Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 28: Sự Nghi Ngờ

Trước Sau
Bấy giờ Long Long đã trả lời những câu nói của Luân Thanh rằng: "Phải tôi cảm ơn cậu rất nhiều, bởi vì đã ở bên cạnh và chăm sóc tôi như vậy, hơn hết tôi thực sự rất sợ, tôi sợ cơn ác mộng kia, nó sẽ đến một lần nữa, nó sẽ phá tan cuộc đời của tôi, nó sẽ khiến tôi ngủ không ngon, và thậm chí chìm vào Cơn ác mộng của sự đau đớn..."

Nghe đến đây đôi bàn tay của Luân Thanh lại bắt đầu vỗ về, vào lưng của cậu, anh nói: "Thôi hãy cố gắng nhắm mắt để ngủ đi, mọi chuyện đã qua rồi, cơn ác mộng nó sẽ không đến, khi đã có tôi bên cạnh của cậu..."

Nghe đến đây Long Long đã ừ và chấp nhận yêu cầu của Luân Thanh. Sau đó cậu đã nhắm mắt lại để ngủ, với những suy nghĩ nham hiểm trong đầu rằng: "Tôi Không ngờ rằng, anh lại có một tấm lòng bao dung đến như vậy, nhưng anh không biết được là, tấm lòng bao dung đó của anh, lại là một điểm yếu chí mạng, khi tôi đã dùng nó ba lần bảy lượt Để trêu đùa anh, và bắt anh nhảy múa theo điệu nhạc của bản thân mình...

Phải anh nói anh sẽ bảo vệ tôi sao, người cần bảo vệ thực sự, không phải là tôi mà chính là anh, bởi vì anh đây là con mồi của tôi, và đang nằm trong tầm ngắm của tôi, và tôi nhất định sẽ có được anh..."

Lúc này Ngọc Như đã đi đến phòng của hai người, với ý định rằng xem thử Luân Thanh đã ngủ chưa, mà hỏi anh về một chút việc, giúp đỡ công ty của mình, vì cô đang gặp một vài rắc rối trong hồ sơ...

Bỗng cô đột nhiên trở nên hoang mang, ánh mắt mở to, nhìn chăm chăm về phiếu bọn họ, khi trước mắt của cô chính là, người yêu của cô, cùng với bạn của anh ta, hai người đang ôm chầm lấy nhau một cách trìu mến, chìm trong giấc ngủ say, nhưng cô lại nhìn thấy rõ, khuôn mặt của Long Long trong ánh đèn mờ ảo, lại nở một nụ cười quỷ dị trong sự đắc thắng của bản thân....

Cô giờ vẻ mặt trở nên vô cùng tức giận, mà đùng đùng sát khí rời khỏi rồi đó, với những suy nghĩ trong đầu rằng:

"Tại sao chứ? Tại sao anh ấy là người yêu của mình mà? Sao anh ấy lại ôm một người đàn ông khác chứ? Và Rốt cuộc mối quan hệ của bọn họ là gì? Không lẽ mình chỉ là một bức bình phong thôi sao?"



Cô chìm trong những suy nghĩ này, mà cảm thấy vô cùng đau đớn trong lòng, mà quyết tâm rằng ngày mai cô sẽ hỏi bạn trai của cô, về những gì mà cô đã nhìn thấy trong đêm hôm nay, và nếu như những gì cô suy nghĩ là thật, thì cô sẽ vứt bỏ người đàn ông khốn nạn này, bởi cô nghĩ là chắc chắn vì gia sản của mình, nên anh ta mới tiếp cận cô, để làm bức bình phong...

Cứ như vậy cô đã trần chọc cả đêm không ngủ được, mà chờ đợi cho hai người tỉnh lại, để quyết định nói rõ mọi chuyện của tối hôm qua....

Sáng hôm sau bọn họ cũng đã tỉnh lại, mà ra phía trước nhà với ý định uống trà với nhau, nhưng cô đã bước ra khỏi phòng, đưa mắt nhìn chằm chằm, với sự dò xét cô liền lên tiếng trong sự tức giận: "Đêm hôm qua em đã nhìn thấy tất cả, đó là hai người đã ôm nhau lúc ngủ, và anh hãy mau giải thích điều này đi! Rốt cuộc giữa mối quan hệ của hai người là gì chứ? Thậm chí có phải anh làm quen với em, và tính lấy em làm vợ, chỉ vì muốn em làm bất bình phong của anh đúng không? Để anh có thể che giấu đi giới tính của mình, đang qua lại với tên đàn ông bẩn thỉu này..."

Luân Thanh liền lên tiếng trong sự hoảng loạn: "Rốt cuộc Em đang nói gì vậy chứ? Em tại sao lại đổ thừa cho bọn anh là người như vậy, và tất cả mọi thứ không phải như em nghĩ đâu, và mọi chuyện là như thế này....

Thật ra cậu ấy đã sợ về những cơn ác mộng kia, khi chính mẹ anh đã gây ra cho cậu ấy, nên cậu ấy mới ôm anh ngủ mà thôi, và anh muốn cậu ấy được an toàn, mà không gặp những cơn ác mộng đó nữa, nên anh mới ôm lại cậu ấy, chứ thực ra không có chuyện gì hết, mà tại sao em lại hiểu lầm, rồi làm quá mọi chuyện lên như vậy, thậm chí hai người đàn ông ôm nhau, thì có làm sao chứ?"

Cô nghe đến đây mà cô cố gắng kiềm chế cơn tức giận của bản thân, rồi nói với bản thân của mình rằng: "Phải mình không được nghi ngờ lung tung như vậy, trong khi chưa có bằng chứng cụ thể, và mình sẽ tìm ra bằng chứng, rồi vạch trần bọn họ sau vậy, và nếu như mọi chuyện như anh ấy nói, thì có lẽ người sai thực sự là mình, và mình sẽ hối hận khi tự tay đánh mất anh ấy.."

Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cô liền lên tiếng đáp: "Được rồi có lẽ em vì quá nóng vội, nên mới làm như vậy, còn giờ em đã nhận

ra lỗi sai của mình rồi, nên mong anh có thể tha thứ cho em, em sẽ không bao giờ lặp lại việc đó nữa, khi chưa có tìm hiểu mọi chuyện..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau