Bảo Vật Của Rồng

Chương 18: (Hoàn)

Trước
Đảo Rồng - Chương 8

?!

Arthur kinh ngạc nhìn Rồng bước lên không trung đi về phía mình, trống ngực đập thình thịch.

Đối mặt với Rồng đang tức giận, Nhân loại yếu ớt không có năng lực tự vệ không mảy may sợ sệt, trong lòng chỉ muốn xông lên ôm chầm lấy đối phương,

Arthur không nhịn được mà giãy khỏi dây trói, nhưng chỉ có thể gây ra những vệt đỏ ở cổ tay.

Rồng không vui, con mắt màu vàng kim nheo lại.

Những dấu vết trên thân thể người kia...

Chỉ có thể do anh để lại.

Nguyên tố xung quanh tảng đá đột nhiên tiêu tan trong ánh nhìn lạnh như băng của Rồng, dần biến thành dòng khí vây quanh bạo chúa.

Arthur nhịn không được mà mỉm cười.

Làn gió nhẹ quanh người giống như cái ôm của Rồng.

Lúng túng, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Bạo chúa không nhận ra nguyên tố gió chỉ ôn hòa khi vây quanh cậu, còn khi gặp phải những sinh vật khác, chúng lại biến thành những lưỡi dao gió dữ tợn.

Thằng nhóc Rồng nhìn nụ cười của Arthur, trong lòng chua xót, móng vuốt nhỏ bị gió cắt chảy máu không cam lòng mà kéo lấy áo choàng của đối phương: "Hu hu hu... ngươi đừng đi cùng Rồng Vàng ấm đầu kia... ta không cần được viết tên trong ca dao, cũng không cần núi vàng rực rỡ... rốt cuộc ta không đủ tốt ở chỗ nào? Ngươi không, không thể nhìn ta một chút sao?"

Athur cởi áo choàng che lên người đứa nhóc đang khóc bu lu bù loa, rũ mắt, khẽ nói: "Anh ấy là ánh sáng ta đuổi theo suốt hai mươi năm. Không có ánh sáng, thì không thể nhìn thấy gì cả."

Nhóc Rồng Đen nửa hiểu nửa không mà mở to mắt nhìn, bỗng rúc đầu vào trong lồng ngực Arthur gào khóc.

... Sau đó liền bị xách lên.

Vẻ mặt của người hát rong lúc này vô cùng âm u.

Anh kéo áo choàng xuống, cắn răng nghiến lợi mà ném thằng nhóc cho một Rồng Đen trưởng thành vẻ mặt lạnh lùng mới tới, rồi đôi mắt vàng mới nhìn về phía Arthur: "Em còn muốn cho rồng khác nằm trên người bao lâu nữa?"

Rồng thực sự tức giận.

Nếu tối đó, lúc mang người về Đảo Rồng, anh không lén lút dùng vảy ngược quý giá nhất đánh ký hiệu lên cậu, nếu anh không cảm nhận được sự bất thường khi đúng lúc ở gần đó...

Báu vật anh cẩn thận từng li từng tí cất giấu sẽ bị kẻ khác đánh dấu!

Không thể tha thứ.

Rồng càng nghĩ càng giận, bàn tay mang giày cho Arthur cũng có phần run rẩy vì tức.

Người hát rong tao nhã dè dặt cũng không nghĩ nhiều, lập tức đè lại bờ vai gầy gò của Arthur, cúi đầu cắn mạnh vào cổ của cậu, coi đó là trừng phạt.

Arthur cũng không để ý chút đau đớn ấy.

Cậu nhìn chăm chú vào mái tóc vàng rơi xuống như ánh nắng ban mai, như bị quỷ thần xui khiến mà vươn ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy.

Khi Rồng nghi hoặc mà nhìn qua, bạo chúa cuốn lấy tóc vàng để lên môi mình, mặt mày cong cong, khẽ thì thầm: "Suỵt--"

Đây là động tác mà Rồng đã làm khi lần đầu tiết lộ thân phận.

Cậu vẫn luôn luôn nhớ rõ ràng.

Tai của người hát rong đỏ lên, cơn giận dần dần tiêu tan.

Anh vốn định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại đột nhiên nhớ ra người này suýt nữa bị rồng khác lừa chạy mất, nhất thời không duy trì được sự hờ hững giả tạo, giận dỗi dùng đuôi quấn thêm vài vòng quanh eo cậu.

Dù sao... dùng chóp đuôi cuốn quanh đồ vật yêu thích, tỉ mỉ che chở trong lòng là bản năng của loài rồng.

Mà bản năng, thì không có cách nào kiềm chế.

Trước khi gặp Arthur, anh vẫn luôn biến thành hình dạng thật, nằm ngủ trên núi vàng bạc châu báu. Nhưng kể từ khi đem đứa nhóc vô lại cả gan làm loạn này về, trong lúc vô tình, thói quen trăm ngàn năm qua đã bị thay đổi.

... Chỉ là, cho tới hôm nay, anh mới tỉnh ngộ, thôi lừa mình dối người.

*

"Nhóm rồng làm nhân chứng vẫn chưa rời đi." Arthur ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực của Rồng, "Anh có muốn ký kết khế ước bạn đời ở đây không?"

Rồng sững sờ, thẹn quá hóa giận ôm bảo vật của mình lên, quay về: "Em đừng có mơ!"

"Tại sao?" Bạo chúa tóc đen có phần uất ức nằm nhoài trên vai người hát rong, chưa từ bỏ ý định mà gặng hỏi, "Quả nhiên... anh vẫn chán ghét em sao?"

Qua chuyện vảy ngược, cậu đã nhận ra tính cách hay thẹn thùng của Rồng, cũng hiểu rằng, không nói ràng sẽ gây ra hiểu lầm.

Rồng không thích vẻ mặt mất mát của Arthur, cực chẳng đã mà giải thích: "Ký kết khế ước cần phải..., khi ký kết, ta không muốn nhân chứng gì đó nhìn thấy bộ dạng đó của em."



Bất kể là Arthur gào khóc dưới thân mình, Arthur dịu dàng an ủi thằng nhóc Rồng, hay Arthur hờ hững dựa vào ngai vàng đẫm máu...

Mỗi một vẻ mặt, hay động tác của người kia--

Anh cũng đều không muốn cho người khác nhìn thấy.

Nhất định phải giấu kỹ bảo vật quý giá nhất.

Không cho ai nhìn thấy.

Không cho ai sờ vào.

Tiếp đó...

Anh sẽ một lần nữa gia cố kết giới quanh pháo đài, để cho Arthur không được rời đi mà không có sự cho phép của anh.

*

Rồng đem loài người nhỏ yếu và bất lực trở về pháo đài.

Vừa mới bước vào cổng lớn của pháo đài, Arthur liền không an phận mà nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mỏng của người hát rong.

Rồng đã nhịn suốt dọc đường, lúc này lại bị đối phương liều lĩnh khiêu khích, trong tức khắc không nhịn được.

Anh ném áo choàng lên bãi cỏ xanh tươi, lập tức đè người trong ngực xuống.

Arthur không ngờ rằng phản ứng của Rồng lại lớn vậy, đến khi bị Rồng đè dưới thân không thể động đậy, cảm nhận được vật cứng nóng rực kia đang đặt trên đùi mới bất giác đọc hiểu được dục vọng mãnh liệt trong đôi mắt vàng óng.

"Có thể trở về phòng không?" Arthur ôm lấy cổ Rồng, mau chóng tỏ ra yếu đuối, "Em, em không quen ở bên ngoài..."

Rồng cúi đầu, cắn mạnh bờ môi đẹp hơn đóa hoa, âm thanh dịu dàng khàn khàn: "Không thể."

Bạo chúa trừng mắt nhìn, khó nén được mà liên tưởng đến tình trạng bất thường của thân thể sáng nay.

Cậu thì thầm dò hỏi: "Nếu anh không ghét em, sớm đã cho em vảy... thì... tối qua, có phải em không nằm mơ... Ưm!"

Rồng chột dạ, dùng nụ hôn ngăn lại câu hỏi.

Đầu lưỡi của anh tiến vào giữa răng môi mềm mại của đối phương, thân mật mút hôn liếm láp, bù đắp cho sự dịu dàng đã mất từ lâu.

Cùng lúc đó, ngón tay có khớp xương rõ ràng cũng vén quần áo ra, chậm rãi tiến vào lối vào giữa hai chân Nhân loại.

Có lẽ là buồn bực vì thằng nhóc Rồng Đen đã dùng bàn tay có vảy rồng chạm vào Arthur, lúc này, Rồng cũng để lại một chút vảy vàng vừa nhỏ vừa cứng trên tay, xấu xa mà lướt qua phần thịt mềm vẫn còn chưa hết sưng.

Cảm giác tê dại chua xót làm bạo chúa nhíu mày, hơi luống cuống cắn chặt môi dưới.

Mãi cũng không quen được cảm giác làm giống cái nằm dưới thân người đồng giới, cậu chỉ có thể cố gắng thả lỏng thân thể phối hợp với sự xâm nhập của Rồng. Đuôi mắt dần đỏ lên, tròng mắt cũng trở nên ướt át theo từng động tác của Rồng.

Rồng cho là mình đã làm đối phương đau.

Anh cau mày thu lại vảy, nhẹ nhàng chậm rãi rút tay ra.

Tuy nhiên, đầu ngón tay còn chưa hoàn toàn rời khỏi bên trong cơ thể bạo chúa thì bị viền mắt ửng đỏ của người kia giữ lại, từng chút từng chút đi vào lại.

Thậm chí còn cắm sâu hơn trước.

"... đừng rút ra." Bạo chúa nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của Rồng, thở hổn hển yêu cầu.

Chỉ cần nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Rồng thẳng thắn bộc lộ dục vọng chiếm hữu với mình, dù khi bị xuyên qua có thống khổ cỡ nào cậu cũng vui vẻ chịu đựng.

Rồng cúi xuống hôn kẻ đang vội vã kia: "Trước hết để ta tìm bôi trơn."

"Không cần..." Arthur dán mặt lên lồng ngực của Rồng, dùng giọng nói có phần nức nở bướng bỉnh trả lời.

Rồng bất đắc dĩ thở dài: "Vậy để ta liếm cho em."

Arthur ngỡ ngàng nhìn Rồng, không rõ lời này có nghĩa là gì.

Cho đến khi hai chân đột nhiên bị đẩy mạnh ra hai bên, miệng lỗ nhỏ lúc trước bị ngón tay chơi đùa đến nóng lên chạm vào vật thể vô cùng mềm mại, bạo chúa mới giật mình mà tỉnh táo lại.

"Không, không được!" Cậu căn bản không dám tưởng tượng rằng Rồng sẽ vì cậu mà làm chuyện như vậy, lúc này run rẩy luôn miệng từ chối, con ngươi đen ướt át tưởng chừng như một giây sau sẽ khóc lên, "Đừng làm thế, -- đừng!"

Dù bạo chúa hoảng hốt lắc đầu liên tục, Rồng vẫn cương quyết dùng đầu lưỡi cắm vào, tùy ý khuấy mạnh vùng thịt mềm gần miệng lỗ nhỏ.

Đầu ngón chân Arthur cuộn tròn, cậu không nhịn được mà nức nở.

Khoái cảm tê dại bò lên dọc theo xương cụt, khiến cặp mắt đen thường ngày hờ hững giờ đây đong đầy hơi nước, dần dần mất đi tiêu cự.

Rồng cô lập pháo đài bằng ma thuật, điều đó có nghĩa là xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Arthur càng lúc càng nghe rõ tiếng nước phát ra từ bụng dưới, cả người cậu nóng bừng.

Cậu giãy giụa theo bản năng, hai chân càng bị banh rộng ra, miệng lỗ hồng hào giữa hai mông hoàn toàn lộ ra.

Nỗi xấu hổ cực độ sắp làm bạo chúa hỏng mất.



Hàng mi ướt sũng của cậu khẽ khép lại, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Rồng, mười đầu ngón tay mềm mại luồn vào trong mái tóc vàng óng như nắng ban mai: "Vào đi... em muốn anh..."

Mắt Rồng tối sầm lại, rốt cuộc cũng buông tha phần thịt mềm mại đang không ngừng co rút, ngồi dậy nắm lấy mắt cá chân trắng như tuyết của đổi phương. Hai vật cứng phủ đầy vảy cọ xát liên tục vào lối vào ướt át, cọ đến mức phần da thịt non mềm giữa hai chân bạo chúa đỏ ửng.

Rồng không vội vã đi vào, mà dùng đầu ngón tay vuốt ve mảnh vảy màu vàng kim sau gáy Arthur.

Có thể anh sẽ không bao giờ quên được sự phẫn nộ và thất vọng khi bị người dưới thân này tự tay lấy đi vảy ngược, nhưng cũng không có cách nào để trốn tránh... Trên thực tế, chính tay anh đã khảm miếng vảy ngược này vào thân thể đối phương.

Quỷ thần xui khiến.

Nhưng anh chưa bao giờ hối hận.

"Em lấy đi vảy ngược của ta..." Rồng nhìn chăm chú vào hai mắt đẫm lệ của Nhân loại tóc đen, giọng điệu dịu dàng như lần đầu bọn họ gặp nhau, "Thì phải trả giá thật lớn."

Nghe vậy, cơ thể Arthur cứng đờ, lo sợ bất an mà giương mắt: "Đánh đổi cái gì cũng được, nhưng anh có thể đừng không cần em có được không?"

Bàn tay của Rồng đang vuốt ve vảy ngược dừng lại.

Sự quyến luyến và hạ mình trong giọng nói của Arthur quá rõ ràng. Rồng bị câu nói này khiêu khích đến mức mất hết tự chủ, anh gần như thô bạo mà tóm chặt thắt lưng của người bên dưới, không báo trước mà xuyên qua đối phương.

Rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, bản năng bẩm sinh của loài rồng thúc giục anh chiếm lấy thân dưới của con mồi, khiến từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của đối phương đều thấm đẫm hơi thở của anh, còn muốn để lại dấu ấn độc nhất của anh lên linh hồn cậu.

Hai cái gậy th*t nóng bỏng mạnh mẽ tiến vào thân thể bạo chúa, dù cho thanh niên có vì không đề phòng mà đau đến phát khóc cũng không ngừng lại mà còn ra sức đẩy mạnh hơn.

Cảm giác đau đớn khi bị xâm phạm khiến cả người Arthur run rẩy, nhưng cậu lại không mảy may có ý định chạy trốn.

Cậu dè dặt kề hai má lên lồng ngực của Rồng, chỉ khi nào đau đến không nhịn được... thì âm thanh mềm mại yếu ớt nghẹn ngào mới khẽ phát ra từ trong cổ họng.

Nhưng cậu càng kiếm chế thì càng kích thích dục vọng thô bạo của đối phương.

Sau khi đi vào nơi sâu nhất, Rồng bắt đầu ra vào rất nhanh.

Hung khí bị thịt mềm mút lấy càng trở nên cứng rắn hơn, mỗi lần rút ra đều lưu luyến không thôi, chỉ chịu lui ra ngoài một chút lại mau chóng tiến vào, nhiều lần đều phải tiến vào nơi sâu nhất, mạnh mẽ như thể muốn giết chết người dưới thân.

Sau khi tìm thấy nơi có thể làm bạo chúa cong lưng khóc lóc xin tha, Rồng không còn một mực thúc sâu hơn nữa.

gậy th*t phủ đầy vảy rồng liên tục đâm vào điểm mẫn cảm chết người kia, làm cho Arthur có khóc cũng không khóc được thành tiếng, chỉ có thể hé môi tiếp nhận đối phương, giao ra toàn bộ.

Miệng lỗ nhỏ đã hoàn toàn bị mở ra.

Vệt nước trong suốt chảy ra càng lúc càng nhiều, làm ướt đẫm áo choàng lót bên dưới.

Cũng không mất nhiều thời gian, hành lang đang bó chặt khi cụ bị làm đến mức co giật lên, không ngừng co rút và run rẩy.

Ánh mắt của Rồng trầm xuống, thắt lưng dập mạnh về phía trước, gắng sức vạch mở vách tường ẩm ướt mềm mại, hai cái dương v*t lần thứ hai toàn bộ mất hút vào bên trong.

"Ưm--!" Arthur bị làm đến cao trào mà hỏng mất.

Cậu chật vật, vừa khóc vừa thở hổn hển, còn chưa thoát ra khỏi trận làm tình như bão tố kia thì đã bị chất lỏng nóng bỏng chảy vào nơi sâu nhất làm đỏ cả vành mắt, khí cụ trắng nõn đẹp đẽ cũng run rẩy tiết ra tinh dịch.

"Cho tới nay, đều là em chủ động tiếp cận ta." Rồng giữ nguyên tư thế cắm vào, cúi đầu hôn Arthur một cái, "Chính em mời anh đến cung điện, chính em sau khi thấy đôi mắt vàng còn quấn lấy anh đòi nghe ngâm thơ. Cũng chính em cả gan làm loạn nảy sinh ý đồ với vảy ngược của anh. Em..."

Rồng dừng lại một chút, âm thanh nhẹ nhàng đến mức suýt nữa lẫn vào trong gió đêm: "... thật sự yêu thích anh? Không phải vì nguyên nhân khác?"

Tình cảm này mãnh liệt, nồng cháy, và thuần khiết quá mức, khiến cho Rồng chần chừ.

Arthur không hề trả lời, viền mắt đẫm nước hỏi ngược lại: "Khế ước bạn đời có thể giải trừ không?"

"Không thể." Mắt vàng của Rồng nheo lại, nguy hiểm mà đánh giá Nhân loại đang hỏi ra câu này, "Em muốn làm cái gì?"

"Vậy hãy nhanh lập khế ước đi!" Arthur xấu hổ rống lại, trong con người tràn đầy khí thế được mài dũa ra khi làm kẻ thống trị, "Nếu không yêu anh thì tại sao em lại quỳ ba ngày ba đêm trong tuyết vì anh! Tại sao lại lao tâm khổ tứ thống nhất lục địa! Tại sao lại cam tâm tình nguyện nằm dưới thân anh! Chưa từng nghe tới vừa gặp đã yêu sao! Nếu anh không yên tâm thì lấy dây xích trói em lên cửa pháo đài đi!"

Bị nghi ngờ lòng trung thành, bạo chúa lúc này tức giận đến đỏ cả viền mắt.

Cậu căm hận nghiêng đầu sang chỗ khác, cổ họng khàn khàn dùng âm lượng Rồng có thể nghe thấy mà mắng anh ngu ngốc.

Bị gọi là ngu ngốc, người hát rong lúng túng tằng hắng một cái, mạnh mẽ kéo người kia vào lồng ngực.

"Còn chưa nói phải đánh đổi gì mà." Rồng chột dạ hôn lên mặt Arthur, dè dặt trấn an nhóc con đang xù lông, "Vảy ngược đều dành cho em... nghe anh nói hết đã..."

Lửa giận của bạo chúa còn chưa tan hết, hừ một tiếng, mặt lạnh nhìn Rồng: "Anh nói đi."

"Đổi lại là... sau này em chính là vảy ngược của anh..." Rồng ân hận mà chớp chớp đôi mắt đã biến lại về màu xanh thẳm, rũ xuống, không biết ngượng mà nhìn lại Arthur, "thực ra anh... anh định nói rõ... Ai ngờ em lại đến rồi làm nũng một câu như thế, làm anh lập tức mất khống chế... Tóm lại, anh... anh cũng... yêu thích em..."

Rồng nói năng lộn xộn, gập ghềnh trắc trở thổ lộ.

Càng nói càng khẽ khàng, cuối cùng im bặt.

Đêm dài tĩnh lặng.

Thời điểm ký kết khế ước, những tia sáng lấp lánh lan ra như những ánh sao.

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước