Bảo Vật Của Rồng

Chương 11: Quyển 2Chương 1

Trước Sau
Đảo Rồng – Chương 1

"Ê... ngươi chính là Nhân loại bị Rồng Vàng giam cầm hả?"

Âm thanh bi bô của thiếu niên vang lên ở phía dưới.

Arthur đứng ở trên sân thượng tắm nắng, vẻ mặt lạnh nhạt rũ hàng mi dài, nhìn về phía nhóc con Rồng Đen đang nằm nhoài trên lan can nhìn mình.

Rồng Đen nhỏ thở hổn hển lắc đuôi, móng vuốt nhỏ múp míp bám chặt vào lan can, cố gắng trèo lên trên.

Nó thoạt nhìn có hơi tức giận: "Ngươi, ngươi, cái con người này sao không kéo ta một chút! Nơi này ngăn chặn ma pháp bay lượn, ta vất vả lắm mới bò lên được một chuyến!"

Bạo chúa liếc nhìn đối phương với vẻ mặt ghét bỏ.

Cậu lười biếng ngáp một cái, sau đó đưa tay ra ——

Trước ánh mắt mong chờ Rồng Đen, cậu vuốt mái tóc đen rối bù của mình.

"Chú mày quá béo." Arthur không thèm đếm xỉa mà gài chặt nút áo ngủ, xoa xoa khóe mắt hơi ửng hồng. Từ trong bờ môi mềm mại phát ra âm thanh khàn khàn, "Ta chỉ là một Nhân loại yếu đuối bị bắt đến đây, kéo không nổi nhóc rồng con chưa biến hình nặng mấy trăm cân."

Bạo chúa lạnh lùng, qua loa đáp trả nhóc Rồng Đen, hoàn toàn không thèm cân nhắc xem cái từ "béo" đối với rồng nhỏ đang trong thời kỳ nhạy cảm mà nói có bao nhiêu sát thương.

"Grừ!" Bé Rồng Đen tức đến phát run.

Nó hé miệng, muốn phun lửa để hù dọa loài người vô cùng xấu xa này.

Nhưng phần da phía sau cổ nó bị túm lại.

Người hát rong đẹp trai chẳng nói lời nào mà xuất hiện ở đây.



Hắn xách bé rồng con thừa dịp mình không để ý mà lén chạy tới lên, con ngươi xanh thẳm như đại dương nhìn chằm chằm vào nhóc con đang run rẩy cụp đuôi.

"Ta đã thiết lập khu vực cấm vào." Năm ngón tay nổi rõ từng khớp xương, chậm rãi nắm chặt, "Nhóc đến đây bằng cách nào? Tại sao lại đến nơi này?"

Rồng Đen nhỏ thoáng run rẩy, sợ hãi trả lời: "Thầy dạy lớp ma pháp ngôn ngữ rồng... phát cho tụi em đạo cụ phá giải kết giới một lần."

Thấy Rồng Vàng tạm thời không có ý đồ công kích rõ ràng, Rồng Đen nhỏ chớp mắt nhìn, mạnh dạn tiếp tục giải thích: "Truyện cổ không phải đều viết như thế sao? Chỉ cần cứu được mỹ nhân ngàyngày lấy nước mắt rửa mặt ra khỏi pháo đài hoa lệ, sẽ được ca ngợi trong ca dao! Còn được nhận một núi tiền vàng!"

Mỹ nhân không cần chú mày cứu.

Lúc bị anh bắt đến Đảo Rồng, khỏi nói cậu vui cỡ nào.

Hơn nữa tối hôm qua còn quấn quít không chịu để cho anh đi.

Không đúng!

Tại sao anh lại để cho con rồng khác trở thành dũng sĩ?

Người hát rong có chút khó chịu, cũng không muốn tính toán với nhãi con vị thành niên, sầm mặt lại tính đuổi thằng nhỏ này về trường học cho rồng con.

Arthur lại có chút dở khóc dở cười.

Cậu quay đầu lại quan sát cung điện màu đen của mình, đặt ra nghi vấn cho hai cụm từ "ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt" và "hoa lệ".

Nhóc con Rồng đen gật đầu tán thành: "Chỉ có mỹ nhân là đúng —— ngao!"

Nó bị Rồng ném xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau