Chương 6: Quyển 1Chương 6
Từ sau khi bị Rồng từ chối tiếp cận, Arthur không bao giờ dám mạo phạm đối phương, đến tóc cũng không dám chạm vào.
Cậu quá yêu thích Rồng.
Nên không muốn nhìn thấy cặp mắt xanh lộng lẫy, đẹp đẽ hơn cả ánh trăng trên mặt hồ của anh...
... toát ra vẻ thất vọng về cậu đến cực điểm thêm lần thứ hai.
Cậu cúi người, tự lừa mình dối người mà dùng tay phải run rẩy che kín mắt Rồng. Sau đó mới thở hổn hển tách hai chân ra, chậm rãi ngồi xuống người anh.
Arthur chưa bao giờ tin vào Thần Ánh Sáng được thờ phụng trong đền thờ, nhưng vào lúc này, cậu cầu nguyện hết lần này đến lần khác trong lòng——
Đừng tỉnh lại.
Đừng mở mắt ra.
Đừng phát hiện...
Điều em sắp làm.
Nhưng Rồng vẫn bị đánh thức.
Rồng quá quen thuộc hơi thở của Arthur.
Cho dù hai mắt bị che lại, Rồng vẫn nhận ra danh tính của vị khách đêm khuya.
Rồng đang có ý định đẩy loài người đáng khinh đã lừa gạt mình ra, nhưng sau khi nghe thấy hơi thở ướt át bên tai, anh nhẹ nhàng dừng lại.
"Ngươi... bị sao vậy?"
Rồng không quá chắc chắn mà lên tiếng dò hỏi.
Arthur không hề trả lời.
Vị bạo chúa tóc đen trẻ tuổi mím môi, dùng kiếm rạch mở quần áo của mình.
Khuy áo bằng đá quý trên áo ngủ của Rồng bị Arthur dùng năm ngón tay thon dài mảnh khảnh gỡ bỏ, rơi rớt trên mặt sàn được trải thảm lông trắng tuyết xa hoa.
Sau đó, bạo chúa hạ thấp cái đầu cao quý của mình.
Cậu vùi đầu vào vùng bụng của Rồng, lạng quạng ngậm lấy dục vọng đang ngủ say của anh.
Tay kia lại nhẹ nhành nắm chặt một dương v*t khác của Rồng, vụng về vuốt ve lên xuống.
Rồng kinh ngạc, mở to hai mắt.
Người hát rong độc thân ngàn năm nhất quyết giữ mình trong sạch, chỉ biết về những chuyện này qua sách vở, chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Mà một khi đã nếm thử hương vị này, thật khó để dừng lại.
dương v*t thẳng tắp trắng nõn phồng lên với tốc độ khủng khiếp, nhanh chóng biến thành hình dáng cực kỳ dọa người.
Arthur bị nghẹn đến khó chịu.
Cậu cau mày phun ra đồ vật của Rồng, cúi đầu chật vật liên tục ho khan, cũng không nhàn rỗi mà lau đi chất nhầy trong suốt trên bờ môi.
Lúc này đến phiên Rồng bất mãn.
Trong giây lát, Rồng đã nghĩ đến việc nắm lấy tóc đen mềm mại của Arthur để bắt đối phương tiếp tục, nhưng anh nhịn được.
"Ta chỉ làm chuyện này với bạn đời ký kết khế ước cùng ta." Rồng cắn răng, đẩy mạnh Arthur ra, "Ngươi không phải bạn đời của ta."
Khi nói lời này, đôi mắt của Rồng đã không còn là màu xanh thẳm trong suốt.
Trong mắt anh là màu lam đậm, nồng nặc tối tăm... ngột ngạt nguy hiểm như bão lốc ngoài khơi.
Cùng lúc đó, ánh vàng óng ánh mơ hồ hiện lên, con ngươi đặc thù của động vật cũng dần xuất hiện.
Bạo chúa bị đẩy ra, tự giễu mà cười.
Cậu ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì. Con ngươi đen ướt át nhìn chăm chú vào Rồng, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra từ giữa hàm răng trắng tinh, nhẹ hàng liếm lên đôi môi như cánh hoa hồng.
"Em sẽ trở thành bạn đời của anh."
Giọng điệu của Arthur khi nói lời ra cam kết này giống hệt như lúc cậu lập lời thề muốn trở thành vị hoàng đế ưu tú nhất.
Cậu không có hứng thú với đại đa số sự việc, luôn không cảm thấy hào hứng. Nhưng một khi đã muốn cái gì thì đều không từ bỏ.
Cậu có thể tìm kiếm tung tích của Rồng trong suốt hai mươi năm, cũng có thể dùng toàn bộ tuổi thọ còn lại để hoàn thành một mục tiêu tưởng chừng như không thể khác.
"Anh không hận em sao?" Arthur nhìn chăm chú vào Rồng, "Đây là một cơ hội tuyệt vời để trừng phạt em. Anh có thể tùy ý đối đãi với em trên giường, làm thế nào cũng được."
Cơ thể của Rồng cứng lại, giãy giụa trong mâu thuẫn.
Cảm xúc của anh đối với Arthur phức tạp cực kỳ.
Dù bị đối xử như vậy, vẫn không thể "hận". Thậm chí nếu so với "tức giận", anh càng cảm thấy thất vọng nhiều hơn.
Anh hy vọng Arthur có thể trở thành một vị vua khôn ngoan, tài đức, nhưng đối phương lại như đứa bé không chịu lớn, vì ham muốn của chính mình mà cuốn cả lục địa vào chiến tranh, thậm chí còn cả gan đến mức xé bỏ vảy ngược của anh.
Mà điều khiến Rồng càng khó chịu hơn là anh vẫn không nỡ cho cậu bất kỳ sự trừng phạt thực sự nào.
Sức phá hoại của ma pháp quá mạnh mẽ, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể lấy mạng loài người yếu đuối này.
Có lẽ... đây là một cách tốt để trừng phạt?
Hoàng đế tóc đen một lần nữa ngồi lên người Rồng, cặp đùi mềm mại đầy ám chỉ cọ lên dục vọng của anh.
Nhiệt độ quá mức nóng bỏng làm Arthur rụt lại. Cậu nhướn mày, cố gắng thích nghi một lúc.
Nhưng phần eo đã bị Rồng nắm lấy.
Arthur không hề do dự tách hai chân ra, vô cùng dịu ngoan bày tỏ sự thần phục tuyệt đối.
...
Dù trúng thuốc kích dục, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tiếp nhận dục vọng của người cùng giới tính, kẻ xâm lược cũng không hề có kinh nghiệm, vậy nên Arthur nếm trải mười phần đau khổ.
Vị hoàng đế trước kia ngạo mạn và lạnh lùng bị Rồng chơi đùa từ trên xuống dưới đến phát khóc, cũng quên đi việc tự mình chủ động leo lên người Rồng mà giãy giụa muốn chạy trốn.
Hành động này đã kích thích ham muốn chinh phục của Rồng.
Ngay cả một con rồng tốt tính dịu dàng tới cực điểm cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bản năng.
Giống như báo hoa truy đuổi con mồi chạy trốn, sau khi nếm qua hương vị ngọt ngào của đối tượng giao phối, Rồng cũng dần dần mất kiểm soát khi đối phương muốn trốn tránh.
Rồng bị xé bỏ vảy ngược không thể biến trở lại nguyên hình, nhưng bộ phận sinh dục đã có thể khôi phục một phần về trạng thái có vảy.
Vảy nhỏ cứng rắn cọ vào vách tường mềm mại nhẵn nhụi. Arthur đau đến mức thất thần, tóc đen trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu thở gấp, không ngừng khóc.
Lỗ nhỏ ngậm lấy dương v*t của Rồng đã sớm đỏ bừng và nóng lên, bên trong vách tường bị lấp kín không chừa một khoảng trống, mỗi tấc thịt mềm đều bị Rồng giận dữ mà trừng phạt mạnh mẽ.
"To quá... đau quá! Sắp... hỏng rồi..." Kẻ cầm quyền tóc đen khóc càng to hơn, eo thon run rấy không ngừng, "Vảy, vảy... nơi này quá sâu—— ah! Nhẹ một chút..."
Cậu yếu ớt cầu xin sự thương xót, lỗ nhỏ căng mịn, ấm áp liên tục co giật dưới ảnh hưởng của thuốc, không chỉ không chịu buông tha gậy th*t nóng bỏng mà còn mút mạnh hơn, như đang mời Rồng xâm phạm nhiệt tình hơn nữa.
Khi cảm giác đau đớn biến thành tê dại do hiệu quả của thuốc, chỉ cần tùy ý co giật cũng có thể đưa vị bạo chúa đang bị tình dục kích thích đến bờ vực sụp đổ này lên đến cao trào.
Nhìn Arthur như vậy, Rồng từ từ cảm nhận được một niềm vui bí ẩn.
Cậu quá yêu thích Rồng.
Nên không muốn nhìn thấy cặp mắt xanh lộng lẫy, đẹp đẽ hơn cả ánh trăng trên mặt hồ của anh...
... toát ra vẻ thất vọng về cậu đến cực điểm thêm lần thứ hai.
Cậu cúi người, tự lừa mình dối người mà dùng tay phải run rẩy che kín mắt Rồng. Sau đó mới thở hổn hển tách hai chân ra, chậm rãi ngồi xuống người anh.
Arthur chưa bao giờ tin vào Thần Ánh Sáng được thờ phụng trong đền thờ, nhưng vào lúc này, cậu cầu nguyện hết lần này đến lần khác trong lòng——
Đừng tỉnh lại.
Đừng mở mắt ra.
Đừng phát hiện...
Điều em sắp làm.
Nhưng Rồng vẫn bị đánh thức.
Rồng quá quen thuộc hơi thở của Arthur.
Cho dù hai mắt bị che lại, Rồng vẫn nhận ra danh tính của vị khách đêm khuya.
Rồng đang có ý định đẩy loài người đáng khinh đã lừa gạt mình ra, nhưng sau khi nghe thấy hơi thở ướt át bên tai, anh nhẹ nhàng dừng lại.
"Ngươi... bị sao vậy?"
Rồng không quá chắc chắn mà lên tiếng dò hỏi.
Arthur không hề trả lời.
Vị bạo chúa tóc đen trẻ tuổi mím môi, dùng kiếm rạch mở quần áo của mình.
Khuy áo bằng đá quý trên áo ngủ của Rồng bị Arthur dùng năm ngón tay thon dài mảnh khảnh gỡ bỏ, rơi rớt trên mặt sàn được trải thảm lông trắng tuyết xa hoa.
Sau đó, bạo chúa hạ thấp cái đầu cao quý của mình.
Cậu vùi đầu vào vùng bụng của Rồng, lạng quạng ngậm lấy dục vọng đang ngủ say của anh.
Tay kia lại nhẹ nhành nắm chặt một dương v*t khác của Rồng, vụng về vuốt ve lên xuống.
Rồng kinh ngạc, mở to hai mắt.
Người hát rong độc thân ngàn năm nhất quyết giữ mình trong sạch, chỉ biết về những chuyện này qua sách vở, chưa từng tự mình trải nghiệm qua.
Mà một khi đã nếm thử hương vị này, thật khó để dừng lại.
dương v*t thẳng tắp trắng nõn phồng lên với tốc độ khủng khiếp, nhanh chóng biến thành hình dáng cực kỳ dọa người.
Arthur bị nghẹn đến khó chịu.
Cậu cau mày phun ra đồ vật của Rồng, cúi đầu chật vật liên tục ho khan, cũng không nhàn rỗi mà lau đi chất nhầy trong suốt trên bờ môi.
Lúc này đến phiên Rồng bất mãn.
Trong giây lát, Rồng đã nghĩ đến việc nắm lấy tóc đen mềm mại của Arthur để bắt đối phương tiếp tục, nhưng anh nhịn được.
"Ta chỉ làm chuyện này với bạn đời ký kết khế ước cùng ta." Rồng cắn răng, đẩy mạnh Arthur ra, "Ngươi không phải bạn đời của ta."
Khi nói lời này, đôi mắt của Rồng đã không còn là màu xanh thẳm trong suốt.
Trong mắt anh là màu lam đậm, nồng nặc tối tăm... ngột ngạt nguy hiểm như bão lốc ngoài khơi.
Cùng lúc đó, ánh vàng óng ánh mơ hồ hiện lên, con ngươi đặc thù của động vật cũng dần xuất hiện.
Bạo chúa bị đẩy ra, tự giễu mà cười.
Cậu ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì. Con ngươi đen ướt át nhìn chăm chú vào Rồng, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra từ giữa hàm răng trắng tinh, nhẹ hàng liếm lên đôi môi như cánh hoa hồng.
"Em sẽ trở thành bạn đời của anh."
Giọng điệu của Arthur khi nói lời ra cam kết này giống hệt như lúc cậu lập lời thề muốn trở thành vị hoàng đế ưu tú nhất.
Cậu không có hứng thú với đại đa số sự việc, luôn không cảm thấy hào hứng. Nhưng một khi đã muốn cái gì thì đều không từ bỏ.
Cậu có thể tìm kiếm tung tích của Rồng trong suốt hai mươi năm, cũng có thể dùng toàn bộ tuổi thọ còn lại để hoàn thành một mục tiêu tưởng chừng như không thể khác.
"Anh không hận em sao?" Arthur nhìn chăm chú vào Rồng, "Đây là một cơ hội tuyệt vời để trừng phạt em. Anh có thể tùy ý đối đãi với em trên giường, làm thế nào cũng được."
Cơ thể của Rồng cứng lại, giãy giụa trong mâu thuẫn.
Cảm xúc của anh đối với Arthur phức tạp cực kỳ.
Dù bị đối xử như vậy, vẫn không thể "hận". Thậm chí nếu so với "tức giận", anh càng cảm thấy thất vọng nhiều hơn.
Anh hy vọng Arthur có thể trở thành một vị vua khôn ngoan, tài đức, nhưng đối phương lại như đứa bé không chịu lớn, vì ham muốn của chính mình mà cuốn cả lục địa vào chiến tranh, thậm chí còn cả gan đến mức xé bỏ vảy ngược của anh.
Mà điều khiến Rồng càng khó chịu hơn là anh vẫn không nỡ cho cậu bất kỳ sự trừng phạt thực sự nào.
Sức phá hoại của ma pháp quá mạnh mẽ, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể lấy mạng loài người yếu đuối này.
Có lẽ... đây là một cách tốt để trừng phạt?
Hoàng đế tóc đen một lần nữa ngồi lên người Rồng, cặp đùi mềm mại đầy ám chỉ cọ lên dục vọng của anh.
Nhiệt độ quá mức nóng bỏng làm Arthur rụt lại. Cậu nhướn mày, cố gắng thích nghi một lúc.
Nhưng phần eo đã bị Rồng nắm lấy.
Arthur không hề do dự tách hai chân ra, vô cùng dịu ngoan bày tỏ sự thần phục tuyệt đối.
...
Dù trúng thuốc kích dục, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tiếp nhận dục vọng của người cùng giới tính, kẻ xâm lược cũng không hề có kinh nghiệm, vậy nên Arthur nếm trải mười phần đau khổ.
Vị hoàng đế trước kia ngạo mạn và lạnh lùng bị Rồng chơi đùa từ trên xuống dưới đến phát khóc, cũng quên đi việc tự mình chủ động leo lên người Rồng mà giãy giụa muốn chạy trốn.
Hành động này đã kích thích ham muốn chinh phục của Rồng.
Ngay cả một con rồng tốt tính dịu dàng tới cực điểm cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi bản năng.
Giống như báo hoa truy đuổi con mồi chạy trốn, sau khi nếm qua hương vị ngọt ngào của đối tượng giao phối, Rồng cũng dần dần mất kiểm soát khi đối phương muốn trốn tránh.
Rồng bị xé bỏ vảy ngược không thể biến trở lại nguyên hình, nhưng bộ phận sinh dục đã có thể khôi phục một phần về trạng thái có vảy.
Vảy nhỏ cứng rắn cọ vào vách tường mềm mại nhẵn nhụi. Arthur đau đến mức thất thần, tóc đen trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu thở gấp, không ngừng khóc.
Lỗ nhỏ ngậm lấy dương v*t của Rồng đã sớm đỏ bừng và nóng lên, bên trong vách tường bị lấp kín không chừa một khoảng trống, mỗi tấc thịt mềm đều bị Rồng giận dữ mà trừng phạt mạnh mẽ.
"To quá... đau quá! Sắp... hỏng rồi..." Kẻ cầm quyền tóc đen khóc càng to hơn, eo thon run rấy không ngừng, "Vảy, vảy... nơi này quá sâu—— ah! Nhẹ một chút..."
Cậu yếu ớt cầu xin sự thương xót, lỗ nhỏ căng mịn, ấm áp liên tục co giật dưới ảnh hưởng của thuốc, không chỉ không chịu buông tha gậy th*t nóng bỏng mà còn mút mạnh hơn, như đang mời Rồng xâm phạm nhiệt tình hơn nữa.
Khi cảm giác đau đớn biến thành tê dại do hiệu quả của thuốc, chỉ cần tùy ý co giật cũng có thể đưa vị bạo chúa đang bị tình dục kích thích đến bờ vực sụp đổ này lên đến cao trào.
Nhìn Arthur như vậy, Rồng từ từ cảm nhận được một niềm vui bí ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất