Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 37: Bộ vest trắng

Trước Sau
Mỗi ngày trôi qua, Jungkook cũng chỉ quẩn quanh ở nhà. Taehyung hắn không thấy trở về nữa. Trong lòng cậu nôn nao muốn được gặp hắn, chỉ muốn nhìn hắn thôi, nhưng tất cả đều được trấn áp bằng cái suy nghĩ chắc dạo này hắn bận mà. Rồi một lúc nào đó cũng sẽ có thời gian cho cậu thôi.

Đối với Jungkook, một ngày trôi qua lúc nào cũng tự cảm thấy nực cười chính mình. Suốt ngày lo chăm chỉ quét dọn, bữa sáng, trưa, chiều đều đúng giờ nấu ăn cho hai người. Thế mà hết ngày này đến ngày khác, người kia đều không về. Cơm ngày nào cũng nguội lạnh, buồn đến nỗi không thể nuốt trôi. Có ngày Jungkook đến chăm sóc cho chủ tịch, nhưng gần đây thì không bởi vì ông ấy đã cùng bà Kim xuất cảnh để chữa bệnh. Tối nào cậu cũng ra trước hiên và ngồi trong vô thức. Biết rằng gió rất lạnh, tuyết cũng đang rơi nhưng phải làm sao đây khi đó là điều mà cậu thích? So với cái lạnh trong lòng thì mức nhiệt ở khoảng -1 đến 0 độ này có thể coi là ấm mà.

Có lẽ là vậy thật..

Jungkook thường ngồi nhìn vào cánh cổng lớn. Nhìn những ánh đèn pha ô tô xuất hiện ở ngoài rồi chạy ngang. Cuối cùng lại đau đáu một nỗi thất vọng vì không phải một ai đó cậu chờ. Kể từ cái hôm Jimin đến cho đến nay, cậu cũng không biết hiện tại là thứ mấy. Lịch trong nhà, kể cả đồng hồ treo tường cũng đã bị cậu bỏ hết vào nhà kho.

Bởi vì nghịch cảnh đó thật quá sức với một trái tim đã tan nát như cậu.

Bao nhiêu sinh hoạt cũng chỉ dựa vào quán tính. Khi mắt mỏi Jungkook sẽ đi ngủ hoặc khi mặt trời ló dạng, cậu tỉnh giấc. Và người mà suốt 24 giờ cậu nghĩ đến đều là Kim Taehyung. Đó không phải là hành động trong vô thức. Đó là thói quen hình thành từ bao giờ cậu cũng không rõ.

____

Đến giữa đêm khuya, cả căn biệt thự đều chìm vào im ắng. Và khi đó cũng là lúc Taehyung quay trở về. Hắn vẫn quay về đó thôi, nhưng trở về vào lúc thật muộn và đi vào lúc ai đó còn chưa kịp tỉnh giấc để nhận ra sự hiện diện của hắn nữa kìa.

Hôm nay cũng thế, khi hắn cho xe vào gara thì đồng hồ cũng đã điểm mười hai rưỡi khuya. Hắn vốn có thể về sớm hơn, nhưng hắn không thích. Chẳng có lí do nào cả. Hay chỉ đơn giản là hắn không muốn nhìn thấy Jungkook?

Taehyung vắt áo khoác lên cánh tay đi vào phòng. Trong phòng hắn thật ấm, khiến hơi lạnh từ tiết trời bao phủ cơ thể hắn phần nào bị xua đi một ít. Hắn bước đến giường ngủ của mình và cái gì đã khiến hắn đột nhiên sững lại?

Hôm nay Jungkook ngủ ở đây sao?

Cậu nằm trên giường, chăn cuộn lại thành một nơi gồ lên thật nhỏ. Chỉ để lộ ra hai mắt đang nhắm nghiền và mái tóc đã ướt sũng mồ hôi. Những gì mà Kim Taehyung có thể nhìn được qua ánh đèn ngủ nhàn nhạt đó chính là từng đợt run rẩy của cơ thể dưới lớp chăn. Không biết vì cái gì, hắn tiện tay vứt áo khoác về phía đuôi giường rồi tiến đến phía Jungkook, khẽ mở chăn ra. Khi đó tay chân cậu bỗng dưng co ro lại, khuôn miệng tím tái mấp máy vài chữ gì đó nghe không rõ. Bộ dạng đáng thương đến nỗi khiến hắn cảm thấy thật sự đau lòng.

Mới mấy ngày không gặp, vì cái gì cậu lại gầy đi như thế?

Kim Taehyung cúi người, muốn dùng tay lau đi những vệt mồ hôi trên trán Jungkook thì phát hiện cậu quả thực sốt rất cao. Có thể là nhiễm lạnh đến toàn thân run rẩy.

Kim Taehyung trở nên khẩn trương đi làm một chút trà gừng nóng. Sau khi cho Jungkook uống xong, tình trạng mới có tiến triển tốt. Nhưng chung quy vẫn chưa thể yên tâm.

Bởi vì sốt cao nên cậu vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Bất quá lúc lờ mờ mở mắt cũng không phải là đã tỉnh. Jungkook liên tục lầm bầm gì đó trong miệng, mãi mà hắn vẫn không nghe được đó là gì. Chỉ thấy cậu cuộn người rất chặt. Dường như một chiếc chăn bông lớn cũng không đủ cho cậu sưởi ấm.



Tay chân hắn không hiểu sao lại có phần mất bình tĩnh. Trong kí ức của hắn trước nay đều chưa từng phải chăm sóc cho một ai đó. Mà Jungkook bệnh nặng như thế khiến hắn thực không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, hắn cầm di động gọi cho bác sĩ quen của Kim gia, cẩn thận liệt kê triệu chứng của Jungkook dù biết rằng trời đã rất khuya rồi. Trao đổi với bác sĩ xong, có đơn thuốc được gửi đến thế nhưng không có cách nào có thể ra ngoài. Bởi vì hắn thực không yên tâm khi bỏ cậu một mình để chạy đi mua thuốc. Kết quả, người nửa đêm phải chạy đi mua thuốc và mang đến biệt thự của hắn là cậu trợ lí.

"Trưởng phòng, tôi đã mua đủ loại ngài cần. Ngài có bệnh sao ạ?" Cậu trợ lí nhiệt tình hỏi han.

"Không, tôi không sao. Mà cậu làm tốt lắm. Tháng này tôi thưởng cậu gấp hai."

Hắn tuyên dương trợ lí vài câu sau đó lại trở vào nhà. Lấy nước lấy thuốc cẩn thận cho Jungkook còn đang bất tỉnh uống vào. Không lâu sau, tình trạng của cậu cũng có thể xem là khả quan hơn. Lúc này hắn mới yên tâm ngồi chia bao thuốc lớn thành từng cử một cho vào túi bóng nhỏ. Tỉ mỉ ghi lại giờ giấc uống thuốc dán ở trên.

Quay đi quay lại, chẳng mấy chốc một tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua. Kim Taehyung lúc này mới khẽ đắp lại chăn cho Jungkook, sau khi chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi mới rời khỏi phòng. Hôm nay hắn ngủ ở phòng cho khách vậy.

Hai giờ sáng, không gian heo hắt chẳng một tiếng động. Trời vẫn còn đen huyền một mảng lớn, mang đến cho con người ta cảm giác càng lạnh lại càng trống vắng hơn.

Hắn nhắm mắt một lúc, phát hiện không ngủ được mới lại mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hắn đang nghỉ ngơi hay là đang suy ngẫm? Về một cái gì đó hay về một ai đó mà hắn không hề ý thức được. Taehyung chỉ đơn giản cho rằng đây có lẽ là triệu chứng mất ngủ do áp lực công việc mang lại.

Hẳn là hắn nghĩ vậy.

Nhưng mà đúng hơn hết, chứng mất ngủ của hắn xuất hiện chỉ bởi vì hắn lo cho Jungkook quá nhiều. Và cũng bởi vì hắn không tự ý thức được cảm xúc của bản thân mình nên hắn mới không biết.

Jungkook trở nên quan trọng hơn với hắn từ bao giờ? Có phải vì nụ cười ngọt ngào của cậu? Có phải hay không từ lúc Kim Taehyung bắt đầu có khái niệm ăn cơm nhà hay mua những món đồ lặt vặt cho cậu? Có phải hay không từ cái lần đi leo núi? Cái lần khiêu vũ? Cái lần ngủ chung hay thậm chí là quấn quít cùng nhau suốt một đêm dài?

Không có câu trả lời.

Hắn không biết thì còn ai mới có thể biết rõ?

***

Sáng hôm sau, lúc Taehyung chuẩn bị rời khỏi nhà thì Jungkook vẫn còn chưa tỉnh dậy. Hắn đứng đút hai tay vào túi, nhìn Jungkook đang say giấc trên giường. Nhiệt độ cơ thể cậu hiện tại đã hạ xuống. Nhưng mà cơ thể vì trận sốt đêm qua đã khiến cậu mất sức không ít. Có lẽ bây giờ tỉnh lại cũng không thể tự chăm sóc cho bản thân. Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định tìm người giúp việc cho đến khi cậu thực sự khỏe lại.



____

Taehyung sau khi rời khỏi nhà, hắn lái xe đến đón Jiyoon. Công việc ở công ty hiện tại có thể nói là đang trong quá trình lên dốc. Chỉ cần hắn sau khi kết hôn với Jiyoon và thừa kế lại chức chủ tịch của ba thì có thể dẫn dắt công ty từ từ quay lại quy củ.

Hôm nay hắn cùng Jiyoon đi chụp ảnh cưới. Phải di chuyển đến rất nhiều địa điểm, từ studio cho đến nơi xa nhất là Jeju cho nên phải đi từ rất sớm.

Hôn lễ này đúng thực là vì lợi ích riêng thế nhưng cũng là lễ cưới có tầm ảnh hưởng đến dư luận, nên nhất nhất không thể qua loa.

Hắn thay xong y phục chú rể, tiêu soái ngồi chờ Jiyoon ở bên ngoài, khi đó mới nhân tiện hướng mắt nhìn xung quanh. Nơi này là studio ảnh cưới nổi tiếng nhất Seoul, người chủ ở đây vốn dĩ là người Pháp nên phong cách cũng khác hoàn toàn so với những studio mang kiểu cách truyền thống. Ánh mắt của hắn dời từ lớp màn voan cho đến ô cửa kính trong suốt rồi nhìn đến những bông hoa đính đá đầy kiêu sa ở trên tường. Nhìn lướt qua những chiếc váy cưới trắng tinh khôi mà trong lòng thực khó cảm nhận được sự nôn nao rung động. Rồi chợt hắn dừng mắt lên những nhân viên đang bận bịu là ủi hai bộ áo vest gần đó. Kim Taehyung bỗng nhíu mày. Thông thường, chẳng phải áo vest phải đi chung với váy cưới sao?

Nghĩ rồi hắn cũng đứng dậy, hai tay đút túi đi đến phía đó với ánh mắt chăm chú. Hai bộ vest ấy, với kinh nghiệm không quá tệ của mình thì hắn cảm nhận được sự chăm chút mà nơi này dành cho nó. Huống hồ chủ cửa tiệm người Pháp cũng đang góp một chút tỉ mỉ vào hai bộ vest ấy. Taehyung có thể chắc chắn rằng có điều gì đó khá lạ ở cặp đồ này với những cặp đồ cưới thông thường khác. Nó rõ ràng là dành cho một cặp đôi bởi lẽ một bộ màu đen tuyền, bộ còn lại là trắng sứ. Kích cỡ cũng chênh nhau một chút. Hắn có chút nghiền ngẫm nhìn chằm chằm, lúc sau khi có tiếng của chủ cửa tiệm vang lên, hắn mới khẽ động tầm mắt.

"Ngài thấy chúng như thế nào?" Vì là người Pháp nên phát âm đúng thực không chuẩn. Nhưng dù sao cũng đủ để nghe ra.

"Rất đẹp. Nhưng hình như chúng không dành cho một lễ cưới bình thường. Chúng..."

"Chúng dành cho người con trai yêu một người con trai khác thật nhiều." Khi nói ra câu này, chủ tiệm đã nhìn hắn với ánh mắt thực sự dịu dàng và ngưỡng mộ về tình yêu ấy.

Taehyung khẽ bật cười.

"Đúng thật là khác biệt! Những studio truyền thống của Hàn Quốc hoàn toàn không có điều này."

Chủ tiệm người Pháp khẽ chỉnh lại chiếc cài hoa trên ngực áo rồi nhìn nó mà mỉm cười.

"Bởi vì với người phương Đông, tình yêu đồng giới có thể là một điều rất kì quặc. Thế nhưng với phương Tây chúng tôi, chỉ cần biết nghĩ về nhau, hết lòng vì nhau và xúc cảm dành cho nhau là chân thật không giả dối thì đó là tình yêu. Trong một đám cưới không nhất định phải có cô dâu và chú rể. Kể cả khi có hai chú rể hoặc hai cô dâu thì họ vẫn có thể cho nhau hạnh phúc."

Nghe người nọ nói xong điều này, Kim Taehyung thực sự có một chút suy ngẫm trong lòng.

Điều đó có thể sao?

Và hắn cũng không hiểu được tại sao khi hắn nhìn vào bộ vest màu trắng nhỏ nhắn ấy, cứ như thể là hắn đang nhìn thấy Jungkook vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau