Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 7: Bảng thống kê bị hỏng

Trước Sau
Công việc mới đó mà tăng lên trông thấy. Park Jimin hiện tại đang ở nước ngoài giải quyết một số vấn đề phát sinh ở đó. Kim Taehyung ở đây bận bịu cũng không thua kém. Trưa ngày mai phải hoàn tất bản kế hoạch giao lại cho bên đối tác xem trước. Dự án lần này là dự án đầu tiên mà hắn trực tiếp đảm nhiệm từ khi được nhận chức trưởng phòng nên bắt buộc cần phải được hoàn thành một cách xuất sắc nhất. Dự án này không chỉ có lợi cho ban, mà còn là nguồn lợi không ít đối với công ty lẫn danh dự về thực lực của hắn. Bằng mọi giá, dự án này sẽ phải thành công.

Hôm nay nhân viên trong ban đều phải nộp lại các bảng số liệu đã được hắn giao phó, trước tiên phải duyệt lại tất cả các thông tin liên quan, hạn chế các rủi ro có thể xảy ra trong cuộc họp.

"Trưởng phòng Kim, đây là bảng thống kê số liệu lợi nhuận trong nước của công ty chúng ta."

Taehyung lật lật giấy tờ, nét mặt thập phần tập trung.

"Vậy còn số liệu doanh thu ở nước ngoài?"

"Cái này, thật ra vẫn còn thiếu tổng kết doanh thu của năm chi nhánh ở Mỹ. Các chi nhánh đó hiện tại đang gặp trục trặc nên vẫn chưa thể gửi báo cáo về cho chúng ta."

Taehyung thở ra một hơi mang nét nghiền ngẫm. Sau đó gật đầu cho nhân viên rời đi. Tiếp theo như nhớ ra điều gì có lợi cho mình, hắn vội vàng mở di động lên gọi đi.

"Gọi tôi có việc gì không?" Giọng ai đó ở đầu dây bên kia có vẻ ngái ngủ.

"Park Jimin, có phải cậu được phân công chính xử lí công việc của năm chi nhánh ở California và Texas không?"

"Ừ." Nói đoạn đầu dây bên kia lại ngáp dài. "Tôi sắp mệt chết rồi đây!"

"Này, có thể gửi gấp cho tôi bảng thống kê doanh thu không? Trưa mai là đến hạn nộp bản thảo dự án rồi."

Jimin nghe đến đây dường như cũng tỉnh táo lên hẳn.

"Thống kê doanh thu sao?" Jimin có chút chần chừ. "Hiện tại chắc là không thể cho ra số liệu chính xác trăm phần trăm được. Nhưng nếu cậu cần gấp, để tôi cố tìm hiểu xem sao. Chậm nhất sáng mai nhân viên tôi mang đến cho cậu."

"Được." Taehyung thở phào nhẹ nhõm. "Này là công của cậu rồi. Khi nào về nước để tôi đãi cậu một bữa."

"Ok. Không thành vấn đề!"

Công việc cả tuần nay của hắn đều là chuẩn bị cho dự án lần này. Thời gian càng rút ngắn, áp lực đè nén càng nhiều. Đôi khi mải mê làm việc quá, hắn cũng không hay biết bản thân đã bỏ qua luôn cả bữa trưa. Mỗi chiều cứ đến khi Jungkook ôm mấy chồng giấy lộn đi đến máy cắt rè rè, hắn mới phát hiện ra đã là giờ tan làm mất rồi. Lúc đó hắn mới khẽ nới lỏng cà vạt, tranh thủ nhắm mắt thư giãn chốc lát.

"Trưởng phòng Kim..." Jungkook gượng gạo lên tiếng. Cậu chỉ là vừa mới tập thích nghi với cách xưng hô mới mẻ, xa lạ này mà thôi.

Mắt hắn nhắm nghiền mệt mỏi, chỉ nghe được tiếng Jungkook gọi khẽ. Cũng có chút lạ lẫm vì lần đầu tiên nghe người nọ gọi một tiếng trưởng phòng.

"Chuyện gì?"



"Ngài có cần tôi đi mua chút gì đó ăn nhẹ không? Hình như từ trưa ngài vẫn chưa ăn gì cả."

Jungkook nói chỉ là 'hình như' thôi nhưng thực chất cậu đã đi tới đi lui đến trước cửa phòng này rất nhiều lần rồi. Lần nào cũng thấy hắn chăm chăm vào công việc. Dường như là chẳng có dấu hiệu sẽ dừng lại. Đối với một người nhạy cảm như cậu, cậu sẽ thấy xót lắm nếu như Taehyung tỏ ra mệt mỏi. Và cũng bởi vì hắn chính là người trong lòng cậu bấy lâu nay.

Taehyung có suy nghĩ một chút, nhưng rồi vẫn cự tuyệt.

"Thôi không cần. Cậu lo làm việc của cậu đi."

Nói rồi hắn lại tiếp tục vùi đầu vào núi công việc trước mắt. Mấy ngày qua do áp lực công việc vô số nên khiến hắn đôi lúc trở nên thật giống như máy điều hòa lúc nóng lúc lạnh, nói chung vẫn rất khó chịu trong người nên những lúc không cần thiết cũng chỉ muốn ở một mình.

"Nhưng như vậy sẽ kiệt sức..." Cậu e dè.

"Tôi đã bảo là lo việc của cậu đi mà!" Hắn quát lên một câu, ánh mắt gay gắt trừng lên khiến Jungkook sợ hãi liền nhanh chóng ra ngoài. Có vẻ hắn không cần đến cậu và chẳng bao giờ cần đến cậu cả. Jungkook buồn rầu nhấn nút đi vào thang máy.

Tối đến, vì cậu qua đêm tại công ty nên lại có cơ hội đi kiểm tra lại ban phát triển sản phẩm một chút. Taehyung đã dặn phải chắc chắn mọi thứ đều sạch sẽ tươm tất khi ngày làm việc mới đến. Thế nên vừa nãy hình như cậu chưa có dọn dẹp chỗ làm việc của Taehyung. Nghĩ thầm chắc giờ này hắn cũng đã tan làm rồi.

Thang máy lên đến lầu 6 mới đinh một tiếng mở ra, lúc đó liền gặp ngay nhân viên của công ty. Nhưng hình như là ở ban khác. Jungkook chưa gặp qua bao giờ.

"Ồ, muộn thế này rồi cậu vẫn còn làm việc sao?" Người đó gặp Jungkook mới giật mình cười xuề xòa.

"Tôi là nhân viên ban phát triển. Cậu đến đây có việc gì?"

"Tôi ở ban nhân sự nhưng mà có chút giấy tờ được trưởng phòng Park giao phó mang tới cho trưởng phòng Kim."

Jungkook an tâm gật đầu một lượt, sau đó từ biệt người nhân viên kia tiếp tục đi làm công việc của mình. Chạm vào tay nắm cửa có chút lạnh, cậu khẽ mở cửa phòng trưởng phòng, thật là đã không còn ai ở bên trong, lúc này Jungkook mới nhẹ nhõm đi vào. Căn phòng này còn lưu giữ lại chút mùi hương từ hắn nên khiến Jungkook thực sự rất thoải mái. Một lần bước vào là thêm một lần rung động.

Nhìn đến bàn làm việc mà thường ngày Taehyung vẫn hay dùng, Jungkook chợt mỉm cười. Taehyung của cậu vẫn vậy, vẫn là một người rất ngăn nắp và sạch sẽ. Mọi điều thuộc về hắn đều trở nên thật hoàn mĩ. Jungkook yêu hắn và yêu bất kì điều gì thuộc về hắn. Kể cả có là giấy vụn hắn bỏ đi cậu cũng sẽ cầm chúng một cách trân trọng. Cậu yêu Taehyung quá lâu và tình yêu đó cứ theo thời gian mà lớn dần. Ngày càng mãnh liệt và sâu đậm. Thế nhưng lúc trước bỏ qua cơ hội nên lúc này cũng chỉ còn cách tìm thêm một cơ hội nữa dù chỉ là nhỏ nhoi thôi.

Cẩn thận lấy đi giấy thừa ở góc bàn phía bên phải, nơi mà mọi hôm hắn vẫn dặn cậu lấy giấy thừa ở đó đi đến máy cắt. Cho từng tờ giấy một vào máy, vài tờ có những dòng chữ hắn viết vội, rồi gạch đi rồi lại viết tiếp. Nét chữ mà Jungkook vẫn nhớ lắm. Nét chữ mà khi trước hắn hay giảng bài cho cậu. Hắn giảng bài cho một đứa ngốc nghếch nghe và rồi hắn lại yêu thương bẹo má khi mà đứa ngốc ấy vẫn chưa thể hiểu được. Jungkook bất giác bật cười, không phải là cậu không hiểu, chỉ là cậu thích bộ dạng ôn tồn giảng bài của hắn khi ấy quá nên chẳng nỡ hiểu bài đâu.

Vừa làm việc vừa nhoẻn miệng cười một nụ cười vui vẻ, giấy thừa trên tay cũng đã giải quyết xong cả, Jungkook cuối cùng cũng chịu lưu luyến rời khỏi căn phòng đó.

Cậu đứng chờ thang máy từ lầu 1 đi lên. Có chút lâu la. Nhưng khi cửa thang máy vừa mở ra, Taehyung xuất hiện trước mắt cậu như một giấc mơ vậy. Chỉ là vừa nghĩ đến quá khứ đẹp đẽ về hắn nên đối với hiện tại, hình ảnh của hắn trở nên thật mông lung ảo diệu.

"Vẫn ở đây sao?" Taehyung có chút bất ngờ. "Có thấy ai đến đưa giấy tờ cho tôi không?"



Vừa hỏi hắn vừa đi đến phòng làm việc của mình. Jungkook cũng quay lại đi theo ở phía sau.

"Có. Vừa rồi có nhân viên ban nhân sự đến."

Taehyung chỉ ừ một tiếng trong cổ họng rồi trực tiếp đi đến bàn làm việc kiểm tra. Jungkook đứng bên cạnh, đưa mắt khẽ dõi theo từng hành động của người đối diện.

Taehyung tìm mãi không thấy bảng thống kê như Jimin nói ở đâu. Ánh mắt vội vã nhìn đến Jungkook.

"Tại sao không thấy đâu?"

"Không thấy? Gì ạ?" Cậu không biết, ngây ngô hỏi lại.

"Tờ giấy số liệu? Nó ở đâu rồi?" Lần này hắn lại nhấn giọng nghiêm trọng hơn một chút. Vẻ mặt mệt mỏi trở nên gấp gáp.

"Tôi... tôi không biết." Jungkook lắc đầu. Cậu thật là không biết mà. Tờ giấy đó, cậu chưa hề thấy qua.

Cảm thấy được sức nóng tỏa ra từ Taehyung, cậu sợ hãi lùi lại mấy bước. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tức giận. Cứ như thể sẽ nuốt chửng cậu hoặc giết chết cậu một khi cậu giữ tờ giấy đó.

Hắn hằn học tiến tới, đẩy cậu sang một bên đi lại chiếc máy cắt giấy. Ánh nhìn như là đã nghĩ ngợi ra điều gì đó.

Mạnh bạo kéo chiếc thùng đựng giấy đã cắt ở bên trong ra, hắn dùng chút bình tĩnh còn sót lại cuối cùng phân tích những mảnh chữ đã bị cắt nhỏ. Và rồi trong cái đống giấy hỗn tạp ấy, hắn đã thấy gì? Là tỉ lệ phần trăm, là ô vạch bảng thống kê và có cả nét chữ kí của Park Jimin.

Nghiến chặt răng vứt đống giấy vụn ấy xuống sàn. Bên ngoài là khung cảnh của mười giờ đêm nhưng dẫu sao vẫn chẳng lạnh lẽo bằng ở trong phòng lúc này.

Khuôn mặt mệt mỏi của hắn tối lại. Từng đợt thở ra ngày càng trở nên khó nhọc hơn. Jungkook sợ hãi đến nỗi ánh mắt trong veo chợt ngập nước nhưng cậu vẫn chẳng hiểu bản thân đã làm cái gì sai.

"Nghỉ việc đi!" Giọng hắn gằn lên từng chữ khó nhằn.

"Tae... Taehyung..."

Jungkook vội vã kêu lên. Không thể! Cậu đã làm gì sai chứ. Cậu không biết, cậu có lỗi sao? Cậu chẳng làm gì tờ giấy đó. Thậm chí còn chẳng biết nó trông như thế nào...

"Cút!" Taehyung đẩy cánh cửa phòng mở toang. Ngón tay run run thẳng thừng chỉ ra phía ngoài. Hắn không nhìn cậu. Bởi vì... hắn sợ... chính mình sẽ không thể kìm được tức giận mà ra tay đánh người.

"Không... em xin anh Taehyung... đừng đuổi em đi mà!" Jungkook sợ sệt nắm chặt hai tay vào gấu áo. Cố gắng đứng nép sát vào tường như cố khiến bản thân nhỏ bé lại và biến mất khỏi tầm mắt đáng sợ của hắn.

"TÔI NÓI CẬU HÃY NGHỈ VIỆC VÀ CÚT RA KHỎI ĐÂY!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau