Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này
Chương 29: Biến cố ở công ty
Trong căn phòng rộng lớn sau đó chỉ vang vọng duy nhất một thanh âm chua chát. Một bên sườn mặt của Taehyung bị in lằn lên những vết ngón tay nhàn nhạt. Jungkook đã tát hắn? Cậu dám tát hắn?
"Cậu bị điên sao?"
"Anh mới là kẻ điên! Tại sao không tin tưởng em? Tại sao chứ?"
Hắn nghe xong liền cười khẩy.
"Cậu là gì mà bảo tôi phải tin tưởng cậu? Nực cười!"
Jungkook bị hắn nói đến tức giận vô cùng. Nhưng rốt cuộc sự tức giận đến đỉnh điểm ấy lại khiến cậu trở nên mềm yếu. Chắc là cậu mệt quá rồi. Cậu không muốn to tiếng với hắn thêm. Bởi vì cậu quá mệt mỏi khi phải tức giận lên một người mà khi người đó đau, cậu còn đau hơn gấp bội.
"Sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu lần mà em nghĩ đó là ngọt ngào, rốt cuộc trong anh em vẫn không hề có chỗ đứng sao? Ngay cả chiếc vòng tay, anh có biết em đã kì vọng về nó nhiều như thế nào không? Vậy mà bây giờ, mọi thứ thật vô nghĩa." Jungkook nằm đó, hốc mắt đầy nước của cậu hướng ra phía ngoài cửa kính. Cậu chẳng nhìn hắn đâu. Bởi vì khi nhìn hắn rồi, đối mặt với hắn lúc này chắc cậu sẽ khóc mất.
"Đúng, đều vô nghĩa! Vô nghĩa như sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tôi vậy!" Hắn lập tức tháo chiếc vòng bạc trên tay, một mạch vứt bỏ nó vào một xó xỉnh nào đó. Chiếc vòng đã từng tượng trưng cho sự gắn kết giữa hai số mệnh, chiếc vòng đã từng tượng trưng cho tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể leng keng vài tiếng rồi biến mất.
Taehyung làm cậu đau, vài phút trước là tinh thần và bây giờ là cả thể xác. Hắn khiến cậu cảm thấy nhục nhã đến mức phải khóc và ngất đi.
Mấy năm qua, người cậu chờ đợi, người cậu đặt trọn niềm tin và tình cảm chính là hắn. Jungkook biết bản thân ích kỉ, ngần ấy năm không cho lấy một người nào khác có cơ hội bước vào tim mình. Điều đó cũng chỉ có thể là vì hắn. Cậu đã làm tổn thương Park Jimin rất nhiều lần cũng là nghĩ đến hắn và bao nhiêu năm qua cậu giữ mình trong trắng cũng là cho hắn. Nhưng cuối cùng, Kim Taehyung đã gói gọn những thứ cậu trân quý ấy bằng hai từ vô nghĩa. Cậu đã đúng chứ? Hay quyết định một lòng với hắn ban đầu đã là một sai lầm?
Đêm nay thật dài, vì thế cũng kéo dài những đau thương chỉ mới vừa xuất hiện. Bên ngoài có gió lớn, làm ngả nghiêng những ngọn cây cao nhất. Sóng biển liên tục táp vào bờ và đập vào những hòn đá tảng to nằm sừng sững bên mép biển. Từng đợt sóng vỡ ra, bắn tung tóe lên bờ cát. Biển lớn cứ như phẫn nộ thay cho Jungkook, thanh âm ầm ầm ấy như muốn vùng lên biện minh thay cho cậu. Thế nhưng cửa đã đóng rồi, dù gió có to gấp mấy hay thậm chí sẽ có bão giông thì trong căn phòng này cũng chỉ tồn tại duy nhất thanh âm Jungkook bị dày vò đến đáng thương.
Mọi việc ban đầu đơn giản lắm. Chỉ cần hắn tin cậu là được. Thế nhưng tất cả dường như trở nên khó khăn hơn. Bởi vì hắn chẳng tin cậu đâu dù chỉ là một chút.
Mãi cho đến khi di động hắn hối hả reo lên lần thứ ba trong đêm khuya, lúc đó hắn mới chịu buông tha cho cậu. Jungkook lập tức kéo chăn, cuộn người lại và cố thiếp đi để sau khi nghe điện thoại xong, hắn sẽ từ bỏ ý định tiếp tục làm đau cậu.
Vậy nhưng rốt cuộc đều không cần. Hắn sau khi nghe điện thoại xong, việc đầu tiên mà hắn làm chính là mặc quần áo và vơ hết đồ đạc trong tủ vào vali. Jungkook bỗng ngóc đầu dậy khi nghe tiếng sột soạt, lúc đó cậu chỉ thấy Kim Taehyung sốt sắng và vẻ mặt của hắn trở nên hấp tấp hơn bao giờ hết.
"Anh định làm gì?"
"Về lại Seoul. Mau dọn đồ!"
Chiếc xe taxi lăn bánh trong đêm khuya, di chuyển thâu đêm, đến tờ mờ sáng đã đưa bọn họ trở về Seoul, nơi vẫn luôn ồn ào và náo nhiệt. Taxi dừng lại trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc, Jungkook xuống xe, mang tất cả vali vào bên trong. Sau đó hắn không nói gì đã tự động lái xe ra ngoài.
____
Ở công ty lúc này, tất cả các thành viên quan trọng trong ban hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ. Thế nhưng vì một cái gì đó mà nơi đây thực sự rất u ám. Không khí trầm xuống một cách đột ngột. Park Jimin ngồi một bên lo lắng vò vò mái tóc vốn dĩ đã rối tung. Khuôn mặt tươi cười của lúc trước như thế nào lại trở nên hốc hác, tiều tụy đi nhiều. Cả phòng họp lớn đều im ắng, cho đến khi Kim Taehyung xuất hiện. Hắn vội vã đẩy cửa bước vào, đầu óc đã trống rỗng suốt từ LilvenHill về đây. Và khi bước vào căn phòng họp, hắn mới nhận ra được mức nghiêm trọng của sự việc lần này.
"Ba, mọi chuyện có thật là như vậy?" Hắn vừa sốt sắng vừa tiến lại vị trí của mình bên cạnh ông Kim và Park Jimin.
Ông Kim khẽ thở dài, cầm chiếc vòng ngọc xoay xoay để trấn tĩnh cái thân già. Ông bị bệnh tim, nên nhất nhất không được kích động. Jimin biết điều đó nên nhỏ giọng trả lời hắn thay ông.
"Mọi việc bắt đầu từ ngay sau khi cậu đi. Gián điệp chính là một trong các thư kí của bác Kim. Gã đó đã lấy trộm dự án lớn nhất của chúng ta." Nói đến đây, Jimin lại rầu rĩ xoa xoa thái dương.
Dự án này có thể xem là dự án lớn nhất của công ty hắn trong thời gian 5 năm trở lại đây. Đồng nghĩa với việc công ty hắn đã phải bỏ ra 5 năm để chuẩn bị dự án này. Thế mà tất cả tích tắc đều đã rơi vào tay của kẻ khác. Dự án mất, lợi lộc 5 năm của công ty cũng mất trắng. Mười phút nữa sẽ đến lúc công ty của hắn gửi dự án sang tập đoàn Thượng Hải. Thế mà chỉ cách đây năm phút thôi, bản dự án đó đã được gửi đi bởi công ty đối thủ.
Lãnh đạo của cả một công ty lớn, ai nấy đều bị đánh một cú sốc đến tận trời. Ai cũng không tin vào mắt mình dự án 5 năm lại biến mất một cách trần trụi như thế. Tích tắc nữa thôi, rồi một công ty lớn như của hắn không chừng sẽ đứng trước bờ vực phá sản mất.
"Thật sự không còn cách cứu vãn sao?" Kim Taehyung đã bắt đầu rơi vào mất bình tĩnh. Tất cả đến quá nhanh, đến nỗi hắn còn không kịp nhận thức? Mất tất cả sao? Sao có thể?
"Tại sao ngay từ đầu cậu không nói với tôi sớm? Đáng lẽ ra tôi đã có thể trở về và giải quyết việc này!"
"Tôi..." Park Jimin còn chưa kịp lên tiếng phản bác lại thì ông Kim đã gằn giọng.
"Giờ không phải lúc để đổ lỗi cho ai cả! Kim Taehyung, con bình tĩnh cho ba xem nào."
"Ba bảo con bình tĩnh bằng cách nào chứ? Chúng ta sắp mất công ty đến nơi rồi!" Hắn không kiêng dè nói lớn. Điều đó ai cũng biết. Hắn thẳng thắn như thế e rằng chỉ khiến mọi người thêm lo sợ. Kim Taehyung đúng là điên rồi. Điên từ tối hôm qua và thậm chí hắn chẳng còn là Kim Taehyung như mọi khi. Trở thành kẻ xấu tính nóng vội.
"Có mau im miệng đi không cái thằng nhãi này. Mất cũng đã mất. Nếu đến đây không suy nghĩ được cách để cứu vãn còn làm phiền người khác thì biến đi cho khuất mắt ta!"
Ông Kim tức đến đỏ mặt. Vừa mắng hắn một trận lồng ngực liền đau nhói. Ông ôm ngực vịn lấy chiếc gậy khó thở gục đầu xuống bàn. Mọi người trong phòng đều sốt sắng chạy đến xem tình hình của ông. Thư kí nhanh chóng làm tốt phận sự của mình, tản đám đông và mang thuốc trợ tim đến.
Jimin cảm thấy tình hình lúc này thực căng thẳng mới quay sang Taehyung khuyên nhủ hắn nên ra về. Kim Taehyung chỉ quát tháo vài tiếng. Rốt cuộc muốn hắn như thế nào đây? Tại sao ai cũng bảo hắn cút? Được, thế thì hắn cút cho các người vừa lòng.
Nghĩ thế, Taehyung liền bỏ ra ngoài. Hắn lên xe hơi, lao nhanh đến một quán rượu nào đó và tiếp tục ngâm mình trong chất cồn đến hết ngày.
____
Buổi chiều theo giờ tan làm như bình thường nhưng muộn hơn một tí, Park Jimin lái xe đến biệt thự của Taehyung, định bụng xem tình hình người bạn của mình thế nào rồi. Nhưng không ngờ Taehyung lại chưa hề về nhà. Chỉ có mỗi mình Jungkook đang ngồi chờ cơm. Nét mặt ủ rũ.
"Không có chuyện gì cũng không nên rầu rĩ như vậy chứ Jungkook!" Jimin tiến tới xoa tóc cậu.
Jungkook ngước lên nhìn hắn, nói lại.
"Trông anh cũng khác gì em? Tại sao giờ này Taehyung còn chưa về? Đã có chuyện gì sao?"
Jimin nghe cậu hỏi như vậy mới suy nghĩ một chút. Đắn đo xem có nên nói cho Jungkook biết việc ở công ty không. Thế nhưng cuối cùng lại quyết định không nói. Hắn thực không muốn Kookie phải hao tâm tổn sức về chuyện này quá nhiều. Cậu vốn dĩ không liên quan.
"Chắc là Taehyung bận việc gì đó ở ngoài. Anh nghĩ em không cần chờ cơm cậu ấy."
"Nhưng..." Có lẽ chờ đợi Taehyung cùng ăn cơm đã trở thành thói quen khó bỏ rồi.
"Thôi được rồi. Anh cũng muốn ăn cơm. Cùng ăn đi!"
Chỉ có nói như vậy, Jungkook mới gật đầu đồng ý. Jimin xem ra nhẹ nhõm một phần. Bởi vì hắn biết rõ Taehyung sẽ không về sớm như vậy để ăn cơm cùng Jungkook hoặc có thể cũng đang say chết ở quán rượu nào rồi.
***
Trong kinh doanh, muốn tiến tới thì khó nhưng lùi lại chỉ cần một đêm cũng có thể quay về điểm bắt đầu. Buổi sáng hôm sau, khi Kim Taehyung vừa mới mở mắt dậy ở cái khách sạn nào đó, đã phải lập tức đối mặt với mớ tin tức tài chính buổi sáng. Cái tên công ty và tên ba hắn chưa bao giờ được lên truyền hình nhiều đến thế. Và Kim Taehyung hắn cũng bắt đầu nằm trong danh mục bàn tán của những người rảnh rỗi không hiểu chuyện ngoài kia. Họ sợ hắn không có của cải để thừa kế. Họ tốt nhỉ?!
Khi nắng đã bắt đầu đậm màu hơn, hắn mới chịu lái xe về biệt thự. Jungkook thấy hắn về, từ trong nhà chạy ra đón. Có lẽ cậu cũng đã quên mất trước khi về đây, là chính hắn hành hạ cậu, là hắn một mực nghi ngờ, không tin tưởng cậu, chửi rủa cậu. Thế mà lúc này cậu lại mong hắn, chờ hắn đến ngủ không được.
"Sao hôm qua anh không về? Đã có chuyện gì vậy?"
Taehyung hất mạnh cái níu tay của Jungkook. Hằn học.
"Cậu không cần hỏi. Cũng không cần phải biết!"
"Sao anh có thể nói vậy? Em lo cho anh không được hay sao?"
"Cậu bị điên sao?"
"Anh mới là kẻ điên! Tại sao không tin tưởng em? Tại sao chứ?"
Hắn nghe xong liền cười khẩy.
"Cậu là gì mà bảo tôi phải tin tưởng cậu? Nực cười!"
Jungkook bị hắn nói đến tức giận vô cùng. Nhưng rốt cuộc sự tức giận đến đỉnh điểm ấy lại khiến cậu trở nên mềm yếu. Chắc là cậu mệt quá rồi. Cậu không muốn to tiếng với hắn thêm. Bởi vì cậu quá mệt mỏi khi phải tức giận lên một người mà khi người đó đau, cậu còn đau hơn gấp bội.
"Sau bao nhiêu chuyện, sau bao nhiêu lần mà em nghĩ đó là ngọt ngào, rốt cuộc trong anh em vẫn không hề có chỗ đứng sao? Ngay cả chiếc vòng tay, anh có biết em đã kì vọng về nó nhiều như thế nào không? Vậy mà bây giờ, mọi thứ thật vô nghĩa." Jungkook nằm đó, hốc mắt đầy nước của cậu hướng ra phía ngoài cửa kính. Cậu chẳng nhìn hắn đâu. Bởi vì khi nhìn hắn rồi, đối mặt với hắn lúc này chắc cậu sẽ khóc mất.
"Đúng, đều vô nghĩa! Vô nghĩa như sự có mặt của cậu trong cuộc sống của tôi vậy!" Hắn lập tức tháo chiếc vòng bạc trên tay, một mạch vứt bỏ nó vào một xó xỉnh nào đó. Chiếc vòng đã từng tượng trưng cho sự gắn kết giữa hai số mệnh, chiếc vòng đã từng tượng trưng cho tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể leng keng vài tiếng rồi biến mất.
Taehyung làm cậu đau, vài phút trước là tinh thần và bây giờ là cả thể xác. Hắn khiến cậu cảm thấy nhục nhã đến mức phải khóc và ngất đi.
Mấy năm qua, người cậu chờ đợi, người cậu đặt trọn niềm tin và tình cảm chính là hắn. Jungkook biết bản thân ích kỉ, ngần ấy năm không cho lấy một người nào khác có cơ hội bước vào tim mình. Điều đó cũng chỉ có thể là vì hắn. Cậu đã làm tổn thương Park Jimin rất nhiều lần cũng là nghĩ đến hắn và bao nhiêu năm qua cậu giữ mình trong trắng cũng là cho hắn. Nhưng cuối cùng, Kim Taehyung đã gói gọn những thứ cậu trân quý ấy bằng hai từ vô nghĩa. Cậu đã đúng chứ? Hay quyết định một lòng với hắn ban đầu đã là một sai lầm?
Đêm nay thật dài, vì thế cũng kéo dài những đau thương chỉ mới vừa xuất hiện. Bên ngoài có gió lớn, làm ngả nghiêng những ngọn cây cao nhất. Sóng biển liên tục táp vào bờ và đập vào những hòn đá tảng to nằm sừng sững bên mép biển. Từng đợt sóng vỡ ra, bắn tung tóe lên bờ cát. Biển lớn cứ như phẫn nộ thay cho Jungkook, thanh âm ầm ầm ấy như muốn vùng lên biện minh thay cho cậu. Thế nhưng cửa đã đóng rồi, dù gió có to gấp mấy hay thậm chí sẽ có bão giông thì trong căn phòng này cũng chỉ tồn tại duy nhất thanh âm Jungkook bị dày vò đến đáng thương.
Mọi việc ban đầu đơn giản lắm. Chỉ cần hắn tin cậu là được. Thế nhưng tất cả dường như trở nên khó khăn hơn. Bởi vì hắn chẳng tin cậu đâu dù chỉ là một chút.
Mãi cho đến khi di động hắn hối hả reo lên lần thứ ba trong đêm khuya, lúc đó hắn mới chịu buông tha cho cậu. Jungkook lập tức kéo chăn, cuộn người lại và cố thiếp đi để sau khi nghe điện thoại xong, hắn sẽ từ bỏ ý định tiếp tục làm đau cậu.
Vậy nhưng rốt cuộc đều không cần. Hắn sau khi nghe điện thoại xong, việc đầu tiên mà hắn làm chính là mặc quần áo và vơ hết đồ đạc trong tủ vào vali. Jungkook bỗng ngóc đầu dậy khi nghe tiếng sột soạt, lúc đó cậu chỉ thấy Kim Taehyung sốt sắng và vẻ mặt của hắn trở nên hấp tấp hơn bao giờ hết.
"Anh định làm gì?"
"Về lại Seoul. Mau dọn đồ!"
Chiếc xe taxi lăn bánh trong đêm khuya, di chuyển thâu đêm, đến tờ mờ sáng đã đưa bọn họ trở về Seoul, nơi vẫn luôn ồn ào và náo nhiệt. Taxi dừng lại trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc, Jungkook xuống xe, mang tất cả vali vào bên trong. Sau đó hắn không nói gì đã tự động lái xe ra ngoài.
____
Ở công ty lúc này, tất cả các thành viên quan trọng trong ban hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ. Thế nhưng vì một cái gì đó mà nơi đây thực sự rất u ám. Không khí trầm xuống một cách đột ngột. Park Jimin ngồi một bên lo lắng vò vò mái tóc vốn dĩ đã rối tung. Khuôn mặt tươi cười của lúc trước như thế nào lại trở nên hốc hác, tiều tụy đi nhiều. Cả phòng họp lớn đều im ắng, cho đến khi Kim Taehyung xuất hiện. Hắn vội vã đẩy cửa bước vào, đầu óc đã trống rỗng suốt từ LilvenHill về đây. Và khi bước vào căn phòng họp, hắn mới nhận ra được mức nghiêm trọng của sự việc lần này.
"Ba, mọi chuyện có thật là như vậy?" Hắn vừa sốt sắng vừa tiến lại vị trí của mình bên cạnh ông Kim và Park Jimin.
Ông Kim khẽ thở dài, cầm chiếc vòng ngọc xoay xoay để trấn tĩnh cái thân già. Ông bị bệnh tim, nên nhất nhất không được kích động. Jimin biết điều đó nên nhỏ giọng trả lời hắn thay ông.
"Mọi việc bắt đầu từ ngay sau khi cậu đi. Gián điệp chính là một trong các thư kí của bác Kim. Gã đó đã lấy trộm dự án lớn nhất của chúng ta." Nói đến đây, Jimin lại rầu rĩ xoa xoa thái dương.
Dự án này có thể xem là dự án lớn nhất của công ty hắn trong thời gian 5 năm trở lại đây. Đồng nghĩa với việc công ty hắn đã phải bỏ ra 5 năm để chuẩn bị dự án này. Thế mà tất cả tích tắc đều đã rơi vào tay của kẻ khác. Dự án mất, lợi lộc 5 năm của công ty cũng mất trắng. Mười phút nữa sẽ đến lúc công ty của hắn gửi dự án sang tập đoàn Thượng Hải. Thế mà chỉ cách đây năm phút thôi, bản dự án đó đã được gửi đi bởi công ty đối thủ.
Lãnh đạo của cả một công ty lớn, ai nấy đều bị đánh một cú sốc đến tận trời. Ai cũng không tin vào mắt mình dự án 5 năm lại biến mất một cách trần trụi như thế. Tích tắc nữa thôi, rồi một công ty lớn như của hắn không chừng sẽ đứng trước bờ vực phá sản mất.
"Thật sự không còn cách cứu vãn sao?" Kim Taehyung đã bắt đầu rơi vào mất bình tĩnh. Tất cả đến quá nhanh, đến nỗi hắn còn không kịp nhận thức? Mất tất cả sao? Sao có thể?
"Tại sao ngay từ đầu cậu không nói với tôi sớm? Đáng lẽ ra tôi đã có thể trở về và giải quyết việc này!"
"Tôi..." Park Jimin còn chưa kịp lên tiếng phản bác lại thì ông Kim đã gằn giọng.
"Giờ không phải lúc để đổ lỗi cho ai cả! Kim Taehyung, con bình tĩnh cho ba xem nào."
"Ba bảo con bình tĩnh bằng cách nào chứ? Chúng ta sắp mất công ty đến nơi rồi!" Hắn không kiêng dè nói lớn. Điều đó ai cũng biết. Hắn thẳng thắn như thế e rằng chỉ khiến mọi người thêm lo sợ. Kim Taehyung đúng là điên rồi. Điên từ tối hôm qua và thậm chí hắn chẳng còn là Kim Taehyung như mọi khi. Trở thành kẻ xấu tính nóng vội.
"Có mau im miệng đi không cái thằng nhãi này. Mất cũng đã mất. Nếu đến đây không suy nghĩ được cách để cứu vãn còn làm phiền người khác thì biến đi cho khuất mắt ta!"
Ông Kim tức đến đỏ mặt. Vừa mắng hắn một trận lồng ngực liền đau nhói. Ông ôm ngực vịn lấy chiếc gậy khó thở gục đầu xuống bàn. Mọi người trong phòng đều sốt sắng chạy đến xem tình hình của ông. Thư kí nhanh chóng làm tốt phận sự của mình, tản đám đông và mang thuốc trợ tim đến.
Jimin cảm thấy tình hình lúc này thực căng thẳng mới quay sang Taehyung khuyên nhủ hắn nên ra về. Kim Taehyung chỉ quát tháo vài tiếng. Rốt cuộc muốn hắn như thế nào đây? Tại sao ai cũng bảo hắn cút? Được, thế thì hắn cút cho các người vừa lòng.
Nghĩ thế, Taehyung liền bỏ ra ngoài. Hắn lên xe hơi, lao nhanh đến một quán rượu nào đó và tiếp tục ngâm mình trong chất cồn đến hết ngày.
____
Buổi chiều theo giờ tan làm như bình thường nhưng muộn hơn một tí, Park Jimin lái xe đến biệt thự của Taehyung, định bụng xem tình hình người bạn của mình thế nào rồi. Nhưng không ngờ Taehyung lại chưa hề về nhà. Chỉ có mỗi mình Jungkook đang ngồi chờ cơm. Nét mặt ủ rũ.
"Không có chuyện gì cũng không nên rầu rĩ như vậy chứ Jungkook!" Jimin tiến tới xoa tóc cậu.
Jungkook ngước lên nhìn hắn, nói lại.
"Trông anh cũng khác gì em? Tại sao giờ này Taehyung còn chưa về? Đã có chuyện gì sao?"
Jimin nghe cậu hỏi như vậy mới suy nghĩ một chút. Đắn đo xem có nên nói cho Jungkook biết việc ở công ty không. Thế nhưng cuối cùng lại quyết định không nói. Hắn thực không muốn Kookie phải hao tâm tổn sức về chuyện này quá nhiều. Cậu vốn dĩ không liên quan.
"Chắc là Taehyung bận việc gì đó ở ngoài. Anh nghĩ em không cần chờ cơm cậu ấy."
"Nhưng..." Có lẽ chờ đợi Taehyung cùng ăn cơm đã trở thành thói quen khó bỏ rồi.
"Thôi được rồi. Anh cũng muốn ăn cơm. Cùng ăn đi!"
Chỉ có nói như vậy, Jungkook mới gật đầu đồng ý. Jimin xem ra nhẹ nhõm một phần. Bởi vì hắn biết rõ Taehyung sẽ không về sớm như vậy để ăn cơm cùng Jungkook hoặc có thể cũng đang say chết ở quán rượu nào rồi.
***
Trong kinh doanh, muốn tiến tới thì khó nhưng lùi lại chỉ cần một đêm cũng có thể quay về điểm bắt đầu. Buổi sáng hôm sau, khi Kim Taehyung vừa mới mở mắt dậy ở cái khách sạn nào đó, đã phải lập tức đối mặt với mớ tin tức tài chính buổi sáng. Cái tên công ty và tên ba hắn chưa bao giờ được lên truyền hình nhiều đến thế. Và Kim Taehyung hắn cũng bắt đầu nằm trong danh mục bàn tán của những người rảnh rỗi không hiểu chuyện ngoài kia. Họ sợ hắn không có của cải để thừa kế. Họ tốt nhỉ?!
Khi nắng đã bắt đầu đậm màu hơn, hắn mới chịu lái xe về biệt thự. Jungkook thấy hắn về, từ trong nhà chạy ra đón. Có lẽ cậu cũng đã quên mất trước khi về đây, là chính hắn hành hạ cậu, là hắn một mực nghi ngờ, không tin tưởng cậu, chửi rủa cậu. Thế mà lúc này cậu lại mong hắn, chờ hắn đến ngủ không được.
"Sao hôm qua anh không về? Đã có chuyện gì vậy?"
Taehyung hất mạnh cái níu tay của Jungkook. Hằn học.
"Cậu không cần hỏi. Cũng không cần phải biết!"
"Sao anh có thể nói vậy? Em lo cho anh không được hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất