Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này
Chương 10: Là anh khi anh say giấc
Sớm ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa mới bắt đầu xuyên qua rặng mây, soi rọi xuống mặt đường những vệt sáng vàng nhạt không chói chang và nền trời vẫn còn một màu sẫm tối, Jungkook đã tỉnh dậy một lần nữa. Lại là căn phòng mang màu xanh biêng biếc của tối hôm qua. Jungkook khẽ nâng khóe miệng lên thành một nụ cười, nụ cười bởi vì vui hay chỉ là vì vô thức? Cậu cũng chẳng rõ.
Hai bàn tay trăng trắng có những vết chai nhỏ, cậu khẽ nắm lấy tấm chăn bông đang đắp trên mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lạnh lẽo của những cơn gió sớm, cái tê buốt của những cơn mưa hay vô số lần cơn đau bao tử xuất hiện và biến sức lực còn lại của một ngày trở thành nước mắt mà rỉ xuống, Jungkook tự nhủ, đều đã không còn nữa rồi.
Tối qua khi mang thức ăn lên cho cậu, Taehyung đã cứ im lặng bất kể là khi cậu cố gắng để hỏi về một điều gì đó. Thế nhưng hắn không buồn trả lời, Jungkook cũng không hỏi nữa. Và cho đến tận bây giờ, dù vẫn còn tồn tại rất nhiều khuất mắc trong lòng nhưng cậu vẫn tin rằng, đến một ngày nào đó, khi mà có thể, chắc chắn Taehyung sẽ nói cho cậu nghe rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Nằm mãi rồi cũng đến sáng. Ngoài trời sáng trưng với tiếng chim hót ríu rít ở bên ngoài vọng qua khe cửa. Jungkook như là bị đánh động, cậu giương mắt nhìn xuyên qua tấm màn lụa mỏng tanh, nhận ra nơi này kì thực không chỉ đơn giản là một ngôi nhà đẹp. Nơi này thực sự còn hơn cả những gì Jungkook đã nghĩ. Trong ánh mắt trong veo phẳng lặng của cậu như dậy lên tí gợn sóng khi mà trong võng mạc được cô đọng lại bởi hình ảnh của một cây anh đào hồng phớt. Cậu xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng vén tấm chăn bông để đôi bàn chân nhỏ được tiếp xúc với nhiệt độ ngoài trời. Thật là mẫn cảm quá. Rời khỏi tấm chăn bông, đôi bàn chân đã bắt đầu cảm thấy lạnh, cũng không có cảm giác sẽ đi trên sàn nhà như thế nào. Mười đầu ngón chân chạm xuống sàn gạch bông, Jungkook khẽ giật mình. Sao lại có thể lạnh như thế?
Đang lúc loay hoay chẳng biết phải làm gì với những vấn đề gặp phải sau một cơn hôn mê dài, lúc đó bỗng nhiên có một đôi dép bông màu trắng được đặt ngay ngắn phía mũi chân của cậu. Jungkook ngước lên, Taehyung đã vào phòng và đi đến trước mắt cậu từ bao giờ. Hắn nửa ngồi nửa quỳ đem bàn chân của cậu lần lượt xỏ vào đôi dép bông mềm mại như lông tơ của cây bồ công anh vậy.
"Đừng đi chân trần, lạnh."
Jungkook chỉ biết ngây người trước hành động vừa rồi của người đối diện. Nháy mắt đã không thể xác định được bản thân có còn muốn ra ngắm hoa anh đào hay không.
Taehyung yên lặng đưa cậu đi làm vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau xuống phòng ăn, nơi có bữa sáng vừa được chuẩn bị xong.
Jungkook vẫn không hề lên tiếng ngoại trừ chỉ nhìn ai đó chằm chằm. Có gì đó ở hắn khiến cậu cảm thấy thực lạ.
Trước mắt cậu là một bát cháo nóng hổi, thoạt nhìn có vẻ ngon mắt. Thế nhưng cậu vẫn chần chừ bởi lẽ cơ thể vẫn còn cảm giác choáng váng.
Taehyung ngồi đối diện, không khách khí dùng bữa sáng của chính mình. Do hắn sống ở nước ngoài nhiều năm nên lối sống phương Tây ít nhiều đã ảnh hưởng sâu sắc đến tập quán sinh hoạt của hắn. Taehyung chuộng các món ăn phong phú đa dạng cho mỗi bữa ăn hơn là ăn cơm giống người Châu Á. Cũng có thể nói hắn không mấy khi ăn cơm đi. Thế nên trước mặt cũng chỉ có bánh mì kẹp, thịt nguội, trứng, một ít salad ăn nhẹ và sữa lúa mạch. Nhờ bữa sáng như thế mà thân hình hắn cao khỏe chẳng khác gì người phương Tây.
"Tại sao không ăn?" Ngước lên mới để ý cậu vẫn còn chưa động đến bát cháo.
Jungkook bị gọi liền khẽ giật mình. Cậu tức thì cầm lấy thìa ngoan ngoãn ăn cháo như không muốn để hắn phải tức giận.
Taehyung nhìn vẻ mặt cứ tỏ ra mơ màng ngơ ngác của cậu, thật tâm chẳng mấy thích thú.
"Tôi biết cậu sẽ thắc mắc tại sao cậu lại ở đây. Thật lòng tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại phải chăm sóc cho cậu nữa..." Hắn tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực và tỏ ra khó hiểu.
Jungkook vẫn tiếp tục ăn và không nói gì. Nhưng chỉ là có chút đau lòng mà đến cả vị cháo cũng không thể cảm nhận được. Nhạt nhòa nuốt xuống.
"Mà thôi, dù sao cũng xem như cảm ơn cậu vì đã có lòng dán lại bảng thống kê cho tôi. Trước mắt cứ như thế này đi..."
Taehyung nói một câu quyết định. Ánh mắt lại trầm tư.
Đợi đến lúc ba tôi bảo làm cái gì thì sẽ tiếp tục làm cái nấy.
Suốt ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong, Jungkook cũng chỉ có quanh quẩn trong phòng khách. Cùng lắm lại ra ngoài sân ngắm hoa anh đào rơi trước bậc thềm. Tâm trạng cậu lúc này ảm đạm như cánh hoa rơi vậy. Với những gì mà trong bữa sáng Taehyung đã nói, giống như việc chăm sóc cậu đối với hắn chỉ là một nhiệm vụ phải làm. Ngoài ra không hề có một chút gì đó gọi là thật tâm. Cậu vẫn giống như người vô hình vậy. Chỉ có những lúc ăn uống thì đối với hắn cậu mới thực sự tồn tại.
Đầu óc bị quay mòng mòng với mớ sự việc không đầu đuôi. Nằm suy nghĩ cả đêm, Jungkook mới quyết định mình phải làm gì trong căn nhà này. Nếu như hắn đã nói ra những lời lẽ xem cậu như một gánh nặng ấy thì chi bằng cứ để cậu tự chăm sóc mình vậy. Và nếu như hắn cũng không thích ứng được với việc có cậu ở ngay trong nhà thì cậu sẽ tự tìm cho mình một thân phận đường hoàng để ở lại.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Jungkook mới lên tiếng đề nghị.
"Cho tôi... làm giúp việc ở đây được chứ?"
Taehyung dừng động tác ăn uống, nhướn mi mắt nhìn cậu.
"Khỏe rồi à?"
Jungkook gật đầu.
"Được rồi. Vậy thì cứ làm những gì vừa mắt một tí. Chăm chỉ tôi sẽ trả lương cao."
Jungkook gật đầu rũ mi nhìn xuống phần ăn sáng của mình. Cậu khẽ cắn môi.
Kim Taehyung, anh có còn là anh như ngày trước? Bốn năm trôi qua, tại sao những gì còn sót lại chỉ là những câu nói đầy trống rỗng đối với em. Như là người lạ và như là chưa từng quen biết. Trên thế gian này có thể hay không tồn tại hai người giống hệt nhau từ từng chi tiết đến cái tên? Nếu có thể, em sẽ tin đây vĩnh viễn không thể là anh...
Còn nhớ thời khắc mà hắn xuất hiện trước mắt cậu sau bao nhiêu năm dai dẳng, có ai biết được những gì đã xuất hiện trong trí tưởng tượng của cậu. Đầu tiên là vui mừng khôn xiết, Jungkook đã nghĩ rằng có nên chạy đến ôm lấy hắn không nhỉ bởi vì hắn luôn thích ôm cậu mỗi lần gặp gỡ. Jungkook còn nghĩ sẽ thổ lộ lòng mình với hắn nhưng còn sợ rằng không biết hắn đã có người để yêu hay chưa? Thế mà có ai ngờ được, bốn năm đi rồi trở về, hắn còn chẳng nhớ nổi cậu là ai. Bây giờ thì Jungkook mới hiểu, hóa ra cậu chẳng quan trọng với hắn như cậu đã từng lầm tưởng.
Ngay đến cả lúc này, được nghe một tiếng Jungkook phát ra từ miệng hắn thôi cũng đã là một điều xa xỉ khó có được rồi.
Ăn sáng xong, như thường lệ Taehyung lên phòng làm việc. Jungkook một mình ở trong khoảng không gian rộng lớn lạ lẫm, không biết phải làm những gì và bắt đầu công việc từ đâu. Cậu thở dài. Thôi thì cứ xem như đây là công ty vậy.
Ở trên phòng, Kim Taehyung chuẩn bị làm việc với máy tính trên bàn thì điện thoại riêng có cuộc gọi đến.
"Ba." Hắn nhàn nhạt.
"Jungkook sao rồi? Con có chăm sóc tốt cho thằng bé không đấy?"
Hắn lén lút thở dài.
"Có. Nhưng ba à, tại sao con lại phải chăm sóc cho cậu ta? Còn việc cậu ta sẽ ở đây cùng con? Ba cũng biết con không thích người lạ vào nhà riêng mà!"
Người đàn ông được Kim Taehyung gọi là ba bên đầu dây bên kia không nói gì nhiều. Chỉ là vài lời nhẹ nhàng không khác gì cảnh cáo ngầm và cả câu "Jungkook không phải người lạ!"
Đúng vậy, ba hắn không hiểu là nguyên do gì buổi trưa hôm ấy tìm hắn, đột ngột tức giận bảo hắn lập tức đi tìm Jungkook. Còn có phải mang cậu về nhà riêng chăm sóc thật tốt. Hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận được. Ba hắn chưa bao giờ cố chấp ép buộc hắn làm cái gì.
Tức giận làm việc đến chiều tối, bỏ quên cả bữa trưa. Hắn làm Jungkook lo lắng đứng đợi ở ngoài cửa. Từ lúc nhận ra hắn chẳng còn nhớ đến mình, cũng chẳng muốn quan tâm đến mình, Jungkook liền tỏ ra e dè trước hắn. Muốn gõ cửa gọi ai đó thế mà cũng không dám.
Chiều tối đến nơi, không thể đợi được nữa, cậu liền liều mạng gõ cửa. Gõ xong lại rụt tay về, đứng nép lại bên mép cửa chờ. Mặc kệ có bận việc gì cũng không thể bỏ luôn bữa tối.
Rốt cuộc người bên trong vẫn không có động tĩnh. Jungkook lại liều mạng hơn, mở cửa phòng.
Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh đèn điện đặt trên bàn làm việc và ánh sáng phát ra từ màn hình chờ của máy tính. Có lẽ hắn đã ngủ quên được một lúc rồi, Jungkook đứng bên cạnh xem xét. Cậu yên lặng trầm ngâm nhìn hắn, nhìn vào những đường nét quen thuộc trong quá khứ. Taehyung có đôi lông mày rất đẹp, đôi lúc trông có vẻ thẳng thắn nhưng đôi lúc lại tinh nghịch cùng với ánh mắt. Sống mũi anh thon, lại thẳng tắp, ở chóp mũi có một nốt ruồi bé tí. Jungkook vui khi nghĩ về nó bởi vì nó giống cậu, cậu cũng có nốt ruồi ở chóp mũi. Điều đó lúc trước đã từng khiến cậu yêu Taehyung nhiều hơn vì cậu nghĩ hắn cùng mình là có duyên có nợ. Cả cách mà hắn cười với cậu trước đây, giống như là cậu cũng quan trọng đối với hắn. Nhìn đến bàn tay hắn đặt ở bên cạnh bàn phím, Jungkook lại chợt rung động. Cậu nhớ cái ấm áp nơi nó quá. Taehyung đã từng nắm tay cậu, nói đúng hơn là đan tay vào nhau mười ngón quấn quít và cậu cũng đã từng lầm tưởng rằng Taehyung sẽ mãi mãi chẳng buông tay đâu.
Nghĩ đến rồi lại buồn, lại thất vọng. Cậu nhìn hắn đang yên tĩnh ngủ, trong lòng lại chẳng muốn đánh thức hắn. Taehyung như thế này mới giống của trước kia, một Taehyung không có nhìn cậu bằng cái nhìn lạnh lẽo rồi lớn tiếng mắng nhiếc cậu.
Jungkook cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên gò má hắn một nụ hôn như là chạm khẽ vào mặt nước.
Hai bàn tay trăng trắng có những vết chai nhỏ, cậu khẽ nắm lấy tấm chăn bông đang đắp trên mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lạnh lẽo của những cơn gió sớm, cái tê buốt của những cơn mưa hay vô số lần cơn đau bao tử xuất hiện và biến sức lực còn lại của một ngày trở thành nước mắt mà rỉ xuống, Jungkook tự nhủ, đều đã không còn nữa rồi.
Tối qua khi mang thức ăn lên cho cậu, Taehyung đã cứ im lặng bất kể là khi cậu cố gắng để hỏi về một điều gì đó. Thế nhưng hắn không buồn trả lời, Jungkook cũng không hỏi nữa. Và cho đến tận bây giờ, dù vẫn còn tồn tại rất nhiều khuất mắc trong lòng nhưng cậu vẫn tin rằng, đến một ngày nào đó, khi mà có thể, chắc chắn Taehyung sẽ nói cho cậu nghe rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Nằm mãi rồi cũng đến sáng. Ngoài trời sáng trưng với tiếng chim hót ríu rít ở bên ngoài vọng qua khe cửa. Jungkook như là bị đánh động, cậu giương mắt nhìn xuyên qua tấm màn lụa mỏng tanh, nhận ra nơi này kì thực không chỉ đơn giản là một ngôi nhà đẹp. Nơi này thực sự còn hơn cả những gì Jungkook đã nghĩ. Trong ánh mắt trong veo phẳng lặng của cậu như dậy lên tí gợn sóng khi mà trong võng mạc được cô đọng lại bởi hình ảnh của một cây anh đào hồng phớt. Cậu xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng vén tấm chăn bông để đôi bàn chân nhỏ được tiếp xúc với nhiệt độ ngoài trời. Thật là mẫn cảm quá. Rời khỏi tấm chăn bông, đôi bàn chân đã bắt đầu cảm thấy lạnh, cũng không có cảm giác sẽ đi trên sàn nhà như thế nào. Mười đầu ngón chân chạm xuống sàn gạch bông, Jungkook khẽ giật mình. Sao lại có thể lạnh như thế?
Đang lúc loay hoay chẳng biết phải làm gì với những vấn đề gặp phải sau một cơn hôn mê dài, lúc đó bỗng nhiên có một đôi dép bông màu trắng được đặt ngay ngắn phía mũi chân của cậu. Jungkook ngước lên, Taehyung đã vào phòng và đi đến trước mắt cậu từ bao giờ. Hắn nửa ngồi nửa quỳ đem bàn chân của cậu lần lượt xỏ vào đôi dép bông mềm mại như lông tơ của cây bồ công anh vậy.
"Đừng đi chân trần, lạnh."
Jungkook chỉ biết ngây người trước hành động vừa rồi của người đối diện. Nháy mắt đã không thể xác định được bản thân có còn muốn ra ngắm hoa anh đào hay không.
Taehyung yên lặng đưa cậu đi làm vệ sinh cá nhân rồi cùng nhau xuống phòng ăn, nơi có bữa sáng vừa được chuẩn bị xong.
Jungkook vẫn không hề lên tiếng ngoại trừ chỉ nhìn ai đó chằm chằm. Có gì đó ở hắn khiến cậu cảm thấy thực lạ.
Trước mắt cậu là một bát cháo nóng hổi, thoạt nhìn có vẻ ngon mắt. Thế nhưng cậu vẫn chần chừ bởi lẽ cơ thể vẫn còn cảm giác choáng váng.
Taehyung ngồi đối diện, không khách khí dùng bữa sáng của chính mình. Do hắn sống ở nước ngoài nhiều năm nên lối sống phương Tây ít nhiều đã ảnh hưởng sâu sắc đến tập quán sinh hoạt của hắn. Taehyung chuộng các món ăn phong phú đa dạng cho mỗi bữa ăn hơn là ăn cơm giống người Châu Á. Cũng có thể nói hắn không mấy khi ăn cơm đi. Thế nên trước mặt cũng chỉ có bánh mì kẹp, thịt nguội, trứng, một ít salad ăn nhẹ và sữa lúa mạch. Nhờ bữa sáng như thế mà thân hình hắn cao khỏe chẳng khác gì người phương Tây.
"Tại sao không ăn?" Ngước lên mới để ý cậu vẫn còn chưa động đến bát cháo.
Jungkook bị gọi liền khẽ giật mình. Cậu tức thì cầm lấy thìa ngoan ngoãn ăn cháo như không muốn để hắn phải tức giận.
Taehyung nhìn vẻ mặt cứ tỏ ra mơ màng ngơ ngác của cậu, thật tâm chẳng mấy thích thú.
"Tôi biết cậu sẽ thắc mắc tại sao cậu lại ở đây. Thật lòng tôi cũng chẳng biết tại sao tôi lại phải chăm sóc cho cậu nữa..." Hắn tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực và tỏ ra khó hiểu.
Jungkook vẫn tiếp tục ăn và không nói gì. Nhưng chỉ là có chút đau lòng mà đến cả vị cháo cũng không thể cảm nhận được. Nhạt nhòa nuốt xuống.
"Mà thôi, dù sao cũng xem như cảm ơn cậu vì đã có lòng dán lại bảng thống kê cho tôi. Trước mắt cứ như thế này đi..."
Taehyung nói một câu quyết định. Ánh mắt lại trầm tư.
Đợi đến lúc ba tôi bảo làm cái gì thì sẽ tiếp tục làm cái nấy.
Suốt ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong, Jungkook cũng chỉ có quanh quẩn trong phòng khách. Cùng lắm lại ra ngoài sân ngắm hoa anh đào rơi trước bậc thềm. Tâm trạng cậu lúc này ảm đạm như cánh hoa rơi vậy. Với những gì mà trong bữa sáng Taehyung đã nói, giống như việc chăm sóc cậu đối với hắn chỉ là một nhiệm vụ phải làm. Ngoài ra không hề có một chút gì đó gọi là thật tâm. Cậu vẫn giống như người vô hình vậy. Chỉ có những lúc ăn uống thì đối với hắn cậu mới thực sự tồn tại.
Đầu óc bị quay mòng mòng với mớ sự việc không đầu đuôi. Nằm suy nghĩ cả đêm, Jungkook mới quyết định mình phải làm gì trong căn nhà này. Nếu như hắn đã nói ra những lời lẽ xem cậu như một gánh nặng ấy thì chi bằng cứ để cậu tự chăm sóc mình vậy. Và nếu như hắn cũng không thích ứng được với việc có cậu ở ngay trong nhà thì cậu sẽ tự tìm cho mình một thân phận đường hoàng để ở lại.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Jungkook mới lên tiếng đề nghị.
"Cho tôi... làm giúp việc ở đây được chứ?"
Taehyung dừng động tác ăn uống, nhướn mi mắt nhìn cậu.
"Khỏe rồi à?"
Jungkook gật đầu.
"Được rồi. Vậy thì cứ làm những gì vừa mắt một tí. Chăm chỉ tôi sẽ trả lương cao."
Jungkook gật đầu rũ mi nhìn xuống phần ăn sáng của mình. Cậu khẽ cắn môi.
Kim Taehyung, anh có còn là anh như ngày trước? Bốn năm trôi qua, tại sao những gì còn sót lại chỉ là những câu nói đầy trống rỗng đối với em. Như là người lạ và như là chưa từng quen biết. Trên thế gian này có thể hay không tồn tại hai người giống hệt nhau từ từng chi tiết đến cái tên? Nếu có thể, em sẽ tin đây vĩnh viễn không thể là anh...
Còn nhớ thời khắc mà hắn xuất hiện trước mắt cậu sau bao nhiêu năm dai dẳng, có ai biết được những gì đã xuất hiện trong trí tưởng tượng của cậu. Đầu tiên là vui mừng khôn xiết, Jungkook đã nghĩ rằng có nên chạy đến ôm lấy hắn không nhỉ bởi vì hắn luôn thích ôm cậu mỗi lần gặp gỡ. Jungkook còn nghĩ sẽ thổ lộ lòng mình với hắn nhưng còn sợ rằng không biết hắn đã có người để yêu hay chưa? Thế mà có ai ngờ được, bốn năm đi rồi trở về, hắn còn chẳng nhớ nổi cậu là ai. Bây giờ thì Jungkook mới hiểu, hóa ra cậu chẳng quan trọng với hắn như cậu đã từng lầm tưởng.
Ngay đến cả lúc này, được nghe một tiếng Jungkook phát ra từ miệng hắn thôi cũng đã là một điều xa xỉ khó có được rồi.
Ăn sáng xong, như thường lệ Taehyung lên phòng làm việc. Jungkook một mình ở trong khoảng không gian rộng lớn lạ lẫm, không biết phải làm những gì và bắt đầu công việc từ đâu. Cậu thở dài. Thôi thì cứ xem như đây là công ty vậy.
Ở trên phòng, Kim Taehyung chuẩn bị làm việc với máy tính trên bàn thì điện thoại riêng có cuộc gọi đến.
"Ba." Hắn nhàn nhạt.
"Jungkook sao rồi? Con có chăm sóc tốt cho thằng bé không đấy?"
Hắn lén lút thở dài.
"Có. Nhưng ba à, tại sao con lại phải chăm sóc cho cậu ta? Còn việc cậu ta sẽ ở đây cùng con? Ba cũng biết con không thích người lạ vào nhà riêng mà!"
Người đàn ông được Kim Taehyung gọi là ba bên đầu dây bên kia không nói gì nhiều. Chỉ là vài lời nhẹ nhàng không khác gì cảnh cáo ngầm và cả câu "Jungkook không phải người lạ!"
Đúng vậy, ba hắn không hiểu là nguyên do gì buổi trưa hôm ấy tìm hắn, đột ngột tức giận bảo hắn lập tức đi tìm Jungkook. Còn có phải mang cậu về nhà riêng chăm sóc thật tốt. Hắn vẫn chưa thể nào chấp nhận được. Ba hắn chưa bao giờ cố chấp ép buộc hắn làm cái gì.
Tức giận làm việc đến chiều tối, bỏ quên cả bữa trưa. Hắn làm Jungkook lo lắng đứng đợi ở ngoài cửa. Từ lúc nhận ra hắn chẳng còn nhớ đến mình, cũng chẳng muốn quan tâm đến mình, Jungkook liền tỏ ra e dè trước hắn. Muốn gõ cửa gọi ai đó thế mà cũng không dám.
Chiều tối đến nơi, không thể đợi được nữa, cậu liền liều mạng gõ cửa. Gõ xong lại rụt tay về, đứng nép lại bên mép cửa chờ. Mặc kệ có bận việc gì cũng không thể bỏ luôn bữa tối.
Rốt cuộc người bên trong vẫn không có động tĩnh. Jungkook lại liều mạng hơn, mở cửa phòng.
Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh đèn điện đặt trên bàn làm việc và ánh sáng phát ra từ màn hình chờ của máy tính. Có lẽ hắn đã ngủ quên được một lúc rồi, Jungkook đứng bên cạnh xem xét. Cậu yên lặng trầm ngâm nhìn hắn, nhìn vào những đường nét quen thuộc trong quá khứ. Taehyung có đôi lông mày rất đẹp, đôi lúc trông có vẻ thẳng thắn nhưng đôi lúc lại tinh nghịch cùng với ánh mắt. Sống mũi anh thon, lại thẳng tắp, ở chóp mũi có một nốt ruồi bé tí. Jungkook vui khi nghĩ về nó bởi vì nó giống cậu, cậu cũng có nốt ruồi ở chóp mũi. Điều đó lúc trước đã từng khiến cậu yêu Taehyung nhiều hơn vì cậu nghĩ hắn cùng mình là có duyên có nợ. Cả cách mà hắn cười với cậu trước đây, giống như là cậu cũng quan trọng đối với hắn. Nhìn đến bàn tay hắn đặt ở bên cạnh bàn phím, Jungkook lại chợt rung động. Cậu nhớ cái ấm áp nơi nó quá. Taehyung đã từng nắm tay cậu, nói đúng hơn là đan tay vào nhau mười ngón quấn quít và cậu cũng đã từng lầm tưởng rằng Taehyung sẽ mãi mãi chẳng buông tay đâu.
Nghĩ đến rồi lại buồn, lại thất vọng. Cậu nhìn hắn đang yên tĩnh ngủ, trong lòng lại chẳng muốn đánh thức hắn. Taehyung như thế này mới giống của trước kia, một Taehyung không có nhìn cậu bằng cái nhìn lạnh lẽo rồi lớn tiếng mắng nhiếc cậu.
Jungkook cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên gò má hắn một nụ hôn như là chạm khẽ vào mặt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất