Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện
Chương 4: Từ ghét cho tới Yêu
Thời gian cứ như vậy dần trôi qua thật nhanh, chốc lát bọn họ đã từ năm lớp 6 lên lớp 8. Luân Thanh bỗng nhiên từ một kẻ lạnh lùng, không tiếp xúc với Long Long trong 2 năm về trước, hôm nay lại đến gần chỗ cũ Luân Thanh mà lên tiếng nói rằng: “Dạo này như thế nào rồi? Nhà cậu ăn cơm có ổn không?”
Long Long vẫn là sắc mặt không mấy thân thiện cho lắm, chỉ trả lời vu vơ vài câu, mang theo nhiều sự thắc mắc trong lòng, Không hiểu sao hôm nay cậu ta, lại tỏ vẻ thân thiết với mình như vậy...
Cứ như thế Luân Thanh đã đi trên chiếc xe đạp điện mà anh cậu mới đưa lại cho cậu, đẩy Long Long về sau đó lại biệt tâm trở thành một con người lạnh lùng, chẳng quan tâm đến Long Long nữa...
Nhưng rồi khoản một lát lâu, cứ cách vài ngày vài tuần. Luân Thanh lại làm điều đó khi đẩy Long Long trở về nhà, giống như cậu ta muốn bù đắp, những lần mà Long Long đã chở cậu ta đi học vậy...
Long Long từ sự căm ghét, cũng đã trở nên yêu mến Luân Thanh hơn. Rồi cứ trông chờ mỗi ngày, cho tới khi Luân Thanh đến và đẩy mình đi học về, mặc dù điều đó không hề to tát gì mấy, nhưng nó làm cho cậu cảm thấy rất vui, dần dần trong tâm trí của cậu đã ảo tưởng một điều rằng, có lẽ là Luân Thanh rất quan tâm đến mình, nên mới làm dị với cậu...
Cho tới khi một ngày khi đang xem phim trên ứng dụng YouTube, cậu đã vô tình nhìn thấy một video phim đam mỹ, và từ đây mọi thứ đã thay đổi cuộc đời của cậu, khi bộ phim đó đã khiến cho cậu, nhận ra được rằng, mình là ai con người mình như thế nào, và cậu đãi dần thích Luân Thanh lúc nào không hay...
Cứ như vậy cậu đã sống trong sự ảo tưởng của mình, là Luân Thanh yêu mình. Cho tới ngày ấy, khi cậu vô tình thấy được Facebook của Luân Thanh cậu đã nhắn tin và hỏi rằng: “Chào cậu có phải là Luân Thanh đúng không?”
Đầu dây điện thoại bên kia, thả một cái incon hình con gấu có một chấm hỏi to đùng, cùng với dòng tin nhắn trả lời rằng: “Cậu là ai vậy chứ? Chúng ta có quen biết à? Tại sao lại nhắn tin với tôi?”
Đọc những dòng tin nhắn kia. Long Long đã thả anh icon hahaha, sau đó lên tiếng giới thiệu về bản thân của mình rằng: “Tôi tên là Long Long ở tuyến 2.800 thôn Bắc Ninh Tân...”
Nghe đến đây Luân Thanh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, thậm chí cái địa chỉ kia cũng ngay cạnh mình, cậu trong sự tò mò lên tiếng hỏi thêm: “Gì chứ? Cậu ở tiếng 2008 à, và là thôn Bắc Ninh Tân hả, tớ ở tiếng 3000 này, và cậu là ai, ở trong cái xóm này vậy chứ?”
Bởi vì Long Long dùng một Facebook, với nick ảo là một cái tên khác nên Luân Thanh đã không nhận ra đó là cậu, cho tới khi Long Long trả lời rằng: “Thật ra người mà cậu đang nhắn tin không là ai, mà chính là tôi Long Long đây...”
Vừa trả lời Luân Thanh đã thả icon ngạc nhiên, rồi soạn tin nhắn trả lời: “Ồ thì ra là cậu à, tôi không thể biết về điều này, bởi vì một người nghèo hèn như cậu, tôi không ngờ lại có thể dùng được điện thoại, chắc cậu mượn của ai chứ gì?”
Long Long liền lên tiếng nhắn tin lại rằng: “Phải tôi đã mượn điện thoại của ngoại tôi, để có thể nhắn tin với cậu đấy...”
Sau những tin nhắn kia, cậu liền nghĩ đến tình cảm của mình, trong vài tháng nay, khi đã bắt đầu nảy sinh với Luân Thanh, vậy là cậu đã dần nhắn những tình cảm của mình, dành cho Long Long với những suy nghĩ ngây thơ trong đầu, là Luân Thanh sẽ đồng ý chấp nhận tình cảm mà mình đã dành cho cậu ta:
“Cậu biết không? Cậu đã từng hỏi rằng tôi yêu ai? Lúc đó tôi đã không bởi được rằng, người tôi yêu chính là cậu, mà chỉ xem cậu là bạn thôi, cho tới bây giờ, khi chúng ta không còn mối quan hệ của tình bạn nữa, bởi vì mọi thứ đã rạng nức vỡ tan tành, thì tôi mới nhận ra được rằng, thì ra trái tim của tôi đã thuộc về cậu, cho dù lúc trước tôi đã ghét cậu bao nhiêu, tôi đã luôn muốn mình là cậu, nhưng thật ra tất cả cũng chỉ là, tôi quá thích cậu nên mới như vậy, và mong cậu có thể, cho tôi một cơ hội làm người yêu của cậu được không?”
Nhắn xông những dòng tin nhắn kia, thì đầu dây bên đó đã trả lời rằng: “Gì chứ tôi không ngờ rằng cậu lại là một con người bệnh hoạn ghê tởm đến như vậy, và cậu đang mơ mộng ảo tưởng à? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu khinh tởm đó của cậu đâu, đổ cái thứ nghèo hèn mà lại bệnh hoạn nữa chứ, còn giờ mau cút khỏi cuộc đời của tôi, bởi tôi không muốn nhìn thấy, bản mặt của kẻ bệnh hoạn như cậu...”
Dứt lời cậu ta đã chặn tin nhắn của Long Long điều này khiến cậu buồn đến tột cùng, mà bất lực không biết phải làm gì, trong khi lòng thì luôn ao ước rằng. Cậu ấy có thể nhận ra và chấp nhận tình cảm, mà cậu đã dành cho Luân Thanh...
Long Long vẫn là sắc mặt không mấy thân thiện cho lắm, chỉ trả lời vu vơ vài câu, mang theo nhiều sự thắc mắc trong lòng, Không hiểu sao hôm nay cậu ta, lại tỏ vẻ thân thiết với mình như vậy...
Cứ như thế Luân Thanh đã đi trên chiếc xe đạp điện mà anh cậu mới đưa lại cho cậu, đẩy Long Long về sau đó lại biệt tâm trở thành một con người lạnh lùng, chẳng quan tâm đến Long Long nữa...
Nhưng rồi khoản một lát lâu, cứ cách vài ngày vài tuần. Luân Thanh lại làm điều đó khi đẩy Long Long trở về nhà, giống như cậu ta muốn bù đắp, những lần mà Long Long đã chở cậu ta đi học vậy...
Long Long từ sự căm ghét, cũng đã trở nên yêu mến Luân Thanh hơn. Rồi cứ trông chờ mỗi ngày, cho tới khi Luân Thanh đến và đẩy mình đi học về, mặc dù điều đó không hề to tát gì mấy, nhưng nó làm cho cậu cảm thấy rất vui, dần dần trong tâm trí của cậu đã ảo tưởng một điều rằng, có lẽ là Luân Thanh rất quan tâm đến mình, nên mới làm dị với cậu...
Cho tới khi một ngày khi đang xem phim trên ứng dụng YouTube, cậu đã vô tình nhìn thấy một video phim đam mỹ, và từ đây mọi thứ đã thay đổi cuộc đời của cậu, khi bộ phim đó đã khiến cho cậu, nhận ra được rằng, mình là ai con người mình như thế nào, và cậu đãi dần thích Luân Thanh lúc nào không hay...
Cứ như vậy cậu đã sống trong sự ảo tưởng của mình, là Luân Thanh yêu mình. Cho tới ngày ấy, khi cậu vô tình thấy được Facebook của Luân Thanh cậu đã nhắn tin và hỏi rằng: “Chào cậu có phải là Luân Thanh đúng không?”
Đầu dây điện thoại bên kia, thả một cái incon hình con gấu có một chấm hỏi to đùng, cùng với dòng tin nhắn trả lời rằng: “Cậu là ai vậy chứ? Chúng ta có quen biết à? Tại sao lại nhắn tin với tôi?”
Đọc những dòng tin nhắn kia. Long Long đã thả anh icon hahaha, sau đó lên tiếng giới thiệu về bản thân của mình rằng: “Tôi tên là Long Long ở tuyến 2.800 thôn Bắc Ninh Tân...”
Nghe đến đây Luân Thanh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, thậm chí cái địa chỉ kia cũng ngay cạnh mình, cậu trong sự tò mò lên tiếng hỏi thêm: “Gì chứ? Cậu ở tiếng 2008 à, và là thôn Bắc Ninh Tân hả, tớ ở tiếng 3000 này, và cậu là ai, ở trong cái xóm này vậy chứ?”
Bởi vì Long Long dùng một Facebook, với nick ảo là một cái tên khác nên Luân Thanh đã không nhận ra đó là cậu, cho tới khi Long Long trả lời rằng: “Thật ra người mà cậu đang nhắn tin không là ai, mà chính là tôi Long Long đây...”
Vừa trả lời Luân Thanh đã thả icon ngạc nhiên, rồi soạn tin nhắn trả lời: “Ồ thì ra là cậu à, tôi không thể biết về điều này, bởi vì một người nghèo hèn như cậu, tôi không ngờ lại có thể dùng được điện thoại, chắc cậu mượn của ai chứ gì?”
Long Long liền lên tiếng nhắn tin lại rằng: “Phải tôi đã mượn điện thoại của ngoại tôi, để có thể nhắn tin với cậu đấy...”
Sau những tin nhắn kia, cậu liền nghĩ đến tình cảm của mình, trong vài tháng nay, khi đã bắt đầu nảy sinh với Luân Thanh, vậy là cậu đã dần nhắn những tình cảm của mình, dành cho Long Long với những suy nghĩ ngây thơ trong đầu, là Luân Thanh sẽ đồng ý chấp nhận tình cảm mà mình đã dành cho cậu ta:
“Cậu biết không? Cậu đã từng hỏi rằng tôi yêu ai? Lúc đó tôi đã không bởi được rằng, người tôi yêu chính là cậu, mà chỉ xem cậu là bạn thôi, cho tới bây giờ, khi chúng ta không còn mối quan hệ của tình bạn nữa, bởi vì mọi thứ đã rạng nức vỡ tan tành, thì tôi mới nhận ra được rằng, thì ra trái tim của tôi đã thuộc về cậu, cho dù lúc trước tôi đã ghét cậu bao nhiêu, tôi đã luôn muốn mình là cậu, nhưng thật ra tất cả cũng chỉ là, tôi quá thích cậu nên mới như vậy, và mong cậu có thể, cho tôi một cơ hội làm người yêu của cậu được không?”
Nhắn xông những dòng tin nhắn kia, thì đầu dây bên đó đã trả lời rằng: “Gì chứ tôi không ngờ rằng cậu lại là một con người bệnh hoạn ghê tởm đến như vậy, và cậu đang mơ mộng ảo tưởng à? Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu khinh tởm đó của cậu đâu, đổ cái thứ nghèo hèn mà lại bệnh hoạn nữa chứ, còn giờ mau cút khỏi cuộc đời của tôi, bởi tôi không muốn nhìn thấy, bản mặt của kẻ bệnh hoạn như cậu...”
Dứt lời cậu ta đã chặn tin nhắn của Long Long điều này khiến cậu buồn đến tột cùng, mà bất lực không biết phải làm gì, trong khi lòng thì luôn ao ước rằng. Cậu ấy có thể nhận ra và chấp nhận tình cảm, mà cậu đã dành cho Luân Thanh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất