Bất Cẩn Kết Hôn Với Giấm Tinh Rồi
Chương 23
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa dừng xe ở một cổng khác của Phi Vân Tower. Người như Tần Dĩ Hằng, vào giờ cao điểm thế này đương nhiên sẽ không cùng nhân viên của mình chen chúc trong một buồng thang máy, anh sẽ đi vào bằng một lối riêng.
Không có ý định rời đi ngay nên Sở Nghĩa hạ cửa kính xe xuống, định bụng chờ Tần Dĩ Hằng khuất hẳn khỏi tầm mắt mới khởi động xe.
Đúng vào lúc ấy, Sở Nghĩa nghe thấy có người gọi tên mình.
“Sở Nghĩa?”
Nghe tiếng, cậu liền thu ánh mắt đang bám theo bóng lưng Tần Dĩ Hằng lại, quay đầu nhìn về phía người kia.
Người tới: “Không ngờ lại đúng là anh, tôi đã bảo sao giống xe của anh thế, đúng là anh rồi.”
Sở Nghĩa hạ kính xe xuống thêm một chút, nhìn người đàn ông lưng đeo ba lô, mặc áo khoác kéo khóa đang đi đến gần xe của mình, cười lấy lệ: “Trùng hợp quá.”
Trùng hợp thật, thanh niên này chính là người Sở Nghĩa mới đi xem mắt vào tuần trước nữa, lập trình viên Triệu Trung Lương.
Triệu Trung Lương đã tới rất gần, thậm chí còn đặt một bàn tay lên khung cửa kính xe của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa thò đầu quan sát, phát hiện Tần Dĩ Hằng vẫn đang đứng ở nơi đó nhìn về phía bọn họ, có vẻ còn chần chừ chưa muốn đi vào.
Triệu Trung Lương còn đang nói chuyện: “Gần đây tôi bận quá, thường xuyên tăng ca đến ba, bốn giờ. Nhưng cô có gọi điện cho tôi, bảo cô đã giúp tôi nhắn với anh rồi.” Triệu Trung Lương cười ha ha mấy tiếng: “Lần trước tôi đã nhắn tin cho anh đấy, anh còn chưa trả lời đâu.”
Sở Nghĩa nhướng mày: “Đúng rồi, chắc do bận quá nên tôi quên mất.”
Lúc này, Sở Nghĩa mới chợt nhớ tới tin nhắn mà Triệu Trung Lương nhắc đến. Người này chính là đối tượng xem mắt thích nói mấy lời sến súa, tin nhắn gần đây nhất của hắn hình như là anh là bảo bối tâm can tôi muốn nâng niu trong lòng bàn tay… gì đó, khiến Sở Nghĩa rùng mình, suýt nữa đã kéo vào mục spam.
Vô tình gặp được Sở Nghĩa, Triệu Trung Lương cảm thấy rất hưng phấn. Cậu ta đẩy kính mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, như đang cân nhắc lựa chọn giữa Sở Nghĩa và việc không trễ giờ làm.
Nhưng rất nhanh, đầu óc của một lập trình viên đã giúp cậu ta đưa ra quyết định.
Triệu Trung Lương: “Tôi phải đi làm, tan tầm tôi sẽ gọi cho anh. Cuối tuần tôi rảnh, muốn hẹn anh…”
Sở Nghĩa ngắt lời cậu ta: “Không, giờ tôi đã…”
Triệu Trung Lương đột nhiên có điện thoại, vì di động đang ở trên tay nên cậu ta nghe máy ngay lập tức: “Alo.”
Sở Nghĩa còn định nói tiếp, nhưng Triệu Trung Lương lại lùi về phía sau mấy bước, khoa tay múa chân chỉ vào điện thoại với Sở Nghĩa, ý bảo sẽ liên lạc lại sau.
Sở Nghĩa:???
Triệu Trung Lương lùi lại, vừa quay đầu, đột nhiên cậu ta bắt gặp một người chỉ có thể nhìn thấy trên ảnh chụp.
Triệu Trung Lương vội vàng bỏ điện thoại xuống, che microphone, cung kính nói: “Chào Giám đốc Tần.”
Như sợ đến trễ bị trừ lương, chào hỏi xong, Triệu Trung Lương ngay lập tức chạy vào cổng chính, vừa chạy vừa nói vào điện thoại: “Mày có biết tao vừa gặp ai không? Tần Dĩ Hằng đấy!”
Triệu Trung Lương đã rời đi.
Tần Dĩ Hằng lại quay ra ngoài. Thực ra Sở Nghĩa cảm thấy anh không cần phải đi lại đây. Có lẽ vì thấy cậu gặp bạn, nên anh mới dùng thân phận người nhà để qua chào hỏi bạn bè của cậu thôi.
Quả nhiên, khi đến gần cửa sổ xe, Tần Dĩ Hằng liền hỏi: “Bạn à?”
Căn cứ vào nguyên tắc trung thực thẳng thắn trong hôn nhân, Sở Nghĩa lắc đầu: “Không phải bạn, là người quen ạ.” Cậu suy nghĩ rồi bổ sung: “Cũng không hẳn, là đối tượng xem mắt hồi trước của em.”
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhíu mày: “Xem mắt?”
Sở Nghĩa cười khan.
Ông tổng bận rộn như Tần Dĩ Hằng có lẽ cảm thấy loại chuyện này thật xa vời nhỉ.
Cũng không hẳn, hôm trước cô giúp việc còn nói mẹ Tần rất quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của Tần Dĩ Hằng mà, hẳn cũng từng giới thiệu người cho anh.
Vì thế, Sở Nghĩa hỏi: “Anh đã từng đi xem mắt chưa?”
Tần Dĩ Hằng trả lời: “Chưa.”
Quả nhiên.
Sở Nghĩa lại nghĩ, nếu Tần Dĩ Hằng từng đi xem mắt, không chừng đã gặp được một đối tượng nào đó đủ điều kiện để cưới về nhà luôn ấy nhỉ?
Ầy, sao cậu lại bắt đầu ghen rồi?
Tần Dĩ Hằng nhìn hướng Triệu Trung Lương rời đi, hỏi: “Cậu ta là nhân viên công ty tôi?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng, là lập trình viên.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Tên gì?”
Sở Nghĩa: “Triệu Trung Lương.”
Tần Dĩ Hằng: “Trông có vẻ không còn trẻ.”
Sở Nghĩa: “Trẻ lắm, còn ít tuổi hơn em mà, năm trước mới tốt nghiệp Đại học thôi.”
Giọng Tần Dĩ Hằng rất thản nhiên: “Nhìn không ra.”
Sở Nghĩa cười: “Hình như lập trình viên thường già hơn tuổi, hay phải thức đêm thức hôm, tóc cũng chẳng còn nhiều.”
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: “Em hiểu rõ nhỉ?”
Sở Nghĩa cười cười: “Đều là cậu ta nói với em.”
Tần Dĩ Hằng thản nhiên “ừ” một tiếng.
Sở Nghĩa tỏ vẻ như chưa phát hiện ra điều bất thường. Tần Dĩ Hằng tới đây hẳn là vì muốn tìm hiểu về mối quan hệ giữa cậu và người bạn kia, cậu hiểu điều đó nên nhanh miệng kể hết về Triệu Trung Lương cho anh nghe.
“Cậu ta còn bảo công ty các anh tuyển người rất khó. Lúc còn làm nhân viên thực tập, cậu ta đã phải chịu rất nhiều áp lực, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt, mất ngủ mấy đêm mới được nhận. Khi đó cậu ta còn nói được vào công ty anh là một chuyện hết sức tuyệt vời.” Sở Nghĩa ngẩng đầu cười với Tần Dĩ Hằng: “Một cậu nhóc tràn đầy nhiệt huyết với công việc.”
Vốn là Sở Nghĩa cảm thấy không cần phải kể mấy chuyện râu ria này với Tần Dĩ Hằng, chẳng qua cậu muốn ca ngợi công ty của anh thôi. Nhưng hình như Tần Dĩ Hằng không cảm thấy vậy.
Anh hỏi: “Cậu ta đã biết chuyện em kết hôn chưa?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Nói cho cậu ta biết.”
Sở Nghĩa dạ dạ hai tiếng, gật đầu: “Em sẽ nói.”
Đoạn đối thoại kết thúc, Tần Dĩ Hằng liếc nhìn điện thoại của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa hiểu ý anh, cầm di động lên, nghi hoặc hỏi: “Nói bây giờ ạ?”
Tần Dĩ Hằng hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Không có vấn đề gì, chỉ là…
Thôi, cứ nói luôn vậy.
Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của thầy Tần, Sở Nghĩa mở ứng dụng nhắn tin, tìm tin nhắn của Triệu Trung Lương, sau đó trả lời: Tôi đã kết hôn rồi.
Dù sao cũng vừa mới gặp nhau, giờ nói như vậy hẳn không quá đường đột đâu nhỉ?
Nhắn xong, Sở Nghĩa giơ điện thoại lên cho thầy Tần xem, tỏ vẻ mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thầy Tần nhìn chằm chằm điện thoại của Sở Nghĩa, đột nhiên chầm chậm đọc lên: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, anh là bảo bối cũng máu thịt ở đầu trái tim tôi.”
Sở Nghĩa: “…”
Tần Dĩ Hằng: “Cậu ta có ý gì?”
Sở Nghĩa vội thu điện thoại về, nhìn dòng tin nhắn bên trên, cậu bỗng cảm thấy căng thẳng và xấu hổ đến nỗi vành tai cũng đỏ bừng.
Sở Nghĩa: “À, cậu ta…”
Tần Dĩ Hằng trả lời thay cậu: “Cậu ta theo đuổi em.”
Một câu khẳng định vô cùng mạnh mẽ.
Sở Nghĩa không biết phải giải thích như thế nào: “Xem mắt ấy mà, xem mắt xong cũng phải liên lạc với nhau.”
Tần Dĩ Hằng: “Em đang né tránh câu hỏi của tôi.”
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy Tần Dĩ Hằng thật sự rất khó đối phó.
Vì thế, cậu đành nói: “Cũng có thể ạ.”
Tần Dĩ Hằng tổng kết: “Cậu ta thích em.”
Sở Nghĩa tiếp tục: “Cũng có thể ạ.”
Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: “Em có tự giải quyết được không?”
Sở Nghĩa không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dĩ Hằng, rõ ràng cậu không làm gì cả, thế mà bây giờ lại như bị chồng bắt quả tang…
Sở Nghĩa: “Em đã nhắn là em kết hôn rồi, cậu ta sẽ hiểu.”
Tần Dĩ Hằng: “Hy vọng cậu ta đừng mang rắc rối tới cho chúng ta.”
Sở Nghĩa gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ xử lý tốt.”
Đề tài này không cần tiếp tục nữa, Tần Dĩ Hằng nghe được lời cam đoan của Sở Nghĩa liền tin tưởng “ừ” một tiếng rồi vào công ty.
Sở Nghĩa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, cái điện thoại vẫn luôn im như chim cút của cậu bỗng reo vang, là Triệu Trung Lương gửi tin nhắn đến.
Triệu Trung Lương: Kết hôn cái gì?
Triệu Trung Lương: Ý anh là sao?
Sở Nghĩa: Nghĩa là tôi đã kết hôn.
Sở Nghĩa: Tôi gặp được một người rất thích hợp.
Sở Nghĩa: Sau đó kết hôn.
Triệu Trung Lương: Anh chơi tôi à?
Sở Nghĩa: …
Sở Nghĩa: Không có.
Sở Nghĩa: Tôi mới kết hôn tuần trước.
Triệu Trung Lương: Được.
Sở Nghĩa nhìn chữ “được” này, cảm thấy không cần trả lời nữa, cứ thế thoát khỏi ứng dụng nhắn tin.
Nhưng cậu không hề biết, sau khi xóa số của cậu, Triệu Trung Lương thẹn quá hóa giận đã nói chuyện này cho người trung gian giới thiệu bọn họ với nhau.
Kết quả là người trung gian nói cho mẹ Sở Nghĩa.
Mẹ Sở Nghĩa liền liên lạc với Sở Nghĩa.
Buổi trưa, khi Dung Dung vừa gọi cơm mang vào văn phòng cho Sở Nghĩa thì di động của cậu bỗng nhiên kêu lên.
Sở Nghĩa thấy người gọi là mẹ Sở, không nghĩ nhiều đã vội vàng nghe máy.
Sau đó, mẹ cậu hỏi: “Cô Chu nói con đã kết hôn? Nghĩa là thế nào? Con kết hôn với ai?”
Sở Nghĩa ngập ngừng một chút: “Ặc… con…”
Mẹ Sở tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Cô Chu mắng mẹ không ra gì, nói con trai đã kết hôn còn bố trí đi xem mắt, bảo mẹ thất đức. Mẹ đã giải thích là không phải như thế, nhưng cô Chu bảo chính con đã nói với Tiểu Lương. Thật không Tiểu Nghĩa? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Lần trước con bảo con đang yêu, là người đó sao?”
Sở Nghĩa xoa mi tâm: “Vâng, mẹ, con đã kết hôn rồi.”
*****
Sở Nghĩa dừng xe ở một cổng khác của Phi Vân Tower. Người như Tần Dĩ Hằng, vào giờ cao điểm thế này đương nhiên sẽ không cùng nhân viên của mình chen chúc trong một buồng thang máy, anh sẽ đi vào bằng một lối riêng.
Không có ý định rời đi ngay nên Sở Nghĩa hạ cửa kính xe xuống, định bụng chờ Tần Dĩ Hằng khuất hẳn khỏi tầm mắt mới khởi động xe.
Đúng vào lúc ấy, Sở Nghĩa nghe thấy có người gọi tên mình.
“Sở Nghĩa?”
Nghe tiếng, cậu liền thu ánh mắt đang bám theo bóng lưng Tần Dĩ Hằng lại, quay đầu nhìn về phía người kia.
Người tới: “Không ngờ lại đúng là anh, tôi đã bảo sao giống xe của anh thế, đúng là anh rồi.”
Sở Nghĩa hạ kính xe xuống thêm một chút, nhìn người đàn ông lưng đeo ba lô, mặc áo khoác kéo khóa đang đi đến gần xe của mình, cười lấy lệ: “Trùng hợp quá.”
Trùng hợp thật, thanh niên này chính là người Sở Nghĩa mới đi xem mắt vào tuần trước nữa, lập trình viên Triệu Trung Lương.
Triệu Trung Lương đã tới rất gần, thậm chí còn đặt một bàn tay lên khung cửa kính xe của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa thò đầu quan sát, phát hiện Tần Dĩ Hằng vẫn đang đứng ở nơi đó nhìn về phía bọn họ, có vẻ còn chần chừ chưa muốn đi vào.
Triệu Trung Lương còn đang nói chuyện: “Gần đây tôi bận quá, thường xuyên tăng ca đến ba, bốn giờ. Nhưng cô có gọi điện cho tôi, bảo cô đã giúp tôi nhắn với anh rồi.” Triệu Trung Lương cười ha ha mấy tiếng: “Lần trước tôi đã nhắn tin cho anh đấy, anh còn chưa trả lời đâu.”
Sở Nghĩa nhướng mày: “Đúng rồi, chắc do bận quá nên tôi quên mất.”
Lúc này, Sở Nghĩa mới chợt nhớ tới tin nhắn mà Triệu Trung Lương nhắc đến. Người này chính là đối tượng xem mắt thích nói mấy lời sến súa, tin nhắn gần đây nhất của hắn hình như là anh là bảo bối tâm can tôi muốn nâng niu trong lòng bàn tay… gì đó, khiến Sở Nghĩa rùng mình, suýt nữa đã kéo vào mục spam.
Vô tình gặp được Sở Nghĩa, Triệu Trung Lương cảm thấy rất hưng phấn. Cậu ta đẩy kính mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, như đang cân nhắc lựa chọn giữa Sở Nghĩa và việc không trễ giờ làm.
Nhưng rất nhanh, đầu óc của một lập trình viên đã giúp cậu ta đưa ra quyết định.
Triệu Trung Lương: “Tôi phải đi làm, tan tầm tôi sẽ gọi cho anh. Cuối tuần tôi rảnh, muốn hẹn anh…”
Sở Nghĩa ngắt lời cậu ta: “Không, giờ tôi đã…”
Triệu Trung Lương đột nhiên có điện thoại, vì di động đang ở trên tay nên cậu ta nghe máy ngay lập tức: “Alo.”
Sở Nghĩa còn định nói tiếp, nhưng Triệu Trung Lương lại lùi về phía sau mấy bước, khoa tay múa chân chỉ vào điện thoại với Sở Nghĩa, ý bảo sẽ liên lạc lại sau.
Sở Nghĩa:???
Triệu Trung Lương lùi lại, vừa quay đầu, đột nhiên cậu ta bắt gặp một người chỉ có thể nhìn thấy trên ảnh chụp.
Triệu Trung Lương vội vàng bỏ điện thoại xuống, che microphone, cung kính nói: “Chào Giám đốc Tần.”
Như sợ đến trễ bị trừ lương, chào hỏi xong, Triệu Trung Lương ngay lập tức chạy vào cổng chính, vừa chạy vừa nói vào điện thoại: “Mày có biết tao vừa gặp ai không? Tần Dĩ Hằng đấy!”
Triệu Trung Lương đã rời đi.
Tần Dĩ Hằng lại quay ra ngoài. Thực ra Sở Nghĩa cảm thấy anh không cần phải đi lại đây. Có lẽ vì thấy cậu gặp bạn, nên anh mới dùng thân phận người nhà để qua chào hỏi bạn bè của cậu thôi.
Quả nhiên, khi đến gần cửa sổ xe, Tần Dĩ Hằng liền hỏi: “Bạn à?”
Căn cứ vào nguyên tắc trung thực thẳng thắn trong hôn nhân, Sở Nghĩa lắc đầu: “Không phải bạn, là người quen ạ.” Cậu suy nghĩ rồi bổ sung: “Cũng không hẳn, là đối tượng xem mắt hồi trước của em.”
Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhíu mày: “Xem mắt?”
Sở Nghĩa cười khan.
Ông tổng bận rộn như Tần Dĩ Hằng có lẽ cảm thấy loại chuyện này thật xa vời nhỉ.
Cũng không hẳn, hôm trước cô giúp việc còn nói mẹ Tần rất quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của Tần Dĩ Hằng mà, hẳn cũng từng giới thiệu người cho anh.
Vì thế, Sở Nghĩa hỏi: “Anh đã từng đi xem mắt chưa?”
Tần Dĩ Hằng trả lời: “Chưa.”
Quả nhiên.
Sở Nghĩa lại nghĩ, nếu Tần Dĩ Hằng từng đi xem mắt, không chừng đã gặp được một đối tượng nào đó đủ điều kiện để cưới về nhà luôn ấy nhỉ?
Ầy, sao cậu lại bắt đầu ghen rồi?
Tần Dĩ Hằng nhìn hướng Triệu Trung Lương rời đi, hỏi: “Cậu ta là nhân viên công ty tôi?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng, là lập trình viên.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Tên gì?”
Sở Nghĩa: “Triệu Trung Lương.”
Tần Dĩ Hằng: “Trông có vẻ không còn trẻ.”
Sở Nghĩa: “Trẻ lắm, còn ít tuổi hơn em mà, năm trước mới tốt nghiệp Đại học thôi.”
Giọng Tần Dĩ Hằng rất thản nhiên: “Nhìn không ra.”
Sở Nghĩa cười: “Hình như lập trình viên thường già hơn tuổi, hay phải thức đêm thức hôm, tóc cũng chẳng còn nhiều.”
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa: “Em hiểu rõ nhỉ?”
Sở Nghĩa cười cười: “Đều là cậu ta nói với em.”
Tần Dĩ Hằng thản nhiên “ừ” một tiếng.
Sở Nghĩa tỏ vẻ như chưa phát hiện ra điều bất thường. Tần Dĩ Hằng tới đây hẳn là vì muốn tìm hiểu về mối quan hệ giữa cậu và người bạn kia, cậu hiểu điều đó nên nhanh miệng kể hết về Triệu Trung Lương cho anh nghe.
“Cậu ta còn bảo công ty các anh tuyển người rất khó. Lúc còn làm nhân viên thực tập, cậu ta đã phải chịu rất nhiều áp lực, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt, mất ngủ mấy đêm mới được nhận. Khi đó cậu ta còn nói được vào công ty anh là một chuyện hết sức tuyệt vời.” Sở Nghĩa ngẩng đầu cười với Tần Dĩ Hằng: “Một cậu nhóc tràn đầy nhiệt huyết với công việc.”
Vốn là Sở Nghĩa cảm thấy không cần phải kể mấy chuyện râu ria này với Tần Dĩ Hằng, chẳng qua cậu muốn ca ngợi công ty của anh thôi. Nhưng hình như Tần Dĩ Hằng không cảm thấy vậy.
Anh hỏi: “Cậu ta đã biết chuyện em kết hôn chưa?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Nói cho cậu ta biết.”
Sở Nghĩa dạ dạ hai tiếng, gật đầu: “Em sẽ nói.”
Đoạn đối thoại kết thúc, Tần Dĩ Hằng liếc nhìn điện thoại của Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa hiểu ý anh, cầm di động lên, nghi hoặc hỏi: “Nói bây giờ ạ?”
Tần Dĩ Hằng hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
Không có vấn đề gì, chỉ là…
Thôi, cứ nói luôn vậy.
Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú của thầy Tần, Sở Nghĩa mở ứng dụng nhắn tin, tìm tin nhắn của Triệu Trung Lương, sau đó trả lời: Tôi đã kết hôn rồi.
Dù sao cũng vừa mới gặp nhau, giờ nói như vậy hẳn không quá đường đột đâu nhỉ?
Nhắn xong, Sở Nghĩa giơ điện thoại lên cho thầy Tần xem, tỏ vẻ mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thầy Tần nhìn chằm chằm điện thoại của Sở Nghĩa, đột nhiên chầm chậm đọc lên: “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, anh là bảo bối cũng máu thịt ở đầu trái tim tôi.”
Sở Nghĩa: “…”
Tần Dĩ Hằng: “Cậu ta có ý gì?”
Sở Nghĩa vội thu điện thoại về, nhìn dòng tin nhắn bên trên, cậu bỗng cảm thấy căng thẳng và xấu hổ đến nỗi vành tai cũng đỏ bừng.
Sở Nghĩa: “À, cậu ta…”
Tần Dĩ Hằng trả lời thay cậu: “Cậu ta theo đuổi em.”
Một câu khẳng định vô cùng mạnh mẽ.
Sở Nghĩa không biết phải giải thích như thế nào: “Xem mắt ấy mà, xem mắt xong cũng phải liên lạc với nhau.”
Tần Dĩ Hằng: “Em đang né tránh câu hỏi của tôi.”
Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy Tần Dĩ Hằng thật sự rất khó đối phó.
Vì thế, cậu đành nói: “Cũng có thể ạ.”
Tần Dĩ Hằng tổng kết: “Cậu ta thích em.”
Sở Nghĩa tiếp tục: “Cũng có thể ạ.”
Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: “Em có tự giải quyết được không?”
Sở Nghĩa không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dĩ Hằng, rõ ràng cậu không làm gì cả, thế mà bây giờ lại như bị chồng bắt quả tang…
Sở Nghĩa: “Em đã nhắn là em kết hôn rồi, cậu ta sẽ hiểu.”
Tần Dĩ Hằng: “Hy vọng cậu ta đừng mang rắc rối tới cho chúng ta.”
Sở Nghĩa gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ xử lý tốt.”
Đề tài này không cần tiếp tục nữa, Tần Dĩ Hằng nghe được lời cam đoan của Sở Nghĩa liền tin tưởng “ừ” một tiếng rồi vào công ty.
Sở Nghĩa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, cái điện thoại vẫn luôn im như chim cút của cậu bỗng reo vang, là Triệu Trung Lương gửi tin nhắn đến.
Triệu Trung Lương: Kết hôn cái gì?
Triệu Trung Lương: Ý anh là sao?
Sở Nghĩa: Nghĩa là tôi đã kết hôn.
Sở Nghĩa: Tôi gặp được một người rất thích hợp.
Sở Nghĩa: Sau đó kết hôn.
Triệu Trung Lương: Anh chơi tôi à?
Sở Nghĩa: …
Sở Nghĩa: Không có.
Sở Nghĩa: Tôi mới kết hôn tuần trước.
Triệu Trung Lương: Được.
Sở Nghĩa nhìn chữ “được” này, cảm thấy không cần trả lời nữa, cứ thế thoát khỏi ứng dụng nhắn tin.
Nhưng cậu không hề biết, sau khi xóa số của cậu, Triệu Trung Lương thẹn quá hóa giận đã nói chuyện này cho người trung gian giới thiệu bọn họ với nhau.
Kết quả là người trung gian nói cho mẹ Sở Nghĩa.
Mẹ Sở Nghĩa liền liên lạc với Sở Nghĩa.
Buổi trưa, khi Dung Dung vừa gọi cơm mang vào văn phòng cho Sở Nghĩa thì di động của cậu bỗng nhiên kêu lên.
Sở Nghĩa thấy người gọi là mẹ Sở, không nghĩ nhiều đã vội vàng nghe máy.
Sau đó, mẹ cậu hỏi: “Cô Chu nói con đã kết hôn? Nghĩa là thế nào? Con kết hôn với ai?”
Sở Nghĩa ngập ngừng một chút: “Ặc… con…”
Mẹ Sở tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Cô Chu mắng mẹ không ra gì, nói con trai đã kết hôn còn bố trí đi xem mắt, bảo mẹ thất đức. Mẹ đã giải thích là không phải như thế, nhưng cô Chu bảo chính con đã nói với Tiểu Lương. Thật không Tiểu Nghĩa? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Lần trước con bảo con đang yêu, là người đó sao?”
Sở Nghĩa xoa mi tâm: “Vâng, mẹ, con đã kết hôn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất