Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 67: PN1 [NamMin]: Tên chết tiệt! Sao lại thích tôi chứ?

Trước Sau
Buổi sáng đẹp trời, Jimin lại một ngày nữa thức dậy ở căn phòng xa hoa này. Taehyung kể từ lúc cầu hôn Jungkook dưới tháp Big Ben xong cũng tạm thời ở lại. Bọn họ còn dự định sẽ ở đây kết hôn rồi mới trở về Hàn Quốc. Jiyoon cùng Christian vẫn là ở nhà của cô. Nhưng mà hiện tại bọn họ đang phải thuyết phục ba mẹ của Jiyoon. A, Jiyoon dạo này sống chết cứ luôn miệng giải thích với ông bà Hwang "Ba mẹ, lần này con kết hôn thật!", khiến y mỗi lần nghĩ đến lại không nuốt nổi cơn buồn cười. Nhưng mà nói gì thì nói, bọn họ đều có đôi có cặp cả rồi. Chỉ còn có phấn đấu để ở bên nhau nữa thôi.

Nghĩ đến đó, Jimin lại không tự chủ được, ngồi trên giường lớn thở dài. Sống lưng cũng run lên một cái. Thời gian qua sống ở đây thật sự nghẹn muốn chết. Bình thường y tuy không có hay tỏ ra bên ngoài, nhưng kì thực đã chịu đả kích tâm lí lắm rồi. Sao có thể chứ? Kim Namjoon, cái tên chết tiệt đó tại sao lại đi thích y?

Jimin đau khổ rên rỉ một tiếng, lại nằm xuống giường trùm chăn che mặt. Cái lần lâu lắm rồi Namjoon nói chuyện di động với y cũng có đề cập đến. Nhưng mà y đâu có ngờ đến bây giờ hắn vẫn giữ ý nghĩ đó. Báo hại y ngày nào cũng phải ở sau lưng Jungkook cùng Taehyung lẩn trốn hắn. Vạn nhất không thể để hai người họ thấy được cảnh yếu ớt xấu hổ đó của mình.

Jimin vệ sinh cá nhân sau đó có đi ngang qua phòng của bọn Taehyung gọi hai người họ cùng xuống nhà ăn sáng. Gõ cửa gần năm phút, cửa phòng rốt cuộc cũng chịu mở. Nhưng lại là khuôn mặt đen xì lạnh băng của Taehyung khiến y một phen giật mình.

"Gõ sắp gãy cửa phòng rồi. Có việc gì lại gõ cửa sớm như vậy?"

"Hai người không xuống ăn sáng à?"

"Jungkook còn đang ngủ. Tối qua..."

"À biết rồi. Vậy thì hai người tiếp tục ngủ đi." Jimin nói xong cũng chạy mất.

Dự định xuống bếp ăn sáng một mình, nào ngờ vừa đi tới cửa bếp lại chạm mặt cái người đang đọc báo uống cà phê. Một giây trôi qua, định quay lưng đi lên phòng...

"Này!" Namjoon liếc nhìn, gọi một tiếng.

"Sao cơ?" Jimin bị phát hiện, vành tai đỏ chót tiến lại bàn ăn. Vẻ mặt tỏ ra như không có gì.

"Mau ngồi xuống ăn sáng. Giờ là mấy giờ rồi?"

Jimin không bức lại khí thế của người nọ, cũng kéo ghế ngồi xuống. Điểm tâm được người làm dọn lên. Buổi sáng tùy tiện ăn một chút cháo bí ngô.

Jimin cầm thìa, chuẩn bị vội vàng đưa một thìa cháo vào miệng. Trong đầu tràn đầy ý nghĩ mau chóng ăn để tẩu thoát. Thế nhưng thìa cháo của y nhanh chóng bị chặn lại.

"Muốn làm gì?" Jimin hốt hoảng thủ thân.

"Không sợ nóng à?"

Lúc này y mới nhìn xuống chén cháo, quả nhiên khói trắng bốc nghi ngút. Lúc này cũng đem suy nghĩ tẩu thoát của mình tém tém lại, chậm rãi ăn.

"Tôi biết rồi. Không cần quản. Nhưng dù sao cũng cảm ơn." Y nói nhưng lại không dám ngẩng đầu.

Namjoon thấy vậy cũng chỉ cười cợt một trận trong bụng. Sao có thể đáng yêu như vậy. Nhưng bất quá Jiminie vẫn còn rất không biết phép tắc. Có thể hắn sẽ chỉnh từ từ.

"Sau này gọi tôi bằng anh, xưng em. Tôi lớn hơn em. Tôi cũng gọi em bằng em rồi đấy, nghe không?"

Jimin nuốt cháo không trôi, lắp bắp.

"Sao... sao tôi lại phải nghe?!"

"Thử không nghe xem?"



Nhìn nụ cười đắc ý nhàn nhạt hả hê trên môi người nọ, Jimin không tự chủ được rùng mình. Chết tiệt! Cái chuyện tối hôm qua ngàn vạn kiếp y cũng không muốn nhớ đến. Vậy mà nó lại ở lì trong đầu y đuổi mãi không biến. Tối qua y đang ở trong phòng thay đồ ngủ thì Namjoon đột nhiên xông vào. Không biết hắn có thấy cái gì chưa? Tức chết mà.

Nhưng kì thực cũng là y bảo hắn đến phòng mình. Nguyên lai là hôm trước đi sắm đồ ở ngoài, Jimin vô tình gặp vị hiệu trưởng hôm nọ. Đáng lẽ ra đã không có chuyện gì to tát cho đến khi hiệu trưởng mở miệng gọi y là 'Kim phu nhân'! Lúc đó y mới phát giác thì ra hôm ở hội thi bơi, tên chết tiệt kia đã nói năng xằng bậy với thầy hiệu trưởng!

Jimin dù biết vậy, nhưng ở đây y lại không có quyền thế bằng người kia. Chỉ sợ hắn tức giận lại đi rêu rao khắp nơi. Đến lúc đó mới thật sự khó sống.

"Được... được rồi! Anh Namjoon."

Namjoon không nói nữa, nhếch môi hài lòng một lượt sau đó đứng dậy đi làm. Để lại mặt mũi Jimin khó nhìn đến mức muốn ụp mặt vào chén cháo cho xong. Mười một giờ sáng, Taehyung cùng Jungkook xuống nhà ăn trưa cùng Jeon YooRa, cư nhiên nghe tiếng lạch cạch từ trên cầu thang. Nhìn tới thì thấy Jimin khệ nệ vác vali đi xuống.

"Bác gái." Jimin cúi người trịnh trọng chào một câu. Jeon YooRa cũng mỉm cười đáp lại. Sau lại nhìn vali của y.

"Này, cậu lại định làm trò gì vậy?" Taehyung tỏ vẻ mặt giống như quen rồi, hỏi vọng ra từ nhà ăn.

"Ở công ty có việc gấp, tôi phải về nước." Jimin nói như thật.

"Công ty có việc gấp sao?" Jungkook ngơ ngác nhìn Taehyung. Chỉ thấy hắn nhàn nhã lấy di động ra bấm bấm.

"Để anh gọi cho anh Namjoon thử xem có việc gì gấp." Càng nói, ý cười trên mặt Taehyung càng rõ.

"Ấy đừng gọi!" Jimin hốt hoảng xua tay. Thấy một màn như vậy, Jungkook cũng đại khái hiểu ra. Lại thở dài. Kì thực hai cái người này chính là loại vấn đề gì đây chứ! Một người đuổi một người chạy, bao giờ mới xong chuyện đây. Nghĩ đến đây, Jungkook vừa thương vừa lo. Cậu biết tính của Jimin trước nay sẽ khó chấp nhận chuyện này. Cũng thương Namjoon nữa, không nghĩ tới chuyện tình cảm của anh lại rắc rối như vậy. Anh cậu trước nay vốn dĩ có rất nhiều phụ nữ theo đuổi. Nhưng khổ nỗi anh lại chỉ để một mình Jimin hyung vào mắt.

Taehyung nói vài câu, rốt cuộc việc tẩu thoát của Jimin thất bại. Y lại chán nản kéo hành lí lên lầu.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Jimin rốt cuộc ném cái ý định bỏ trốn ra sau gáy. Mỗi ngày quanh quẩn trong nhà đấu võ mắt với Kim Namjoon. Nhưng mà nghĩ lại thì hắn có bao giờ để ý đến y muốn làm loại trò mèo gì. Thật sự rất tổn thương tự trọng người ta.

Dạo gần đây, không hiểu lí do gì tối nào Namjoon cũng bưng sữa đến gõ cửa phòng y, cũng toàn để hỏi vớ vẩn mấy câu không đầu không cuối. Dần dà rồi Jimin cũng cảm thấy phiền phức. Một hôm y nổi cáu nói lớn.

"Anh sao ngày nào cũng tìm tôi để nói nhảm?"

"Sao gọi là nói nhảm? Cái này gọi là quan tâm hiểu không? Bưng sữa lên cho em uống mà bảo tôi nói nhảm."

Jimin nhìn hắn, nhất thời cãi cố.

"Ai mượn anh quan tâm tôi?!"

"Tôi thích làm thế."

"Tại sao thích làm thế?"

"Bởi vì tôi thích em."

Jimin đỏ mặt, cầm lấy cốc sữa lập tức đóng cửa phòng, ngồi sụp xuống đất. Y tự chửi thề trong lòng, quả tim khốn khiếp sao có thể đập mạnh như vậy?!

Cho đến buổi sáng hôm sau đó, ông Kim hiếm lắm mới ở nhà. Sáng sớm Kim gia đã đón một vị khách quý của ông. Người này là nữ nhân rất xinh đẹp, bề ngoài xuất chúng, lại toát ra phong thái trưởng thành tự lập vô cùng quyến rũ. Mà điểm chính ở đây, cô gái này chính là người ông muốn Namjoon kết giao. Ông thực sự lo lắng, hắn cũng nên lập gia đình để có một người chăm sóc. Cô gái lần đầu tiên gặp gỡ Namjoon đã có ấn tượng mạnh mẽ. Mà Namjoon cũng không ngay lập tức từ chối ba mình. Mặc kệ để mối quan hệ tiến triển theo ý ba. Nhưng thật ra cũng là để xem con mèo kia xù lông sẽ ra sao. Không phải là do hắn vô căn cứ ảo tưởng mà là con mèo kia thật sự xù lông!

Jungkook mỗi ngày đều kể cho hắn nghe khi hắn ra ngoài cùng nữ nhân kia thì Jiminie ở nhà đã làm ra loại sự tình cẩu huyết gì. Tối nào hắn cũng ở một góc quan sát con mèo kia lởn vởn dưới bếp vì hắn không mang sữa đến nữa. Đáng yêu thật. Có một hôm Park Jimin không biết là suy nghĩ cái gì, bạo dạn giả bệnh, khiến hắn từ cuộc hẹn với nữ nhân kia gấp gáp quay về. Cuối cùng phát hiện ra y nói dối, hắn lập tức kêu Jungkook ra ngoài, đóng cửa mang con mèo nhỏ ra xử tội.



"Tại sao giả bệnh?"

"Tôi... tôi đâu có. Tôi thật sự bệnh." Jimin vừa nói, còn cố tình ho vài tiếng ngụy trang.

Lúc này khuôn mặt Namjoon thần bí ghé sát xuống, chóp mũi cơ hồ chạm tới lông tơ trên gò má y. Ánh mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu lời nói dối kia.

"Park Jimin, em muốn làm cái quỷ gì nữa hả? Còn muốn nói dối đến bao giờ?"

"Tôi..." Jimin run cầm cập. "Tôi nói dối cái gì. Tôi thật sự bị bệnh."

"Em thích tôi."

"Không có!"

Jimin hốt hoảng phản bác. Ánh mắt có cái gì đó chấn động. Mấy ngày qua không phải là y không ý thức được bản thân đang làm cái gì. Chỉ là không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy nữ nhân kia. Mãi cho đến bây giờ hắn hỏi có phải là y thích hắn thì Jimin mới nhận ra một chút. Nhưng cũng không thừa nhận. Không lí nào y thích tên chết tiệt này được.

Ngày hôm sau nữ nhân đến nhà, nói mời tất cả bọn họ đến dự tiệc rượu ở nhà nữ nhân. Jimin lại một lần nữa vô cớ nghĩ lung tung. Cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu chịu đi chung tới đó.

"Jimin hyung, anh thật sự muốn đến bữa tiệc đó sao?" Jungkook có chút quan ngại nói thầm vào tai y.

"Sao là sao? Người ta có lòng mời thì mình phải đi thôi."

"Thật không phải là vì anh của em đó chứ?"

"Em từ khi nào biết nói nhảm vậy Kookie?!" Jimin gay gắt. "Anh chính là rất thích đi party, có biết không?"

***

Tiệc rượu tổ chức ở khoảng sân rất rộng nhà nữ nhân. Có nhạc nhẽo, có rượu, có thức ăn sang trọng, có cả hồ bơi mà Jimin vốn rất ghét. Nữ nhân này quả là người giàu có. Jimin đi cùng Jungkook với Taehyung, trước đó miệng cũng một hai nói thích party. Vậy mà lúc đến nơi, tâm tư cứ để ở đâu. Vẫn là đi tìm xem người kia cùng nữ nhân đang ở chỗ nào. Buổi tối kéo xuống rất nhanh, trong người ai bấy giờ cũng có rượu ngấm vào. Tiếng nhạc mỗi lúc một to hơn, đám người cũng bắt đầu nhảy nhót tưng bừng. Đại đa số người ở đây đều là người Anh nên tập tính cũng rất phóng khoáng. Một vài người không kiêng dè gì trực tiếp ôm hôn nhau. Taehyung cao hứng cùng với những người khác uống rất nhiều rượu, quanh đi quẩn lại, rốt cuộc không biết đã mang Jungkook đi chỗ nào 'giải rượu' rồi. Nữ nhân kia cũng là người Tây, Jimin thoáng chốc thấy nữ nhân tiến đến bám lấy lồng ngực của Namjoon, trong lòng sôi sục khẩn trương không thôi. Cho đến khi nữ nhân hư hỏng kia thực sự hôn môi hắn thì Jimin cũng không ngồi yên được nữa, chân vội vã bước tới, định trong đầu sẽ lôi người nọ ra khỏi vuốt của nữ nhân hư hỏng. Nhưng xui xẻo thay, soạt một tiếng, y bị trượt chân té xuống hồ bơi.

Trong cơn chới với gần như tuyệt vọng, suýt chút nữa chết đuối tới nơi thì có bàn tay nắm lấy cổ áo y lôi lên khỏi mặt nước. Cả người y cùng Namjoon đều ướt sũng. Namjoon đã sớm thấy biểu hiện của y, chỉ là muốn đùa giỡn với y một chút, để nữ nhân kia hôn mình. Nào ngờ tên ngốc này hậu đậu té xuống nước. Namjoon nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho Jimin, sau đó vớ lấy khăn bông trực tiếp quấn lấy y mang ra xe.

Jimin lạnh cóng, cũng vì sợ hãi mà co ro tay chân lại. Hai hàm răng run rẩy đập vào nhau. Khuôn mặt không còn chút huyết sắc đến vô cùng đáng thương. Đặt y ngồi lên ghế phía sau, Namjoon định sẽ chở y về nhà thay đồ, nhưng không nghĩ tới Jimin bám chặt lấy hắn nhất quyết không buông ra. Nhớ lại cảm giác ngộp nước giống như thuở bé, y lại không kìm được chảy nước mắt. Y thực sự rất sợ, sợ rằng không có ai cứu mình.

"Tại sao bất cẩn như vậy? Đáng lẽ em nên ngồi yên một chỗ."

"Cô ấy hôn anh." Nghe được mấy chữ nức nở này, Namjoon ôm lấy Jimin, vừa vui cũng vừa đau lòng. Biết vậy hắn sẽ không làm thế.

"Sau này anh sẽ không đến gần nữ nhân khác."

Nghe được lời này, trong tiềm thức, mèo nhỏ lại sĩ diện nổi cáu.

"Tôi không phải thích anh đâu."

"Không sao, anh thích em là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau