Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện
Chương 13: Cãi lại mẹ
Sau khi đứng nhìn chăm chăm hai người một lát lau, bà giờ đây cũng đã quyết định đi vào, và ngăn cản con trai của mình lại không cho cậu làm ra chuyện điên rồ kia, khi mua xe cho Long Long
Và rồi bà cũng đã tiến vào bên trong, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn chăm chăm con trai mình, cùng với Long Long mà quát lớn: “Này con đang làm gì vậy hả? Tại sao con lại làm như thế chứ? Khi đi mua xe cho cái thằng này? Và nhà chúng ta không phải là chỗ để từ thiện, hay cái chùa, mà con muốn mua thứ gì cho ai cũng được nghe rõ chưa? Vậy nên con hãy mau dừng chuyện này lại, con không được mua xe cho nó nữa...”
Cậu nghe những lời mà mẹ mình nói, liền cảm thấy rất khó chịu, cậu đáp: “Mẹ à cậu ấy chính là bạn của con mà? Và bây giờ con đã có công việc ổn định rồi, thế nên con đủ sức lo cho gia đình của mình, nhưng còn cậu ấy thì, ngay cả một chiếc xe cũng không có, và xe cậu ấy đã bị hư khi chở con về nhà nữa chứ, thế nên con muốn đền cho cậu ấy một chiếc xe mới, vậy nên mẹ đừng ngăn cản con, bởi con chỉ đang quan tâm bạn của mình, thậm chí không thể bỏ mặc bạn của mình, như vậy được...”
Bà nghe những lời đứa con trai mình nói, mà cảm thấy tức giận vô cùng, thế là bà đã vung tay lên, tát thẳng vào mặt của Luân Thanh mà bảo rằng: “Con à con hãy mau tỉnh lại đi! Con đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả? Tại sao con lại trở nên như thế này chứ? Con có biết những gì mình đang làm, điều là sai trái không hả? Con đã phạm một sai lầm lớn khi tin nó, và con đang bị nó lợi dụng đó, nó sẽ phá tan nát gia đình của chúng ta, nó sẽ cướp đoạt tài sản của con...”
Trước những lời nói của bà khi cố gắng thuyết phục con trai của mình, và vu oan cho Long Long. Cậu đã khóc nước mắt lăn dài trên đôi má, cậu đáp: “Bác à tại sao bác lại nghĩ con như vậy chứ? Con không phải là một con người xấu xa, như bác đã nghĩ đâu, thật ra con không hề muốn những thứ này, nhưng chính cậu ấy là người, đã thuyết phục con, nên con mới chấp nhận, nhận chiếc xe này từ cậu ấy thôi, chứ con không có ý gì hết, vậy nên mong bác đừng hiểu lầm mà, còn giờ nếu bác không muốn thì, con sẽ không lấy chiếc xe này nữa...”
Trước những lời nói của Long Long và Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Luân Thanh đã lên tiếng trong sự tức giận: “Cậu đừng khóc và lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, những gì tớ đã hứa với cậu, tớ chắc chắn sẽ thực hiện được, và bây giờ chiếc xe này chắc chắn sẽ là của cậu...”
Dứt lời cậu nhìn chăm chăm mẹ của mình, mà lớn tiếng quát rằng i: “Thôi đi mẹ đừng làm như vậy nữa, có phải là mẹ khinh bỉ cậu ấy đúng không? Bởi vì gia đình cậu ấy nghèo, nên mới không thể có tư cách làm bạn với con? Nhưng tại sao mẹ lại trở thành một con người ích kỷ, nhỏ nhen như vậy hả, thậm chí là khinh bỉ người khác nữa, con thật sự không ngờ chỉ mới đi mấy năm mà thôi, mà mẹ lại thay đổi chóng mặt như vậy, nó khiến con có cảm giác như, mẹ chẳng còn là mẹ của con nữa...”
Bà nghe đến đây mà cảm thấy rất đau lòng, nước mắt đã chảy dài trên đôi má, bà lên tiếng trong sự ấm ức: “Gì chứ con có thể nói những lời đó với mẹ, chỉ vì một đứa không ra gì thôi sao? Và con đã thật sự mắc mưu của nó rồi, và mẹ phải làm gì để cứu con thoát khỏi, cạm bẫy tử thần của nó đây, thậm chí nó không phải là một người tốt lành gì hết, vậy nên con đừng tin tưởng nó mà...”
Mặc kệ cho những lời nói, những giọt nước mắt kia của bà, cậu cũng chẳng mảy may quan tâm nữa, mà lên tiếng, sau đó thanh toán xe rời đi: “Thôi mẹ đừng diễn nữa, sẽ không có ai ở đây để xem đâu, và cũng không thể khiến con, phản bội bạn của mình, chỉ vì những lời nói kia...
Còn giờ thì mẹ hãy mang xe của bố về, còn con sẽ đi chơi cùng với cậu ấy, trên chiếc xe mới này...”
Nhìn hai đứa nó đã rồi đi, mà làm bà vô cùng đau đớn, bà nói với chính mình rằng: “Mình thật sự phải làm gì đây? Khi không thể vạch trần được âm mưu của nó? Và Không lẽ mình cứ phải bất lực như vậy sao? Khi nhìn con trai của mình, đang dần chìm trong cái bẫy mà nó dăng ra, chẳng có một lối thoát nào cả...”
Nghĩ đến đây bà chìm trong sự bất lực đến tột cùng, nhưng rồi cũng lái xe, đi theo dõi bọn họ, bởi bà cảm nhận được rằng, chắc chắn hôm nay sẽ có một chuyện gì đó xảy ra rất lớn. Thậm chí bà biết Long Long hiện tại đang âm mưu gì đó, bà lên tiếng nói với bản thân: “Ta chính là một người mẹ, Vậy nên ta luôn quan tâm, thế nên ta luôn cảm nhận được, rằng những nguy hiểm cận kề con của mình, vậy nên ta không thể để nó đi chung với con ác quỷ như cậu, mà ta sẽ bám theo, xem thử Rốt cuộc cậu sẽ làm gì?”
Và rồi bà cũng đã tiến vào bên trong, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn chăm chăm con trai mình, cùng với Long Long mà quát lớn: “Này con đang làm gì vậy hả? Tại sao con lại làm như thế chứ? Khi đi mua xe cho cái thằng này? Và nhà chúng ta không phải là chỗ để từ thiện, hay cái chùa, mà con muốn mua thứ gì cho ai cũng được nghe rõ chưa? Vậy nên con hãy mau dừng chuyện này lại, con không được mua xe cho nó nữa...”
Cậu nghe những lời mà mẹ mình nói, liền cảm thấy rất khó chịu, cậu đáp: “Mẹ à cậu ấy chính là bạn của con mà? Và bây giờ con đã có công việc ổn định rồi, thế nên con đủ sức lo cho gia đình của mình, nhưng còn cậu ấy thì, ngay cả một chiếc xe cũng không có, và xe cậu ấy đã bị hư khi chở con về nhà nữa chứ, thế nên con muốn đền cho cậu ấy một chiếc xe mới, vậy nên mẹ đừng ngăn cản con, bởi con chỉ đang quan tâm bạn của mình, thậm chí không thể bỏ mặc bạn của mình, như vậy được...”
Bà nghe những lời đứa con trai mình nói, mà cảm thấy tức giận vô cùng, thế là bà đã vung tay lên, tát thẳng vào mặt của Luân Thanh mà bảo rằng: “Con à con hãy mau tỉnh lại đi! Con đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả? Tại sao con lại trở nên như thế này chứ? Con có biết những gì mình đang làm, điều là sai trái không hả? Con đã phạm một sai lầm lớn khi tin nó, và con đang bị nó lợi dụng đó, nó sẽ phá tan nát gia đình của chúng ta, nó sẽ cướp đoạt tài sản của con...”
Trước những lời nói của bà khi cố gắng thuyết phục con trai của mình, và vu oan cho Long Long. Cậu đã khóc nước mắt lăn dài trên đôi má, cậu đáp: “Bác à tại sao bác lại nghĩ con như vậy chứ? Con không phải là một con người xấu xa, như bác đã nghĩ đâu, thật ra con không hề muốn những thứ này, nhưng chính cậu ấy là người, đã thuyết phục con, nên con mới chấp nhận, nhận chiếc xe này từ cậu ấy thôi, chứ con không có ý gì hết, vậy nên mong bác đừng hiểu lầm mà, còn giờ nếu bác không muốn thì, con sẽ không lấy chiếc xe này nữa...”
Trước những lời nói của Long Long và Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Luân Thanh đã lên tiếng trong sự tức giận: “Cậu đừng khóc và lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, những gì tớ đã hứa với cậu, tớ chắc chắn sẽ thực hiện được, và bây giờ chiếc xe này chắc chắn sẽ là của cậu...”
Dứt lời cậu nhìn chăm chăm mẹ của mình, mà lớn tiếng quát rằng i: “Thôi đi mẹ đừng làm như vậy nữa, có phải là mẹ khinh bỉ cậu ấy đúng không? Bởi vì gia đình cậu ấy nghèo, nên mới không thể có tư cách làm bạn với con? Nhưng tại sao mẹ lại trở thành một con người ích kỷ, nhỏ nhen như vậy hả, thậm chí là khinh bỉ người khác nữa, con thật sự không ngờ chỉ mới đi mấy năm mà thôi, mà mẹ lại thay đổi chóng mặt như vậy, nó khiến con có cảm giác như, mẹ chẳng còn là mẹ của con nữa...”
Bà nghe đến đây mà cảm thấy rất đau lòng, nước mắt đã chảy dài trên đôi má, bà lên tiếng trong sự ấm ức: “Gì chứ con có thể nói những lời đó với mẹ, chỉ vì một đứa không ra gì thôi sao? Và con đã thật sự mắc mưu của nó rồi, và mẹ phải làm gì để cứu con thoát khỏi, cạm bẫy tử thần của nó đây, thậm chí nó không phải là một người tốt lành gì hết, vậy nên con đừng tin tưởng nó mà...”
Mặc kệ cho những lời nói, những giọt nước mắt kia của bà, cậu cũng chẳng mảy may quan tâm nữa, mà lên tiếng, sau đó thanh toán xe rời đi: “Thôi mẹ đừng diễn nữa, sẽ không có ai ở đây để xem đâu, và cũng không thể khiến con, phản bội bạn của mình, chỉ vì những lời nói kia...
Còn giờ thì mẹ hãy mang xe của bố về, còn con sẽ đi chơi cùng với cậu ấy, trên chiếc xe mới này...”
Nhìn hai đứa nó đã rồi đi, mà làm bà vô cùng đau đớn, bà nói với chính mình rằng: “Mình thật sự phải làm gì đây? Khi không thể vạch trần được âm mưu của nó? Và Không lẽ mình cứ phải bất lực như vậy sao? Khi nhìn con trai của mình, đang dần chìm trong cái bẫy mà nó dăng ra, chẳng có một lối thoát nào cả...”
Nghĩ đến đây bà chìm trong sự bất lực đến tột cùng, nhưng rồi cũng lái xe, đi theo dõi bọn họ, bởi bà cảm nhận được rằng, chắc chắn hôm nay sẽ có một chuyện gì đó xảy ra rất lớn. Thậm chí bà biết Long Long hiện tại đang âm mưu gì đó, bà lên tiếng nói với bản thân: “Ta chính là một người mẹ, Vậy nên ta luôn quan tâm, thế nên ta luôn cảm nhận được, rằng những nguy hiểm cận kề con của mình, vậy nên ta không thể để nó đi chung với con ác quỷ như cậu, mà ta sẽ bám theo, xem thử Rốt cuộc cậu sẽ làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất