Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 66
Thực mau, Trương Tịch Nhan đã mang Liễu Vũ đến chỗ nội môn quảng trường.
Nội môn quảng trường chiếm địa cực lớn, kiến trúc xây dựng ở bốn phía đều được làm bằng ngọc thạch, tu đến cực kỳ xa hoa, mỗi tòa kiến trúc đều có mang một cái bảng hiệu bắt mắt, mặt trên phân biệt viết “Đan tông” “Quỷ Đạo tông”, “Kiếm tông”, “Pháp tông”, “Khí tông”, “Dược tông“.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đan tông cùng đan phòng giống nhau sao?” Bảng tên cũng khí phái hơn đan phòng, tòa kiến trúc được tu sửa đến vượt xa Cổ Đạo Tông mấy con đường lớn.
Trương Tịch Nhan nói: “Đúng vậy, Cổ Đạo Tông gọi là 'phòng', m Dương Đạo Tông gọi là 'tông', số này đó là các lưu phái môn hạ của m Dương Đạo Tông, cũng là tạo thành bộ phận quan trọng của m Dương Đạo Tông.
Khi nàng nói chuyện, vòng đến trước một phòng kiến trúc được làm từ ngọc nằm ở một bên quảng trường, thu phi kiếm.
Liễu Vũ phát hiện tòa lâu này cũng những tòa nơi khác không giống nhau, tên của nó gọi là “Bát quái đàn”, trong phòng có bày rất nhiều bàn ngọc thấp dài cỡ 90cm cao cỡ 30cm, đi kèm mỗi một cái bàn thấp là một cái đệm hương bồ để đả tọa, rất nhiều người tập trung mà nhìn chằm chằm vào cái bàn, cũng không biết là đang xem cái gì, có một số người tụ lại với nhau nhỏ giọng nghị luận. Căn nhà ở này tựa hồ có cái chắn hay cái gì đó ngăn cách thanh âm, nghe không thấy tiếng nói chuyện.
Trương Tịch Nhan lấy ra lệnh bài thân phận sau khi kiểm chứng liền mang theo Liễu Vũ đi vào.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đây là nơi nào?”
“Diễn đàn thông tin, nơi tụ hợp lại các tin tức bát quái.” Khi Trương Tịch Nhan nói chuyện, mang theo Liễu Vũ đang không chớp mắt vào một góc ngồi xuống, đem thân phận lệnh bài của nàng gắn vào khe lõm ở bên trên mặt bàn ngọc, giải thích nói: “Cái này giống với với việc lên mạng tra tin tức. Cả tòa kiến trúc này là một pháp trận thật lớn, em có thể lý giải nó như đường truyền internet, cái bàn tương đương máy tính, server ẩn trong không gian hai Thứ Nguyên Giới.”
Liễu Vũ kinh ngạc cảm thán nói: “Tiên tiến như vậy sao?” Cô nhỏ giọng hỏi: “Cổ Đạo Tông có không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Dùng không nổi, vận chuyển cái đại trận này, mỗi ngày tiêu hao linh tinh được tính bằng tấn. Ở Cổ Đạo Tông có quá nhiều nơi cần sử dụng linh tinh, ngoài ra môn hạ đệ tử có một nửa là tu luyện m Sát khí, cùng với pháp trận xung đột.” Nàng nói xong cảm thấy ánh mắt Liễu Vũ có dị, quay đầu nhìn về phía cô, nói: “Có chuyện liền nói.”
Liễu Vũ mỉm cười nói: “Không có gì.” Cô nói: “Có thể đổi qua pháp trận sử dụng m Sát khí hoặc là vận hành bằng điện thử xem?”
Trương Tịch Nhan nói: “Server của nó là một loại tinh thạch năng lượng có tên là thủy tinh nâu, cũng không có công năng giải toán, chỉ có thể sử dụng để ghi lại, dự trữ ký ức, truyền tin tức. Thủy tinh nâu thuộc về nhóm linh thạch, cùng m Sát khí và Thiên Cương chi khí xung đột. Nói đến sử dụng điện năng điện từ trường đối với đạo hạnh mỏng manh như linh thể có thương tổn rất lớn, còn sẽ hình thành từ trường quấy nhiễu. Điện năng thuộc về hệ lôi, đối phó với nhóm quỷ yêu là bá đạo hữu hiệu nhất.” Nàng nói xong lôi kéo Liễu Vũ ngồi xuống đệm hương bồ, nói: “Nhắm mắt lại, đem cảm giác du nhập vào trong lệnh bài thân phận, em liền biết vì cái gì không thể sử dụng điện năng.”
Liễu Vũ tâm nói: “Thần kỳ như vậy sao?” Cô theo lời làm theo.
Cô đem cảm giác nhập vào trong thẻ bài thân phận của Trương Tịch Nhan, tức khắc chính mình hình như xuất hiện trước một phiến đại môn trắng xóa, cô đẩy cánh cửa lớn ra, liền nghe được vô số tiếng nói chuyện giao lưu, nhưng lại không thấy được người. Cô kêu: “Ai đang nói chuyện?”
Người trong phòng sôi nổi hướng Liễu Vũ nhìn lại, nhìn thấy cách ăn mặc của hai nàng, sau đó liếc nhìn lệnh bài thân phận trên bàn, thấy là khách khanh trưởng lão, liền thu hồi lại tầm mắt.
Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ: “Đây là dùng cảm giác thần niệm giao lưu. Em nghe được tiếng nói là do người lên lên mạng lưu lại, một số là hiện tại, có số là trước đây. Em muốn tìm tòi hiểu biết cái gì thì cứ đem cảm giác đến nó, cứ từ từ tìm kiếm.”
Liễu Vũ không có gì muốn tìm hiểu, liền đi nghe tiếng nói chuyện ở xung quanh, nhưng rất mơ hồ, như thế nào cũng không thể nghe rõ ràng được, cô tìm kiếm nơi phát ra âm thanh cũng không thể tìm thấy. Cô dự định tìm kiếm trong hệ thống diễn đàn của m Dương Đạo Tông có tin tức của Trương Tịch Nhan hay không, trong đầu vừa hiện lên Trương Tịch Nhan, cảm giác chợt rõ ràng hơn nhiều, thật giống như có thứ gì đó nghe được cô triệu hoán mà mạnh mẽ tiến lại đây, ngoài ra cẩn thận đều có thể nghe rõ, có một số còn có hình ảnh đi kèm với thanh âm.
Hiệu quả rất giống với chia sẻ video lên mạng, có một nam nhân thanh âm phá lệ kích động mà kêu: “Ta ở Bất Quy Hải nhìn thấy Trương Tịch Nhan của Cổ Đạo Tông vượt cảnh giới chém chết yêu long”, hình ảnh chính là trên một biển rộng mênh mang vô biên sóng cuộn ngập trời, Trương Tịch Nhan cùng một con rồng toàn thân lượn lờ Thiên Cương chi khí, trên người đầy mùi máu tươi, từ trên trời đánh xuống tới dưới biển, lại từ dưới biển đánh lên tới trời, nước biển, lôi điện quậy cùng với nhau, nhấc lên cuộn sóng cao mấy chục mét, nước ở đó kích động đến có thể đem thuyền đi ngang qua đánh nát. Hướng đánh nhau rất xa, nhưng cảm giác của người tu hành thực tốt, cách mười mấy dặm vẫn thấy rõ được tình hình đánh nhau.
Khi đó Trương Tịch Nhan thoạt nhìn không có trâu bò như hiện tại, thực lực hai bên chênh lệch khác xa, khi bị đánh trúng đều kêu lên một tiếng hét thảm. Quần áo trên người nàng đều bị xé nát, phía dưới lộ ra những miệng vết thương thịt đều bị bong ra sâu đến tận xương, máu tươi hòa cùng nước mưa nước biển chảy xuống, lại như không biết đau đớn mà tiếp tục vòng quanh yêu long du đấu. Rõ ràng nàng bị thương nặng tới như vậy, thoạt nhìn thảm đến như vậy, còn rất chật vật, ngoài ra vừa thấy là biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng nàng lại mang đến cảm giác khí định thần nhàn cho người ta, cho dù có thêm nhiều miệng vết thương đi nữa, thậm chí bị đánh bay đến trong biển vẫn đạm nhiên như cũ. Nàng biểu tình không vui cũng không buồn, trong mắt chỉ có con yêu long kia.
Nàng cùng con yêu long đó đánh thật lâu, cuối cùng con yêu long đó cũng chết. Trương đại lão là dựa vào Hoa Thần Cổ thúc giục sinh ra tử cổ điên cuồng bao trùm miệng vết thương mới trụ nổi tới giờ, khi nàng chém chết yêu long, da trên người của nàng cũng không còn, có nơi thịt cũng không còn, cả người biến thành một khối máu tươi đầm đìa giống như đang sống bị lột da lại bị thiên đao vạn quả trở thành bộ xương khô quái. Nàng dùng giới tử thạch thu đi thi thể của yêu long, dán trên mặt biển, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay đi.
Liễu Vũ lại đi xem những tin khác về Trương Tịch Nhan, phần lớn đều là Trương Tịch Nhan đánh nhau có ở trong rừng rậm, trên trời, dưới biển, trong thành thị, chỉ riêng đệ tử m Dương Đạo Tông bắt gặp thôi đã không dưới mấy trăm vụ, thậm chí còn có Trương Tịch Nhan đi dự tiệc lọt vào phản đối sau cùng xốc cái bàn lên mà đánh.
Vu tộc, là một chủng tộc chịu kỳ thị, bài xích, và căm ghét, ở Bất Chu Sơn là tộc đàn bị khinh bỉ nhất.
Trương đại lão ngoại giao trên cơ bản là ở trong sự xem thường, khinh bỉ, cừu hận đuổi giết của mọi người.
Liễu Vũ mới phát hiện, nguyên lai cô xuất hiện ở Thiên Cương Tông không ngừng bị đuổi giết cũng cùng với Trương đại lão là giống nhau, thậm chí còn bị thảm hại hơn một chút. Du Thanh Vi cùng tiểu mà thánh cũng không tốt hơn là bao, thời điểm ba người các nàng cùng nhau bị đuổi giết đếm ôm đầu chuột nhảy đều có.
Ghi lại thảm trạng của ba người các nàng không phải ai khác mà đúng là tiểu mà thánh Lộ Vô Quy, “Tôi phải ghi nhớ lại tất cả, tương lai sẽ đánh trả lại hết thảy!”
Bộ pháp trận này xuất hiện, là ngẫu nhiên Lộ Vô Quy phát hiện ra thủy tinh nâu có thể lưu trữ ký ức dùng để làm bản ghi nhớ, lúc sau mới dần dần cải tiến hoàn thiện hơn.
Liễu Vũ lúc này đã tìm được rất nhiều các đoạn tin tức ngắn ghi lại về Trương Tịch Nhan, Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy, cô không tìm được tin tức do Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi tự ghi lại, Lộ Vô Quy ghi lại cũng không nhiều lắm, phần lớn đều do đệ tử m Dương Đạo Tông nhìn thấy nghe thấy truyền đi và giao lưu trên này, số tin tức giao lưu nghị luận càng là nhiều không kể xiết, thời gian cũng thực dài. Đại khái là bởi vì tác dụng lệnh bài thân phận có tên thật chứng thực, còn có thể theo thanh âm tìm được người ghi vào, muốn biết là ai đã ghi vào thời điểm nào, trong đầu liền hiện lên bộ dáng người đó vào thời điểm ghi lại và vận chuyển tin tức.
Nơi này giống như một biển tin tức.
Cô bỗng nhiên nhớ tới còn Trương Tịch Nhan ở bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi. Sương mù trước mắt tản ra, chính mình về lại chỗ ngồi, liền thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi bên cạnh cô nhắm mắt đả tọa. Hô hấp của nàng thực vững vàng, quanh thân hơi thở tuần hoàn, phảng phất là người lành nghề hành khí chu thiên. Nàng giờ phút này cùng lúc ngâm mình hành khí khác nhau, khi đó thoạt nhìn chính là Trương Tịch Nhan đang phao tắm, là tỉnh, mà giờ phút này tràn ngập đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình dung nhập vào trong thiên địa. Dòng khí trên người nàng và không khí xung quanh như thể dung hợp ở bên nhau, phảng phất giống như dung nhập vào lại từ như là xuyên qua trên người nàng, giống như hư ảnh.
Liễu Vũ vì xác định đây không phải là hư ảnh, nên duỗi tay sờ sờ mặt của Trương đại lão, làn da thật ấm áp vừa mềm mại vừa đàn hồi.
Mí mắt Trương Tịch Nhan hơi run run, nàng chậm rãi mở mắt ra, làm một động tác nghiêng đầu thật nhẹ, liếc nhìn hướng tay Liễu Vũ đang sờ mặt của nàng. Nàng hỏi: “Làm gì đó?”
Liễu Vũ trả lời: “Ăn đậu hủ.”
Trương Tịch Nhan moi lên lệnh bài thân phận, nói: “Long tổ đã chết, Thiên Long tộc lần này tấn công Địa Linh tộc đã chọc giận Du Thanh Vi.”
Hả? Chọc giận Du Thanh Vi? Khi Thiên Long tấn công vào, Du Thanh Vi còn xuống bếp làm cơm, bộ dáng kia giống bị chọc giận không? Liễu Vũ trong lòng “Ha hả” hai tiếng, tâm nói: “Tin mấy chị tà”, bất quá, thông thường tới nói, ăn đánh muốn đánh trả, nói như vậy khẳng định có mục đích riêng. Cô hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Địa Linh giới muốn khai chiến cùng Thiên Long Tộc.”
Liễu Vũ “Hả?” một tiếng, hỏi: “Khai chiến? Muốn đánh tới Thiên giới sao?”
Trương Tịch Nhan hỏi lại: “Em cho rằng được không?”
Liễu Vũ nhớ tới tình hình nhóm Thiên Long tộc tiến đánh Địa Linh giới sau đó bị cọ xát ấn ở trên mặt đất, cảm thấy Địa Linh tộc đánh lên Thiên Long tộc chỉ biết thảm hại hơn, nếu đánh như vậy khả năng tính ra không lớn. Dựa theo lệ quốc tế, giống nhau đều là kinh tế chế tài, từ cùng những quốc gia nhỏ lui tới với đối phương mà ra tay. Địa Linh giới số người cũng không ít, trực diện xung đột kết quả quá mức nghiêm trọng, tình thế sẽ mất khống chế, rất có thể sẽ đem của cải của chính mình thua hết, không có lời. Cô hỏi: “Là muốn đánh vào những tông môn bộ lạc dựa vào Thiên Long tộc và tiến cống cho Thiên Long sao?”
Trương Tịch Nhan gật đầu, nói: “Thiên Long tộc là một đại tộc ở Thiên Giới, thực lực rất cường đại, nếu không phải hơn một ngàn năm này bị Kim Ô tộc đánh đến nguyên khí đại thương, dám trêu bọn họ không có mấy tộc. Hiện giờ Thiên Long tộc liên tiếp bị thương vong thảm trọng, đã đến nông nổi cây đổ bầy khỉ tan, tường đảo mọi người đẩy, các tộc ở Thiên giới đã động thủ chia cắt cung phụng của Thiên Long tộc.”
Liễu Vũ hỏi: “Ý của chị là nói những nơi như Thiên Cương Tông muốn đổi chủ?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chưa chắc, đến nhìn bầu trời của Thiên Long tộc khiêng hay không khiêng được, tóm lại hiện giờ rất loạn, bao gồm cả Địa Linh giới. Nhân cơ hội này, em có thể hiểu biết sâu hơn một chút.” Cổ Đạo Tông không trộn lẫn vào được, của cải mỏng, lăn lộn không nổi.
Trương Tịch Nhan dẫn Liễu Vũ ra khỏi bát quái đàn, lại đi đến nơi nhiệm vụ tông môn.
Liễu Vũ đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, trước nhìn xem trên đầu có thẻ bài lớn viết “Tông môn nhiệm vụ thính” sau khi vào cửa liền nhìn thấy hai cái bảng thật lớn được làm bằng ngọc, một tấm bảng thật lớn ở ngay giữa chỗ dễ thấy nhất viết “Tông môn nội vụ”, một khối giống vậy thì viết “Tông môn ngoại vụ”, mặt trên tràn ngập rậm rạp chữ, khi nhìn qua trong đầu thậm chí có hình ảnh, hiện lên nhiệm vụ là cái gì, mức độ khó khăn, đại khái là người ở cảnh giới nào mới có thể làm, cùng với khen thưởng. Ở phía cuối phần nhiệm vụ có cái khe lõm, ai muốn nhận nhiệm vụ nào thì đem lệnh bài thân phận ấn lên khe lõm ở nhiệm vụ đó.
Liễu Vũ nhanh chóng quét mắt nhìn số nhiệm vụ trên bảng, liền thấy Trương đại lão thế nhưng đang nhìn chằm chằm nhiệm vụ ở bảng tông môn ngoại vụ trong chốc lát, liền đem lệnh bài thân phận trong tay dùng thao tác thuật ngự khí bay đến trong khe lõm tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó lưu loát mà tiếp nhận một đống lớn nhiệm vụ.
Người của m Dương Đạo Tông ở xung quanh đều phát ra tiếng “Xôn xao“. Thật nhiều người quay đầu nhìn qua, sau khi nhận ra người tiếp nhận nhiệm vụ là khách khanh trưởng lão, tất cả mọi người lại là một bộ thật quen thuộc không trách lại quay đầu đi.
Liễu Vũ tâm nói: “Đại lão, chị là nghèo tới điên rồi sao, chạy đến m Dương Đạo Tông làm công?” Cô lại ngẫm thật sâu, nghĩ thầm: “Không lẽ chính mình ăn đại lão tới nghèo sao?” Hẳn là không đến mức đi? Bất quá, khó nói được! Rốt cuộc, đại lão của các xí nghiệp khác, kia đều là để cho công nhân làm kiếm tiền, vị đại lão của Cổ Đạo Tông này kéo theo một đống lớn đồ vật có được từ Vu thần thụ về, chỉ chừa cho chính mình một chút, còn lại đều cho tông môn thậm chí còn cho nhóm Vu tộc dựa vào nàng.
Bộ lạc khác đều là thượng cống cho người mình dựa vào, Trương đại lão, cho không! Trâu bò thật!
Lúc Liễu Vũ đang thất thần, bỗng nhiên cảm giác được có người đang nhìn bản thân, thấy là một người ăn mặc đồ của m Dương Đạo Tông, lớn lên phá lệ đẹp mắt, giữ mày có cổ anh khí, trong mắt có ánh sáng rạng rỡ giống như một ngôi sao nhỏ còn khá xinh đẹp. Tầm mắt của cô cùng người đó đối thượng, vì tính lễ phép mà cười cười, liền xoay đầu đi, sau đó liền thoáng thấy người nọ đi lại đây.
Hắn hướng Trương Tịch Nhan hành lễ, “Bái kiến Lê trưởng lão.”
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt mà gật đầu, đối với Liễu Vũ, nói: “Đi thôi.” Lôi kéo Liễu Vũ rời đi.
Liễu Vũ cảm thấy cảm xúc của Trương đại lão có điểm quái quái. Nhưng lại không thể nói được là quái ở nơi nào, người nọ ở phía sau cô vẫn đang nhìn cô chằm chằm, cô quay đầu lại, người nọ rất lẽ phép mà lộ ra một cái gương mặt tươi cười hướng cô hành lễ, cô lại trả lại một gương mặt tươi cười theo lễ phép, sau đó đã bị Trương đại lão túm lên phi kiếm, lập tức vèo bay lên trời cao.
Cô hỏi Trương Tịch Nhan: “Đại lão, người đó là ai vậy?” Người ta cố ý lại đây chào hỏi, hiển nhiên là có việc gì đó, Trương đại lão cư nhiên không thèm để ý đến người ta, có xích mích chăng? Nhưng nhìn không giống nha.
Trương Tịch Nhan đầu cũng không quay lại mà nói: “Không quen biết.” Nàng quay đầu lại nhìn mặt Liễu Vũ hai giây, lại đem Liễu Vũ nhìn từ đầu đến chân.
Liễu Vũ đầy đầu mờ mịt, hỏi: “Chị nhìn em làm cái gì?”
Trương Tịch Nhan quay đầu trở lại, không nói gì với cô, dẫm lên phí kiếm ở không trung vèo vèo mà bay, tốc độ kia so với chim bay trên bầu trời còn nhanh hơn.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, có thể đúc phi kiếm thuộc tính m Sát khí không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Đúc phi kiếm yêu cầu một loại linh thạch tên là phi kiếm thạch, nó có thể đem Thiên Địa Linh khí cực nhỏ chuyển hóa thành dòng khí mạnh mẽ đề tốc độ cao. Nếu không có phi kiếm thạch, kiếm đúc ra chỉ có thể dựa vào thuật ngự phong của chính mình để điều khiển, sẽ không có hiệu quả như tốn ít sức cũng có thể bay nhanh với tốc độ cao.” Khi nàng nói chuyện, lại từ không trung đáp xuống dưới, đi đến bên hồ.
Cỏ bên hồ so với người còn cao hơn, trong các bụi cỏ có các động vật nhỏ sống ở đó, còn có quái vật nhỏ loại này có điểm giống người lại có điểm giống chuột, chiều cao chỉ có mười mấy centimet phía sau lưng lại có đôi cánh dài, chúng nó cùng tiểu linh tinh ở nhà Du Thanh Vi có điểm giống nhau, nhưng lại xấu hơn một tí.
Trương Tịch Nhan theo tầm mắt của Liễu Vũ nhìn qua, nói: “Những cái đó là cỏ tinh, biết biến ảo thuật thô thiển bình thường, thích trêu cợt các động vật khác bao gồm con người.”
Một nhóm người ăn mặc quần áo đệ tử m Dương Đạo Tông dẫm lên phi kiếm lại đây.
Phi kiếm của bọn họ có nhiều màu sắc và kiểu dáng, dài ngắn lớn nhỏ không giống nhau, huynh hướng cảm xúc giống kim loại, cảm giác thực sắc bén nhưng so với phi kiếm Trương đại lão rõ ràng thấp vài cái cấp bậc.
Bọn họ nhận ra phi kiếm Trương Tịch Nhan, chạy nhanh lại đây hành lễ, “Bái kiến Lê Nhan trưởng lão.”
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt gật đầu, một bộ cao lãnh người sống chớ lại gần.
Người cầm đầu nhóm đệ tử m Dương Đạo Tông ôm quyền nói: “Đồng môn lúc trước đi xuống đều mất đi liên hệ, ta lo lắng bọn họ đã gặp phải bất trắc, xin nhờ Lê trưởng lão tương trợ.”
Trương Tịch Nhan ngữ khí lạnh nhạt đến cơ hồ bất cận nhân tình, “Nếu thật sự có người xảy ra chuyện, trước hết nên đi bẩm báo tông môn để tông môn định đoạt.” Nàng nói xong. Liền cái ánh mắt đều không cho bọn họ sau đó chân liền dẫm phi kiếm một đầu chui vào trong hồ.
Mấy người đệ tử m Dương Đạo Tông kia thấy thế thật mau chạy theo sau.
Liễu Vũ quay đầu mắt nhìn lại, nói: “Bọn họ theo tới.” Lại hỏi Trương Tịch Nhan, “Nước này nhìn bề bề ngoài như vậy mà sâu thế?”
Trương Tịch Nhan nói: “Bởi vì nước sâu. Ở dưới này có một con thủy yêu lấy người tu hành làm thức ăn, cho em luyện tập, đem nó bắt lại. Thịt thủy yêu chứa đựng linh khí thật sung túc, nội đan là bảo vật có để tránh thủy cần khi lặn xuống nước, nó có một đôi mắt là huyễn đồng, nên có thể thi triển ảo thuật.”
Liễu Vũ “Ai?” một tiếng, hỏi: “Đại lão, nhiệm vụ này là giao cho em làm sao? Những cái khác cũng vậy luôn hở?”
Trương Tịch Nhan đem quyển trục phía trên có khắc nhiệm vụ đã nhận đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cùng với việc bán mình trả nợ, không bằng tự chính mình nỗ lực.”
Liễu Vũ kinh ngạc mà nhìn Trương Tịch Nhan, ngu luôn. Cô vất vả xây dựng tâm lý lâu như vậy, mới chấp nhận hiện thực chính mình được bao dưỡng, đột nhiên đại lão lại muốn cho cô tự chính mình nỗ lực? Trương đại lão không phải là muốn cho cô học được cách tay làm hàm nhai liền đem cô phóng sinh đi chứ? Được đại lão bao dưỡng nằm gặm quỷ linh tinh quá sảng, cuộc sống thường nhật không quá khó khăn, đột nhiên muốn chính mình đi bắt yêu kiếm ăn? Liễu Vũ có điểm chịu đả kích.
B.A
Nội môn quảng trường chiếm địa cực lớn, kiến trúc xây dựng ở bốn phía đều được làm bằng ngọc thạch, tu đến cực kỳ xa hoa, mỗi tòa kiến trúc đều có mang một cái bảng hiệu bắt mắt, mặt trên phân biệt viết “Đan tông” “Quỷ Đạo tông”, “Kiếm tông”, “Pháp tông”, “Khí tông”, “Dược tông“.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đan tông cùng đan phòng giống nhau sao?” Bảng tên cũng khí phái hơn đan phòng, tòa kiến trúc được tu sửa đến vượt xa Cổ Đạo Tông mấy con đường lớn.
Trương Tịch Nhan nói: “Đúng vậy, Cổ Đạo Tông gọi là 'phòng', m Dương Đạo Tông gọi là 'tông', số này đó là các lưu phái môn hạ của m Dương Đạo Tông, cũng là tạo thành bộ phận quan trọng của m Dương Đạo Tông.
Khi nàng nói chuyện, vòng đến trước một phòng kiến trúc được làm từ ngọc nằm ở một bên quảng trường, thu phi kiếm.
Liễu Vũ phát hiện tòa lâu này cũng những tòa nơi khác không giống nhau, tên của nó gọi là “Bát quái đàn”, trong phòng có bày rất nhiều bàn ngọc thấp dài cỡ 90cm cao cỡ 30cm, đi kèm mỗi một cái bàn thấp là một cái đệm hương bồ để đả tọa, rất nhiều người tập trung mà nhìn chằm chằm vào cái bàn, cũng không biết là đang xem cái gì, có một số người tụ lại với nhau nhỏ giọng nghị luận. Căn nhà ở này tựa hồ có cái chắn hay cái gì đó ngăn cách thanh âm, nghe không thấy tiếng nói chuyện.
Trương Tịch Nhan lấy ra lệnh bài thân phận sau khi kiểm chứng liền mang theo Liễu Vũ đi vào.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, đây là nơi nào?”
“Diễn đàn thông tin, nơi tụ hợp lại các tin tức bát quái.” Khi Trương Tịch Nhan nói chuyện, mang theo Liễu Vũ đang không chớp mắt vào một góc ngồi xuống, đem thân phận lệnh bài của nàng gắn vào khe lõm ở bên trên mặt bàn ngọc, giải thích nói: “Cái này giống với với việc lên mạng tra tin tức. Cả tòa kiến trúc này là một pháp trận thật lớn, em có thể lý giải nó như đường truyền internet, cái bàn tương đương máy tính, server ẩn trong không gian hai Thứ Nguyên Giới.”
Liễu Vũ kinh ngạc cảm thán nói: “Tiên tiến như vậy sao?” Cô nhỏ giọng hỏi: “Cổ Đạo Tông có không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Dùng không nổi, vận chuyển cái đại trận này, mỗi ngày tiêu hao linh tinh được tính bằng tấn. Ở Cổ Đạo Tông có quá nhiều nơi cần sử dụng linh tinh, ngoài ra môn hạ đệ tử có một nửa là tu luyện m Sát khí, cùng với pháp trận xung đột.” Nàng nói xong cảm thấy ánh mắt Liễu Vũ có dị, quay đầu nhìn về phía cô, nói: “Có chuyện liền nói.”
Liễu Vũ mỉm cười nói: “Không có gì.” Cô nói: “Có thể đổi qua pháp trận sử dụng m Sát khí hoặc là vận hành bằng điện thử xem?”
Trương Tịch Nhan nói: “Server của nó là một loại tinh thạch năng lượng có tên là thủy tinh nâu, cũng không có công năng giải toán, chỉ có thể sử dụng để ghi lại, dự trữ ký ức, truyền tin tức. Thủy tinh nâu thuộc về nhóm linh thạch, cùng m Sát khí và Thiên Cương chi khí xung đột. Nói đến sử dụng điện năng điện từ trường đối với đạo hạnh mỏng manh như linh thể có thương tổn rất lớn, còn sẽ hình thành từ trường quấy nhiễu. Điện năng thuộc về hệ lôi, đối phó với nhóm quỷ yêu là bá đạo hữu hiệu nhất.” Nàng nói xong lôi kéo Liễu Vũ ngồi xuống đệm hương bồ, nói: “Nhắm mắt lại, đem cảm giác du nhập vào trong lệnh bài thân phận, em liền biết vì cái gì không thể sử dụng điện năng.”
Liễu Vũ tâm nói: “Thần kỳ như vậy sao?” Cô theo lời làm theo.
Cô đem cảm giác nhập vào trong thẻ bài thân phận của Trương Tịch Nhan, tức khắc chính mình hình như xuất hiện trước một phiến đại môn trắng xóa, cô đẩy cánh cửa lớn ra, liền nghe được vô số tiếng nói chuyện giao lưu, nhưng lại không thấy được người. Cô kêu: “Ai đang nói chuyện?”
Người trong phòng sôi nổi hướng Liễu Vũ nhìn lại, nhìn thấy cách ăn mặc của hai nàng, sau đó liếc nhìn lệnh bài thân phận trên bàn, thấy là khách khanh trưởng lão, liền thu hồi lại tầm mắt.
Trương Tịch Nhan nói cho Liễu Vũ: “Đây là dùng cảm giác thần niệm giao lưu. Em nghe được tiếng nói là do người lên lên mạng lưu lại, một số là hiện tại, có số là trước đây. Em muốn tìm tòi hiểu biết cái gì thì cứ đem cảm giác đến nó, cứ từ từ tìm kiếm.”
Liễu Vũ không có gì muốn tìm hiểu, liền đi nghe tiếng nói chuyện ở xung quanh, nhưng rất mơ hồ, như thế nào cũng không thể nghe rõ ràng được, cô tìm kiếm nơi phát ra âm thanh cũng không thể tìm thấy. Cô dự định tìm kiếm trong hệ thống diễn đàn của m Dương Đạo Tông có tin tức của Trương Tịch Nhan hay không, trong đầu vừa hiện lên Trương Tịch Nhan, cảm giác chợt rõ ràng hơn nhiều, thật giống như có thứ gì đó nghe được cô triệu hoán mà mạnh mẽ tiến lại đây, ngoài ra cẩn thận đều có thể nghe rõ, có một số còn có hình ảnh đi kèm với thanh âm.
Hiệu quả rất giống với chia sẻ video lên mạng, có một nam nhân thanh âm phá lệ kích động mà kêu: “Ta ở Bất Quy Hải nhìn thấy Trương Tịch Nhan của Cổ Đạo Tông vượt cảnh giới chém chết yêu long”, hình ảnh chính là trên một biển rộng mênh mang vô biên sóng cuộn ngập trời, Trương Tịch Nhan cùng một con rồng toàn thân lượn lờ Thiên Cương chi khí, trên người đầy mùi máu tươi, từ trên trời đánh xuống tới dưới biển, lại từ dưới biển đánh lên tới trời, nước biển, lôi điện quậy cùng với nhau, nhấc lên cuộn sóng cao mấy chục mét, nước ở đó kích động đến có thể đem thuyền đi ngang qua đánh nát. Hướng đánh nhau rất xa, nhưng cảm giác của người tu hành thực tốt, cách mười mấy dặm vẫn thấy rõ được tình hình đánh nhau.
Khi đó Trương Tịch Nhan thoạt nhìn không có trâu bò như hiện tại, thực lực hai bên chênh lệch khác xa, khi bị đánh trúng đều kêu lên một tiếng hét thảm. Quần áo trên người nàng đều bị xé nát, phía dưới lộ ra những miệng vết thương thịt đều bị bong ra sâu đến tận xương, máu tươi hòa cùng nước mưa nước biển chảy xuống, lại như không biết đau đớn mà tiếp tục vòng quanh yêu long du đấu. Rõ ràng nàng bị thương nặng tới như vậy, thoạt nhìn thảm đến như vậy, còn rất chật vật, ngoài ra vừa thấy là biết thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nhưng nàng lại mang đến cảm giác khí định thần nhàn cho người ta, cho dù có thêm nhiều miệng vết thương đi nữa, thậm chí bị đánh bay đến trong biển vẫn đạm nhiên như cũ. Nàng biểu tình không vui cũng không buồn, trong mắt chỉ có con yêu long kia.
Nàng cùng con yêu long đó đánh thật lâu, cuối cùng con yêu long đó cũng chết. Trương đại lão là dựa vào Hoa Thần Cổ thúc giục sinh ra tử cổ điên cuồng bao trùm miệng vết thương mới trụ nổi tới giờ, khi nàng chém chết yêu long, da trên người của nàng cũng không còn, có nơi thịt cũng không còn, cả người biến thành một khối máu tươi đầm đìa giống như đang sống bị lột da lại bị thiên đao vạn quả trở thành bộ xương khô quái. Nàng dùng giới tử thạch thu đi thi thể của yêu long, dán trên mặt biển, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay đi.
Liễu Vũ lại đi xem những tin khác về Trương Tịch Nhan, phần lớn đều là Trương Tịch Nhan đánh nhau có ở trong rừng rậm, trên trời, dưới biển, trong thành thị, chỉ riêng đệ tử m Dương Đạo Tông bắt gặp thôi đã không dưới mấy trăm vụ, thậm chí còn có Trương Tịch Nhan đi dự tiệc lọt vào phản đối sau cùng xốc cái bàn lên mà đánh.
Vu tộc, là một chủng tộc chịu kỳ thị, bài xích, và căm ghét, ở Bất Chu Sơn là tộc đàn bị khinh bỉ nhất.
Trương đại lão ngoại giao trên cơ bản là ở trong sự xem thường, khinh bỉ, cừu hận đuổi giết của mọi người.
Liễu Vũ mới phát hiện, nguyên lai cô xuất hiện ở Thiên Cương Tông không ngừng bị đuổi giết cũng cùng với Trương đại lão là giống nhau, thậm chí còn bị thảm hại hơn một chút. Du Thanh Vi cùng tiểu mà thánh cũng không tốt hơn là bao, thời điểm ba người các nàng cùng nhau bị đuổi giết đếm ôm đầu chuột nhảy đều có.
Ghi lại thảm trạng của ba người các nàng không phải ai khác mà đúng là tiểu mà thánh Lộ Vô Quy, “Tôi phải ghi nhớ lại tất cả, tương lai sẽ đánh trả lại hết thảy!”
Bộ pháp trận này xuất hiện, là ngẫu nhiên Lộ Vô Quy phát hiện ra thủy tinh nâu có thể lưu trữ ký ức dùng để làm bản ghi nhớ, lúc sau mới dần dần cải tiến hoàn thiện hơn.
Liễu Vũ lúc này đã tìm được rất nhiều các đoạn tin tức ngắn ghi lại về Trương Tịch Nhan, Du Thanh Vi cùng Lộ Vô Quy, cô không tìm được tin tức do Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi tự ghi lại, Lộ Vô Quy ghi lại cũng không nhiều lắm, phần lớn đều do đệ tử m Dương Đạo Tông nhìn thấy nghe thấy truyền đi và giao lưu trên này, số tin tức giao lưu nghị luận càng là nhiều không kể xiết, thời gian cũng thực dài. Đại khái là bởi vì tác dụng lệnh bài thân phận có tên thật chứng thực, còn có thể theo thanh âm tìm được người ghi vào, muốn biết là ai đã ghi vào thời điểm nào, trong đầu liền hiện lên bộ dáng người đó vào thời điểm ghi lại và vận chuyển tin tức.
Nơi này giống như một biển tin tức.
Cô bỗng nhiên nhớ tới còn Trương Tịch Nhan ở bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi. Sương mù trước mắt tản ra, chính mình về lại chỗ ngồi, liền thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi bên cạnh cô nhắm mắt đả tọa. Hô hấp của nàng thực vững vàng, quanh thân hơi thở tuần hoàn, phảng phất là người lành nghề hành khí chu thiên. Nàng giờ phút này cùng lúc ngâm mình hành khí khác nhau, khi đó thoạt nhìn chính là Trương Tịch Nhan đang phao tắm, là tỉnh, mà giờ phút này tràn ngập đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình dung nhập vào trong thiên địa. Dòng khí trên người nàng và không khí xung quanh như thể dung hợp ở bên nhau, phảng phất giống như dung nhập vào lại từ như là xuyên qua trên người nàng, giống như hư ảnh.
Liễu Vũ vì xác định đây không phải là hư ảnh, nên duỗi tay sờ sờ mặt của Trương đại lão, làn da thật ấm áp vừa mềm mại vừa đàn hồi.
Mí mắt Trương Tịch Nhan hơi run run, nàng chậm rãi mở mắt ra, làm một động tác nghiêng đầu thật nhẹ, liếc nhìn hướng tay Liễu Vũ đang sờ mặt của nàng. Nàng hỏi: “Làm gì đó?”
Liễu Vũ trả lời: “Ăn đậu hủ.”
Trương Tịch Nhan moi lên lệnh bài thân phận, nói: “Long tổ đã chết, Thiên Long tộc lần này tấn công Địa Linh tộc đã chọc giận Du Thanh Vi.”
Hả? Chọc giận Du Thanh Vi? Khi Thiên Long tấn công vào, Du Thanh Vi còn xuống bếp làm cơm, bộ dáng kia giống bị chọc giận không? Liễu Vũ trong lòng “Ha hả” hai tiếng, tâm nói: “Tin mấy chị tà”, bất quá, thông thường tới nói, ăn đánh muốn đánh trả, nói như vậy khẳng định có mục đích riêng. Cô hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Địa Linh giới muốn khai chiến cùng Thiên Long Tộc.”
Liễu Vũ “Hả?” một tiếng, hỏi: “Khai chiến? Muốn đánh tới Thiên giới sao?”
Trương Tịch Nhan hỏi lại: “Em cho rằng được không?”
Liễu Vũ nhớ tới tình hình nhóm Thiên Long tộc tiến đánh Địa Linh giới sau đó bị cọ xát ấn ở trên mặt đất, cảm thấy Địa Linh tộc đánh lên Thiên Long tộc chỉ biết thảm hại hơn, nếu đánh như vậy khả năng tính ra không lớn. Dựa theo lệ quốc tế, giống nhau đều là kinh tế chế tài, từ cùng những quốc gia nhỏ lui tới với đối phương mà ra tay. Địa Linh giới số người cũng không ít, trực diện xung đột kết quả quá mức nghiêm trọng, tình thế sẽ mất khống chế, rất có thể sẽ đem của cải của chính mình thua hết, không có lời. Cô hỏi: “Là muốn đánh vào những tông môn bộ lạc dựa vào Thiên Long tộc và tiến cống cho Thiên Long sao?”
Trương Tịch Nhan gật đầu, nói: “Thiên Long tộc là một đại tộc ở Thiên Giới, thực lực rất cường đại, nếu không phải hơn một ngàn năm này bị Kim Ô tộc đánh đến nguyên khí đại thương, dám trêu bọn họ không có mấy tộc. Hiện giờ Thiên Long tộc liên tiếp bị thương vong thảm trọng, đã đến nông nổi cây đổ bầy khỉ tan, tường đảo mọi người đẩy, các tộc ở Thiên giới đã động thủ chia cắt cung phụng của Thiên Long tộc.”
Liễu Vũ hỏi: “Ý của chị là nói những nơi như Thiên Cương Tông muốn đổi chủ?”
Trương Tịch Nhan nói: “Chưa chắc, đến nhìn bầu trời của Thiên Long tộc khiêng hay không khiêng được, tóm lại hiện giờ rất loạn, bao gồm cả Địa Linh giới. Nhân cơ hội này, em có thể hiểu biết sâu hơn một chút.” Cổ Đạo Tông không trộn lẫn vào được, của cải mỏng, lăn lộn không nổi.
Trương Tịch Nhan dẫn Liễu Vũ ra khỏi bát quái đàn, lại đi đến nơi nhiệm vụ tông môn.
Liễu Vũ đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, trước nhìn xem trên đầu có thẻ bài lớn viết “Tông môn nhiệm vụ thính” sau khi vào cửa liền nhìn thấy hai cái bảng thật lớn được làm bằng ngọc, một tấm bảng thật lớn ở ngay giữa chỗ dễ thấy nhất viết “Tông môn nội vụ”, một khối giống vậy thì viết “Tông môn ngoại vụ”, mặt trên tràn ngập rậm rạp chữ, khi nhìn qua trong đầu thậm chí có hình ảnh, hiện lên nhiệm vụ là cái gì, mức độ khó khăn, đại khái là người ở cảnh giới nào mới có thể làm, cùng với khen thưởng. Ở phía cuối phần nhiệm vụ có cái khe lõm, ai muốn nhận nhiệm vụ nào thì đem lệnh bài thân phận ấn lên khe lõm ở nhiệm vụ đó.
Liễu Vũ nhanh chóng quét mắt nhìn số nhiệm vụ trên bảng, liền thấy Trương đại lão thế nhưng đang nhìn chằm chằm nhiệm vụ ở bảng tông môn ngoại vụ trong chốc lát, liền đem lệnh bài thân phận trong tay dùng thao tác thuật ngự khí bay đến trong khe lõm tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó lưu loát mà tiếp nhận một đống lớn nhiệm vụ.
Người của m Dương Đạo Tông ở xung quanh đều phát ra tiếng “Xôn xao“. Thật nhiều người quay đầu nhìn qua, sau khi nhận ra người tiếp nhận nhiệm vụ là khách khanh trưởng lão, tất cả mọi người lại là một bộ thật quen thuộc không trách lại quay đầu đi.
Liễu Vũ tâm nói: “Đại lão, chị là nghèo tới điên rồi sao, chạy đến m Dương Đạo Tông làm công?” Cô lại ngẫm thật sâu, nghĩ thầm: “Không lẽ chính mình ăn đại lão tới nghèo sao?” Hẳn là không đến mức đi? Bất quá, khó nói được! Rốt cuộc, đại lão của các xí nghiệp khác, kia đều là để cho công nhân làm kiếm tiền, vị đại lão của Cổ Đạo Tông này kéo theo một đống lớn đồ vật có được từ Vu thần thụ về, chỉ chừa cho chính mình một chút, còn lại đều cho tông môn thậm chí còn cho nhóm Vu tộc dựa vào nàng.
Bộ lạc khác đều là thượng cống cho người mình dựa vào, Trương đại lão, cho không! Trâu bò thật!
Lúc Liễu Vũ đang thất thần, bỗng nhiên cảm giác được có người đang nhìn bản thân, thấy là một người ăn mặc đồ của m Dương Đạo Tông, lớn lên phá lệ đẹp mắt, giữ mày có cổ anh khí, trong mắt có ánh sáng rạng rỡ giống như một ngôi sao nhỏ còn khá xinh đẹp. Tầm mắt của cô cùng người đó đối thượng, vì tính lễ phép mà cười cười, liền xoay đầu đi, sau đó liền thoáng thấy người nọ đi lại đây.
Hắn hướng Trương Tịch Nhan hành lễ, “Bái kiến Lê trưởng lão.”
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt mà gật đầu, đối với Liễu Vũ, nói: “Đi thôi.” Lôi kéo Liễu Vũ rời đi.
Liễu Vũ cảm thấy cảm xúc của Trương đại lão có điểm quái quái. Nhưng lại không thể nói được là quái ở nơi nào, người nọ ở phía sau cô vẫn đang nhìn cô chằm chằm, cô quay đầu lại, người nọ rất lẽ phép mà lộ ra một cái gương mặt tươi cười hướng cô hành lễ, cô lại trả lại một gương mặt tươi cười theo lễ phép, sau đó đã bị Trương đại lão túm lên phi kiếm, lập tức vèo bay lên trời cao.
Cô hỏi Trương Tịch Nhan: “Đại lão, người đó là ai vậy?” Người ta cố ý lại đây chào hỏi, hiển nhiên là có việc gì đó, Trương đại lão cư nhiên không thèm để ý đến người ta, có xích mích chăng? Nhưng nhìn không giống nha.
Trương Tịch Nhan đầu cũng không quay lại mà nói: “Không quen biết.” Nàng quay đầu lại nhìn mặt Liễu Vũ hai giây, lại đem Liễu Vũ nhìn từ đầu đến chân.
Liễu Vũ đầy đầu mờ mịt, hỏi: “Chị nhìn em làm cái gì?”
Trương Tịch Nhan quay đầu trở lại, không nói gì với cô, dẫm lên phí kiếm ở không trung vèo vèo mà bay, tốc độ kia so với chim bay trên bầu trời còn nhanh hơn.
Liễu Vũ hỏi: “Đại lão, có thể đúc phi kiếm thuộc tính m Sát khí không?”
Trương Tịch Nhan nói: “Đúc phi kiếm yêu cầu một loại linh thạch tên là phi kiếm thạch, nó có thể đem Thiên Địa Linh khí cực nhỏ chuyển hóa thành dòng khí mạnh mẽ đề tốc độ cao. Nếu không có phi kiếm thạch, kiếm đúc ra chỉ có thể dựa vào thuật ngự phong của chính mình để điều khiển, sẽ không có hiệu quả như tốn ít sức cũng có thể bay nhanh với tốc độ cao.” Khi nàng nói chuyện, lại từ không trung đáp xuống dưới, đi đến bên hồ.
Cỏ bên hồ so với người còn cao hơn, trong các bụi cỏ có các động vật nhỏ sống ở đó, còn có quái vật nhỏ loại này có điểm giống người lại có điểm giống chuột, chiều cao chỉ có mười mấy centimet phía sau lưng lại có đôi cánh dài, chúng nó cùng tiểu linh tinh ở nhà Du Thanh Vi có điểm giống nhau, nhưng lại xấu hơn một tí.
Trương Tịch Nhan theo tầm mắt của Liễu Vũ nhìn qua, nói: “Những cái đó là cỏ tinh, biết biến ảo thuật thô thiển bình thường, thích trêu cợt các động vật khác bao gồm con người.”
Một nhóm người ăn mặc quần áo đệ tử m Dương Đạo Tông dẫm lên phi kiếm lại đây.
Phi kiếm của bọn họ có nhiều màu sắc và kiểu dáng, dài ngắn lớn nhỏ không giống nhau, huynh hướng cảm xúc giống kim loại, cảm giác thực sắc bén nhưng so với phi kiếm Trương đại lão rõ ràng thấp vài cái cấp bậc.
Bọn họ nhận ra phi kiếm Trương Tịch Nhan, chạy nhanh lại đây hành lễ, “Bái kiến Lê Nhan trưởng lão.”
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt gật đầu, một bộ cao lãnh người sống chớ lại gần.
Người cầm đầu nhóm đệ tử m Dương Đạo Tông ôm quyền nói: “Đồng môn lúc trước đi xuống đều mất đi liên hệ, ta lo lắng bọn họ đã gặp phải bất trắc, xin nhờ Lê trưởng lão tương trợ.”
Trương Tịch Nhan ngữ khí lạnh nhạt đến cơ hồ bất cận nhân tình, “Nếu thật sự có người xảy ra chuyện, trước hết nên đi bẩm báo tông môn để tông môn định đoạt.” Nàng nói xong. Liền cái ánh mắt đều không cho bọn họ sau đó chân liền dẫm phi kiếm một đầu chui vào trong hồ.
Mấy người đệ tử m Dương Đạo Tông kia thấy thế thật mau chạy theo sau.
Liễu Vũ quay đầu mắt nhìn lại, nói: “Bọn họ theo tới.” Lại hỏi Trương Tịch Nhan, “Nước này nhìn bề bề ngoài như vậy mà sâu thế?”
Trương Tịch Nhan nói: “Bởi vì nước sâu. Ở dưới này có một con thủy yêu lấy người tu hành làm thức ăn, cho em luyện tập, đem nó bắt lại. Thịt thủy yêu chứa đựng linh khí thật sung túc, nội đan là bảo vật có để tránh thủy cần khi lặn xuống nước, nó có một đôi mắt là huyễn đồng, nên có thể thi triển ảo thuật.”
Liễu Vũ “Ai?” một tiếng, hỏi: “Đại lão, nhiệm vụ này là giao cho em làm sao? Những cái khác cũng vậy luôn hở?”
Trương Tịch Nhan đem quyển trục phía trên có khắc nhiệm vụ đã nhận đưa cho Liễu Vũ, nói: “Cùng với việc bán mình trả nợ, không bằng tự chính mình nỗ lực.”
Liễu Vũ kinh ngạc mà nhìn Trương Tịch Nhan, ngu luôn. Cô vất vả xây dựng tâm lý lâu như vậy, mới chấp nhận hiện thực chính mình được bao dưỡng, đột nhiên đại lão lại muốn cho cô tự chính mình nỗ lực? Trương đại lão không phải là muốn cho cô học được cách tay làm hàm nhai liền đem cô phóng sinh đi chứ? Được đại lão bao dưỡng nằm gặm quỷ linh tinh quá sảng, cuộc sống thường nhật không quá khó khăn, đột nhiên muốn chính mình đi bắt yêu kiếm ăn? Liễu Vũ có điểm chịu đả kích.
B.A
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất