Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 62
Trong lòng Trương Tịch Nhan có suy đoán, nhưng đối với chuyện mà nàng suy luận không ra phán đoán, nàng sẽ không dễ dàng kết luận, ngoài ra việc cấp bách bây giờ là giúp Liễu Vũ dưỡng thương, dạy cho Liễu Vũ kỹ năng sinh tồn để có thể sống sót.
Nàng nhanh chóng bình phục tốt tâm tình, đối với Liễu Vũ nói: “Em ăn những hủ bùn cốt lạn là đang tu luyện Âm Sát khí, sau khi chư thần Quỷ, Vu hai giới di thể hư thối hình thành, là vật chí âm chí sát, đồng thời năng lượng vật chất cũng ẩn chứa thần tính, sau khi bọn em hấp thu sẽ nhanh chóng bắt đầu tiến hóa. Em thì ăn đồ ăn còn ăn luôn đám cổ loại quỷ vật làm em sinh ra thoát thai hoán cốt lột xác, hơn nữa Hoa Thần Cổ là tinh huyết của Vu thần thụ diễn sinh ra tới, nên không hề tầm thường, mà Vu thần thụ lại cho em một giọt tinh huyết, vì vậy vô luận là độc tính của em hay thần thông của em đều cực kỳ lợi hại.”
Liễu Vũ nhìn chằm chằm vệt máu ở khóe miệng của Trương Tịch Nhan, lại đến đến gương mặt trắng bệch như quỷ kia của Trương đại lão, nói: “Đại lão, tình huống của em dù sao đều là bộ dáng này, em còn phải dựa vào chị để sống sót, em cho rằng hiện tại chị nên quan tâm đến bản thân, chị đang bị thương.” Đại lão ở phía trước ăn vững chắc một trảo của lão long Thiên tộc, từ trên trời bị đánh rớt xuống đất bị thương không nhẹ đi, vừa nãy còn mở ra Thiên Nhãn… Cô nhìn bộ dáng này của đại lão đều biết là bị thương rất nặng.
Trương Tịch Nhan cảm giác được sự quan tâm của Liễu Vũ, nói: “Em có thể chất đặc thù, năng lực hấp thu và tiêu hóa cũng rất tốt, dưỡng nguyên hương là thuốc đã được tinh luyện qua, không cần lo lắng vấn đề dùng quá liều, có thể dùng hết trong một lần, châm hương hoặc dùng trực tiếp đều có thể.” Lộ Vô Quy là Địa Linh tộc, năng lực tiêu hóa không so được với Liễu Vũ, yêu cầu dùng pháp khí đặc thù châm thành hương chậm rãi mà hấp thu, còn Liễu Vũ cô liền hủ cốt của thần đều có thể tiêu hóa hấp thu, điểm này chỉ là chuyện nhỏ.
Liễu Vũ “Ân” một tiếng, lại cảm giác bản thân tốt đẹp lên, nói: “Nói như vậy, em cùng không như vậy phế tài đi.” Có lẽ, có lẽ, đại khái có thể xứng đôi với đại lão thì sao? A phi, xứng cái con khỉ, cô mới không cần cùng đại lão thành một đôi.
Cô lại nghĩ, đại lão có nhan sắc, có tiền, moi tim đào phổi mà đối tốt với cô, chín phần là sau khi ở chung đều có thể tùy tính tự tại, hơn nữa xem đại lão đã đeo nhẫn đó hơn một ngàn năm, hẳn là người rất nặng tình, đại lão như vậy làm người có điểm không thể cự tuyệt.
Cô thoáng thấy đại lão vào trong nhà, đóng cửa lại, lại lấy ra bồn tắm và trận bàn, giống như muốn phao tắm, bộ dáng như lần trước phao tắm hơn 80 năm, vội vàng đi vào theo, hỏi: “Lần này phao bao lâu?” Cô cảm thấy vẫn cùng đại lão nói rõ một mốc thời gian vẫn tương đối tốt, có cảm giác an toàn hơn chút, cô nếu cách ở ngoài nhà, nhìn không được tình huống của Trương đại lão thế nào, càng không muốn rời đi, tâm càng loạn.
Trương Tịch Nhan nói: “Tầm ba đến năm ngày.” Nàng tháo nhẫn xuống bỏ vào hộp, để tránh bị dược vật ăn mòn, lại rót nước thuốc và dược liệu vào trong bồn tắm, làm xong tất cả lại nhìn đến Liễu Vũ vẫn còn ở bên cạnh, vì thế nói: “Phiền toán một chút, mời…” Nàng chỉ hướng ra ngoài cửa.
Liễu Vũ không nhìn thấy bên ngoài có cái gì, tự động xem nhẹ vấn đề Trương Tịch Nhan có ý kêu cô đi ra ngoài, đại lão thích cô như vậy, sao có thể kêu cô đi ra ngoài. Cô hỏi: “Muốn em giúp chị lấy cái gì sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chị muốn tắm rửa, phiền em tránh đi một chút.” Nàng hiện tại chỉ là tiền nhiệm, cởi quần áo tắm rửa loại việc này, không tiện nếu có Liễu Vũ ở đây.
Liễu Vũ xích nhẹ một tiếng, nói: “Em lại không phải chưa từng thấy qua.” Cô còn từng moi ghét bẩn trên người Trương đại lão nữa là.
Cô ngồi vào trên ghế bên cạnh, dùng ngón tay moi một ít dưỡng nguyên hương đưa tới trong miệng, hạ quyết tâm không đi ra cũng không tránh đi, thuận tiện còn có thể thưởng thức sắc đẹp của đại lão.
Trương Tịch Nhan xoay người sang chỗ khác, dùng ảo trận bao lấy chính mình ngăn trở tầm mắt cùng cảm giác của Liễu Vũ, sau đó bỏ đi quần áo trên người bước vào bồn phao tắm.
Nàng nửa dựa vào trong bồn tắm, nhẹ giọng nói: “Phương thức em tu luyện, phương pháp thao tác tử cổ đều có vấn đề, mỗi lần phóng thích tử cổ đều sẽ gây nên tổn thương đối với chính mình, đây là nguyên nhân khiến thương thế của em nghiêm trọng đến vậy. Lê Vị có kinh nghiệm, từng tu luyện cổ thân, em ấy bị Canh Thần đuổi giết hơn 5000 năm, chỉ cần em ấy còn một mảnh tử cổ sống sót, cho dù là những cổ khác hay mẫu cổ đều đã chết, cũng có thể toàn thân mà lui, không hao tổn một chút tinh thần hồn phách, phao thuốc một chút liền khôi phục.”
Liễu Vũ khiếp sợ mà nhìn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Lợi hại như vậy sao?” Cô thanh thanh giọng, hỏi: “Bản lĩnh này chị biết không?” Cô muốn học! Nếu đại lão biết, khẳng định sẽ dạy.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gậy đầu, lấy Hoa Thần Cổ trong tim ra nâng trên lòng bàn tay, nói: “Đây là mẫu cổ, còn lại tiểu cánh hoa là tử cổ từ nó diễn sinh mà ra, lấy mẫu cổ điều khiển tử cổ, liền không cần đem thần hồn bám vào ở trên tiểu cánh hoa nữa. Thần hồn bám vào trên tiểu cánh hoa để sử dụng tử cổ là một loại thủ đoạn sinh tồn bảo mệnh.” Nàng nói xong thả ra một con tử cô, đem một tia hồn phách nạp vào trong tử cổ, lại đem con tử cổ kia phóng lên xà nhà.
Nàng nói: “Nếu chị hiện tại bị người khác đánh đến hồn phi phách tán, hoặc là đánh không lại muốn chạy trốn, bản thể của chị cùng tử cổ này thông qua thần hồn cảm ứng, thành lập một cái thông đạo tiếp dẫn, hồn phách tản ra, toàn bộ những bộ phận khác của cổ thân sẽ chạy đến tử cổ nơi này một lần nữa dung hợp lại, chẳng sợ chỉ còn một mảnh tử cổ sống sót, chỉ cần có đủ dược liệu cùng cung cấp cho chị tình huống tĩnh dưỡng, tử cổ thử mau sẽ trưởng thành mẫu cổ.”
Nàng đốn hạ, tiếp tục nói: “Hồn phách từ lúc bị đánh tan đến hoàn toàn tử vong biến mất, yêu cầu cần một chút thời gian, cho dù là bị Thiên Cương chi khí đốt cháy, lúc thiêu đốt đó cũng cần phải mất hai giây thời gian, cũng đủ chạy trốn. Nếu thần hồn của em đủ mạnh, thời gian chạy trốn còn có thể lâu hơn một chút. Nếu là ở nơi âm sát, xung quanh có Âm Sát khí không ngừng cuồn cuộn, chỉ cần giữ được mẫu cổ, liền có thể xuất ra tử cổ vô cùng vô tận không kiệt, có thể nói đây là mảnh đất bẩm sinh bất tử bất bại.” Năm đó các nàng ở Nhân gian thật sự trải qua rất gian nan, chỉ là bởi vì ở Nhân gian Âm Sát khí thiếu đến cơ hồ có thể nói là không có, chỉ có ở một số nơi âm sát sẽ có một chút.
Trương Tịch Nhan thu hồi suy nghĩ, thao tác số tử cổ nàng đã phóng xuất ra, tức khắc những tử cổ đó hóa thành bộ dáng của nàng, đứng đầy nhà ở, mỗi một cái biến thành nàng đều giống như đúc.
Liễu Vũ đột nhiên nhìn thấy rậm rạp Trương Tịch Nhan đứng đầy nhà ở, sợ tới mức vèo một cái lên tới xà nhà. Cô đem những cái Trương Tịch Nhan đó cẩn thận nhìn lại xem, phát hiện mỗi một cái đều cùng Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, nhìn không có một chút khác nhau nào.
Trương Tịch Nhan nói: “Bên trong số tử cổ biến thành bộ dáng của chị, mỗi một con đều có một sợi thần hồn của chị, chị có thể thi triển pháp thuật thần thông gì, chúng nó đều có thể làm như vậy. Hoa Thần Cổ tiếp dẫn chi lực, khiến cho chị có thể tùy thời đem lực lượng của bản thể của chính mình truyền cho chúng nó, do đó có thể thi triển ra chính lực lượng của chị.” Nàng nhìn về phía Liễu Vũ nói: “Đây mới là cách sử dụng chân chính của việc đem thần hồn bám vào trong tử cổ.”
Liễu Vũ dại ra tại chỗ, hiện tại cô có một tỷ lần đau lòng.
Trương Tịch Nhan thực vừa lòng phản ứng của Liễu Vũ, chỉ có để Liễu Vũ ý thức được này đó, cô mới có thể thực sự dụng tâm mà tu luyện. Nàng quét mắt nhìn Liễu Vũ, thần hồn chính mình tiến vào trong mẫu cổ trên tay, nói: “Xem kỹ.”
Liễu Vũ tâm nói: “Xem kỹ cái gì? Khoe khoang chị cũng có thể giống như em tu luyện cổ thân sao.”
Hoa Thần Cổ mà Trương Tịch Nhan nâng trên tay đột nhiên giống như thai nhi từ một con sâu mọc ra tứ chi, xương cốt, tay, chân, chỉnh thể bộ dáng rất nhanh mà chuyển biến hướng tới hình người, ngoài ra cái đầu càng lúc càng lớn, đảo mắt một cái liền lớn thành bộ dáng trẻ con, rồi từ bộ dáng trẻ con kia giống như gặp gió liền dài ra, không đến mười phút, liền trưởng thành một nữ nhân bộ dáng giống như đúc với Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan ngâm mình trong bồn tắm vẫn duy trì động tác mở mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay, chỉ là lúc này thoạt nhìn có vẻ giống như bị điểm huyệt, ngoài ra ánh mắt không có tiêu cự.
Hoa Thần Cổ biến thành Trương Tịch Nhan làm một cái động tác vẫy tay, một quả giới tử thạch từ trên người Trương Tịch Nhan trong bồn tắm bay ra, dùng ở trong lòng bàn tay của nàng. Nàng lấy ra một bộ quần áo nhanh chóng mặc vào, đối với Liễu Vũ nói: “Đây mới là hoàn chỉnh cổ thân hóa thành hình người, yêu tu luyện thành người cùng đi qua một bước như thế này.”
Liễu Vũ nhìn chằm chằm Hoa Thần Cổ biến thành Trương Tịch Nhan, lại nhìn cái người trong bồn tắm kia, cả người không được tự nhiên, cảm giác kia giống như sâu chiếm lấy thân xác của Trương Tịch Nhan, làm cô thực khó chịu, muốn xù lông, cả người biệt hữu. Cô chỉ chỉ Trương Tịch Nhan trong bồn tắm, nói: “Chị trở lại trong thân thể đi.” Bộ dáng này nhìn quá khó tiếp thu rồi.
Trương Tịch Nhan nói: “Cổ thân hóa hình là việc thực hao phí tu vi, ngoài ra chân thân của chị còn bị thương rất nặng..” nàng cảm thấy được cảm xúc của Liễu Vũ, lại thêm chính mình xác thực không có thói quen dùng cổ thân, lược làm do dự, đem cổ thân biến trở về bộ dáng tử cổ, lại đem tử cổ đã phóng xuất ra thu hồi tất cả lại, hồn phách trở lại trong thân thể của chính mình.
Vô luận cổ thân có bao nhiêu giống người, chung quy vẫn là cổ, bản năng tập tính thân thể không bởi vì thay đổi linh hồn mà biến mất. Sau khi hồn phách Trương Tịch Nhan tiến vào trong cổ thân, cảm xúc, tư duy, cảm giác đều sẽ bất đồng so với thường ngày, thực không thể thích ứng và có cảm giác bài xích. Đây là thân thể cổ trùng cùng hồn phách con người không tương dung nên sinh ra bài xích, tựa như đi giày không đúng kích cỡ vào chân.
Cổ trùng muốn biến thành người hay từ từ người muốn biến thành cổ thân, đều yêu cần quá trình xây dựng lại một lần xương cốt, kinh mạch, huyết nhục toàn thân, tiêu hao cực lớn.
Nguyên bản Trương Tịch Nhan đang bị trọng thương trong người, nỗ lực này là vì muốn thi triển làm cho Liễu Vũ thấy được chỗ tốt để có thể tu luyện thật tốt, chính mình lại lấy cổ thân hoạt động một đoạn thời gian, đem chân thân để ở nơi này phao thuốc dưỡng thương.
Hiện giờ qua một hồi lăn lộn, chân thân cùng mẫu cổ của nàng đều thoát lực, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, hư thoát mà dựa vào trong bồn tắm.
Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan lập tức héo đi, bộ dáng suy yếu vô lực, một lòng căng thẳng lên, khẩn trương hỏi: “ Chị không sao chứ?”
Trương Tịch Nhan nói: “Thoát lực, phao thuốc nghỉ ngơi một thời gian liền tốt thôi.”
Liễu Vũ nhanh chóng nói: “Chị trước dưỡng thương cho thật tốt, đừng vì em mà nhọc lòng.” Cô giơ tay phải lên đảm bảo: “Em liền ngồi xổm ở nơi này, đều không đi đâu hết, cũng không làm gì, bảo đảm không làm ra thêm chuyện gì phiền toái.” Cô có điểm bị dọa tới rồi. Cô gặp qua Trương đại lão tràn ngập bộ dáng bưu hãnh, đại lão bị thương đều là chuyện thường ngày thấy mãi thành quen, như bộ dáng suy yếu như này là thật chưa thấy qua. Cô hỏi: “Chị thật sự không có việc gì sao? Muốn em đi tìm người giúp chị trị thương không? Bác sĩ ở đây có đáng tin không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Không có gì trở ngại.” Nàng quyện quyện nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Em tu luyện có vấn đề, căn cơ không vững, yêu cầu bắt đầu lại đổi phương thức tu luyện từ đầu.”, ‘Vu thần huyền linh kinh’, quyển thứ nhất phần đầu tiên nuốt phun nạp khí tức, là bước đầu tiên để bắt đầu tu hành.”
Ý thức Liễu Vũ không nghĩ muốn tu luyện, vừa định hỏi có phương pháp học cấp tốc không, nghĩ đến phí khổ tâm của đại lão, lại đem lời nói nuốt ngược trở vào. Cô cảm thấy cái này, đại khái không có cách học cấp tốc đi.
Cô lấy ra ‘Vu thần huyền linh kinh’ ôn tập phần thứ nhất thiên về nội dung nuốt phun nạp khí tức. Nuốt phun nạp khí tức loại này thật buồn tẻ, hiệu quả đại khái chính là cá phun bong bóng….
Cô xem xong, đem sách thu hồi, biến trở về bộ dáng của sâu, ghé vào trên sàn nhà dùng miệng và dàn da dùng phương thức hút khí đi hấp thu Âm Sát khí trong không khí.
Cái này còn không bằng cô đi gặm xương cốt của quỷ đâu, tốt xấu cái kia có Âm Sát khí độ dày cao, gặm xuống một ngụm hấp thu được còn nhiều hơn trong không khí NNNNN lần. Nơi này, Địa Linh giới, trong không khí đều là Linh khí, còn Âm Sát khí sao, ha hả, hai nàng là tự mình mang trên người.
Trương Tịch Nhan liếc nhìn hướng Liễu Vũ tròng mắt loạn chuyển, liền nhập định cũng chưa làm được, nói: “Em đem pháp bảo trên người lấy xuống đi.”
Liễu Vũ “Dát’ một tiếng, tâm nói: “Vì cái gì nha?” Lại muốn rình coi em sao? Xem liền xem thôi, dù sao mặt em cũng dày hơn chị, cùng nhau lỏa bôn, ai sợ ai! Cô nhanh chóng đem pháp bảo trên người toàn bộ tháo xuống, thu vào trong giới tử thạch, tâm nói: “Lỏa bôn, đó chị xem đi, muốn hay không em hướng vào trong bồn tắm hai chúng ta quay cuồng một chút…”
Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ đầu đang xì khói như tàu hỏa, tức khắc sắc mặt đan xen lúc hồng lúc xanh, vừa thẹn vừa túng quẫn lại tức giận, nàng tức giận mà nói: “Nơi này không có Âm Sát khí, chị chỉ là muốn dùng quỷ linh tinh bày trận cho em luyện tập nuốt phun nạp khí tức. Trên người của em toàn là pháp khí của Đạo gia, lọt vào Âm Sát khí sẽ bị ăn mòn.” Nàng nói xong, lấy quỷ linh tinh từ trong giới tử thạch ra ném tới trên trận vị bày ra trận pháp, đem Âm Sát khí đã ngưng tụ thành tinh thể sau khi thông qua pháp trận chuyển hóa thành khí tự do trong không khí. Nàng nói: “Chính mình luyện! Bước đầu tiên của nuốt phun nạp khí là tĩnh tâm, loại bỏ tất cả tạp niệm, sau đó cảm giác Âm Sát khí xung quanh dẫn vào trong cơ thể của chính mình.”
Liễu Vũ tâm nói: “Làm chuyện thừa thãi sao, số linh tinh đó mình răng rắc liền có thể gặm xong rồi, còn không lãng phí.”
Trương Tịch Nhan nghe được Liễu Vũ trong lòng phun tào, nói: “Quỷ linh tinh so với linh tinh còn quý hơn rất nhiều, là đồng tiền mạnh nhất của Quỷ Vu hai giới, tương đương với giao dịch bằng tiền vàng. Trên thị trường lưu thông nhiều nhất là linh tinh, còn phần lớn quỷ linh tinh rất ít người có thể nắm giữ, không có con đường thu hoạch đặc thù, rất khó thu hoạch được.” Nàng tiếp tục nói: “Em tập luyện nuốt phun nạp khí không phải làm loãng đi Âm Sát khí trong không khí, mà là nắm giữ kỹ năng dẫn đường cho Âm Sát khí, cơ sở này mới là hết thảy thuật pháp cũng với năng lượng em cần đặc được. Em lúc trước không thiếu đồ ăn là bởi vì giống loài ở Quỷ Vu Hiệp phong phú, hơn nữa thời gian đầu em được Vu thần uy cho. Tương đương có một tòa kho lúa hoặc trại chăn nuôi đặc biệt để cung ứng cho em, trên thực tế, rất nhiều thời điểm là tìm không thấy đồ ăn bổ sung năng lượng cho cơ thể, yêu cầu chính mình từ trong thiên địa đi hấp thu Âm Sát khí tự do. Thi triển pháp thuật thần thông, trước yêu cầu không chế Âm Sát khí tự do trong thiên địa, chúng nó là một giới! Em muốn không tổn thương đến thần hồn khi thao tác tử cổ, bước đầu tiên là phải học là sử dụng Âm Sát khí.”
Liễu Vũ cảm giác được đại lão xù lông, lại nghe được đại lão đổ ập xuống một hồi thông tin như vậy, nhưng xem ra vẫn có thể hiểu rõ cách sử dụng, nghĩ thầm: “Chị không đi làm giáo viên thật sự là lãng phí nhân tài.” Thật nhanh thái độ lập tức đoan chính nghiêm túc luyện tập nuốt phun nạp khí.
Nhưng làm sao mà vứt bỏ tạp niệm với ngoạn ý nhi… một đại mỹ nữ đang ở bên cạnh, lại còn trơn bóng đang tắm gội hơn nữa còn bị thương thoát lực thực suy yếu…
Một viên quỷ linh tinh to cỡ nắm tay chuẩn xác mà nện ở trên trán của Liễu Vũ, sức lực kia lớn đến nổi tạp lên trán cô sưng lên một khối.
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: “Cho dù là hư thoát, sửa chữa em vẫn là dư sức.”
Liễu Vũ vừa thấy, nha, quỷ linh tinh so với linh tinh càng quý, nhanh chóng thu thu! Cô dùng ảo thuật đem chính mình bao lấy, mặc niệm, tĩnh tâm tĩnh tâm, không được nghĩ về Trương đại lão, ngẫm về Âm Sát khí trong không khí….
Trương Tịch Nhan tự mình tỉnh lại: Vì cái gì mình phải đối với người này nhớ mãi không quên? Thanh thanh tĩnh tĩnh trải qua cuộc sống thường nhật không tốt hơn sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy Âm Sát khí xung quanh giống như điên rồi mạnh mẽ hướng về Liễu Vũ, theo sát quỷ linh tinh bày trận cũng bay về trên người Liễu Vũ, nháy mắt trận nát.
Liễu Vũ nhìn thấy một đống linh tinh bay qua tới, lại nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, nhìn nhìn lại không khí sạch sẽ vừa bị cô liếm qua, nói: “Ách… Cái kia…. em dùng cảm giác chính mình đi liếm…. Ách….. Đi hấp thu cũng coi như một loại hấp đi!” Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ mà nhìn cô, lại khô cằn giải thích câu, “Em… Em này một chuyên tâm liền nhìn đến một chút tiểu điểm bay trong không khí dạng Âm Sát khí, sau đó tỏa định chúng nó xích lạp một hút, chúng toàn bộ lại đây, không… không trách em chứ.”
Trương Tịch Nhan sửng sốt nửa ngày, mới thốt ra một câu, “Chính em… nhìn làm đi.” Nàng biên giáo tài là trong quy củ thành thật kiên định phương pháp tu luyện, ấn bước đều liền dọn ổn thỏa, văn cơ lao, nhưng đối với Liễu Vũ không thích.
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, lại nhắc nhở nàng: “Trương đại lão, trận, đã biến mất.” Cô bằng tốc độ nhanh nhất thu đi quỷ linh tinh trước mặt.
Trương Tịch Nhan lại lấy ra một đống quỷ linh tinh một lần nữa bài lại trận pháp, nói: “Số quỷ linh tinh này dùng xong rồi sẽ lấy tới số ở trong giới tử thạch của em bù.”
Liễu Vũ tâm nói: “Như vậy còn muốn theo đuổi mình, tiền tài thế công cũng đều không hiểu. Hừ!” Cô lấy ra quỷ linh tinh, phóng xuất ra Âm Sát khí, tựa như ngày thường chính mình chơi với tiểu cánh hoa của chính mình ngấm ngầm giở trò sát khí, đem chúng nó biến thành đủ loại hình dạng.
Trương Tịch Nhan cảm giác đến ý tưởng của Liễu Vũ, tức khách hiểu rõ vừa nãy là như thế nào làm được, thao tác Âm Sát khí cũng giống như thao tác tử cổ, xác thực có chỗ chung.
B.A
Nàng nhanh chóng bình phục tốt tâm tình, đối với Liễu Vũ nói: “Em ăn những hủ bùn cốt lạn là đang tu luyện Âm Sát khí, sau khi chư thần Quỷ, Vu hai giới di thể hư thối hình thành, là vật chí âm chí sát, đồng thời năng lượng vật chất cũng ẩn chứa thần tính, sau khi bọn em hấp thu sẽ nhanh chóng bắt đầu tiến hóa. Em thì ăn đồ ăn còn ăn luôn đám cổ loại quỷ vật làm em sinh ra thoát thai hoán cốt lột xác, hơn nữa Hoa Thần Cổ là tinh huyết của Vu thần thụ diễn sinh ra tới, nên không hề tầm thường, mà Vu thần thụ lại cho em một giọt tinh huyết, vì vậy vô luận là độc tính của em hay thần thông của em đều cực kỳ lợi hại.”
Liễu Vũ nhìn chằm chằm vệt máu ở khóe miệng của Trương Tịch Nhan, lại đến đến gương mặt trắng bệch như quỷ kia của Trương đại lão, nói: “Đại lão, tình huống của em dù sao đều là bộ dáng này, em còn phải dựa vào chị để sống sót, em cho rằng hiện tại chị nên quan tâm đến bản thân, chị đang bị thương.” Đại lão ở phía trước ăn vững chắc một trảo của lão long Thiên tộc, từ trên trời bị đánh rớt xuống đất bị thương không nhẹ đi, vừa nãy còn mở ra Thiên Nhãn… Cô nhìn bộ dáng này của đại lão đều biết là bị thương rất nặng.
Trương Tịch Nhan cảm giác được sự quan tâm của Liễu Vũ, nói: “Em có thể chất đặc thù, năng lực hấp thu và tiêu hóa cũng rất tốt, dưỡng nguyên hương là thuốc đã được tinh luyện qua, không cần lo lắng vấn đề dùng quá liều, có thể dùng hết trong một lần, châm hương hoặc dùng trực tiếp đều có thể.” Lộ Vô Quy là Địa Linh tộc, năng lực tiêu hóa không so được với Liễu Vũ, yêu cầu dùng pháp khí đặc thù châm thành hương chậm rãi mà hấp thu, còn Liễu Vũ cô liền hủ cốt của thần đều có thể tiêu hóa hấp thu, điểm này chỉ là chuyện nhỏ.
Liễu Vũ “Ân” một tiếng, lại cảm giác bản thân tốt đẹp lên, nói: “Nói như vậy, em cùng không như vậy phế tài đi.” Có lẽ, có lẽ, đại khái có thể xứng đôi với đại lão thì sao? A phi, xứng cái con khỉ, cô mới không cần cùng đại lão thành một đôi.
Cô lại nghĩ, đại lão có nhan sắc, có tiền, moi tim đào phổi mà đối tốt với cô, chín phần là sau khi ở chung đều có thể tùy tính tự tại, hơn nữa xem đại lão đã đeo nhẫn đó hơn một ngàn năm, hẳn là người rất nặng tình, đại lão như vậy làm người có điểm không thể cự tuyệt.
Cô thoáng thấy đại lão vào trong nhà, đóng cửa lại, lại lấy ra bồn tắm và trận bàn, giống như muốn phao tắm, bộ dáng như lần trước phao tắm hơn 80 năm, vội vàng đi vào theo, hỏi: “Lần này phao bao lâu?” Cô cảm thấy vẫn cùng đại lão nói rõ một mốc thời gian vẫn tương đối tốt, có cảm giác an toàn hơn chút, cô nếu cách ở ngoài nhà, nhìn không được tình huống của Trương đại lão thế nào, càng không muốn rời đi, tâm càng loạn.
Trương Tịch Nhan nói: “Tầm ba đến năm ngày.” Nàng tháo nhẫn xuống bỏ vào hộp, để tránh bị dược vật ăn mòn, lại rót nước thuốc và dược liệu vào trong bồn tắm, làm xong tất cả lại nhìn đến Liễu Vũ vẫn còn ở bên cạnh, vì thế nói: “Phiền toán một chút, mời…” Nàng chỉ hướng ra ngoài cửa.
Liễu Vũ không nhìn thấy bên ngoài có cái gì, tự động xem nhẹ vấn đề Trương Tịch Nhan có ý kêu cô đi ra ngoài, đại lão thích cô như vậy, sao có thể kêu cô đi ra ngoài. Cô hỏi: “Muốn em giúp chị lấy cái gì sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chị muốn tắm rửa, phiền em tránh đi một chút.” Nàng hiện tại chỉ là tiền nhiệm, cởi quần áo tắm rửa loại việc này, không tiện nếu có Liễu Vũ ở đây.
Liễu Vũ xích nhẹ một tiếng, nói: “Em lại không phải chưa từng thấy qua.” Cô còn từng moi ghét bẩn trên người Trương đại lão nữa là.
Cô ngồi vào trên ghế bên cạnh, dùng ngón tay moi một ít dưỡng nguyên hương đưa tới trong miệng, hạ quyết tâm không đi ra cũng không tránh đi, thuận tiện còn có thể thưởng thức sắc đẹp của đại lão.
Trương Tịch Nhan xoay người sang chỗ khác, dùng ảo trận bao lấy chính mình ngăn trở tầm mắt cùng cảm giác của Liễu Vũ, sau đó bỏ đi quần áo trên người bước vào bồn phao tắm.
Nàng nửa dựa vào trong bồn tắm, nhẹ giọng nói: “Phương thức em tu luyện, phương pháp thao tác tử cổ đều có vấn đề, mỗi lần phóng thích tử cổ đều sẽ gây nên tổn thương đối với chính mình, đây là nguyên nhân khiến thương thế của em nghiêm trọng đến vậy. Lê Vị có kinh nghiệm, từng tu luyện cổ thân, em ấy bị Canh Thần đuổi giết hơn 5000 năm, chỉ cần em ấy còn một mảnh tử cổ sống sót, cho dù là những cổ khác hay mẫu cổ đều đã chết, cũng có thể toàn thân mà lui, không hao tổn một chút tinh thần hồn phách, phao thuốc một chút liền khôi phục.”
Liễu Vũ khiếp sợ mà nhìn Trương Tịch Nhan, tâm nói: “Lợi hại như vậy sao?” Cô thanh thanh giọng, hỏi: “Bản lĩnh này chị biết không?” Cô muốn học! Nếu đại lão biết, khẳng định sẽ dạy.
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gậy đầu, lấy Hoa Thần Cổ trong tim ra nâng trên lòng bàn tay, nói: “Đây là mẫu cổ, còn lại tiểu cánh hoa là tử cổ từ nó diễn sinh mà ra, lấy mẫu cổ điều khiển tử cổ, liền không cần đem thần hồn bám vào ở trên tiểu cánh hoa nữa. Thần hồn bám vào trên tiểu cánh hoa để sử dụng tử cổ là một loại thủ đoạn sinh tồn bảo mệnh.” Nàng nói xong thả ra một con tử cô, đem một tia hồn phách nạp vào trong tử cổ, lại đem con tử cổ kia phóng lên xà nhà.
Nàng nói: “Nếu chị hiện tại bị người khác đánh đến hồn phi phách tán, hoặc là đánh không lại muốn chạy trốn, bản thể của chị cùng tử cổ này thông qua thần hồn cảm ứng, thành lập một cái thông đạo tiếp dẫn, hồn phách tản ra, toàn bộ những bộ phận khác của cổ thân sẽ chạy đến tử cổ nơi này một lần nữa dung hợp lại, chẳng sợ chỉ còn một mảnh tử cổ sống sót, chỉ cần có đủ dược liệu cùng cung cấp cho chị tình huống tĩnh dưỡng, tử cổ thử mau sẽ trưởng thành mẫu cổ.”
Nàng đốn hạ, tiếp tục nói: “Hồn phách từ lúc bị đánh tan đến hoàn toàn tử vong biến mất, yêu cầu cần một chút thời gian, cho dù là bị Thiên Cương chi khí đốt cháy, lúc thiêu đốt đó cũng cần phải mất hai giây thời gian, cũng đủ chạy trốn. Nếu thần hồn của em đủ mạnh, thời gian chạy trốn còn có thể lâu hơn một chút. Nếu là ở nơi âm sát, xung quanh có Âm Sát khí không ngừng cuồn cuộn, chỉ cần giữ được mẫu cổ, liền có thể xuất ra tử cổ vô cùng vô tận không kiệt, có thể nói đây là mảnh đất bẩm sinh bất tử bất bại.” Năm đó các nàng ở Nhân gian thật sự trải qua rất gian nan, chỉ là bởi vì ở Nhân gian Âm Sát khí thiếu đến cơ hồ có thể nói là không có, chỉ có ở một số nơi âm sát sẽ có một chút.
Trương Tịch Nhan thu hồi suy nghĩ, thao tác số tử cổ nàng đã phóng xuất ra, tức khắc những tử cổ đó hóa thành bộ dáng của nàng, đứng đầy nhà ở, mỗi một cái biến thành nàng đều giống như đúc.
Liễu Vũ đột nhiên nhìn thấy rậm rạp Trương Tịch Nhan đứng đầy nhà ở, sợ tới mức vèo một cái lên tới xà nhà. Cô đem những cái Trương Tịch Nhan đó cẩn thận nhìn lại xem, phát hiện mỗi một cái đều cùng Trương Tịch Nhan giống nhau như đúc, nhìn không có một chút khác nhau nào.
Trương Tịch Nhan nói: “Bên trong số tử cổ biến thành bộ dáng của chị, mỗi một con đều có một sợi thần hồn của chị, chị có thể thi triển pháp thuật thần thông gì, chúng nó đều có thể làm như vậy. Hoa Thần Cổ tiếp dẫn chi lực, khiến cho chị có thể tùy thời đem lực lượng của bản thể của chính mình truyền cho chúng nó, do đó có thể thi triển ra chính lực lượng của chị.” Nàng nhìn về phía Liễu Vũ nói: “Đây mới là cách sử dụng chân chính của việc đem thần hồn bám vào trong tử cổ.”
Liễu Vũ dại ra tại chỗ, hiện tại cô có một tỷ lần đau lòng.
Trương Tịch Nhan thực vừa lòng phản ứng của Liễu Vũ, chỉ có để Liễu Vũ ý thức được này đó, cô mới có thể thực sự dụng tâm mà tu luyện. Nàng quét mắt nhìn Liễu Vũ, thần hồn chính mình tiến vào trong mẫu cổ trên tay, nói: “Xem kỹ.”
Liễu Vũ tâm nói: “Xem kỹ cái gì? Khoe khoang chị cũng có thể giống như em tu luyện cổ thân sao.”
Hoa Thần Cổ mà Trương Tịch Nhan nâng trên tay đột nhiên giống như thai nhi từ một con sâu mọc ra tứ chi, xương cốt, tay, chân, chỉnh thể bộ dáng rất nhanh mà chuyển biến hướng tới hình người, ngoài ra cái đầu càng lúc càng lớn, đảo mắt một cái liền lớn thành bộ dáng trẻ con, rồi từ bộ dáng trẻ con kia giống như gặp gió liền dài ra, không đến mười phút, liền trưởng thành một nữ nhân bộ dáng giống như đúc với Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan ngâm mình trong bồn tắm vẫn duy trì động tác mở mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay, chỉ là lúc này thoạt nhìn có vẻ giống như bị điểm huyệt, ngoài ra ánh mắt không có tiêu cự.
Hoa Thần Cổ biến thành Trương Tịch Nhan làm một cái động tác vẫy tay, một quả giới tử thạch từ trên người Trương Tịch Nhan trong bồn tắm bay ra, dùng ở trong lòng bàn tay của nàng. Nàng lấy ra một bộ quần áo nhanh chóng mặc vào, đối với Liễu Vũ nói: “Đây mới là hoàn chỉnh cổ thân hóa thành hình người, yêu tu luyện thành người cùng đi qua một bước như thế này.”
Liễu Vũ nhìn chằm chằm Hoa Thần Cổ biến thành Trương Tịch Nhan, lại nhìn cái người trong bồn tắm kia, cả người không được tự nhiên, cảm giác kia giống như sâu chiếm lấy thân xác của Trương Tịch Nhan, làm cô thực khó chịu, muốn xù lông, cả người biệt hữu. Cô chỉ chỉ Trương Tịch Nhan trong bồn tắm, nói: “Chị trở lại trong thân thể đi.” Bộ dáng này nhìn quá khó tiếp thu rồi.
Trương Tịch Nhan nói: “Cổ thân hóa hình là việc thực hao phí tu vi, ngoài ra chân thân của chị còn bị thương rất nặng..” nàng cảm thấy được cảm xúc của Liễu Vũ, lại thêm chính mình xác thực không có thói quen dùng cổ thân, lược làm do dự, đem cổ thân biến trở về bộ dáng tử cổ, lại đem tử cổ đã phóng xuất ra thu hồi tất cả lại, hồn phách trở lại trong thân thể của chính mình.
Vô luận cổ thân có bao nhiêu giống người, chung quy vẫn là cổ, bản năng tập tính thân thể không bởi vì thay đổi linh hồn mà biến mất. Sau khi hồn phách Trương Tịch Nhan tiến vào trong cổ thân, cảm xúc, tư duy, cảm giác đều sẽ bất đồng so với thường ngày, thực không thể thích ứng và có cảm giác bài xích. Đây là thân thể cổ trùng cùng hồn phách con người không tương dung nên sinh ra bài xích, tựa như đi giày không đúng kích cỡ vào chân.
Cổ trùng muốn biến thành người hay từ từ người muốn biến thành cổ thân, đều yêu cần quá trình xây dựng lại một lần xương cốt, kinh mạch, huyết nhục toàn thân, tiêu hao cực lớn.
Nguyên bản Trương Tịch Nhan đang bị trọng thương trong người, nỗ lực này là vì muốn thi triển làm cho Liễu Vũ thấy được chỗ tốt để có thể tu luyện thật tốt, chính mình lại lấy cổ thân hoạt động một đoạn thời gian, đem chân thân để ở nơi này phao thuốc dưỡng thương.
Hiện giờ qua một hồi lăn lộn, chân thân cùng mẫu cổ của nàng đều thoát lực, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, hư thoát mà dựa vào trong bồn tắm.
Liễu Vũ nhìn thấy Trương Tịch Nhan lập tức héo đi, bộ dáng suy yếu vô lực, một lòng căng thẳng lên, khẩn trương hỏi: “ Chị không sao chứ?”
Trương Tịch Nhan nói: “Thoát lực, phao thuốc nghỉ ngơi một thời gian liền tốt thôi.”
Liễu Vũ nhanh chóng nói: “Chị trước dưỡng thương cho thật tốt, đừng vì em mà nhọc lòng.” Cô giơ tay phải lên đảm bảo: “Em liền ngồi xổm ở nơi này, đều không đi đâu hết, cũng không làm gì, bảo đảm không làm ra thêm chuyện gì phiền toái.” Cô có điểm bị dọa tới rồi. Cô gặp qua Trương đại lão tràn ngập bộ dáng bưu hãnh, đại lão bị thương đều là chuyện thường ngày thấy mãi thành quen, như bộ dáng suy yếu như này là thật chưa thấy qua. Cô hỏi: “Chị thật sự không có việc gì sao? Muốn em đi tìm người giúp chị trị thương không? Bác sĩ ở đây có đáng tin không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Không có gì trở ngại.” Nàng quyện quyện nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Em tu luyện có vấn đề, căn cơ không vững, yêu cầu bắt đầu lại đổi phương thức tu luyện từ đầu.”, ‘Vu thần huyền linh kinh’, quyển thứ nhất phần đầu tiên nuốt phun nạp khí tức, là bước đầu tiên để bắt đầu tu hành.”
Ý thức Liễu Vũ không nghĩ muốn tu luyện, vừa định hỏi có phương pháp học cấp tốc không, nghĩ đến phí khổ tâm của đại lão, lại đem lời nói nuốt ngược trở vào. Cô cảm thấy cái này, đại khái không có cách học cấp tốc đi.
Cô lấy ra ‘Vu thần huyền linh kinh’ ôn tập phần thứ nhất thiên về nội dung nuốt phun nạp khí tức. Nuốt phun nạp khí tức loại này thật buồn tẻ, hiệu quả đại khái chính là cá phun bong bóng….
Cô xem xong, đem sách thu hồi, biến trở về bộ dáng của sâu, ghé vào trên sàn nhà dùng miệng và dàn da dùng phương thức hút khí đi hấp thu Âm Sát khí trong không khí.
Cái này còn không bằng cô đi gặm xương cốt của quỷ đâu, tốt xấu cái kia có Âm Sát khí độ dày cao, gặm xuống một ngụm hấp thu được còn nhiều hơn trong không khí NNNNN lần. Nơi này, Địa Linh giới, trong không khí đều là Linh khí, còn Âm Sát khí sao, ha hả, hai nàng là tự mình mang trên người.
Trương Tịch Nhan liếc nhìn hướng Liễu Vũ tròng mắt loạn chuyển, liền nhập định cũng chưa làm được, nói: “Em đem pháp bảo trên người lấy xuống đi.”
Liễu Vũ “Dát’ một tiếng, tâm nói: “Vì cái gì nha?” Lại muốn rình coi em sao? Xem liền xem thôi, dù sao mặt em cũng dày hơn chị, cùng nhau lỏa bôn, ai sợ ai! Cô nhanh chóng đem pháp bảo trên người toàn bộ tháo xuống, thu vào trong giới tử thạch, tâm nói: “Lỏa bôn, đó chị xem đi, muốn hay không em hướng vào trong bồn tắm hai chúng ta quay cuồng một chút…”
Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ đầu đang xì khói như tàu hỏa, tức khắc sắc mặt đan xen lúc hồng lúc xanh, vừa thẹn vừa túng quẫn lại tức giận, nàng tức giận mà nói: “Nơi này không có Âm Sát khí, chị chỉ là muốn dùng quỷ linh tinh bày trận cho em luyện tập nuốt phun nạp khí tức. Trên người của em toàn là pháp khí của Đạo gia, lọt vào Âm Sát khí sẽ bị ăn mòn.” Nàng nói xong, lấy quỷ linh tinh từ trong giới tử thạch ra ném tới trên trận vị bày ra trận pháp, đem Âm Sát khí đã ngưng tụ thành tinh thể sau khi thông qua pháp trận chuyển hóa thành khí tự do trong không khí. Nàng nói: “Chính mình luyện! Bước đầu tiên của nuốt phun nạp khí là tĩnh tâm, loại bỏ tất cả tạp niệm, sau đó cảm giác Âm Sát khí xung quanh dẫn vào trong cơ thể của chính mình.”
Liễu Vũ tâm nói: “Làm chuyện thừa thãi sao, số linh tinh đó mình răng rắc liền có thể gặm xong rồi, còn không lãng phí.”
Trương Tịch Nhan nghe được Liễu Vũ trong lòng phun tào, nói: “Quỷ linh tinh so với linh tinh còn quý hơn rất nhiều, là đồng tiền mạnh nhất của Quỷ Vu hai giới, tương đương với giao dịch bằng tiền vàng. Trên thị trường lưu thông nhiều nhất là linh tinh, còn phần lớn quỷ linh tinh rất ít người có thể nắm giữ, không có con đường thu hoạch đặc thù, rất khó thu hoạch được.” Nàng tiếp tục nói: “Em tập luyện nuốt phun nạp khí không phải làm loãng đi Âm Sát khí trong không khí, mà là nắm giữ kỹ năng dẫn đường cho Âm Sát khí, cơ sở này mới là hết thảy thuật pháp cũng với năng lượng em cần đặc được. Em lúc trước không thiếu đồ ăn là bởi vì giống loài ở Quỷ Vu Hiệp phong phú, hơn nữa thời gian đầu em được Vu thần uy cho. Tương đương có một tòa kho lúa hoặc trại chăn nuôi đặc biệt để cung ứng cho em, trên thực tế, rất nhiều thời điểm là tìm không thấy đồ ăn bổ sung năng lượng cho cơ thể, yêu cầu chính mình từ trong thiên địa đi hấp thu Âm Sát khí tự do. Thi triển pháp thuật thần thông, trước yêu cầu không chế Âm Sát khí tự do trong thiên địa, chúng nó là một giới! Em muốn không tổn thương đến thần hồn khi thao tác tử cổ, bước đầu tiên là phải học là sử dụng Âm Sát khí.”
Liễu Vũ cảm giác được đại lão xù lông, lại nghe được đại lão đổ ập xuống một hồi thông tin như vậy, nhưng xem ra vẫn có thể hiểu rõ cách sử dụng, nghĩ thầm: “Chị không đi làm giáo viên thật sự là lãng phí nhân tài.” Thật nhanh thái độ lập tức đoan chính nghiêm túc luyện tập nuốt phun nạp khí.
Nhưng làm sao mà vứt bỏ tạp niệm với ngoạn ý nhi… một đại mỹ nữ đang ở bên cạnh, lại còn trơn bóng đang tắm gội hơn nữa còn bị thương thoát lực thực suy yếu…
Một viên quỷ linh tinh to cỡ nắm tay chuẩn xác mà nện ở trên trán của Liễu Vũ, sức lực kia lớn đến nổi tạp lên trán cô sưng lên một khối.
Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: “Cho dù là hư thoát, sửa chữa em vẫn là dư sức.”
Liễu Vũ vừa thấy, nha, quỷ linh tinh so với linh tinh càng quý, nhanh chóng thu thu! Cô dùng ảo thuật đem chính mình bao lấy, mặc niệm, tĩnh tâm tĩnh tâm, không được nghĩ về Trương đại lão, ngẫm về Âm Sát khí trong không khí….
Trương Tịch Nhan tự mình tỉnh lại: Vì cái gì mình phải đối với người này nhớ mãi không quên? Thanh thanh tĩnh tĩnh trải qua cuộc sống thường nhật không tốt hơn sao?
Nàng bỗng nhiên cảm thấy Âm Sát khí xung quanh giống như điên rồi mạnh mẽ hướng về Liễu Vũ, theo sát quỷ linh tinh bày trận cũng bay về trên người Liễu Vũ, nháy mắt trận nát.
Liễu Vũ nhìn thấy một đống linh tinh bay qua tới, lại nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, nhìn nhìn lại không khí sạch sẽ vừa bị cô liếm qua, nói: “Ách… Cái kia…. em dùng cảm giác chính mình đi liếm…. Ách….. Đi hấp thu cũng coi như một loại hấp đi!” Cô nhìn thấy Trương Tịch Nhan đầy mặt khiếp sợ mà nhìn cô, lại khô cằn giải thích câu, “Em… Em này một chuyên tâm liền nhìn đến một chút tiểu điểm bay trong không khí dạng Âm Sát khí, sau đó tỏa định chúng nó xích lạp một hút, chúng toàn bộ lại đây, không… không trách em chứ.”
Trương Tịch Nhan sửng sốt nửa ngày, mới thốt ra một câu, “Chính em… nhìn làm đi.” Nàng biên giáo tài là trong quy củ thành thật kiên định phương pháp tu luyện, ấn bước đều liền dọn ổn thỏa, văn cơ lao, nhưng đối với Liễu Vũ không thích.
Liễu Vũ “Nga” một tiếng, lại nhắc nhở nàng: “Trương đại lão, trận, đã biến mất.” Cô bằng tốc độ nhanh nhất thu đi quỷ linh tinh trước mặt.
Trương Tịch Nhan lại lấy ra một đống quỷ linh tinh một lần nữa bài lại trận pháp, nói: “Số quỷ linh tinh này dùng xong rồi sẽ lấy tới số ở trong giới tử thạch của em bù.”
Liễu Vũ tâm nói: “Như vậy còn muốn theo đuổi mình, tiền tài thế công cũng đều không hiểu. Hừ!” Cô lấy ra quỷ linh tinh, phóng xuất ra Âm Sát khí, tựa như ngày thường chính mình chơi với tiểu cánh hoa của chính mình ngấm ngầm giở trò sát khí, đem chúng nó biến thành đủ loại hình dạng.
Trương Tịch Nhan cảm giác đến ý tưởng của Liễu Vũ, tức khách hiểu rõ vừa nãy là như thế nào làm được, thao tác Âm Sát khí cũng giống như thao tác tử cổ, xác thực có chỗ chung.
B.A
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất