Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 41
Không bao lâu, Trúc Kim Nha đã trở lại. Nó tìm chuột gần đó hỏi thăm qua, chung quanh đều là núi lớn lẻo lánh nó rất ít dấu chân người, chỉ có đệ tử Thiên Cương Tông đến đây để săn thú, tìm kiếm dược liệu, thành trì Nhân tộc cách đây gần nhất là thành Bến Đò thành ở hạ du.
Liễu Vũ lập tức quyết định, mang theo Trúc Kim Nha cùng Hồ Lương tự mình đến thành Bến Đò nhìn xem. Còn lại số người và yêu vẫn tiếp tục tạm thời tránh ở trong bụi cỏ lau tùng, dựa vào số cỏ so với người còn cao cùng với pháp trận làm che đậy.
Hồ Lương từ túi trữ vật tùy thân mang theo lấy ra một bộ quần áo bình thường, thay bộ phục sức Cổ Đạo Tông vừa dơ vừa nát trên người.
Liễu Vũ biến thành hình người, vẫn là gương mặt kia, nhưng quần áo trên người đổi thành trang phục cổ trang hoa lệ, bên trong là một bộ váy dài cúp ngực, bên ngoài lại phủ thêm lớp áo choàng dài hoa lệ, đuôi áo choàng kéo dài tới mặt đất, cô còn tự điểm xuyết cho bản thân đặc hiệu ánh vàng rực rỡ. Cô tại chỗ xoay vòng, hỏi nhóm đệ tử Cổ Đạo Tông và yêu đang ở đó hốc mồm, “Ta có phải đẹp đến nổ mạnh hay không?
Hồ Lương cúi đầu nhìn bản thân mặc một bộ tán tu bình dân, lại nhìn nhìn Liễu Vũ một thân cực kỳ sang trọng, hảo ngôn hảo ngữ mà nói: “Hoa Tế Thần, chúng ta đây là ở địa giới Thiên Cương Tông, lúc này nên cẩn thận điệu thấp một chút là chủ yếu.”
Liễu Vũ ném cho Hồ Lương một cái ánh mắt xem thường nói: “Lén lút, càng dễ dàng làm người khác chú ý lập tức bắt được.” Cô lười đến giải thích nhiều, mang lên hai người họ đi đến thành Bến Đò.
Thành Bến Đò rất xa, nếu để Liễu Vũ biến thành hình người bay hoặc là đi tới thì hai cái đùi của cô chắc hẳn tán thành từng mảnh, vì thế trưng dụng chiếu bay của Trúc Kim Nha, ngồi trên chiếu mà bay.
Ba người bọn họ ngồi trên chiếu, Trúc Kim Nha ngồi xổm bên người Liễu Vũ, diễn thành sủng vật của cô, Hồ Lương mặc quần áo bình dân diễn thành tùy tùng của cô.
Liễu đại tiểu thư thoải mái hào phóng ngồi trên chiếu bay mà ngắm cảnh, cô sợ phơi nắng, còn để cho Hồ Lương bung dù ra che nắng cho cô.
Hồ Lương căng dù ra che nắng cho cô, đang muốn nói cho cô, chiếu phi hành của Trúc Kim Nha là pháp bảo phi hành cấp thấp nhất, cân không nổi bộ tịch hiện tại của ngài, liền phát giác phía sau có dị, hắn quay đầu nhìn lại, sợ tới mức tim đập lệch đi mấy nhịp.
Hắn thấy chính là bọn người Thiên Cương Tông dẫm lên phi kiếm lúc trước gặp đang bay qua tới, trong giây lát liền tiến tới trước mặt.
Trong đám người này chọn tùy tiện một người, bản lĩnh đều cao hơn so với hắn.
Nhóm người đó dừng lại đánh giá bọn họ, rất tò mò như như thế nào lại có người cùng yêu thú xuất hiện ở bên ngoài khu vực núi Yêu Thú.
Một nam tử mặt tự mang cười đi ra tới, hỏi: “Các ngươi là người ở nơi nào? Tới nơi đây làm gì?”
Liễu Vũ xoa một cái từ tay tới trên eo lưng nói: “Cha mẹ ta đều mặc kệ ta, ngươi quản ta? Người là ai nha?” Chiếu cô ngồi lung lay rơi xuống hơn một thước. Cô tát một cái trên đầu Kim Mao chuột tre, nói: “Bay đàng hoàng, ngươi nếu đem ta rơi ra bên ngoài, ta kêu cha hầm người.”
Một nữ tu sĩ ở phía trước cách cô hai thước, hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Liễu Vũ hừ nhẹ một tiếng đem đầu uốn éo, làm một bộ dáng ta không hiếm lạ phản ứng của ngươi. Cô nghĩ nghĩ lại thay đổi một bộ thái độ, rất khách khí mà hỏi: “Xin hỏi, nơi này là nơi nào nha?”
Nữ tu sĩ kia hỏi: “Ngươi không biết sao?”
Liễu Vũ nói: “Ta mang theo sủng vật mới nhận đang êm đẹp ở nhà luyện công, bỗng nhiên bay tới một đoàn sương mù, lập tức cái gì cũng đều nhìn không rõ, một lát sao lại rớt vào trong nước, thời điểm bò dậy liền đến nơi này.”
Nữ nhân kia biểu tình hơi rùng mình, hỏi: “Sương mù? Chỗ ngươi rơi xuống là ở nơi nào?”
Liễu Vũ quay đầu mắt nhìn lại con sông phía sau, vò đầu, hỏi Hồ Lương: “Chúng ta đã bay được bao xa?”
Hồ Lương đều mau bị hù chết, còn phải làm bộ mặt không đổi sắc, tim không đạp hơi thở đều đều bảo trì bộ dáng bình thường. Hắn tâm nói: “Ta nào biết.” Yên lặng mà cúi đầu, không nói lời nào.
Nam tử cầm đầu đánh giá hai người một chuột. Trên người bọn họ hắn không cảm nhận được Thiên cương chi khí, chứng tỏ ba người này không thuộc về Thiên Cương Tông, nghe giọng nói như là từ Âm Dương Đạo Tông bên kia lại đây. Trong ba người bọn họ, đạo hạnh cao nhất là con chuột tinh, đã có thể hóa thành hình người. Xem cốt tên người hầu có hơn hai trăm tuổi, mới tu luyện đến Luyện Tinh Hóa Khí, tư chất rất là tầm thường. Đạo hạnh kém cỏi nhất là vị thiên kim tiểu thư, trên người cô ấy có bảo vật che dấu hơi thở, nhưng từ thói quen, dáng ngồi cùng động tác nhỏ với khí chất đều có thể nhìn ra, người này định tính cực kém, là một người không thể ngồi yên, tâm tư pha tạp là người vô tâm tu luyện, còn có dấu hiệu thần hồn không ổn. Cô ấy nhìn giống như là từ một gia tộc tán tu có của cải nào đó ra tới, đại khái cha mẹ lược có bản lĩnh, bị sủng hư. Bất quá, từ lời nói của cô ấy để lộ ra cái tin tức, núi Yêu Thú xuất hiện một cái khe không gian, không biết có quan hệ với việc cổ yêu xuất hiện hay không.
Nam tử cầm đầu nói với nhóm đồng bạn: “Đi thôi.” Liền dẫn bọn họ rời đi, sau khi bay xa ra ngoài tầm mắt, lại kêu lên: “Thất sư muội.” Hắn chỉ về phía sau lưng của bản thân.
Một nữ tử ôm quyền, giấu đi thân mình, lén lút bay trở lại, đi theo bên cạnh hai người một chuột.
Thiên kim tiểu thư kia ngồi trên chiếu bay trong tay cầm một cái linh tinh vứt chơi, hỏi chuột tinh, “Còn phải bay bao lâu nữa đây? Này đều bay rất lâu rồi đó. Ngươi có thể tìm được đường bay về nhà không?” lại chỉ về hướng tùy tùng, “Còn ngươi nữa, cha ta vì cái gì lại muốn đem một cái người ngốc như vậy đổi đến bên ngươi ta?”
Hồ Lương nói: “Tiểu chủ nhân, tiền không thể để lộ ra bên ngoài, hiện giờ không thể so với ở nhà, ngài thu hồi lại đi.”
Liễu Vũ ánh mắt sáng lên, nhảy dựng lên, nói: “Có rồi! Ta đem linh tinh tất cả đều lấy ra tới, để bọn họ chú ý tới bắt cóc ta, sau đó bọn chúng vì muốn đòi tiền chuộc liền sẽ đi tới nhà ta truyền tin! Như vậy cha ta có thể tới đón ta. Ai nha, ta thật là quá thông minh. Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối có thể có trị giá hai ngàn lượng linh tinh, không đúng, là ba ngàn lượng linh tinh mới đúng, nếu lại tìm thêm mẹ ta, bà ấy có thể đưa thêm một ngàn.”
Hồ Lương nhìn cô một cái thật sâu, lại cúi đầu, tiếp tục giả dạng một bộ dáng trung thực.
Liễu Vũ lại đối với chuột yêu nói: “Mau, bay nhanh lên, đuổi theo đám người vừa rồi, để bọn hắn tới bắt cóc ta.”
Hồ Lương nói: “Tiểu chủ nhân, bọn họ là dẫm phi kiếm, chúng ta đuổi không kịp. Nếu là ngài phi kiếm không ném...”
Liễu Vũ tức giận đến ngứa răng, nói: “Còn không phải tại đoàn sương mù à!” cô lại mắng hai người bọn họ, “Để cho hai người tìm sương mù đều tìm không thấy, các ngươi thật vô dụng. Chúng ta nếu tìm được sương mù thì có thể đến như thế nào thì về lại như thế đó rồi. Được rồi, hiện tại tìm người hỏi, núi lớn Liễu phủ trấn đi như thế nào? Ai biết? Ai biết?”
Hồ Lương cùng chuột tinh đều không dám lên tiếng. Một người vùi đầu bung dù, một người vùi đầu tiếp tục bay về phương hướng thành Bến Đò.
Liễu Vũ thấy bộ dáng hủ nút của hai người bọn họ, bực mình mà thở dài, ủ rủ cụp đuôi mà ngồi trở lại trên chiếu, nói: “Bay đi, tiếp tục bay đi.” chỉ chỉ hướng vừa rồi đám người Thiên Cương Tông rời đi, nói: “Đi hướng bên kia, đi theo bọn họ đi, khẳng định có thể tìm được người hỏi thăm đường về nhà.”
Cô ngồi ở kia, giống như bị chiếu sợ chiếu làm bỏng mông, trái vặn một cái, phải vặn một cái, mỗi cái vặn đều phối hợp thêm một tiếng thở dài, “Ai“.
Nữ tử ẩn thân đi theo bên cạnh bọn họ một đoạn, sau đó lắc đầu, bay đi.
Liễu Vũ sau khi thấy nữ nhân kia bay xa, lại cẩn thận mà xem xét một vòng bốn phía, xác định nữ nhân kia không bắt chước cô ném lại một cái đồ vật gì để nghe lén, lúc này mới thở dài một hơi, tiếp tục hướng thành Bến Đò bay đi.
Chiếu bay đến rất chậm, bay ước chừng cả ngày mới tới được thành Bến Đò.
Thành Bến Đò chỉ là một tòa thị trấn nhỏ, mặt đất chỉ có một chút ít dân cư, nhưng ở giữa không trung lại có một tảng lớn bay lên cung khuyết lầu các, cực giống Thiên cung. Có rất nhiều người mặc phục sức Thiên Cương Tông dẫm lên phi kiếm ở không trung bay tới bay lui, xung quanh có một ít người mặc quần áo khác.
Chiếu bay đến giữa không trung, “Duang” một tiếng đánh vào trên tường không khí, theo sát dòng khi bao trùm chiếu bay không còn nữa, bọn họ ba người tính cả chiếu bay rơi xuống vuông góc với mặt đất. Bọn họ đang bay ở độ cao khoảng mười mấy tầng lầu.
Khi Liễu Vũ đang tự hỏi là định biến thành tiểu cánh hoa hay là bị ngã xuống rồi tản thành tiểu cánh hoa, thì được Hồ Lương một phen vớt trụ.
Hồ Lương tay trái tiếp được Liễu Vũ, tay phải tiếp được Kim Mao chuột tre, ngoài ra chính mình lại đạp lên một pháp bảo phi hành là một cây gậy trúc, vững vàng mà rơi trên mặt đất, nhặt lên chiếu bay rơi trên mặt đất.
Chiếu trúc bị thủng một cái lỗ lớn như cái động, bị chộp đến trong tay thì biến thành một đống trúc vụn rơi xuống đất.
Kim Mao chuột tre đau lòng mà nhìn chằm chằm chiếc chiếu nát, lại nhìn về phía không trung trong suốt, người khác có thể bay vào, vì cái gì nó lại không thể?
Liễu Vũ nhìn khí ngưng tụ thành cái lòng trước mặt, phát hiện phía trên đất nó có một bộ phận là một cái cửa hình vòm, vì thế gọi hai người bọn họ hướng đó đi tới. Cô tới trước cửa vào hình vòm, nhìn liền thấy là một cái cửa lớn của một cái lâu, mặt trên viết ba chữ “Thành Bến Đò“.
Những người vào thành sẽ có một đạo quang từ người bọn họ rà soát xuyên thấu qua người, trên người bọn họ tùy theo hiện lên một đoàn kim sắc hư ảnh, giống như người đi vào sân bay đi ngang qua cổng kiểm an.
Liễu Vũ hoài nghi cổng kiểm an này chính là phòng bọn họ trà trộn vào thành.
Cô ngồi xổm ở nơi cách không cửa thành không xa, đánh giá nửa ngày, phát hiện thứ này so với phân biệt khuôn mặt còn cao cấp hơn, kính chiếu yêu của người ta có công năng chiếu yêu, còn có thể chiếu ra cơ thể tu luyện loại khí nào. Những người đệ tử Thiên Cương Tông đi qua, sẽ hiện lên hư ảnh kim sắc. Một người có âm khí nặng đi vào, sẽ hiện lên hư ảnh âm khí lượn lờ trên thân người, lập tức bị giữ lại, sau đó hắn lấy ra một đồ vật dạng lệnh bài đưa cho người giữ cửa kiểm tra cẩn thận mới cho đi.
Hồ Lương nhỏ giọng nói: “Thành này không dễ qua được.”
Liễu Vũ nói: “Phải tìm cách“. Tầm mắt cô dừng ở trên người nhóm người thưa thớt đang hướng vào thành, cân nhắc làm cách nào để lợi dụng những người để vào thành mà không bị phát hiện. Một cái thành Bến Đò không thể trà trộn đi vào, vậy thành Thiên Cương Thánh liền không cần suy nghĩ. Truyện Đông Phương
Trong lúc cô đang cân nhắc, đột nhiên nhìn thấy một đội đuổi thi.... A phi, một nhóm cực giống đội ngũ đuổi thi đang lại đây. Những người này không phải đuổi thi mà là đuổi các loại yêu tinh diện mạo kỳ quái. Những con yêu đó bị một loại dây thừng hoàng hồng giao nhau một cái bó lại một con, đi theo dẫn đầu là một tên đạo sĩ, hướng vào trong đi. Đạo sĩ dẫn đầu bộ dáng cỡ bốn năm chục tuổi, quần áo trên người không gió cũng tự bay, bộ dáng rất có đạo hạnh, phía sau đi theo hai đạo sĩ trẻ tuổi, một nam một nữ, bộ dáng chừng hai mươi tuổi.
Quần áo bọn họ là màu vàng nhạt, áo bào trước ngực có một cái đồ án Bát Quái, phía sau lưng là một có một cái Thái Cực đồ án. Sau lưng trung niên đạo sĩ đeo một thanh kiếm, nam tử hai mười mấy tuổi đeo một thanh trường đao dài hơn một mét, nữ tử thì vắt trên eo một cây roi.
Ba người đạo sĩ này, trên người đều không có Thiên cương chi khí, đám yêu kia càng là âm khí bức người lượn lờ quanh thân.
Liễu Vũ kích động mà chỉ về hướng ba người đó, nói với Hồ Lương: “Nhìn bên kia. Bọn họ có thể vào thành sao?”
Hồ Lương nói: “Đó là người của Âm Dương Đạo Tông.”
Liễu Vũ hỏi: “Những con yêu đó thì sao? Bắt yêu không cần dùng túi để thu hồi vào sao?” Trong TV đều diễn như vậy nha.
Hồ Lương nói: “Túi thu yêu là pháp bảo cao cấp, bắt đại yêu mới dùng.” Lời hắn còn chưa nói xong, liền thấy đội người của Âm Dương Đạo Tông dừng lại.
Trung niên đạo trưởng lập tức đi tới, hỏi: “Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Hồ Lương phi thường kinh ngạc nghĩ: “Chúng ta quen biết nhau sao?” Đang muốn chắp tay thi lễ chào hỏi liền nghe Hoa Tế Thần kinh hỉ đan xen mà kêu sư phụ, hắn đầy mặt khiếp sợ mà quay đầu nhìn lại, tâm nói: “Sư phụ?”
Liễu Vũ nhảy đến ôm lấy tay áo của lão đạo, kêu: “Sư phụ, ta cư nhiên ở chỗ này gặp được người, quá tốt rồi. Ta đi lạc, bị lạc đường.”
Hồ Lương đầy mặt dại ra mà nhìn cô, nghĩ thầm: “Hoa Tế Thần cung phụng đạo sĩ…Âm Dương Đạo Tông.... Không đúng, Hoa Tế Thần cung phụng cũng không tới phiên một đạo trưởng như vậy....” Bỗng nhiên có một đạo linh quang xẹt qua trong đầu, hắn đột nhiên hiểu được, Hoa Tế Thần muốn giả làm người của Âm Dương Đạo Tông để trà trộn vào, hạ ảo thuật lên người ta.
Đạo trưởng nhìn hai người bọn họ một cái, ý bảo bọn họ đi theo, liền xoay người hội hợp với hai đồ đệ của chính mình.
Liễu Vũ đi qua liền kêu: “Sư đệ, sư muội.”
Hai đạo sĩ trẻ tuổi hành lễ, cùng nhau kêu: “Bái kiến sư tỷ.”
Liễu Vũ lại lén lúc hỏi qua tên hai người bọn họ, nhanh chóng hiểu biết lai lịch của bọn họ. Trung niên đạo trưởng họ Tiết, tên là Tiết Trọng Xuân, mặt khác hai đạo sĩ trẻ tuổi cặp nhi nữ của hắn, con trai là ca ca tên Tiết Đinh, con gái tên Tiết Uyển. Tiết Trọng Xuân là phân đàn đại trưởng lão của Âm Dương Đạo Tông ở thành Bến Đò, phân đàn chủ buôn bán chính là bắt số yêu và quỷ hại người, cùng với giúp Âm Dương Đạo Tông làm một ít thu hóa, sinh ý hàng hóa bán sỉ.
Liễu Vũ lắc mình biến hóa, trở thành một đệ tử ký danh trong lúc Tiết Trọng Xuân năm đó năm dạo chơi ngẫu nhiên thu nhận, không có dạy bản lĩnh gì, chỉ trên lên một cái danh phận.
Cô hiện tại nhặt một tiện nghi sư phó để nghĩ cách giúp cô lừa gạt vào thành. Hồ Lương cùng chuột tinh đều dễ nói chuyện, nguyên hình hai người bọn họ bị nhìn ra cũng không có gì, có Tiết Trọng Xuân đảm bảo là có thể qua, còn nguyên hình của Liễu Vũ nếu hiện ra tới, thì phiền toái rất lớn.
B.A đã bù đủ cho các bạn
Liễu Vũ lập tức quyết định, mang theo Trúc Kim Nha cùng Hồ Lương tự mình đến thành Bến Đò nhìn xem. Còn lại số người và yêu vẫn tiếp tục tạm thời tránh ở trong bụi cỏ lau tùng, dựa vào số cỏ so với người còn cao cùng với pháp trận làm che đậy.
Hồ Lương từ túi trữ vật tùy thân mang theo lấy ra một bộ quần áo bình thường, thay bộ phục sức Cổ Đạo Tông vừa dơ vừa nát trên người.
Liễu Vũ biến thành hình người, vẫn là gương mặt kia, nhưng quần áo trên người đổi thành trang phục cổ trang hoa lệ, bên trong là một bộ váy dài cúp ngực, bên ngoài lại phủ thêm lớp áo choàng dài hoa lệ, đuôi áo choàng kéo dài tới mặt đất, cô còn tự điểm xuyết cho bản thân đặc hiệu ánh vàng rực rỡ. Cô tại chỗ xoay vòng, hỏi nhóm đệ tử Cổ Đạo Tông và yêu đang ở đó hốc mồm, “Ta có phải đẹp đến nổ mạnh hay không?
Hồ Lương cúi đầu nhìn bản thân mặc một bộ tán tu bình dân, lại nhìn nhìn Liễu Vũ một thân cực kỳ sang trọng, hảo ngôn hảo ngữ mà nói: “Hoa Tế Thần, chúng ta đây là ở địa giới Thiên Cương Tông, lúc này nên cẩn thận điệu thấp một chút là chủ yếu.”
Liễu Vũ ném cho Hồ Lương một cái ánh mắt xem thường nói: “Lén lút, càng dễ dàng làm người khác chú ý lập tức bắt được.” Cô lười đến giải thích nhiều, mang lên hai người họ đi đến thành Bến Đò.
Thành Bến Đò rất xa, nếu để Liễu Vũ biến thành hình người bay hoặc là đi tới thì hai cái đùi của cô chắc hẳn tán thành từng mảnh, vì thế trưng dụng chiếu bay của Trúc Kim Nha, ngồi trên chiếu mà bay.
Ba người bọn họ ngồi trên chiếu, Trúc Kim Nha ngồi xổm bên người Liễu Vũ, diễn thành sủng vật của cô, Hồ Lương mặc quần áo bình dân diễn thành tùy tùng của cô.
Liễu đại tiểu thư thoải mái hào phóng ngồi trên chiếu bay mà ngắm cảnh, cô sợ phơi nắng, còn để cho Hồ Lương bung dù ra che nắng cho cô.
Hồ Lương căng dù ra che nắng cho cô, đang muốn nói cho cô, chiếu phi hành của Trúc Kim Nha là pháp bảo phi hành cấp thấp nhất, cân không nổi bộ tịch hiện tại của ngài, liền phát giác phía sau có dị, hắn quay đầu nhìn lại, sợ tới mức tim đập lệch đi mấy nhịp.
Hắn thấy chính là bọn người Thiên Cương Tông dẫm lên phi kiếm lúc trước gặp đang bay qua tới, trong giây lát liền tiến tới trước mặt.
Trong đám người này chọn tùy tiện một người, bản lĩnh đều cao hơn so với hắn.
Nhóm người đó dừng lại đánh giá bọn họ, rất tò mò như như thế nào lại có người cùng yêu thú xuất hiện ở bên ngoài khu vực núi Yêu Thú.
Một nam tử mặt tự mang cười đi ra tới, hỏi: “Các ngươi là người ở nơi nào? Tới nơi đây làm gì?”
Liễu Vũ xoa một cái từ tay tới trên eo lưng nói: “Cha mẹ ta đều mặc kệ ta, ngươi quản ta? Người là ai nha?” Chiếu cô ngồi lung lay rơi xuống hơn một thước. Cô tát một cái trên đầu Kim Mao chuột tre, nói: “Bay đàng hoàng, ngươi nếu đem ta rơi ra bên ngoài, ta kêu cha hầm người.”
Một nữ tu sĩ ở phía trước cách cô hai thước, hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Liễu Vũ hừ nhẹ một tiếng đem đầu uốn éo, làm một bộ dáng ta không hiếm lạ phản ứng của ngươi. Cô nghĩ nghĩ lại thay đổi một bộ thái độ, rất khách khí mà hỏi: “Xin hỏi, nơi này là nơi nào nha?”
Nữ tu sĩ kia hỏi: “Ngươi không biết sao?”
Liễu Vũ nói: “Ta mang theo sủng vật mới nhận đang êm đẹp ở nhà luyện công, bỗng nhiên bay tới một đoàn sương mù, lập tức cái gì cũng đều nhìn không rõ, một lát sao lại rớt vào trong nước, thời điểm bò dậy liền đến nơi này.”
Nữ nhân kia biểu tình hơi rùng mình, hỏi: “Sương mù? Chỗ ngươi rơi xuống là ở nơi nào?”
Liễu Vũ quay đầu mắt nhìn lại con sông phía sau, vò đầu, hỏi Hồ Lương: “Chúng ta đã bay được bao xa?”
Hồ Lương đều mau bị hù chết, còn phải làm bộ mặt không đổi sắc, tim không đạp hơi thở đều đều bảo trì bộ dáng bình thường. Hắn tâm nói: “Ta nào biết.” Yên lặng mà cúi đầu, không nói lời nào.
Nam tử cầm đầu đánh giá hai người một chuột. Trên người bọn họ hắn không cảm nhận được Thiên cương chi khí, chứng tỏ ba người này không thuộc về Thiên Cương Tông, nghe giọng nói như là từ Âm Dương Đạo Tông bên kia lại đây. Trong ba người bọn họ, đạo hạnh cao nhất là con chuột tinh, đã có thể hóa thành hình người. Xem cốt tên người hầu có hơn hai trăm tuổi, mới tu luyện đến Luyện Tinh Hóa Khí, tư chất rất là tầm thường. Đạo hạnh kém cỏi nhất là vị thiên kim tiểu thư, trên người cô ấy có bảo vật che dấu hơi thở, nhưng từ thói quen, dáng ngồi cùng động tác nhỏ với khí chất đều có thể nhìn ra, người này định tính cực kém, là một người không thể ngồi yên, tâm tư pha tạp là người vô tâm tu luyện, còn có dấu hiệu thần hồn không ổn. Cô ấy nhìn giống như là từ một gia tộc tán tu có của cải nào đó ra tới, đại khái cha mẹ lược có bản lĩnh, bị sủng hư. Bất quá, từ lời nói của cô ấy để lộ ra cái tin tức, núi Yêu Thú xuất hiện một cái khe không gian, không biết có quan hệ với việc cổ yêu xuất hiện hay không.
Nam tử cầm đầu nói với nhóm đồng bạn: “Đi thôi.” Liền dẫn bọn họ rời đi, sau khi bay xa ra ngoài tầm mắt, lại kêu lên: “Thất sư muội.” Hắn chỉ về phía sau lưng của bản thân.
Một nữ tử ôm quyền, giấu đi thân mình, lén lút bay trở lại, đi theo bên cạnh hai người một chuột.
Thiên kim tiểu thư kia ngồi trên chiếu bay trong tay cầm một cái linh tinh vứt chơi, hỏi chuột tinh, “Còn phải bay bao lâu nữa đây? Này đều bay rất lâu rồi đó. Ngươi có thể tìm được đường bay về nhà không?” lại chỉ về hướng tùy tùng, “Còn ngươi nữa, cha ta vì cái gì lại muốn đem một cái người ngốc như vậy đổi đến bên ngươi ta?”
Hồ Lương nói: “Tiểu chủ nhân, tiền không thể để lộ ra bên ngoài, hiện giờ không thể so với ở nhà, ngài thu hồi lại đi.”
Liễu Vũ ánh mắt sáng lên, nhảy dựng lên, nói: “Có rồi! Ta đem linh tinh tất cả đều lấy ra tới, để bọn họ chú ý tới bắt cóc ta, sau đó bọn chúng vì muốn đòi tiền chuộc liền sẽ đi tới nhà ta truyền tin! Như vậy cha ta có thể tới đón ta. Ai nha, ta thật là quá thông minh. Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối có thể có trị giá hai ngàn lượng linh tinh, không đúng, là ba ngàn lượng linh tinh mới đúng, nếu lại tìm thêm mẹ ta, bà ấy có thể đưa thêm một ngàn.”
Hồ Lương nhìn cô một cái thật sâu, lại cúi đầu, tiếp tục giả dạng một bộ dáng trung thực.
Liễu Vũ lại đối với chuột yêu nói: “Mau, bay nhanh lên, đuổi theo đám người vừa rồi, để bọn hắn tới bắt cóc ta.”
Hồ Lương nói: “Tiểu chủ nhân, bọn họ là dẫm phi kiếm, chúng ta đuổi không kịp. Nếu là ngài phi kiếm không ném...”
Liễu Vũ tức giận đến ngứa răng, nói: “Còn không phải tại đoàn sương mù à!” cô lại mắng hai người bọn họ, “Để cho hai người tìm sương mù đều tìm không thấy, các ngươi thật vô dụng. Chúng ta nếu tìm được sương mù thì có thể đến như thế nào thì về lại như thế đó rồi. Được rồi, hiện tại tìm người hỏi, núi lớn Liễu phủ trấn đi như thế nào? Ai biết? Ai biết?”
Hồ Lương cùng chuột tinh đều không dám lên tiếng. Một người vùi đầu bung dù, một người vùi đầu tiếp tục bay về phương hướng thành Bến Đò.
Liễu Vũ thấy bộ dáng hủ nút của hai người bọn họ, bực mình mà thở dài, ủ rủ cụp đuôi mà ngồi trở lại trên chiếu, nói: “Bay đi, tiếp tục bay đi.” chỉ chỉ hướng vừa rồi đám người Thiên Cương Tông rời đi, nói: “Đi hướng bên kia, đi theo bọn họ đi, khẳng định có thể tìm được người hỏi thăm đường về nhà.”
Cô ngồi ở kia, giống như bị chiếu sợ chiếu làm bỏng mông, trái vặn một cái, phải vặn một cái, mỗi cái vặn đều phối hợp thêm một tiếng thở dài, “Ai“.
Nữ tử ẩn thân đi theo bên cạnh bọn họ một đoạn, sau đó lắc đầu, bay đi.
Liễu Vũ sau khi thấy nữ nhân kia bay xa, lại cẩn thận mà xem xét một vòng bốn phía, xác định nữ nhân kia không bắt chước cô ném lại một cái đồ vật gì để nghe lén, lúc này mới thở dài một hơi, tiếp tục hướng thành Bến Đò bay đi.
Chiếu bay đến rất chậm, bay ước chừng cả ngày mới tới được thành Bến Đò.
Thành Bến Đò chỉ là một tòa thị trấn nhỏ, mặt đất chỉ có một chút ít dân cư, nhưng ở giữa không trung lại có một tảng lớn bay lên cung khuyết lầu các, cực giống Thiên cung. Có rất nhiều người mặc phục sức Thiên Cương Tông dẫm lên phi kiếm ở không trung bay tới bay lui, xung quanh có một ít người mặc quần áo khác.
Chiếu bay đến giữa không trung, “Duang” một tiếng đánh vào trên tường không khí, theo sát dòng khi bao trùm chiếu bay không còn nữa, bọn họ ba người tính cả chiếu bay rơi xuống vuông góc với mặt đất. Bọn họ đang bay ở độ cao khoảng mười mấy tầng lầu.
Khi Liễu Vũ đang tự hỏi là định biến thành tiểu cánh hoa hay là bị ngã xuống rồi tản thành tiểu cánh hoa, thì được Hồ Lương một phen vớt trụ.
Hồ Lương tay trái tiếp được Liễu Vũ, tay phải tiếp được Kim Mao chuột tre, ngoài ra chính mình lại đạp lên một pháp bảo phi hành là một cây gậy trúc, vững vàng mà rơi trên mặt đất, nhặt lên chiếu bay rơi trên mặt đất.
Chiếu trúc bị thủng một cái lỗ lớn như cái động, bị chộp đến trong tay thì biến thành một đống trúc vụn rơi xuống đất.
Kim Mao chuột tre đau lòng mà nhìn chằm chằm chiếc chiếu nát, lại nhìn về phía không trung trong suốt, người khác có thể bay vào, vì cái gì nó lại không thể?
Liễu Vũ nhìn khí ngưng tụ thành cái lòng trước mặt, phát hiện phía trên đất nó có một bộ phận là một cái cửa hình vòm, vì thế gọi hai người bọn họ hướng đó đi tới. Cô tới trước cửa vào hình vòm, nhìn liền thấy là một cái cửa lớn của một cái lâu, mặt trên viết ba chữ “Thành Bến Đò“.
Những người vào thành sẽ có một đạo quang từ người bọn họ rà soát xuyên thấu qua người, trên người bọn họ tùy theo hiện lên một đoàn kim sắc hư ảnh, giống như người đi vào sân bay đi ngang qua cổng kiểm an.
Liễu Vũ hoài nghi cổng kiểm an này chính là phòng bọn họ trà trộn vào thành.
Cô ngồi xổm ở nơi cách không cửa thành không xa, đánh giá nửa ngày, phát hiện thứ này so với phân biệt khuôn mặt còn cao cấp hơn, kính chiếu yêu của người ta có công năng chiếu yêu, còn có thể chiếu ra cơ thể tu luyện loại khí nào. Những người đệ tử Thiên Cương Tông đi qua, sẽ hiện lên hư ảnh kim sắc. Một người có âm khí nặng đi vào, sẽ hiện lên hư ảnh âm khí lượn lờ trên thân người, lập tức bị giữ lại, sau đó hắn lấy ra một đồ vật dạng lệnh bài đưa cho người giữ cửa kiểm tra cẩn thận mới cho đi.
Hồ Lương nhỏ giọng nói: “Thành này không dễ qua được.”
Liễu Vũ nói: “Phải tìm cách“. Tầm mắt cô dừng ở trên người nhóm người thưa thớt đang hướng vào thành, cân nhắc làm cách nào để lợi dụng những người để vào thành mà không bị phát hiện. Một cái thành Bến Đò không thể trà trộn đi vào, vậy thành Thiên Cương Thánh liền không cần suy nghĩ. Truyện Đông Phương
Trong lúc cô đang cân nhắc, đột nhiên nhìn thấy một đội đuổi thi.... A phi, một nhóm cực giống đội ngũ đuổi thi đang lại đây. Những người này không phải đuổi thi mà là đuổi các loại yêu tinh diện mạo kỳ quái. Những con yêu đó bị một loại dây thừng hoàng hồng giao nhau một cái bó lại một con, đi theo dẫn đầu là một tên đạo sĩ, hướng vào trong đi. Đạo sĩ dẫn đầu bộ dáng cỡ bốn năm chục tuổi, quần áo trên người không gió cũng tự bay, bộ dáng rất có đạo hạnh, phía sau đi theo hai đạo sĩ trẻ tuổi, một nam một nữ, bộ dáng chừng hai mươi tuổi.
Quần áo bọn họ là màu vàng nhạt, áo bào trước ngực có một cái đồ án Bát Quái, phía sau lưng là một có một cái Thái Cực đồ án. Sau lưng trung niên đạo sĩ đeo một thanh kiếm, nam tử hai mười mấy tuổi đeo một thanh trường đao dài hơn một mét, nữ tử thì vắt trên eo một cây roi.
Ba người đạo sĩ này, trên người đều không có Thiên cương chi khí, đám yêu kia càng là âm khí bức người lượn lờ quanh thân.
Liễu Vũ kích động mà chỉ về hướng ba người đó, nói với Hồ Lương: “Nhìn bên kia. Bọn họ có thể vào thành sao?”
Hồ Lương nói: “Đó là người của Âm Dương Đạo Tông.”
Liễu Vũ hỏi: “Những con yêu đó thì sao? Bắt yêu không cần dùng túi để thu hồi vào sao?” Trong TV đều diễn như vậy nha.
Hồ Lương nói: “Túi thu yêu là pháp bảo cao cấp, bắt đại yêu mới dùng.” Lời hắn còn chưa nói xong, liền thấy đội người của Âm Dương Đạo Tông dừng lại.
Trung niên đạo trưởng lập tức đi tới, hỏi: “Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Hồ Lương phi thường kinh ngạc nghĩ: “Chúng ta quen biết nhau sao?” Đang muốn chắp tay thi lễ chào hỏi liền nghe Hoa Tế Thần kinh hỉ đan xen mà kêu sư phụ, hắn đầy mặt khiếp sợ mà quay đầu nhìn lại, tâm nói: “Sư phụ?”
Liễu Vũ nhảy đến ôm lấy tay áo của lão đạo, kêu: “Sư phụ, ta cư nhiên ở chỗ này gặp được người, quá tốt rồi. Ta đi lạc, bị lạc đường.”
Hồ Lương đầy mặt dại ra mà nhìn cô, nghĩ thầm: “Hoa Tế Thần cung phụng đạo sĩ…Âm Dương Đạo Tông.... Không đúng, Hoa Tế Thần cung phụng cũng không tới phiên một đạo trưởng như vậy....” Bỗng nhiên có một đạo linh quang xẹt qua trong đầu, hắn đột nhiên hiểu được, Hoa Tế Thần muốn giả làm người của Âm Dương Đạo Tông để trà trộn vào, hạ ảo thuật lên người ta.
Đạo trưởng nhìn hai người bọn họ một cái, ý bảo bọn họ đi theo, liền xoay người hội hợp với hai đồ đệ của chính mình.
Liễu Vũ đi qua liền kêu: “Sư đệ, sư muội.”
Hai đạo sĩ trẻ tuổi hành lễ, cùng nhau kêu: “Bái kiến sư tỷ.”
Liễu Vũ lại lén lúc hỏi qua tên hai người bọn họ, nhanh chóng hiểu biết lai lịch của bọn họ. Trung niên đạo trưởng họ Tiết, tên là Tiết Trọng Xuân, mặt khác hai đạo sĩ trẻ tuổi cặp nhi nữ của hắn, con trai là ca ca tên Tiết Đinh, con gái tên Tiết Uyển. Tiết Trọng Xuân là phân đàn đại trưởng lão của Âm Dương Đạo Tông ở thành Bến Đò, phân đàn chủ buôn bán chính là bắt số yêu và quỷ hại người, cùng với giúp Âm Dương Đạo Tông làm một ít thu hóa, sinh ý hàng hóa bán sỉ.
Liễu Vũ lắc mình biến hóa, trở thành một đệ tử ký danh trong lúc Tiết Trọng Xuân năm đó năm dạo chơi ngẫu nhiên thu nhận, không có dạy bản lĩnh gì, chỉ trên lên một cái danh phận.
Cô hiện tại nhặt một tiện nghi sư phó để nghĩ cách giúp cô lừa gạt vào thành. Hồ Lương cùng chuột tinh đều dễ nói chuyện, nguyên hình hai người bọn họ bị nhìn ra cũng không có gì, có Tiết Trọng Xuân đảm bảo là có thể qua, còn nguyên hình của Liễu Vũ nếu hiện ra tới, thì phiền toái rất lớn.
B.A đã bù đủ cho các bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất