Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện
Chương 52: Răng Đe
Nghe những gì mà Luân Thanh nói, anh trai của cậu nở nụ cười trong sự nham hiểm, với vẻ khiêu khích trả lời: “Vậy sao thế thì để xem thử mày làm được gì tao nào?”
Cậu bây giờ định đấm anh thêm mấy cái nữa, thì lúc này cũng đã nhìn thấy Long Long có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến cậu vô cùng vui. Sau đó liền buông anh trai của mình ra, mà ngồi xuống chỗ Long Long nước mắt dàn dụa trong sự hạnh phúc:
“Cậu ấy đã tỉnh lại rồi, thật may là cậu đã không sao, nếu thật sự cậu xảy ra chuyện gì thì, tôi sẽ ân hận cả đời mất, thậm chí sẽ chết theo cậu, bởi chính tôi là người đã gây ra những rắc rối này cho cậu…”
Bấy giờ Long Long cũng đã mở mắt của mình ra, sau đó nhìn thấy Luân Thanh đang ở bên cạnh của mình, điều này khiến cậu vô cùng vui, rồi đã ngồi dậy, với vẻ vô cùng kích động, liền ôm chầm lấy anh vào lòng khóc nức nở: “Thật may mắn là anh đã không sao rồi! Tôi cứ nghĩ rằng, mình đã không thể cứu anh, và anh đã không còn trên cuộc đời này nữa, anh có biết cảm giác đó nó như thế nào không hả? Nó đối với tôi như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng vậy, và tôi chỉ muốn cứu anh bằng mọi giá thôi, thậm chí nếu anh không còn trên cuộc đời này nữa, thì tôi sẽ cùng anh đồng quy vô tận…”
Anh nghe những lời này từ cậu, mà đã cảm nhận được rằng cậu có một tình cảm nào đó rất sâu sắc dành cho anh, thậm chí quan tâm anh đến nhường nào, và đây là một tình bạn vô cùng đẹp đẽ, nhưng đã có đôi lúc anh lại nghi ngờ cậu, thậm chí làm cậu tổn thương, anh đáp rằng: “Đừng có khóc nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi, Bây giờ mọi hiểu lầm giữa chúng ta đã kết thúc, tôi sẽ không khiến cậu buồn hay đau lòng thêm một lần nào nữa, còn giờ cậu hãy nghỉ ngơi đi, và tôi sẽ luôn ở bên cạnh của cậu, giống như cái cách cậu đã luôn bên cạnh, và bảo vệ tôi vậy…”
Hai người cứ ôm chầm lấy nhau, trong sự hạnh phúc, thì giờ đây đã có tiếng vỗ tay vang lên, trong sự khinh bỉ bọn họ: “Hưa hai người đừng diễn trò trước mặt của tôi nữa, bởi vì trò chơi báo thù của tôi vẫn chưa kết thúc đâu!”
Lúc này Luân Thanh đã đứng dậy nhìn chăm chăm anh trai mình, sau đó vung tay tát thẳng vào mặt anh ta, cậu tức giận quát lớn: “Này anh đừng nghĩ rằng, mình có thể hăm dọa chúng tôi, và khiến chúng tôi sợ hãi bởi những gì anh nói, thậm chí những kế hoạch của anh, cho dù tôi không tìm ra được bằng chứng để tống anh vào tù thì, tôi nhất định sẽ không để anh nhởn nhơ, thực hiện được những âm mưu xấu xa kia đâu! Vậy nên anh đừng ở đó mà ra vẻ ta đây lên mặt với tôi, không thì chỉ nhận lại một kết cục cay đắng mà thôi…”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Anh nhìn chăm chăm bọn họ, tay ôm mặt của mình trong sự đau đớn, bởi cái tát kia, rồi bật cười như một kẻ điên vậy: “Hưa các người có biết được rằng, tôi sẽ làm gì tiếp theo không, các người cứ từ từ mà tận hưởng niềm vui đi, rồi một cơn bão lớn sẽ chính thức ập đến, nó sẽ phá hủy tất cả mọi thứ, nó sẽ khiến cho các người phải đau đớn đến tột cùng, và sợ hãi và cơn bảo đó sắp tới rồi, thậm chí tôi sẽ xem thử các người, sẽ chống đỡ được đến bao lâu…”
Dứt lời anh đã rời đi, trong sự tức giận của bản thân mình, nhưng rồi khuôn mặt đã trở nên vui tươi, như đã nảy ra một ý định xấu xa gì đó, trong khi hai người thì nét mặt vô cùng bàng hoàng, khi không biết một người độc địa như anh, lại có thể nghĩ ra những suy nghĩ gì đây? Bởi vì chỉ muốn trả thù, thậm chí là có được mớ gia sản kia?
Giờ đây Long Long lên tiếng nói với Luân Thanh rằng: “Em thực sự không biết hắn ta sẽ làm gì nữa? Và em mong rằng chúng ta có thể vượt qua, những rắc rối này…”
Luân Thanh mỉm cười trả lời rằng: “Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh nhất định sẽ không để cho hắn ta làm gì chúng ta đâu…”
Nói rồi anh đã rơi vào trong sự suy tư, còn cậu thì tỏ vẻ vô cùng yếu đuối, mang theo vẻ sợ hãi tột cùng. Nhưng thực ra đằng sau lớp mặt nạ, yếu đuối kia lại chính là một khuôn mặt giả tạo, đầy tàn ác. Chốc lát cậu lên tiếng nói với bản thân của mình rằng: “Hưa những gì mà hắn ta đã gây nên, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, hắn nghĩ rằng kế hoạch của mình sẽ thành công à…
Nhưng không mình sẽ phá hủy tất cả, mình sẽ không để cho hắn làm hại đến người mà mình yêu quý nhất. Thậm chí mình sẽ tìm ra kế hoạch của hắn ta, và bắt hắn ta phải trả giá cho những sai lầm của bản thân. Thậm chí trả thù hắn, bởi những gì hắn ta đã gây ra đối với mình, và trò chơi này sẽ là điểm kết thúc cuối cùng, để mình có thể loại bỏ kẻ thù của bản thân…”
Cậu bây giờ định đấm anh thêm mấy cái nữa, thì lúc này cũng đã nhìn thấy Long Long có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến cậu vô cùng vui. Sau đó liền buông anh trai của mình ra, mà ngồi xuống chỗ Long Long nước mắt dàn dụa trong sự hạnh phúc:
“Cậu ấy đã tỉnh lại rồi, thật may là cậu đã không sao, nếu thật sự cậu xảy ra chuyện gì thì, tôi sẽ ân hận cả đời mất, thậm chí sẽ chết theo cậu, bởi chính tôi là người đã gây ra những rắc rối này cho cậu…”
Bấy giờ Long Long cũng đã mở mắt của mình ra, sau đó nhìn thấy Luân Thanh đang ở bên cạnh của mình, điều này khiến cậu vô cùng vui, rồi đã ngồi dậy, với vẻ vô cùng kích động, liền ôm chầm lấy anh vào lòng khóc nức nở: “Thật may mắn là anh đã không sao rồi! Tôi cứ nghĩ rằng, mình đã không thể cứu anh, và anh đã không còn trên cuộc đời này nữa, anh có biết cảm giác đó nó như thế nào không hả? Nó đối với tôi như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng vậy, và tôi chỉ muốn cứu anh bằng mọi giá thôi, thậm chí nếu anh không còn trên cuộc đời này nữa, thì tôi sẽ cùng anh đồng quy vô tận…”
Anh nghe những lời này từ cậu, mà đã cảm nhận được rằng cậu có một tình cảm nào đó rất sâu sắc dành cho anh, thậm chí quan tâm anh đến nhường nào, và đây là một tình bạn vô cùng đẹp đẽ, nhưng đã có đôi lúc anh lại nghi ngờ cậu, thậm chí làm cậu tổn thương, anh đáp rằng: “Đừng có khóc nữa, mọi chuyện cũng đã qua rồi, Bây giờ mọi hiểu lầm giữa chúng ta đã kết thúc, tôi sẽ không khiến cậu buồn hay đau lòng thêm một lần nào nữa, còn giờ cậu hãy nghỉ ngơi đi, và tôi sẽ luôn ở bên cạnh của cậu, giống như cái cách cậu đã luôn bên cạnh, và bảo vệ tôi vậy…”
Hai người cứ ôm chầm lấy nhau, trong sự hạnh phúc, thì giờ đây đã có tiếng vỗ tay vang lên, trong sự khinh bỉ bọn họ: “Hưa hai người đừng diễn trò trước mặt của tôi nữa, bởi vì trò chơi báo thù của tôi vẫn chưa kết thúc đâu!”
Lúc này Luân Thanh đã đứng dậy nhìn chăm chăm anh trai mình, sau đó vung tay tát thẳng vào mặt anh ta, cậu tức giận quát lớn: “Này anh đừng nghĩ rằng, mình có thể hăm dọa chúng tôi, và khiến chúng tôi sợ hãi bởi những gì anh nói, thậm chí những kế hoạch của anh, cho dù tôi không tìm ra được bằng chứng để tống anh vào tù thì, tôi nhất định sẽ không để anh nhởn nhơ, thực hiện được những âm mưu xấu xa kia đâu! Vậy nên anh đừng ở đó mà ra vẻ ta đây lên mặt với tôi, không thì chỉ nhận lại một kết cục cay đắng mà thôi…”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Anh nhìn chăm chăm bọn họ, tay ôm mặt của mình trong sự đau đớn, bởi cái tát kia, rồi bật cười như một kẻ điên vậy: “Hưa các người có biết được rằng, tôi sẽ làm gì tiếp theo không, các người cứ từ từ mà tận hưởng niềm vui đi, rồi một cơn bão lớn sẽ chính thức ập đến, nó sẽ phá hủy tất cả mọi thứ, nó sẽ khiến cho các người phải đau đớn đến tột cùng, và sợ hãi và cơn bảo đó sắp tới rồi, thậm chí tôi sẽ xem thử các người, sẽ chống đỡ được đến bao lâu…”
Dứt lời anh đã rời đi, trong sự tức giận của bản thân mình, nhưng rồi khuôn mặt đã trở nên vui tươi, như đã nảy ra một ý định xấu xa gì đó, trong khi hai người thì nét mặt vô cùng bàng hoàng, khi không biết một người độc địa như anh, lại có thể nghĩ ra những suy nghĩ gì đây? Bởi vì chỉ muốn trả thù, thậm chí là có được mớ gia sản kia?
Giờ đây Long Long lên tiếng nói với Luân Thanh rằng: “Em thực sự không biết hắn ta sẽ làm gì nữa? Và em mong rằng chúng ta có thể vượt qua, những rắc rối này…”
Luân Thanh mỉm cười trả lời rằng: “Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh nhất định sẽ không để cho hắn ta làm gì chúng ta đâu…”
Nói rồi anh đã rơi vào trong sự suy tư, còn cậu thì tỏ vẻ vô cùng yếu đuối, mang theo vẻ sợ hãi tột cùng. Nhưng thực ra đằng sau lớp mặt nạ, yếu đuối kia lại chính là một khuôn mặt giả tạo, đầy tàn ác. Chốc lát cậu lên tiếng nói với bản thân của mình rằng: “Hưa những gì mà hắn ta đã gây nên, mình nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, hắn nghĩ rằng kế hoạch của mình sẽ thành công à…
Nhưng không mình sẽ phá hủy tất cả, mình sẽ không để cho hắn làm hại đến người mà mình yêu quý nhất. Thậm chí mình sẽ tìm ra kế hoạch của hắn ta, và bắt hắn ta phải trả giá cho những sai lầm của bản thân. Thậm chí trả thù hắn, bởi những gì hắn ta đã gây ra đối với mình, và trò chơi này sẽ là điểm kết thúc cuối cùng, để mình có thể loại bỏ kẻ thù của bản thân…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất