Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này
Chương 46: Bất chợt yêu em đến nhường này
Ở học viện Cheonjae, Anh Quốc, Jungkook buổi sáng lại đến trường như thường lệ. Nước Anh lúc này trời đã vào xuân nên khí hậu cũng có phần lạnh giá. Cậu mặc chiếc áo thun bên trong, bên ngoài là lớp áo len cùng áo khoác. Trên đầu đội mũ len, tránh những cơn gió buốt cùng độ ẩm cao có thể làm ướt những sợi tóc trên đỉnh đầu cậu.
Jungkook đến trường vừa kịp thời gian vào tiết, cậu đến tủ đồ của mình, cởi bỏ y phục để thay vào bộ đồ luyện tập chuyên ngành. Bộ đồ múa chất liệu vừa mềm, vừa co giãn, hơn nữa không gian trong phòng tập cũng ấm cúng hơn bên ngoài rất nhiều.
Trải qua vài tháng ở ngôi trường mới, hiện tại Jungkook đã có thể cùng các đồng học khác trò chuyện bình thường. Ban đầu, bởi vì cái tính rụt rè của bản thân, cộng thêm rào cản ngôn ngữ nên cậu còn phải nhờ vả Namjoon rất nhiều thứ. Nhưng hiện tại cũng có thể nhìn ra Jungkook đã khiến bản thân cố gắng chăm chỉ nhiều đến thế nào.
"Kookie, mau lại đây khởi động. Chủ nhiệm sắp đến rồi." Một đồng học nữ vẫy tay với Jungkook. Mặc dù không thân thiết đến nỗi dùng biệt danh mỗi lần gọi nhau. Nhưng vì người Anh phát âm chữ 'Jungkook' thật không dễ dàng nên ở lớp, hay thậm chí một số người cậu quen biết trong trường đều gọi cậu Kookie.
Lớp Jungkook đang theo học là lớp chuyên ngành múa nghệ thuật, khóa 2, dành cho những bài múa cơ bản của ballet. Mỗi chuyên ngành đều được chia thành ba khóa, khóa 1 dành để đào tạo kĩ năng cơ bản, khóa 2 dành cho những học viên đã có sẵn kĩ thuật từ trước, học để trở thành diễn viên múa nghiệp dư. Còn lại khóa 3, tất nhiên để huấn luyện các diễn viên múa chuyên nghiệp hay nhóm học sinh đại diện cho học viện dự thi các kì thi quốc tế.
Chủ nhiệm vào lớp, tiết học sáng cũng bắt đầu.
Một lớp ở đây chỉ có khoảng trên dưới 10 học viên, mà chỉ có hai nam sinh viên. Nhưng với khả năng của Jungkook, lúc nào chủ nhiệm cũng đánh giá rất cao năng lực của cậu so với các đồng học nữ. Kết quả kiểm tra đầu vào, lớp có 4 học viên có điểm thành tích tuyệt đối và một trong số đó là Jungkook.
Tiết học hôm nay, bọn họ lại tiếp tục luyện tập các kĩ năng cho một vở ballet mà tiết trước chưa được hoàn thành. Trong vở này, có đoạn cần đến kĩ thuật xoay thăng bằng trên mũi chân. Đối với cả lớp, đây là lần đầu tiên luyện tập nên không tránh khỏi sai sót.
Sau khi nhìn chủ nhiệm hướng dẫn, đồng học nữ bên cạnh Jungkook bắt đầu nhón chân chậm rãi làm theo. Nhưng bất quá không thể trụ được lâu. Cô cố thử một lúc, bất mãn nhăn mày.
"Sao lại không được thế này! Mà đúng rồi Kookie, cậu cũng nên thử đi chứ." Cô hướng ánh mắt tò mò về phía Jungkook nãy giờ chỉ đứng im bất động.
"Được không?"
"Cậu làm được mà. Thành tích của cậu rất tốt."
Jungkook nghe vậy, rốt cuộc cũng cố thử. Kiễng hai mũi chân, tiếp đó nâng hai cánh tay khéo léo tạo lực xoay tròn. Nhưng hôm nay có lẽ là một ngày không may cho Jungkook, cậu chỉ vừa quay người, lập tức bị đồng học khác vô ý va phải. Cậu và đồng học nữ ấy ngã xuống sàn rất mạnh. Đồng học nữ ngã lên người cậu nên may mắn không bị thương. Còn Jungkook, cậu đau đớn rên lên khi cố gắng cử động chân mình.
"Chủ nhiệm, Kookie cậu ấy bị trật mắt cá rồi."
Sau khi đồng học nữ bên cạnh Jungkook hối hả nói, chủ nhiệm cũng mau chóng gọi cho y tế của trường. Jungkook được đưa xuống tầng 1 để chữa trị vết thương, nó thực sự đau đớn đến mức thở cũng không thông.
Giờ giải lao, cậu ngồi một mình trong phòng y tế, tự mình chườm đá cho vết thương. Lúc này, ở cửa có tiếng người đi vào.
"Christian, sao anh lại tới đây?"
"Kookie, anh nghe nói em bị thương?" Người con trai với mái tóc vàng hoe đặc trưng của người bản địa, đôi mắt màu nâu xám với khuôn mặt cuốn hút dễ gần. Với môn bơi lội nghệ thuật, Christian sở hữu thân hình cực kì nổi trội.
"Em không sao. Cám ơn anh đã đến."
Christian chỉ đi đến, giành lấy túi đá, một mực giúp cậu chườm lên vết sưng đỏ.
"Nhưng mà anh lo cho em đấy."
Jungkook có chút câm lặng nhìn Christian. Người phương Tây người ta hay bộc lộ suy nghĩ thẳng thừng như thế. Mấy ngày đầu khi biết đến Christian, nghe mấy câu anh ta nói với cậu cũng thực không quen. Nhưng bây giờ, có lẽ cũng không bài xích nữa. Vốn dĩ thành thật cảm xúc của bản thân với người khác cũng là một cách thể hiện thái độ tôn trọng đối phương. Jungkook không nên từ chối sự tôn trọng ấy mà Christian đã đối với cậu.
"Nhưng sao anh biết em ở đây?"
"Anh đến lớp tìm em. Nghe đồng học nói là em xảy ra chuyện."
"Anh tìm em có việc gì sao?"
Christian suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là nói ra.
"Chiều nay anh có buổi dợt quan trọng. Mấy ngày nữa anh đi thi cho đội tuyển rồi. Nên anh muốn em tới đó cổ vũ anh."
Jungkook nhìn vào mắt Christian, sau đó lại chuyển tầm nhìn xuống chân mình. Cậu bối rối ấp úng.
"Em xin lỗi. Chắc là em không thể tới được."
Christian nhìn thấy biểu hiện khách sáo của Jungkook, anh ta trong lòng cảm thấy một chút không vui. Nhưng cũng không tỏ ra bên ngoài, mặt khác lại giữ nguyên thái độ sủng nịch nói với cậu.
"Sao phải xin lỗi chứ? Anh không trách em. Chỉ cần sau này cùng anh đi ăn một bữa."
Jungkook gật đầu, khuôn miệng thoáng mang ý cười.
Christian ngồi đối diện, anh ta chườm đá lên vết sưng cho Jungkook. Mà khi đó, đôi mắt màu nâu xám kia lại đặc biệt dừng lại trên khuôn mặt cậu. Mắt không quá sâu, mũi cũng không quá cao. Không trắng như người bản địa nhưng lại rất hồng hào. Cả nụ cười của cậu, nó chợt đưa anh ta đến một miền kí ức nào đó. Lúc này, Christian chợt nhận ra, có phải khá lâu rồi từ cái lần anh ta đi một chuyến đến Lilvenhill cho đến nay thực sự không có tiếp xúc với người Châu Á. Mà đường nét đơn thuần của Jungkook khiến đôi mắt anh ta ẩn hiện một bóng hình mờ nhạt đã trôi thành dĩ vãng. Có lẽ vì thế mà từ lần đầu nhìn thấy Jungkook, anh ta đã bị cậu nắm lấy mọi sự chú ý.
"Kookie này, em rất giống một người mà anh từng biết."
Jungkook chợt ngẩng đầu. Ánh mắt như muốn hỏi đó là ai.
"Lúc trước bọn anh yêu nhau. Nhưng cô ấy bỏ anh rồi." Christian khẽ cười đau khổ. "Dù đau thật nhưng cũng khó mà quên đi."
Jungkook nhìn Christian, chỉ lặng lẽ đồng cảm. Đó là sự thật. Cậu hiểu cảm giác đó. Dù đau lắm, đau thấu tâm can nhưng quên đi thực sự rất khó.
***
Quay lại Hàn Quốc, thời điểm của một tháng sau. Taehyung ở nhà một mình được một tháng thì Jiyoon đi công tác về. Mà ban đầu đã nói rằng, rất hiếm khi cả hắn và cô đều có dịp ở nhà cùng nhau. Bằng chứng là đây, ngay khi Jiyoon vừa về thì Taehyung phải ngay lập tức có việc với đối tác ở Jeju. Phải lập tức đi giải quyết.
"Này Kim Taehyung, bệnh đau đầu của cậu đã thực sự ổn rồi chứ?" Jiyoon phụ hắn một tay gấp xếp đồ vào vali. Trong khi đó hắn ngồi ở trên giường xem lại mấy giấy tờ cần thiết nên mang theo.
"Ừ, ổn rồi. Tôi không sao."
Nghe hắn nói vậy, Jiyoon trong lòng cũng giảm đi phần nào lo lắng. Mấy ngày không có nhà, cô cứ lo rằng hắn gặp phải chuyện không ổn. Mặc dù không phải vợ chồng, nhưng cả hai cho cùng cũng thân thiết. Không thể hắn có mệnh hệ gì mà cô lại không màng đến. Vả lại nếu như Taehyung xảy ra chuyện thì cuộc hôn nhân của bọn họ chắc chắn sẽ bị để ý hơn.
Giữa trưa Taehyung lên máy bay bay đến Jeju. Bay đến nơi tại thời điểm nắng chiều cũng đã thưa dần. Hắn đi taxi đến khách sạn đã đặt phòng trước, an ổn nghỉ ngơi, cho đến bảy giờ tối mới đi đến cuộc hẹn với đối tác. Đợt đi Jeju lần này chính là để giải quyết một số rắc rối ở bản hợp đồng mà công ty hắn vừa thỏa thuận. Nhìn chung, với năng lực của Taehyung thì việc này không thể trở thành một vấn đề lớn. Chỉ cần thương lượng một chút, rồi cùng đối tác sửa lại vài điều khoản trong hợp đồng thì hắn liền có thể trở về Seoul. Nhưng bất quá, cảnh biển ở Jeju, cả cái ráng chiều màu hoàng hôn đẹp đẽ, chúng đã vô tình níu giữ tâm tư hắn ở lại.
Kết thúc cuộc hẹn với đối tác, Taehyung thuê một chiếc xe để dùng trong vài ngày tới ở đây. Ngay sau khi thuê được xe, hắn liền chạy đến biển. Bãi biển Pyoseon, một nơi nổi tiếng với bãi cát trắng cùng mặt nước trong veo. Pyoseon không phải là một địa điểm du lịch biển, mà nó thích hợp hơn cho những buổi đêm dạo đi trên cát. Biển Pyoseon là biển lặng, sóng nhẹ và ít gió. Không khí cũng chỉ dựa theo mùa mà xuống thấp. Taehyung dừng xe trên bãi cát trắng, dưới ánh sáng của đèn pha ô tô, bãi cát lấp lánh như trộn lẫn vào trong đó vài ngôi sao nhỏ. Taehyung đứng trước đầu ô tô, tay đút vào túi áo khoác, mắt nhìn không tiêu cự ra điểm mù xa tít của biển khơi. Ở ngoài đó có ngọn hải đăng, lóe lên ánh đèn rồi lại chợp tắt. Taehyung chỉ đơn thuần ngắm biển để thư giãn sau chuyến bay ngày hôm nay.
Hắn đứng tại bờ biển, lấy tấm thân hứng gió trời. Gió biển ở đây rất nhẹ, làm tâm trạng cũng trở nên thoải mái. Taehyung đứng nhìn biển, nhìn những gợn sóng nhỏ xíu tấp vào bờ. Không biết từ bao giờ, tâm tư hắn lại có thể tĩnh lặng đến như thế.
Ở trước mắt hắn, đôi khi có vài cặp tình nhân dạo bước ngang qua. Bọn họ nắm tay nhau, cùng nhau cười nói, cùng nhau bước đi. Bởi vậy, dù cảnh biển có đẹp đến đâu thì vẫn khiến hắn có cảm giác cô đơn. Mà biển càng rộng lớn thì hắn cũng tự dưng bị thu bé lại, cô độc một mình. Kể từ khi Jungkook rời đi, trong lòng Taehyung mà nói, nó chưa bao giờ được xem là đủ đầy, trọn vẹn. Trước kia, hắn biết Jungkook quan trọng với hắn, nhưng cũng không nghĩ mỗi ngày trôi qua nó lại càng sâu đậm. Bất luận là ở đâu, làm gì hay thậm chí chỉ ngồi không thì hắn cũng nghĩ về Jungkook.
Cậu chiếm hết thảy tâm tư và khối óc hắn. Cũng chiếm trọn vẹn mỗi nhịp đập khi hắn nghĩ về. Kim Taehyung thực sự nhớ ánh mắt trong veo của Jungkook, nhớ giọng nói của cậu, nhớ mùi hương từ cậu. Mỗi khắc giây nghĩ đến cậu, tim hắn sẽ không ngăn được mà thành thật. Hắn muốn ôm lấy cậu, hưởng trọn cảm giác ấm áp. Muốn được vùi đầu vào mái tóc thơm tho, rồi hôn lên trán, lên má, lên cánh môi anh đào màu hồng nhạt. Nhưng dù cho có mong muốn nhiều đến đâu đi nữa thì Jungkook vẫn không về bên hắn.
Những ngày vừa rồi, hắn âm thầm suy nghĩ, cũng âm thầm thừa nhận tình cảm của mình. Dù chỉ là bất chợt thôi nhưng hắn nhận ra hắn yêu cậu. Kim Taehyung yêu Jeon Jungkook nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.
Có cuốn sách nào đã từng viết như vậy hay chưa? Trong tình yêu, có những lúc khiến ta phải hối tiếc thật nhiều. Cũng chỉ bởi vì cái bản tính chủ quan luôn gắn mọi điều với giới hạn là mãi mãi nên chẳng bao giờ biết quý trọng những gì đang có. Để rồi buồn, để rồi nuối tiếc và để rồi nhận ra có những thứ 'bất chợt' từ bao giờ. Bất chợt đau, bất chợt nhớ, bất chợt muốn vỗ về và bất chợt muốn được yêu thương một con người suốt đời suốt kiếp...
Jungkook đến trường vừa kịp thời gian vào tiết, cậu đến tủ đồ của mình, cởi bỏ y phục để thay vào bộ đồ luyện tập chuyên ngành. Bộ đồ múa chất liệu vừa mềm, vừa co giãn, hơn nữa không gian trong phòng tập cũng ấm cúng hơn bên ngoài rất nhiều.
Trải qua vài tháng ở ngôi trường mới, hiện tại Jungkook đã có thể cùng các đồng học khác trò chuyện bình thường. Ban đầu, bởi vì cái tính rụt rè của bản thân, cộng thêm rào cản ngôn ngữ nên cậu còn phải nhờ vả Namjoon rất nhiều thứ. Nhưng hiện tại cũng có thể nhìn ra Jungkook đã khiến bản thân cố gắng chăm chỉ nhiều đến thế nào.
"Kookie, mau lại đây khởi động. Chủ nhiệm sắp đến rồi." Một đồng học nữ vẫy tay với Jungkook. Mặc dù không thân thiết đến nỗi dùng biệt danh mỗi lần gọi nhau. Nhưng vì người Anh phát âm chữ 'Jungkook' thật không dễ dàng nên ở lớp, hay thậm chí một số người cậu quen biết trong trường đều gọi cậu Kookie.
Lớp Jungkook đang theo học là lớp chuyên ngành múa nghệ thuật, khóa 2, dành cho những bài múa cơ bản của ballet. Mỗi chuyên ngành đều được chia thành ba khóa, khóa 1 dành để đào tạo kĩ năng cơ bản, khóa 2 dành cho những học viên đã có sẵn kĩ thuật từ trước, học để trở thành diễn viên múa nghiệp dư. Còn lại khóa 3, tất nhiên để huấn luyện các diễn viên múa chuyên nghiệp hay nhóm học sinh đại diện cho học viện dự thi các kì thi quốc tế.
Chủ nhiệm vào lớp, tiết học sáng cũng bắt đầu.
Một lớp ở đây chỉ có khoảng trên dưới 10 học viên, mà chỉ có hai nam sinh viên. Nhưng với khả năng của Jungkook, lúc nào chủ nhiệm cũng đánh giá rất cao năng lực của cậu so với các đồng học nữ. Kết quả kiểm tra đầu vào, lớp có 4 học viên có điểm thành tích tuyệt đối và một trong số đó là Jungkook.
Tiết học hôm nay, bọn họ lại tiếp tục luyện tập các kĩ năng cho một vở ballet mà tiết trước chưa được hoàn thành. Trong vở này, có đoạn cần đến kĩ thuật xoay thăng bằng trên mũi chân. Đối với cả lớp, đây là lần đầu tiên luyện tập nên không tránh khỏi sai sót.
Sau khi nhìn chủ nhiệm hướng dẫn, đồng học nữ bên cạnh Jungkook bắt đầu nhón chân chậm rãi làm theo. Nhưng bất quá không thể trụ được lâu. Cô cố thử một lúc, bất mãn nhăn mày.
"Sao lại không được thế này! Mà đúng rồi Kookie, cậu cũng nên thử đi chứ." Cô hướng ánh mắt tò mò về phía Jungkook nãy giờ chỉ đứng im bất động.
"Được không?"
"Cậu làm được mà. Thành tích của cậu rất tốt."
Jungkook nghe vậy, rốt cuộc cũng cố thử. Kiễng hai mũi chân, tiếp đó nâng hai cánh tay khéo léo tạo lực xoay tròn. Nhưng hôm nay có lẽ là một ngày không may cho Jungkook, cậu chỉ vừa quay người, lập tức bị đồng học khác vô ý va phải. Cậu và đồng học nữ ấy ngã xuống sàn rất mạnh. Đồng học nữ ngã lên người cậu nên may mắn không bị thương. Còn Jungkook, cậu đau đớn rên lên khi cố gắng cử động chân mình.
"Chủ nhiệm, Kookie cậu ấy bị trật mắt cá rồi."
Sau khi đồng học nữ bên cạnh Jungkook hối hả nói, chủ nhiệm cũng mau chóng gọi cho y tế của trường. Jungkook được đưa xuống tầng 1 để chữa trị vết thương, nó thực sự đau đớn đến mức thở cũng không thông.
Giờ giải lao, cậu ngồi một mình trong phòng y tế, tự mình chườm đá cho vết thương. Lúc này, ở cửa có tiếng người đi vào.
"Christian, sao anh lại tới đây?"
"Kookie, anh nghe nói em bị thương?" Người con trai với mái tóc vàng hoe đặc trưng của người bản địa, đôi mắt màu nâu xám với khuôn mặt cuốn hút dễ gần. Với môn bơi lội nghệ thuật, Christian sở hữu thân hình cực kì nổi trội.
"Em không sao. Cám ơn anh đã đến."
Christian chỉ đi đến, giành lấy túi đá, một mực giúp cậu chườm lên vết sưng đỏ.
"Nhưng mà anh lo cho em đấy."
Jungkook có chút câm lặng nhìn Christian. Người phương Tây người ta hay bộc lộ suy nghĩ thẳng thừng như thế. Mấy ngày đầu khi biết đến Christian, nghe mấy câu anh ta nói với cậu cũng thực không quen. Nhưng bây giờ, có lẽ cũng không bài xích nữa. Vốn dĩ thành thật cảm xúc của bản thân với người khác cũng là một cách thể hiện thái độ tôn trọng đối phương. Jungkook không nên từ chối sự tôn trọng ấy mà Christian đã đối với cậu.
"Nhưng sao anh biết em ở đây?"
"Anh đến lớp tìm em. Nghe đồng học nói là em xảy ra chuyện."
"Anh tìm em có việc gì sao?"
Christian suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là nói ra.
"Chiều nay anh có buổi dợt quan trọng. Mấy ngày nữa anh đi thi cho đội tuyển rồi. Nên anh muốn em tới đó cổ vũ anh."
Jungkook nhìn vào mắt Christian, sau đó lại chuyển tầm nhìn xuống chân mình. Cậu bối rối ấp úng.
"Em xin lỗi. Chắc là em không thể tới được."
Christian nhìn thấy biểu hiện khách sáo của Jungkook, anh ta trong lòng cảm thấy một chút không vui. Nhưng cũng không tỏ ra bên ngoài, mặt khác lại giữ nguyên thái độ sủng nịch nói với cậu.
"Sao phải xin lỗi chứ? Anh không trách em. Chỉ cần sau này cùng anh đi ăn một bữa."
Jungkook gật đầu, khuôn miệng thoáng mang ý cười.
Christian ngồi đối diện, anh ta chườm đá lên vết sưng cho Jungkook. Mà khi đó, đôi mắt màu nâu xám kia lại đặc biệt dừng lại trên khuôn mặt cậu. Mắt không quá sâu, mũi cũng không quá cao. Không trắng như người bản địa nhưng lại rất hồng hào. Cả nụ cười của cậu, nó chợt đưa anh ta đến một miền kí ức nào đó. Lúc này, Christian chợt nhận ra, có phải khá lâu rồi từ cái lần anh ta đi một chuyến đến Lilvenhill cho đến nay thực sự không có tiếp xúc với người Châu Á. Mà đường nét đơn thuần của Jungkook khiến đôi mắt anh ta ẩn hiện một bóng hình mờ nhạt đã trôi thành dĩ vãng. Có lẽ vì thế mà từ lần đầu nhìn thấy Jungkook, anh ta đã bị cậu nắm lấy mọi sự chú ý.
"Kookie này, em rất giống một người mà anh từng biết."
Jungkook chợt ngẩng đầu. Ánh mắt như muốn hỏi đó là ai.
"Lúc trước bọn anh yêu nhau. Nhưng cô ấy bỏ anh rồi." Christian khẽ cười đau khổ. "Dù đau thật nhưng cũng khó mà quên đi."
Jungkook nhìn Christian, chỉ lặng lẽ đồng cảm. Đó là sự thật. Cậu hiểu cảm giác đó. Dù đau lắm, đau thấu tâm can nhưng quên đi thực sự rất khó.
***
Quay lại Hàn Quốc, thời điểm của một tháng sau. Taehyung ở nhà một mình được một tháng thì Jiyoon đi công tác về. Mà ban đầu đã nói rằng, rất hiếm khi cả hắn và cô đều có dịp ở nhà cùng nhau. Bằng chứng là đây, ngay khi Jiyoon vừa về thì Taehyung phải ngay lập tức có việc với đối tác ở Jeju. Phải lập tức đi giải quyết.
"Này Kim Taehyung, bệnh đau đầu của cậu đã thực sự ổn rồi chứ?" Jiyoon phụ hắn một tay gấp xếp đồ vào vali. Trong khi đó hắn ngồi ở trên giường xem lại mấy giấy tờ cần thiết nên mang theo.
"Ừ, ổn rồi. Tôi không sao."
Nghe hắn nói vậy, Jiyoon trong lòng cũng giảm đi phần nào lo lắng. Mấy ngày không có nhà, cô cứ lo rằng hắn gặp phải chuyện không ổn. Mặc dù không phải vợ chồng, nhưng cả hai cho cùng cũng thân thiết. Không thể hắn có mệnh hệ gì mà cô lại không màng đến. Vả lại nếu như Taehyung xảy ra chuyện thì cuộc hôn nhân của bọn họ chắc chắn sẽ bị để ý hơn.
Giữa trưa Taehyung lên máy bay bay đến Jeju. Bay đến nơi tại thời điểm nắng chiều cũng đã thưa dần. Hắn đi taxi đến khách sạn đã đặt phòng trước, an ổn nghỉ ngơi, cho đến bảy giờ tối mới đi đến cuộc hẹn với đối tác. Đợt đi Jeju lần này chính là để giải quyết một số rắc rối ở bản hợp đồng mà công ty hắn vừa thỏa thuận. Nhìn chung, với năng lực của Taehyung thì việc này không thể trở thành một vấn đề lớn. Chỉ cần thương lượng một chút, rồi cùng đối tác sửa lại vài điều khoản trong hợp đồng thì hắn liền có thể trở về Seoul. Nhưng bất quá, cảnh biển ở Jeju, cả cái ráng chiều màu hoàng hôn đẹp đẽ, chúng đã vô tình níu giữ tâm tư hắn ở lại.
Kết thúc cuộc hẹn với đối tác, Taehyung thuê một chiếc xe để dùng trong vài ngày tới ở đây. Ngay sau khi thuê được xe, hắn liền chạy đến biển. Bãi biển Pyoseon, một nơi nổi tiếng với bãi cát trắng cùng mặt nước trong veo. Pyoseon không phải là một địa điểm du lịch biển, mà nó thích hợp hơn cho những buổi đêm dạo đi trên cát. Biển Pyoseon là biển lặng, sóng nhẹ và ít gió. Không khí cũng chỉ dựa theo mùa mà xuống thấp. Taehyung dừng xe trên bãi cát trắng, dưới ánh sáng của đèn pha ô tô, bãi cát lấp lánh như trộn lẫn vào trong đó vài ngôi sao nhỏ. Taehyung đứng trước đầu ô tô, tay đút vào túi áo khoác, mắt nhìn không tiêu cự ra điểm mù xa tít của biển khơi. Ở ngoài đó có ngọn hải đăng, lóe lên ánh đèn rồi lại chợp tắt. Taehyung chỉ đơn thuần ngắm biển để thư giãn sau chuyến bay ngày hôm nay.
Hắn đứng tại bờ biển, lấy tấm thân hứng gió trời. Gió biển ở đây rất nhẹ, làm tâm trạng cũng trở nên thoải mái. Taehyung đứng nhìn biển, nhìn những gợn sóng nhỏ xíu tấp vào bờ. Không biết từ bao giờ, tâm tư hắn lại có thể tĩnh lặng đến như thế.
Ở trước mắt hắn, đôi khi có vài cặp tình nhân dạo bước ngang qua. Bọn họ nắm tay nhau, cùng nhau cười nói, cùng nhau bước đi. Bởi vậy, dù cảnh biển có đẹp đến đâu thì vẫn khiến hắn có cảm giác cô đơn. Mà biển càng rộng lớn thì hắn cũng tự dưng bị thu bé lại, cô độc một mình. Kể từ khi Jungkook rời đi, trong lòng Taehyung mà nói, nó chưa bao giờ được xem là đủ đầy, trọn vẹn. Trước kia, hắn biết Jungkook quan trọng với hắn, nhưng cũng không nghĩ mỗi ngày trôi qua nó lại càng sâu đậm. Bất luận là ở đâu, làm gì hay thậm chí chỉ ngồi không thì hắn cũng nghĩ về Jungkook.
Cậu chiếm hết thảy tâm tư và khối óc hắn. Cũng chiếm trọn vẹn mỗi nhịp đập khi hắn nghĩ về. Kim Taehyung thực sự nhớ ánh mắt trong veo của Jungkook, nhớ giọng nói của cậu, nhớ mùi hương từ cậu. Mỗi khắc giây nghĩ đến cậu, tim hắn sẽ không ngăn được mà thành thật. Hắn muốn ôm lấy cậu, hưởng trọn cảm giác ấm áp. Muốn được vùi đầu vào mái tóc thơm tho, rồi hôn lên trán, lên má, lên cánh môi anh đào màu hồng nhạt. Nhưng dù cho có mong muốn nhiều đến đâu đi nữa thì Jungkook vẫn không về bên hắn.
Những ngày vừa rồi, hắn âm thầm suy nghĩ, cũng âm thầm thừa nhận tình cảm của mình. Dù chỉ là bất chợt thôi nhưng hắn nhận ra hắn yêu cậu. Kim Taehyung yêu Jeon Jungkook nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.
Có cuốn sách nào đã từng viết như vậy hay chưa? Trong tình yêu, có những lúc khiến ta phải hối tiếc thật nhiều. Cũng chỉ bởi vì cái bản tính chủ quan luôn gắn mọi điều với giới hạn là mãi mãi nên chẳng bao giờ biết quý trọng những gì đang có. Để rồi buồn, để rồi nuối tiếc và để rồi nhận ra có những thứ 'bất chợt' từ bao giờ. Bất chợt đau, bất chợt nhớ, bất chợt muốn vỗ về và bất chợt muốn được yêu thương một con người suốt đời suốt kiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất