Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này
Chương 68: PN2: Váy cưới hay vest trắng
Hoàng hôn màu tím nhàn nhạt chậm rãi buông xuống từng vệt tối đầu tiên cho mặt đất. Dòng người hối hả quay trở về nhà. Ở bên lối vỉa hè, dưới chân những cột đèn màu đen tỏa ánh sáng vàng là hai bóng người an tĩnh đổ dọc.
Jiyoon cùng Christian vừa từ Hwang thị trở về, nét mặt cô toát đầy vẻ nặng nề mệt mỏi. Cuối ngày rồi, buổi chiều tà khiến tâm trạng người ta cũng xám xịt thê thảm. Ngày nào cũng vậy cả, Christian cùng cô đi bộ ở lối đi này. Anh cùng cô đến công ty thuyết phục ba mẹ.
"Anh này, nếu như ba mẹ em không đồng ý cho hai chúng ta thì sao? Anh có bỏ em không?"
Jiyoon vừa hỏi, vừa cúi gằm nhìn bước chân chậm chạp nặng nề của chính mình.
"Thuyết phục mãi rồi cũng sẽ được thôi. Ngày nào anh cũng sẽ đi với em." Christian mỉm cười, khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô dựa vào ngực mình. Chậm rãi mà đi tiếp.
"Ba mẹ em từ trước đến nay luôn đòi hỏi ở anh rất nhiều thứ. Hai người họ thích có con rể giàu có, thích con rể có tiền đồ, có sản nghiệp. Cũng thích có thông gia tốt. Ba em hay làm khó anh như vậy, anh có cảm thấy mệt mỏi không?"
Christian tĩnh lặng nhìn cô. Hiếm khi thấy cô có vẻ rầu rĩ tiêu cực như hiện tại. Điều đó khiến Christian thực sự rất đau lòng. Anh gắng gượng bật cười. Mong rằng cô sẽ vì vậy mà vui vẻ.
"Có gì phải mệt chứ? Em sờ xem cơ của anh rất chắc, sức rất bền. Sẽ không bao giờ mệt mỏi."
Jiyoon ngước mắt nhìn người cao lớn hơn cười tự nhiên như vậy, tâm thức cũng đột ngột thở dài.
"Anh thật là con nít mà. Như thế còn có thể cười sao? Em nói thật đó, em rất sợ ba mẹ sẽ không chấp thuận. Anh nói xem có phải em ngốc lắm không?"
"Người yêu của anh rất thông minh. Cực kì tài giỏi."
"Nhưng mà ba mẹ không tin tưởng em. Họ nói em là con nít. Còn chưa biết quyết định cái gì đúng đắn. Christian, em thực sự rất muốn ở bên cạnh anh, rất muốn họ chấp nhận chúng ta."
Jiyoon cúi xuống, mái tóc dài che khuất hốc mắt phiếm hồng. Cô đột nhiên dừng lại, đôi chân như là không thể đi được nữa.
Anh đau lòng nhìn người phía trước, phát hiện bàn tay kia siết chặt lấy bàn tay mình, run rẩy đáng thương. Anh không thể nhìn thấy người phía trước khóc được. Anh sẽ đau chết mất.
Christian ôm Jiyoon vào lồng ngực, dịu dàng vuốt vuốt lưng dỗ dành.
"Anh sẽ rất giận bản thân nếu như khiến em khóc. Em phải tin ở anh, anh nhất định sẽ khiến ba mẹ em hài lòng. Anh sẽ giàu có, sẽ có sản nghiệp, sẽ có gia cảnh thật tốt. Phải tin anh."
Jiyoon rốt cuộc lau sạch nước mắt lên ngực áo người yêu. Quyết định không rơi nước mắt nữa. Cô thực sự không muốn khiến anh phải đau lòng vì mình. Vòng tay cô khẽ nắm lấy vạt áo Christian, chóp mũi cọ cọ lên hương thơm dễ chịu của vải vóc. Jiyoon bĩu môi luyến tiếc.
"Ước gì ba mẹ có thể nhìn thấy anh chu đáo vì em nhiều như thế nào."
Lúc này, Christian cũng khẽ bật cười.
"Anh cũng muốn ước, ước gì hai bác có thể biết được anh yêu con gái của họ ra sao."
"Anh yêu em không?" Jiyoon ngẩng đầu nhìn anh. Lập tức bị người đối diện trợn mắt điểm một phát vào trán.
"Lại hỏi ngốc rồi. Anh vừa nói đấy thôi."
"Nhưng em muốn nghe lại."
Christian cự tuyệt.
"Không. Quân tử thì không lặp lại lời đã nói."
"Ai cho anh là quân tử? Quân tử là cái gì? Anh là Chít Chít của em." Jiyoon giận dỗi vô lực nhéo vào cánh tay anh một phát.
"Thôi được rồi. Anh yêu em, được chưa?!"
Jiyoon mỉm cười thật rạng rỡ. Vui vẻ trèo lên lưng anh.
"Cõng em về nha Chít Chít!"
"Được rồi!"
Dọc đường đi, Jiyoon không ngừng ở bên tai anh nói hết chuyện này đến chuyện khác. Hỏi anh tại sao hồi đó thích mình. Hỏi anh ngày đó không có mình bên cạnh có đi mê đắm cô gái nào khác hay không. Rất nhiều điều và những câu trả lời của anh khiến cô thực sự vui vẻ. Ở bên Christian khiến cô nhẹ nhõm lắm. Anh sẵn sàng trở thành một đứa con nít để cô cười, sẵn sàng tỏ ra ngốc nghếch hơn để cô có được cảm giác chiến thắng, cũng sẵn sàng lắng nghe và trả lời mọi câu hỏi, mọi yêu cầu. Nhịp tim thật bình ổn. Bình ổn như màu ráng chiều hoàng hôn áp lên quang cảnh của phố xá, bình ổn như cảm giác có người yêu thương bên cạnh. Bình ổn như tấm lưng phía trước.
***
Mấy tuần sau đó, mọi việc bình thường diễn ra. Nhưng mà cũng phải kể đến tiến triển nhiều hơn trước. Namjoon cùng Jimin dạo này khá hòa thuận, không có hay tranh cãi. Jimin đặc biệt ngoan ngõan, nhu thuận hơn trước. Bớt nóng nảy, bớt cứng đầu, cũng bớt nói dối đi nhiều rồi. Dám thừa nhận bản thân cũng có tình cảm với người kia. Nhưng bất quá chỉ là chưa dám thể hiện ra bên ngoài.
Jiyoon với Christian trước mắt đã thuyết phục được bà Hwang. Có thể nói đã nắm được năm mươi phần trăm chiến thắng. Chỉ còn mỗi mình ông Hwang. Nhưng bất quá chỉ cần chờ đến lúc Christian thi xong thế vận hội ở Bắc Mỹ thì của cải vật chất cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó Jiyoon nhất định đem mấy tấm huy chương danh giá của anh đến cho ba cô tâm phục khẩu phục.
Lại nói đến việc chính, việc tiến triển nhiều nhất gần đây chính là việc của Taehyung cùng Jungkook. Bọn họ chính là đang trong quá trình chuẩn bị cho hôn lễ rồi. Nói nhanh cũng có nhanh. Nhưng cứ thử nhìn lại quá khứ mà xem, bọn họ chờ đợi nhau 6 năm rồi. Bây giờ kết hôn, coi như viên mãn.
Buổi sáng cả hai ở nhà ăn sáng cùng mẹ với dượng, sau đó Taehyung lái xe đưa Jungkook ra ngoài làm vài việc chuẩn bị cho hôn lễ. Đầu tiên đi chọn mẫu thiệp mời. Không mất quá nhiều thời gian, Taehyung để Jungkook tự ý chọn lựa cái mà cậu thích. Sau đó cả hai đến một tiệm âu phục cưới nổi tiếng mà dượng đã nói từ sớm. Người chủ ở đây là con trai của một đối tác lâu năm ở Kim thị, tư cách rất tốt, hơn nữa còn rất tài năng. Nói đến cửa tiệm này thì chính là cửa tiệm xa xỉ bậc nhất phố Stonegate rồi.
Trong lúc ngồi chờ chủ tiệm đến, Jungkook có hơi mơ hồ nhìn bốn phía trắng tinh xung quanh cùng những bộ váy cưới đính đá lấp lánh. Nhưng mà cậu cũng không khỏi lo lắng. Thực ra cậu chưa bao giờ nhìn thấy một hôn lễ đồng giới nào cả. Jungkook thoáng nghĩ, có phải hay không cậu sẽ phải mặc váy cưới? Dù đây là hôn lễ của anh và cậu, sự kiện đáng ghi nhớ như vậy, nếu thật sự phải mặc váy cưới cậu cũng tình nguyện. Nhưng lại nghĩ đến bản thân là con trai, căn bản không có 'đầy đặn', mặc váy cưới sẽ không xinh đẹp như nữ nhân thực sự. Cậu sợ Taehyung không yêu thích.
"Suy nghĩ gì vậy?" Taehyung đột nhiên choàng vai cậu.
Jungkook khó giấu nổi nét mặt âu lo của mình. Vẫn là nghĩ nên chia sẻ cho hắn nghe. Âm giọng nhỏ xíu như muỗi kêu loáng thoáng bên tai hắn.
"Tae, lễ kết hôn của bọn mình, có phải là em sẽ mặc váy cô dâu không?"
Taehyung nhìn đôi con ngươi hoảng hốt của Jungkook. Nhất thời nhịn cười. Sao cậu có thể ngây ngốc mà hỏi như thế chứ? Nhưng bất quá vẻ mặt này hiếm khi mới có một lần, hay là hắn chọc ghẹo cậu một chút vậy...
"Tất nhiên mặc váy cưới rồi. Em không thích sao?"
Jungkook sợ hắn mất hứng nên lắc đầu.
"Không có."
Ngay sau đó chủ cửa tiệm cũng tới. Người này còn rất trẻ, khoảng độ tuổi của Taehyung. Tác phong làm việc linh hoạt, có hướng đến bọn họ chào hỏi mấy lời, sau đó đi đến chiếc tủ lấy ra âu phục đã chuẩn bị sẵn từ trước cho cả hai. Trước hết người đó mang âu phục cho Taehyung vào phòng thử đồ trước. Sau khi Taehyung đi khỏi mới chọn xong một bộ âu phục đưa cho Jungkook.
Cậu nhìn bộ vest màu trắng trên tay, nhất thời có hơi bất ngờ tròn mắt.
"Cái này..."
"Hả, sao vậy? Có điểm nào cậu không vừa lòng sao?"
Jungkook lắc đầu, ngây ngốc hỏi.
"Tôi không phải mặc váy cưới sao?"
Người đó dựa người vào cánh cửa tủ, một tia hứng thú lóe lên nhìn Jungkook.
"Cậu thích mặc váy cưới à?"
"Không không. Chẳng qua Taehyung nói tôi phải mặc váy cưới."
Người đó thản nhiên cười ha hả. Vỗ vai Jungkook.
"Cậu bị chồng tương lai lừa rồi. Mau chóng thay đồ đi."
Lúc thay xong âu phục, Jungkook nhìn chính mình trong gương, cũng khẽ thở phào một hơi. Có hơi oán trách nghĩ tới Taehyung. Cái gì chứ? Dám lừa cậu!
"Kookie à, thay đồ xong chưa?" Ở bên kia cánh cửa phòng thay đồ, âm giọng trầm thấp của hắn cất lên. Jungkook chỉnh chỉnh lại tóc mình, thắt lại caravat rồi hé cửa rón rén bước ra.
Taehyung trong đáy mắt đột ngột phẳng lặng, loại cảm xúc này tựa hồ như có vật gì đó ở trước mắt thôi miên khiến hắn không tỉnh táo được. Mí mắt một lần cũng không chớp. Lúc trước đi thử đồ cưới với Jiyoon, nhìn thấy bộ vest trắng, hắn cũng đã thử tưởng tượng ra khung cảnh Jungkook mặc vào. Nhưng chỉ là không nghĩ đến người thật việc thật lại có hại cho sức khỏe như vậy. Hắn căn bản không có thở. Mọi thứ xung quanh cũng yên ắng.
Vóc người Jungkook nhỏ hơn hắn, vai nhỏ, eo nhỏ, cả cần cổ cao trắng muốt phơi bày trên bộ âu phục tinh tế màu trắng. Tất cả những điểm ấy khiến Taehyung bối rối. Phải, chính là bối rối. Hắn thực sự không nghĩ Jungkook mặc vest đẹp đến vậy. Hơn nữa đó là bộ vest màu trắng, từng đường may đều ôm lấy cơ thể của cậu, tỏa ra không phải là khí thế ngời ngời như đàn ông bình thường, mà đó chính là sự trong veo đến mỏng manh. Bộ dạng đó buộc hắn phải che chở cho cậu cả đời, không có cơ hội rời xa.
"Anh thấy thế nào?" Giọng nói Jungkook cất lên kéo tâm tư hắn từ chín tầng mây rơi xuống. Không hiểu tại sao nhưng trong cơ thể hắn mơ hồ phấn chấn. Giống như lão ngư ông bắt được con cá vàng và hắn thì lại có một cực phẩm như cậu.
Taehyung có hơi nhìn xung quanh, sau đó an tâm kéo tay người nhỏ lại cùng cậu hôn môi. Cảm giác này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy! Hắn ôm mặt cậu, nâng niu hôn hôn lên cái trán nhẵn bóng, lại vừa mê đắm nói.
"Jungkookie xinh chết anh rồi!"
Jungkook không ngượng ngùng trước lời nói đó, ngược lại lại tỏ ra vẻ ngoài nhăn nhó hờn dỗi.
"Anh gạt em! Đây đâu phải váy cưới."
"Anh biết rồi, bà xã đừng giận. Bà xã mặc vest rất đẹp, rất hợp, cho nên không nên làm mặt xấu."
"Đẹp thật không?" Jungkook có chút lung lay, cười cười nhìn tấm gương gần đó soi lại chính mình lần nữa.
"Thật mà. Trong mắt ông xã, kể cả khi bà xã không mặc gì cũng là cực phẩm."
Jiyoon cùng Christian vừa từ Hwang thị trở về, nét mặt cô toát đầy vẻ nặng nề mệt mỏi. Cuối ngày rồi, buổi chiều tà khiến tâm trạng người ta cũng xám xịt thê thảm. Ngày nào cũng vậy cả, Christian cùng cô đi bộ ở lối đi này. Anh cùng cô đến công ty thuyết phục ba mẹ.
"Anh này, nếu như ba mẹ em không đồng ý cho hai chúng ta thì sao? Anh có bỏ em không?"
Jiyoon vừa hỏi, vừa cúi gằm nhìn bước chân chậm chạp nặng nề của chính mình.
"Thuyết phục mãi rồi cũng sẽ được thôi. Ngày nào anh cũng sẽ đi với em." Christian mỉm cười, khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô dựa vào ngực mình. Chậm rãi mà đi tiếp.
"Ba mẹ em từ trước đến nay luôn đòi hỏi ở anh rất nhiều thứ. Hai người họ thích có con rể giàu có, thích con rể có tiền đồ, có sản nghiệp. Cũng thích có thông gia tốt. Ba em hay làm khó anh như vậy, anh có cảm thấy mệt mỏi không?"
Christian tĩnh lặng nhìn cô. Hiếm khi thấy cô có vẻ rầu rĩ tiêu cực như hiện tại. Điều đó khiến Christian thực sự rất đau lòng. Anh gắng gượng bật cười. Mong rằng cô sẽ vì vậy mà vui vẻ.
"Có gì phải mệt chứ? Em sờ xem cơ của anh rất chắc, sức rất bền. Sẽ không bao giờ mệt mỏi."
Jiyoon ngước mắt nhìn người cao lớn hơn cười tự nhiên như vậy, tâm thức cũng đột ngột thở dài.
"Anh thật là con nít mà. Như thế còn có thể cười sao? Em nói thật đó, em rất sợ ba mẹ sẽ không chấp thuận. Anh nói xem có phải em ngốc lắm không?"
"Người yêu của anh rất thông minh. Cực kì tài giỏi."
"Nhưng mà ba mẹ không tin tưởng em. Họ nói em là con nít. Còn chưa biết quyết định cái gì đúng đắn. Christian, em thực sự rất muốn ở bên cạnh anh, rất muốn họ chấp nhận chúng ta."
Jiyoon cúi xuống, mái tóc dài che khuất hốc mắt phiếm hồng. Cô đột nhiên dừng lại, đôi chân như là không thể đi được nữa.
Anh đau lòng nhìn người phía trước, phát hiện bàn tay kia siết chặt lấy bàn tay mình, run rẩy đáng thương. Anh không thể nhìn thấy người phía trước khóc được. Anh sẽ đau chết mất.
Christian ôm Jiyoon vào lồng ngực, dịu dàng vuốt vuốt lưng dỗ dành.
"Anh sẽ rất giận bản thân nếu như khiến em khóc. Em phải tin ở anh, anh nhất định sẽ khiến ba mẹ em hài lòng. Anh sẽ giàu có, sẽ có sản nghiệp, sẽ có gia cảnh thật tốt. Phải tin anh."
Jiyoon rốt cuộc lau sạch nước mắt lên ngực áo người yêu. Quyết định không rơi nước mắt nữa. Cô thực sự không muốn khiến anh phải đau lòng vì mình. Vòng tay cô khẽ nắm lấy vạt áo Christian, chóp mũi cọ cọ lên hương thơm dễ chịu của vải vóc. Jiyoon bĩu môi luyến tiếc.
"Ước gì ba mẹ có thể nhìn thấy anh chu đáo vì em nhiều như thế nào."
Lúc này, Christian cũng khẽ bật cười.
"Anh cũng muốn ước, ước gì hai bác có thể biết được anh yêu con gái của họ ra sao."
"Anh yêu em không?" Jiyoon ngẩng đầu nhìn anh. Lập tức bị người đối diện trợn mắt điểm một phát vào trán.
"Lại hỏi ngốc rồi. Anh vừa nói đấy thôi."
"Nhưng em muốn nghe lại."
Christian cự tuyệt.
"Không. Quân tử thì không lặp lại lời đã nói."
"Ai cho anh là quân tử? Quân tử là cái gì? Anh là Chít Chít của em." Jiyoon giận dỗi vô lực nhéo vào cánh tay anh một phát.
"Thôi được rồi. Anh yêu em, được chưa?!"
Jiyoon mỉm cười thật rạng rỡ. Vui vẻ trèo lên lưng anh.
"Cõng em về nha Chít Chít!"
"Được rồi!"
Dọc đường đi, Jiyoon không ngừng ở bên tai anh nói hết chuyện này đến chuyện khác. Hỏi anh tại sao hồi đó thích mình. Hỏi anh ngày đó không có mình bên cạnh có đi mê đắm cô gái nào khác hay không. Rất nhiều điều và những câu trả lời của anh khiến cô thực sự vui vẻ. Ở bên Christian khiến cô nhẹ nhõm lắm. Anh sẵn sàng trở thành một đứa con nít để cô cười, sẵn sàng tỏ ra ngốc nghếch hơn để cô có được cảm giác chiến thắng, cũng sẵn sàng lắng nghe và trả lời mọi câu hỏi, mọi yêu cầu. Nhịp tim thật bình ổn. Bình ổn như màu ráng chiều hoàng hôn áp lên quang cảnh của phố xá, bình ổn như cảm giác có người yêu thương bên cạnh. Bình ổn như tấm lưng phía trước.
***
Mấy tuần sau đó, mọi việc bình thường diễn ra. Nhưng mà cũng phải kể đến tiến triển nhiều hơn trước. Namjoon cùng Jimin dạo này khá hòa thuận, không có hay tranh cãi. Jimin đặc biệt ngoan ngõan, nhu thuận hơn trước. Bớt nóng nảy, bớt cứng đầu, cũng bớt nói dối đi nhiều rồi. Dám thừa nhận bản thân cũng có tình cảm với người kia. Nhưng bất quá chỉ là chưa dám thể hiện ra bên ngoài.
Jiyoon với Christian trước mắt đã thuyết phục được bà Hwang. Có thể nói đã nắm được năm mươi phần trăm chiến thắng. Chỉ còn mỗi mình ông Hwang. Nhưng bất quá chỉ cần chờ đến lúc Christian thi xong thế vận hội ở Bắc Mỹ thì của cải vật chất cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó Jiyoon nhất định đem mấy tấm huy chương danh giá của anh đến cho ba cô tâm phục khẩu phục.
Lại nói đến việc chính, việc tiến triển nhiều nhất gần đây chính là việc của Taehyung cùng Jungkook. Bọn họ chính là đang trong quá trình chuẩn bị cho hôn lễ rồi. Nói nhanh cũng có nhanh. Nhưng cứ thử nhìn lại quá khứ mà xem, bọn họ chờ đợi nhau 6 năm rồi. Bây giờ kết hôn, coi như viên mãn.
Buổi sáng cả hai ở nhà ăn sáng cùng mẹ với dượng, sau đó Taehyung lái xe đưa Jungkook ra ngoài làm vài việc chuẩn bị cho hôn lễ. Đầu tiên đi chọn mẫu thiệp mời. Không mất quá nhiều thời gian, Taehyung để Jungkook tự ý chọn lựa cái mà cậu thích. Sau đó cả hai đến một tiệm âu phục cưới nổi tiếng mà dượng đã nói từ sớm. Người chủ ở đây là con trai của một đối tác lâu năm ở Kim thị, tư cách rất tốt, hơn nữa còn rất tài năng. Nói đến cửa tiệm này thì chính là cửa tiệm xa xỉ bậc nhất phố Stonegate rồi.
Trong lúc ngồi chờ chủ tiệm đến, Jungkook có hơi mơ hồ nhìn bốn phía trắng tinh xung quanh cùng những bộ váy cưới đính đá lấp lánh. Nhưng mà cậu cũng không khỏi lo lắng. Thực ra cậu chưa bao giờ nhìn thấy một hôn lễ đồng giới nào cả. Jungkook thoáng nghĩ, có phải hay không cậu sẽ phải mặc váy cưới? Dù đây là hôn lễ của anh và cậu, sự kiện đáng ghi nhớ như vậy, nếu thật sự phải mặc váy cưới cậu cũng tình nguyện. Nhưng lại nghĩ đến bản thân là con trai, căn bản không có 'đầy đặn', mặc váy cưới sẽ không xinh đẹp như nữ nhân thực sự. Cậu sợ Taehyung không yêu thích.
"Suy nghĩ gì vậy?" Taehyung đột nhiên choàng vai cậu.
Jungkook khó giấu nổi nét mặt âu lo của mình. Vẫn là nghĩ nên chia sẻ cho hắn nghe. Âm giọng nhỏ xíu như muỗi kêu loáng thoáng bên tai hắn.
"Tae, lễ kết hôn của bọn mình, có phải là em sẽ mặc váy cô dâu không?"
Taehyung nhìn đôi con ngươi hoảng hốt của Jungkook. Nhất thời nhịn cười. Sao cậu có thể ngây ngốc mà hỏi như thế chứ? Nhưng bất quá vẻ mặt này hiếm khi mới có một lần, hay là hắn chọc ghẹo cậu một chút vậy...
"Tất nhiên mặc váy cưới rồi. Em không thích sao?"
Jungkook sợ hắn mất hứng nên lắc đầu.
"Không có."
Ngay sau đó chủ cửa tiệm cũng tới. Người này còn rất trẻ, khoảng độ tuổi của Taehyung. Tác phong làm việc linh hoạt, có hướng đến bọn họ chào hỏi mấy lời, sau đó đi đến chiếc tủ lấy ra âu phục đã chuẩn bị sẵn từ trước cho cả hai. Trước hết người đó mang âu phục cho Taehyung vào phòng thử đồ trước. Sau khi Taehyung đi khỏi mới chọn xong một bộ âu phục đưa cho Jungkook.
Cậu nhìn bộ vest màu trắng trên tay, nhất thời có hơi bất ngờ tròn mắt.
"Cái này..."
"Hả, sao vậy? Có điểm nào cậu không vừa lòng sao?"
Jungkook lắc đầu, ngây ngốc hỏi.
"Tôi không phải mặc váy cưới sao?"
Người đó dựa người vào cánh cửa tủ, một tia hứng thú lóe lên nhìn Jungkook.
"Cậu thích mặc váy cưới à?"
"Không không. Chẳng qua Taehyung nói tôi phải mặc váy cưới."
Người đó thản nhiên cười ha hả. Vỗ vai Jungkook.
"Cậu bị chồng tương lai lừa rồi. Mau chóng thay đồ đi."
Lúc thay xong âu phục, Jungkook nhìn chính mình trong gương, cũng khẽ thở phào một hơi. Có hơi oán trách nghĩ tới Taehyung. Cái gì chứ? Dám lừa cậu!
"Kookie à, thay đồ xong chưa?" Ở bên kia cánh cửa phòng thay đồ, âm giọng trầm thấp của hắn cất lên. Jungkook chỉnh chỉnh lại tóc mình, thắt lại caravat rồi hé cửa rón rén bước ra.
Taehyung trong đáy mắt đột ngột phẳng lặng, loại cảm xúc này tựa hồ như có vật gì đó ở trước mắt thôi miên khiến hắn không tỉnh táo được. Mí mắt một lần cũng không chớp. Lúc trước đi thử đồ cưới với Jiyoon, nhìn thấy bộ vest trắng, hắn cũng đã thử tưởng tượng ra khung cảnh Jungkook mặc vào. Nhưng chỉ là không nghĩ đến người thật việc thật lại có hại cho sức khỏe như vậy. Hắn căn bản không có thở. Mọi thứ xung quanh cũng yên ắng.
Vóc người Jungkook nhỏ hơn hắn, vai nhỏ, eo nhỏ, cả cần cổ cao trắng muốt phơi bày trên bộ âu phục tinh tế màu trắng. Tất cả những điểm ấy khiến Taehyung bối rối. Phải, chính là bối rối. Hắn thực sự không nghĩ Jungkook mặc vest đẹp đến vậy. Hơn nữa đó là bộ vest màu trắng, từng đường may đều ôm lấy cơ thể của cậu, tỏa ra không phải là khí thế ngời ngời như đàn ông bình thường, mà đó chính là sự trong veo đến mỏng manh. Bộ dạng đó buộc hắn phải che chở cho cậu cả đời, không có cơ hội rời xa.
"Anh thấy thế nào?" Giọng nói Jungkook cất lên kéo tâm tư hắn từ chín tầng mây rơi xuống. Không hiểu tại sao nhưng trong cơ thể hắn mơ hồ phấn chấn. Giống như lão ngư ông bắt được con cá vàng và hắn thì lại có một cực phẩm như cậu.
Taehyung có hơi nhìn xung quanh, sau đó an tâm kéo tay người nhỏ lại cùng cậu hôn môi. Cảm giác này, sao lại có thể tuyệt vời như vậy! Hắn ôm mặt cậu, nâng niu hôn hôn lên cái trán nhẵn bóng, lại vừa mê đắm nói.
"Jungkookie xinh chết anh rồi!"
Jungkook không ngượng ngùng trước lời nói đó, ngược lại lại tỏ ra vẻ ngoài nhăn nhó hờn dỗi.
"Anh gạt em! Đây đâu phải váy cưới."
"Anh biết rồi, bà xã đừng giận. Bà xã mặc vest rất đẹp, rất hợp, cho nên không nên làm mặt xấu."
"Đẹp thật không?" Jungkook có chút lung lay, cười cười nhìn tấm gương gần đó soi lại chính mình lần nữa.
"Thật mà. Trong mắt ông xã, kể cả khi bà xã không mặc gì cũng là cực phẩm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất