Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 24: Trêu đùa ám muội

Trước Sau
Jungkook nhất thời bất ngờ, tim trong lồng ngực đập loạn xạ như thể muốn nhảy vào tay của ai kia. Jungkook biết cái suy nghĩ ban đầu của bản thân quả thực trẻ con. Muốn chờ hắn. Cố tình cự tuyệt người khác. Ghen tị với người sẽ được làm bạn nhảy của Taehyung tối nay. Thế nhưng giờ phút này, chắc là không cần nữa rồi. Taehyung ở bên cạnh cậu, ôm trọn lấy cậu như Jungkook mong muốn. Cậu chính là bạn nhảy đêm nay của hắn, còn có cái gì có thể ghen tị, lo lắng đây? Nếu có ghen tị, cũng là ghen tị với chính mình. Nếu có lo lắng, cũng chỉ là lo lắng biểu hiện của cậu không tốt.

MC bước lên bục sân khấu cao hơn điều khiển buổi dạ tiệc diễn ra đúng tiến độ. Nói vài lời chào hỏi sau đó mỉm cười.

"Xin mời các vị đang có mặt ở đây cởi bỏ mặt nạ và áo choàng."

Ở dưới, mọi người đều bắt đầu lần lượt cởi bỏ lớp mặt nạ, trang phục bên trong cũng dần hiện rõ sau lớp áo choàng.

Điều đầu tiên sau khi Jungkook đã cởi bỏ mặt nạ chính là ngước nhìn người phía trước. Cậu muốn xác định rõ, một cách chắc chắn nhất rằng đó là Kim Taehyung. Từ trước đến nay, khoảnh khắc này chính là lúc khiến cậu cảm thấy mơ hồ vi diệu nhất.

Khúc nhạc êm đềm lại bắt đầu du dương dưới khung cảnh dạ tiệc lộng lẫy. Lúc này, áo choàng và kể cả mặt nạ cũng không còn, mỗi người đều có thể tự do nhìn ngắm bạn nhảy của mình. Dù rằng đối phương liệu có đúng như bản thân đã tưởng tượng hay không thì mọi người đều trân trọng. Ít nhất, dẹp bỏ các mối quan hệ bình dị thường ngày, đêm nay, họ sẽ có quyền vui vẻ với một định mệnh mới.

Taehyung dẫn dắt Jungkook đi từng điệu nhảy. Khúc nhạc êm dịu như dòng suối ấm nóng chảy vào tim, khiến băng tuyết rồi cũng dần tan, khoảng cách giữa hai con người cũng như một chiếc lá để dòng suối ấy cuốn đi mất. Để rồi hơi thở, sức nóng từ mười đầu ngón tay và cả ánh mắt dịu dàng kia vô tình lấp đầy tâm can Jungkook. Khiến mọi thứ xung quanh lu mờ như màn đêm, chỉ để lại Kim Taehyung là thứ ánh sáng duy nhất cháy rực.

"Không thấy tôi có cảm thấy sợ không?"

Nghe giọng nói quen thuộc phát ra lần nữa, Jungkook mới khẽ ngẩng đầu rồi nhỏ nhẹ.

"Một chút..."

Kim Taehyung bỗng nhếch khóe miệng tạo thành một đường cong .

"Sợ gì?"

Jungkook vẫn nhìn đăm đăm vào mắt hắn và không có dấu hiệu sẽ trả lời. Bởi cậu thoáng nghĩ, nếu như đem hết cái sợ của cậu nói ra, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Có cự tuyệt cậu hay không?

"Thật ra..." hắn tiếp tục nói. "Ban đầu không tìm được cậu. Tôi cũng sợ..."

"Sợ điều gì?" Jungkook vội vã hỏi tiếp.

"Hửm? Tôi phải nói ra sao? Cậu cũng không nói với tôi mà."

Nhìn nụ cười như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, Jungkook mới bất đắc dĩ ỉu xìu.

Lúc này, ngoài dự định của cậu, hắn chỉ cười như biết trước kết quả. Sau đó nhẹ nhàng đi từng bước nhảy rồi nói.



"Không tìm được cậu, tôi sợ cậu sẽ vì không nhìn thấy tôi mà sợ hãi."

Jungkook bất ngờ như thể bản thân có nghe nhầm hay không. Cậu ngước nhìn hắn với đôi mắt chất chứa nhiều điều đến trống rỗng.

"Không cần nói gì cả. Tôi biết tôi hành động kì lạ, nói những lời lẽ cũng kì lạ. Nhưng mà tôi cảm thấy bản thân không nói sai với tâm can của mình." Theo điệu nhạc, cả hai tâm hồn dường như tiến lại đến sát gần nhau hơn. "Tôi đã nghĩ rằng, đối với những người ở đây, tối nay, tôi thực sự muốn cậu trở thành bạn nhảy của tôi hơn."

Hắn nói rồi thoải mái tựa cằm lên mái tóc đen mềm của Jungkook. Đôi chân vẫn tiến lùi nhẹ nhàng theo điệu nhạc. Hai bàn tay hắn thong thả nán lại ở chiếc eo gầy gầy.

Và hắn sẽ chẳng thể biết được đâu, biết rằng hắn đã khiến Jungkook hạnh phúc đến mức nào. Chỉ một chút, một chút nữa thôi, nếu như hắn tiếp tục thốt ra những lời lẽ ấy, Jungkook nhất định sẽ bất chấp mọi thứ chỉ để ngả vào lòng hắn.

Theo như luật chơi của tối nay, cậu cùng Taehyung sẽ được thưởng. Món quà đặc biệt được trao chính là đôi vòng tay được thiết kế riêng. Chỉ có một cặp tồn tại trên thế giới. Vòng tay bằng bạc nguyên nhất, ở chính giữa có biểu tượng vô cực tượng trưng cho sự gắn kết giữa hai số mệnh.

Taehyung không nói gì, ngắm nghía chiếc vòng một chút sau đó đeo vào tay mình không chút do dự. Hắn còn chưa kịp nói gì thì đám đông ở dưới đã hối thúc Jungkook đeo vào. Bởi vì bọn họ là cặp đôi duy nhất tìm được nhau nên cả khán phòng đều trở nên hưng phấn hơn một nửa.

Tiếng nhạc du dương lại một lần nữa vang lên. Khác với thông thường, hôm nay Taehyung tỏ ra vui vẻ một cách kì lạ. Hắn một tay nắm lấy tay có đeo chiếc vòng của Jungkook, tay còn lại đặt nhẹ như chỉ đơn thuần tựa vào thắt lưng cậu. Ánh đèn chiếu lên cả hai bắt đầu ngả sang ánh vàng, không quá chói chang, cũng chẳng nhạt nhòa. Dường như chỉ đủ để khiến những gì nó soi rọi bừng sáng đẹp đẽ hơn hoặc vô tình khiến cho hạnh phúc nở trên đôi môi của Jungkook trở nên lấp lánh.

Ở dưới, có người đã bắt đầu những bước nhảy đầu tiên với bạn nhảy mới. Nhưng cũng có một số vẫn còn đang luyến tiếc một chút gì đó mà chính bản thân họ cũng cảm thấy ngưỡng mộ.

"Cậu ấy từ chối lời mời của tôi, thì ra là vì đã có người đàn ông hoàn hảo thế kia."

____

Tối muộn đó, Jungkook đứng ở ban công phòng nhìn ra phía bãi biển với những cơn sóng nhỏ khẽ ập vào bờ. Những gợn sóng màu trắng cùng bọt biển, chúng cùng nhau lăn tăn trên nền cát sau đó thì vỡ vụn. Sóng biển về đêm, không xanh rì mà sẫm màu hơn, còn mang theo cảm giác mênh mông lạnh lẽo. Chúng lạnh và cô đơn giống như cảm giác ở dưới đáy sâu tuyệt vọng.

Phải chăng cái ngày mà Taehyung rời khỏi cậu của bốn năm trước cũng có cảm giác như thế. Cảm giác rồi sẽ chẳng bao giờ gặp lại? Cảm giác ân hận hay là cảm giác về sự muộn màng, chậm trễ của chính mình?

Jungkook lúc này lại vô thức sờ vào chiếc vòng bạc trên cổ tay. Tuy là kim loại, nhưng nó nóng rực. Nóng như tình cảm của cậu đối với Kim Taehyung, trước nay chưa hề thay đổi.

Mải mê ngắm biển, không để ý đến Taehyung đã tắm xong và đứng bên cạnh cậu từ lúc nào. Hắn mặc áo choàng tắm và tóc vẫn còn ẩm vì hơi nước. Tay nâng một chiếc ly thủy tinh chứa một tầng vang đỏ rót vào cuống họng. Sau đó hạ tay xuống, chiếc vòng bạc chạm vào ban công khẽ 'keng' một tiếng đánh động đến Jungkook.

"Ngài... ở đây từ khi nào?"

"Không cần hoảng hốt như vậy chứ." Taehyung bật cười khẽ. "Tôi chỉ muốn cùng cậu ngắm cảnh thôi."

Jungkook nghe vậy liền gật đầu. Lúc sau nhìn ly rượu trên tay hắn, lông mày không tự chủ được lại nhíu chặt.



"Chẳng phải vừa nãy đã uống rượu ở dạ tiệc? Hiện tại ngài không nên tiếp tục uống."

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Jungkook, tay khẽ đặt ly rượu vẫn còn sóng sánh lên thành ban công. Nét mặt biểu hiện vài tia không rõ là ý gì.

"Đừng nói cậu đang muốn quản tôi?"

"Tôi... tôi không có ý đó. Nhưng uống nhiều thực sự không tốt."

"Được thôi." Hắn khẽ nhếch môi. "Nếu đã vậy thì nói gì đó thuyết phục tôi đừng uống nốt số rượu còn lại đi."

Nói rồi hắn đứng trước mặt cậu, ánh mắt chứa đầy tia chờ mong.

Jungkook quả thực không suy nghĩ gì nhiều. Tay đưa lên cầm lấy ly rượu đang dang dở trên thành ban công.

"Ngài có phiền không nếu tôi uống hết chỗ rượu còn lại?"

Nói xong một câu, không đợi hắn trả lời, Jungkook liền ngửa cổ uống cạn. Mặc dù vị rất khó chịu và tửu lượng của cậu còn tệ hại hơn.

Và trước sau gì, hành động này của cậu cũng khiến hắn bất ngờ. Taehyung đâu có nghĩ đến Jungkook lại thông minh như vậy. Nhìn cậu bằng ánh mắt thú vị, Taehyung khẽ liếm môi như đang suy nghĩ gì đó trong đầu. Khuôn mặt cậu hả hê nghĩ mình thành công lúc này thực khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Nhất thời giống như bị mê hoặc.

Hai bàn tay to lớn ngay tại thắt lưng Jungkook bắt đầu siết lại khiến áo ngủ cậu xuất hiện những vệt nhăn nhúm. Hắn biết Jungkook bị làm cho bất ngờ, thế nên lại càng muốn trêu đùa cậu nhiều hơn nữa. Chóp mũi bắt đầu di dời rồi dừng lại ngay tại gò má đang dần nhuốm thành màu hồng nhạt của Jungkook, khẽ phả ra một làn hơi nóng bỏng xen lẫn chút men rượu thoang thoảng nhẹ dịu.

"Vậy cậu có phiền không nếu như tôi lấy lại số rượu đó từ cậu?"

Jungkook còn chưa kịp hiểu hết ý tứ của hắn đã bị hắn chiếm lấy đôi môi mềm mọng. Một mực xông đến mút mát khoang miệng vẫn còn đọng lại hơi rượu nồng. Vừa đắng chát lại vừa ngọt. Thứ chất cồn đắt tiền và nụ hôn chẳng khi nào đi đôi với nhau thế nhưng chúng lại hợp nhau đến kì lạ.

Hai bàn tay Jungkook theo bản năng phản xạ đặt lên vòm ngực hắn, thế nhưng trong phút chốc, cử chỉ lại trở thành ngưng đọng. Tại sao lại phải cự tuyệt? Chẳng có lí do gì để cậu phải chối từ nụ hôn này cả. Người trước mặt, người ôm lấy cậu, chiếm lấy nụ hôn đầu của cậu là Kim Taehyung chứ chẳng phải ai đó xa lạ. Huống hồ Jungkook yêu hắn nhiều như thế, vì hắn làm nhiều điều như thế và thậm chí cậu còn có thể sẵn sàng cho hắn nhiều thứ hơn chứ không chỉ đơn giản là nụ hôn đầu.

Vì thế, hai bàn tay cậu chuyển hướng, vòng ra sau ôm lấy thắt lưng hắn, một cách phóng khoáng đắm chìm vào nụ hôn thoang thoảng chất cồn. Nó làm cậu say, say trong hạnh phúc và nó khiến Jungkook trở nên tham lam, hư hỏng hơn bao giờ hết khi chính cậu là người muốn chủ động kéo dài nụ hôn này.

Những tiếng rên không chủ đích vô tình vang lên, nhỏ xíu, thế nhưng dường như những ngọn gió ở ngoài xa ùa vào đã cuốn hết thảy thứ thanh âm mị hoặc ấy vào tâm trí hắn. Taehyung uống rượu, thế nhưng hắn lại tỉnh táo đến lạ thường và hắn ý thức rõ bọn họ đứng đây ngay lúc này chính là đang làm cái gì. Trong một mối quan hệ bình thường thì cái này chính là không được phép. Nhưng một lần Jungkook chủ động mở khoang miệng ấm nóng ra cho hắn quấn lấy thì đối với hắn chẳng khác nào một cạm bẫy.

Có một sự thật rằng Kim Taehyung đã từng sợ hãi khi dung mạo của Jungkook thay đổi từng ngày. Hắn sợ vẻ đẹp của Jungkook sẽ đeo bám khối óc hắn, sợ chính bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó thật xấu xa đối với cậu.

Thế nhưng rốt cuộc là vì sao Jungkook lại chủ động vào lúc này. Cậu có biết cậu đã khiến hắn quên mất hành động này ban đầu chỉ là sự đùa bỡn không hơn? Và Jungkook có biết rằng, hắn bây giờ không thể dừng lại?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau