bắt lấy ván trượt, hy vọng ván trượt sẽ không dừng lại, vẫn luôn chở nhóc đi. Nhưng mà, cứ cách một hồi, ván trượt sẽ dừng lại, Cục Bột Trắng chỉ có thể lại lần nữa thả chân xuống đẩy nó hoạt động.
"Ngao ô......" An An nhớ rõ đây là một cái chạy bằng điện...... Cục Bột Trắng đột nhiên nhớ tới ván trượt có thể tự mình di chuyển, chỉ cần mở ra chốt mở là được.
Cục Bột Trắng nhảy xuống ván trượt, vòng quanh ván trượt nhìn một vòng, phát hiện chốt mở ở phía bên phải ván trượt. Chốt mở là nút ấn, Cục Bột Trắng dùng thịt lót móng vuốt ấn chốt mở, ván trượt liền hoạt động.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng kích động mà nhảy lên ván trượt, sau đó nằm sấp thân mình xuống bắt lấy ván trượt. Ván trượt không cần đẩy cũng tự mình di chuyển, thật là quá tuyệt vời!
Cục Bột Trắng cao hứng đến quá sớm, nhóc ở trong tiệm chơi, nhưng trong tiệm không gian là hữu hạn. Ván trượt thẳng tắp đi lên trước, rất nhanh liền tới gần vách tường.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng còn không có phong cách đủ, ván trượt liền đụng phải vách tường. Cục Bột Trắng kịp thời nhảy xuống, nhưng vẫn là lăn một vòng......
Ván trượt cùng vách tường va chạm gây tiếng vang khiến cho người lớn chú ý. Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc chạy nhanh lại đây xem là chuyện như thế nào, Lâm Hạ ở phòng nghỉ ngủ mí mắt nhảy dựng lên, vì thế liền bừng tỉnh. Tỉnh lại không nhìn thấy Cục Bột Trắng, liền ra ngoài tìm.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng lăn một vòng mắt nổ đom đóm, giống cái bánh rán nằm xoài trên trên mặt đất.
Mông Chính cùng Vương Tử Ngọc nhanh tay đem Cục Bột Trắng nâng dậy, xem nhóc có bị thương hay không, còn may Cục Bột Trắng không có việc gì, chỉ là lăn một vòng nên choáng.
Lâm Hạ ra nhìn thấy bộ dáng Cục Bột Trắng vẫn không nhúc nhích, thiếu chút nữa bị hù chết. Sau khi tìm hiểu sự tình, anh vừa tức vừa buồn cười.
Xác định Cục Bột Trắng không có việc gì, Lâm Hạ cho Cục Bột Trắng đi úp mặt vào tường sám hối hành vi ham chơi của nhóc, còn đem ván trượt của nhóc tịch thu.
"Anh nhìn con của anh xem......" Lâm Hạ gửi cho Đường Ân Lãng một tấm ảnh Cục Bột Trắng úo mặt sám hối, rất có ý vị nghiến răng nghiến lợi.
"Làm sao vậy?" Đường Ân Lãng cảm thấy việc lớn không tốt, bởi vì ảnh chụp Cục Bột Trắng bóng dáng cô đơn, cả người đều lộ ra hơi thở đau thương. Bóng dáng màu trắng nho nhỏ ngồi ở góc tường, thiếu chút nữa cùng vách tường hòa thành một thể.
Lâm Hạ đem sự tình Cục Bột Trắng chơi ván trượt té ngã nói cho Đường Ân Lãng.
"...... Được rồi." Đường Ân Lãng im lặng, kỳ thật đại bạch hổ nội tâm cũng muốn chơi ván trượt. Nếu không, chờ hắn sau khi trở về, biến thành đại bạch hổ bồi tiểu hổ con chơi ván trượt đi?
—-
10/06/2020
Mấy nay công việc ức chế quá nên hơi lười edit =]]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất