Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666
Chương 9
Trốn, nhất định là muốn trốn, nhưng không phải thời điểm hiện tại. Nếu hiện tại cô trốn đi, không biết nên đi về đâu, rồi kết cục sau khi trốn bị bắt là sẽ như thế nào. Vạn nhất không chạy được còn mất cái mạng nhỏ lại càng thêm mệt. Trước thăm dò rõ ràng chi tiết rồi lại nói tiếp.
Đồ vật có thể ăn bậy nhưng đường thì không thể đi bậy.
Liễu Vũ lại tiếp tục đọc đến cuối, cảm thấy Cổ đạo tông hố, thật không phải nhiều thứ giống nhau.
Cô hiện tại là ngoài môn đệ tử, mỗi tháng, mỗi quý, mỗi năm đều có khảo hạch, nếu nguyệt khảo, quý khảo, năm khảo không thông qua được thì sẽ hạ xuống ngoại môn tạp dịch. Từ ngoại môn tạp dịch nếu lại khảo không qua thì bị trụt xuất đi. Đối với trường hợp như cô là làm việc để trả nợ nếu khảo không qua được vẫn bị trục xuất ra ngoài còn thân mang nợ trả chưa hết, bị xem là nợ xấu không có dự định trả liền bị xử quyết.
Chỗ khác thiếu nợ là còn muốn tiền, chỗ này thiếu nợ là muốn mạng.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, những người làm việc ngoài thôn cũng lục tục trở về, bọn họ đi ngang qua khách điếm nhìn thấy Liễu Vũ, sôi nổi bước đi với ánh nhìn chăm chú, khi đi qua rồi vẫn quay đầu nhìn lại, còn một ít người ở nơi xa nhỏ giọng nghị luận đây là cái yêu nữ mới tới sao.
Ăn mặc cái gì cũng lộ ra bên ngoài, ngực cũng muốn lộ ra ngoài, đúng là cái đồ yêu nữ, a phi!
Phi cái con khỉ chứ phi a!
Liễu Vũ nhìn về phía trước ngực của chính mình, ngực cô như vậy đẹp như vậy lớn. Có lộ ra cái khoảng cách đâu lớn, nơi nào lại chọc tới bọn họ? Lộ một tí khe ngực thì làm sao? Này là một chút gợi cảm có hiểu hay không? Không lẻ đem bộ vị từ xương quai xanh trở lên cũng phải che kín mít như đồ cổ mới được hay gì? Đúng là không biết thưởng thức sắc đẹp gì hết!
Cô ban đêm cũng có thể nhìn thấy rất rõ, khi mặt trời xuống cô đọc càng thoải mái không ảnh hưởng gì tới mắt, cô tiếp tục đọc sách, phiên đến cuối.
Tuy rằng nói quy định pháp luật, a phi, tông môn quy củ giống như tấm vải bó chân của các lão thái thái vừa dài vừa thối, nhưng đây cũng là một cái thực tốt để hiểu được con đường ở đây.
Cô lại lật sang vài tờ nữa, phát hiện không thích hợp, càng xem càng thấy quy củ Cổ Đạo tông giống như hình pháp, có chỗ không giống đó là đối tượng bị hại bao gồm cả quỷ, yêu, tinh quái. Nếu vi phạm sẽ bị phục hình không có kỳ hạn, thấp hơn phục hình không có kỳ hạn là ở mức một ngàn năm...
Một ngàn năm thi hành án, đừng nói ngồi tù đến sông cạn đá mòn, này có thể làm chỗ ngồi vững chắc ngồi tới nát, ngồi tới sụp!
Tốt xấu gì cô cũng là một học bá, có đọc sách, chút lòng thành, khi đó thi lên thạc sĩ...
Liễu Vũ bỗng nhiên thấy không thích hợp, cô nhớ rằng bản thân đang chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba thì biến thành tiểu cánh hoa... Cổ, vậy đã thi qua thạc sĩ khi nào? Nhưng rõ ràng là nhớ đã từng thi qua thạc sĩ cũng đã thi đậu, hình như là.. khi đó.. cô đang phân cao thấp với người nào đó thì phải.
Cô loáng thoáng có cảm giác như vậy, nhưng nghĩ lại, thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Cô suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, tính, thôi tiếp tục đọc sách.
Có ánh mặt trời ở trên sách của cô.
Liễu Vũ đầy mặt ngốc so nhìn lên không trung, ở đây không lẻ một ngày chỉ có vài canh giờ thôi sao? Trời mới vừa tối đây, bây giờ lại sáng rồi.
Những người mới vừa trở về nhà, lại cầm lấy cái loại công cụ lao động đi ra ngoài.
Bông nhiên, cô cảm giác trong một gốc nơi xa có ai đó đang nhìn cô chằm chằm, khi quay đầu nhìn lại thì không thấy cái gì. Cô ngưng thần nhìn kỹ qua một vòng thì cảm giác bị nhìn chằm chằm không còn nữa.
Nơi này, có điểm cổ quái.
Liễu Vũ đổi nơi khác, từ trước cửa khách điếm dời tới trước cửa toà nhà ngoại môn tạp dịch phòng, tránh đi bậc thang đi qua lại để tránh phải gặp người ra vào. Cô ngồi vào bên cạnh dưới mái hiên tiếp tục đọc sách.
Bỗng nhiên cảm giác khác thường bị nhìn chằm chằm lại tới, rồi thực mau mà biến mất.
Liễu Vũ đầy mặt cổ quái mà hướng về nơi đó nhìn lại, âm thầm cảnh giác. Cô ngòi ở chỗ này. Có người tới tới lui lui xem cô, nhưng là những đó tầm mắt có thể đối ứng với cô. Khác với chỗ đầu đường là có tầm mắt vô hình ở đâu đó mà nhìn cô chằm chằm.
Cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể giải thích chính là cô thiếu nợ quá nhiều, người Cổ Đạo tông sợ cô chạy mất nên cho người lặng lẽ quan sát cô.
Liễu Vũ cảm thấy may mắn chính là mình không có chạy, vì thế bày ra tư thái chính là lúc mình đi đại học cũng là thi lên thạc sĩ mà kính.. coi như khảo quá nghiên vậy, dù gì cũng rơi vào nơi này rồi có khảo quá nghiên cũng không gì để nói.
Cô lại tiếp tục gặm sách. Rốt cục chỉ có một quyển sách, lại dày, cũng liền này đó.
Nơi này mặt trời lên xuống cực kỳ mau. Cô mới đọc được vài trang mặt trời lại xuống thái dương dần tắt.
Liễu Vũ thấy có điểm phát mao: Hay đây là thời gian với tốc độ trôi qua không giống nhau trong truyền thuyết? Tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này cùng với tốc độ thời gian trôi qua ở cô không giống nhau?
Liễu Thụ ra cửa, thấy Liễu Vũ lại đang ngẩn người, tốt bụng mà nhắc nhỡ cô: “Ngươi đừng nhìn sách trong chốc lát rồi ngẩn người nửa ngày, hãy đặt tâm tư vào việc đọc sách. Ta biết các loại yêu như ngươi không yêu sách cũng không thích đọc sách. Nhưng ngươi đã vào Cổ Đạo tông thì phải biết môn quy của Cổ Đạo tông. Ngươi hiện tại đã là ngoại môn đệ tử, không tới mười ngay nữa là đến nguyệt khảo hạch. Ngươi sách mới xem được có nhiêu đó, văn khảo thì chưa xem, tích hiệu khảo hạch... Ngươi làm gì để sống chỗ này cũng chưa làm. Kỳ khảo này khẳng định là 0 điểm.”
Liễu Vũ đầy đầu mờ mịt mà nhìn Liễu Thụ. Cô đây chưa bao phải chịu khắc khổ như vậy, không biết như thế nào là ngày đêm đọc sách, còn bị người ta nói phát ngốc lười biếng, làm cái con khỉ nha. Ai từ từ, cô hỏi: “Ngươi là nói không tới mười ngày nữa sẽ khảo hạch? Ai, có nhầm hay không? Ta là mới nhập chức, a phi, mới nhập môn. Ít nhất cũng có thời gian thực tập cùng thích ứng chứ, ít nhất cũng phải qua tháng sau mới khảo hạch đi.”
Liễu Thụ nói: “Tháng sau, tuần đầu của tháng khảo hạch.”
Liễu Vũ nói: “Cuối tháng sau.”
Liễu Thụ từ xoang mũi phát ra một tiếng “Hừ”, mặt một bộ dáng “Ngươi nghĩ đến thật đẹp”, lắc đầu rời đi.
Liễu Vũ phát hiện người này sinh ra là để khổ bức, đặc biệt là ở Cổ Đạo tông này.
Cô tiếp tục đọc sách.
Ngày mới tối đen, mây đen giăng đầy, thổi lên gió to, không bao lâu liền có tia chớp, sét đánh, theo sát đó là mưa to tầm tã tưới xuống. Mái hiến một mét này không che hết được Liễu Vũ.
Liễu Vũ chạy nhanh, nhặt sách, ngọc bài cũng hai bộ đạo bào ngoại môn, hướng bên cạnh cửa đi vào, chuẩn bị vào trong phòng tránh mưa, nhưng cửa lớn đóng chặt.
Cô gõ cửa.
Mở cửa là một người mặc đạo bào ngoại môn đệ tử, hỏi cô: “Có việc sao?”
Liễu Vũ nói; “Phiền toái, xin cho ta vào trong tránh mưa một chút, cám ơn.”
Ngoại môn đệ tử kia nói: “Ngươi không có sắp xếp dừng chân ở bổn viện, nơi ngươi ở không phải bổn viện, thứ lỗi không thể vào.” Quang, đóng cửa lại.
Mái hiên ở cổng lớn so với lối đi nhỏ cũng không rộng hơn là bao, gió lại lớn, nước mưa bị gió thổi qua tới môn khảm.
Liễu Vũ kêu lên: “Tốt xấu gì cũng là đồng môn, cho ta vào tránh mưa một chút thì làm sao?”
Ngoại môn đệ tử kia cách cánh cửa, nói: “Ngươi là yêu, không thể dừng chân ở bổn viện được, nếu cho ngươi vào, ta sẽ bị phạt.”
Liễu Vũ đã hiểu, người tới mượn cái phòng tránh mưa thì được. Yêu thì không được. Đây là kì thị chủng tộc.
Cô dùng đạo bào đem sách gối lại kỹ lưỡng, để tránh xem không được mặt sau, học không được đầy đủ, thật ảnh hưởng đén thành tích khảo hạch, vạn nhất bị chộp tới hầm xẻo gán nợ thì mệt. Linh hồn của cô là một người. Nhưng những người này lại nhìn không thấy, chỉ xem cô như yêu, còn như cổ. Cổ có thể làm thuốc. Biết đâu đem cô chộp tới làm thuốc gán nợ thì làm sao bây giờ?
Trên bầu trời sấm sét âm ầm.
Khi mỗi một tia chớp rơi xuống theo đó là hồ quang lập loè, cả người cô mạc danh mà phát lạnh. Tuy biết xác xuất bị sét đánh trúng so với trúng số còn khó hơn, nhưng nếu lở xui mà bị bổ trúng thì xem như xong đời.
Ý niệm trong đầu cô còn chưa xong, bỗng nhiên có một đạo tia chớp xuất hiện trước mắt, theo sau đó giống như có ai đó đẩy cô một cái, làm cô lập tức bị bay ra ngoài quăng ngã trên đường cái kéo dài cỡ hai mươi mét, đồ vật cô ôm trong ngực cũng vì vậy mà bị nước mưa làm ướt.
Cô nghe được tiếng ngói rơi xuống đất vỡ vụn, quay đầu nhìn lại thì thấy mái hiên trên cửa chính bị sét đánh tan nát, ngói rơi đầy đất, đầu gỗ trên nóc nhà đang bóc lửa bị nước mưa dội tắt. Chỗ cô vừa ngồi có dấu vết bị sét đánh để lại.
Lôi này rõ ràng là hướng cô bổ tới.
Cô đâu làm gì để thiên nộ dân oán! Tại sao trời lại đánh cô nha.
Liễu Vũ ngẩn đầu hướng không trung nhìn, lại có một đạo tia sét đánh xuống, dù không biết có phải hướng cô đánh xuống không, nhưng trước hết phải né đi cho chắc.
Liễu Vũ liền bò dậy hướng vào bên cạnh mái hiên mà toản.
Cô mới vừa tránh thoát đi thì cảm nhận như có gì đó bên cạnh cách cô không xa bay hướng lên không trung. Cô liền quay đầu nhìn tia sét hướng cô đánh xuống nhưng gặp phải thứ gì đó cản lại trên bầu trời, thứ đó bị đánh nát, theo sát theo đó có một đạo quang bay lên trên thôn, hình thành một màn vòng cung hào quang bao lấy thôn.
Mưa to vẫn như cũ rơi xuống, nhưng sét thì không đánh xuống nữa, tất cả khôi phục bình thường.
Liễu Vũ có điểm ngốc! Là sét đánh cô hay ảo giác hoặc là trùng hợp.
Cô không đến mức để bị sét đánh đi!
Thật hiển nhiên, thôn này có bảo hộ, có thể tránh lôi.. Cái quỷ nha.
Nếu thôn này có thể tránh được lôi, thì cá mái hiên trước cửa lớn sao bị sét đánh nát?
Viện lớn ngoại môn tạp dịch phòng mở cửa.
Thật nhiều người từ trong phòng bước ra ngoài, đa số nhìn về chỗ bị sét đánh sau đó đồng loạt nhìn về cái yêu nữ đang đứng ở trạm đối diện phố.
Liễu Vũ bắt được ánh mắt của bọn họ, tâm nói: “Nhìn ta làm cái gì?”
Liễu Nhứ bước ra, xem xét chỗ bị sét đánh, lại cẩn thận đánh giá bốn phía một vòng, phát hiện nơi này tàn lưu không ít âm khí cùng hương vị trên người Liễu Vũ như nhau, tức giận đến nghiến răng. Nàng ta đi đến bên người Liễu Vũ tức giận nói: “Ngài đều tu thành cổ yêu, không biết trời sét là phải tránh lôi sao? Ngài là yêu, âm khí rất nặng, trời đang giông tố với âm khí của ngài không khác gì châm dẫn lôi. Sư phó của ngài không cho ngài đồ vật tránh lôi sao? Cũng không dạy cho ngài bản lĩnh tránh lôi hả?”
Liễu Vũ tâm nói: “Sét này thật sự là đánh mình”, cô để vẻ mặt bình tĩnh, khinh phiêu phiêu mà nói: “Ở Quỷ Vu Hiệp không có sét đánh.”
Liễu Nhứ nhẹ xích một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta không biết sao? Nơi đó không có mưa, không có sét thì làm sao hình thành được bộ dáng như vậy?”
Liễu Vũ nói: “Nơi đó mưa dầm kéo dài, không có sét đánh nên cũng không có mưa.”
Liễu Nhứ nói: “Ta mặc kệ Quỷ Vu Hiệp có sét hay không có sét, nhưng mái hiên này bị sét đánh là do ngươi dẫn tới, nên tiền tu sửa đều do người chịu.”
Liễu Vũ mặt mỉm cười. Nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa. Cô trả thì cô trả, dù sao thì hiện tại có xẻo cô cũng không có một phân tiền. Cô chuyển giọng, nói: “Vừa rồi để ta vào tránh mưa, thì bây giờ mái hiên đâu có việc gì.”
Liễu Nhứ “Ha hả” hai tiếng nói: “Để ngươi vào nhà thì bị đánh khi nảy không phải là mái hiên mà là những người ở trong phòng với ngươi” Nàng nói xong mắt nhìn lên không trung nói: “Vừa rồi không biết là vị nào thủ thôn chắn lôi cho ngươi, quay đầu lại sẽ gửi ngươi giấy tờ.” Nói xong nàng ấy cùng với hai đệ tử mặc đạo bào nguyệt bạch trở vào.
Thôn này. Còn có người thủ thôn? Nếu lúc đầu cô mà bỏ trốn liền bị người thủ thôn truy bắt. May mắn chính mình thận trọng.
Liễu vũ lại biết thêm được kinh nghiệm. Cô nhìn về phía không trung, nghĩ lại mà sợ. Ở nơi này không biết mà trộm đi ra ngoài, vừa vặn gặp được sét đánh lại không có người chắn lôi, một ít sét bổ xuống thôi mạng nhỏ liền tan.
Cô nhặt về quần áo của chính mình ở một gốc trong mái hiên sớm bị gió thổi nước mưa làm ướt. Nhưng còn tốt, chỉ bị dính một ít, không phải trực tiếp bị mưa xối thẳng vào không thì... Thảm.
Này cũng tính đủ thảm.
Phía sau kẹt cửa có người nhìn xem cô. Cô quay đầu nhìn lại, người đó lại rụt vào, không những vậy còn lấy bùa dán lên cửa. Bùa được dán trên cửa hoa văn trên đó hoá thành một cái văn phong thật lớn, giữ cửa đỗ đến kín mít.
Trong phòng có tiếng nói: “Vị mới nhập môn này, cổ yêu sư muội, trên người ngài âm khí quá nặng thứ lỗi chúng ta đạo hạnh thấp, ăn không tiêu. Chúng ta nếu để ngài tiến vào, quay đầu lại phải đi mua sát phù, đốt tà phù, Chu Tước hoả phù để thanh trừ đi âm khí của ngài để lại, nhiêu đó thôi cũng làm chúng ta mất toi công một năm rồi.”
Liễu Vũ hỏi: “Ta đây trạm ở cửa nhà các ngươi...”
Người trong phòng chạy nhanh nói: “Trạm ở ngoài không quan hệ, người thủ thôn ở các thôn sẽ dọn dẹp mỗi ngày từ đường phố đến các góc. Vì vậy ngài cứ yên tâm ở lại chỗ đó trú mưa đi.” Người nọ mở cái cửa sổ bên cạnh, đưa cho cô cây dù cùng một cái túi bẹp cỡ bàn tay, người đó nói: “Dù cùng túi tiền này ngài trước giữ đi sau này có thì trả lại ta.”
Đưa than ngày tuyết a. Này có thể là đưa tiền tiêu tai, nhưng Liễu Vũ cũng thật cảm động. Cô tiếp nhận ô che mưa cùng túi tiền, căng ra dù, đi vào trong mưa, đến khách điếm gõ cửa: “Mở cửa, ở trọ.”
Trong phòng khách điếm, lão bản mở chốt cửa, khách khí mà nói: “Ngài ở trọ phải thêm phí làm sạch, ngài chịu không?”
Liễu Vũ đưa túi tiền qua hỏi: “Đủ không?”
Lão bản khách điếm mang lên phó thủ bộ, ước chừng trọng lượng, mở túi nhìn vào kiểm tra, nói: “Đủ trọ lại nửa tháng, nhưng không đủ phí làm sạch” Nói xong hắn trả lại túi tiền cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ xả ra mặt tươi cười, thu lại túi tiền, mở dù ra, bước tới mái hiên trú mưa.
Có mái hiên còn có dù, rốt cuộc không bị mưa xối đến nữa.
Cô mở sách ra xem, chất liệu giấy rất tốt, chỗ bị ướt mưa không bị hư, phơi khô là được, không bị dính giấy nên lật trang vẫn được. Cô như vậy súc vào sau dù tiếp tục đọc sách. Trước giờ cô chưa từng dụng tâm như thế này.
B.A: “Há há ai thủ thôn??? Ai? Ai?”
Liễu Vũ: “Lão bà ta.”
Đồ vật có thể ăn bậy nhưng đường thì không thể đi bậy.
Liễu Vũ lại tiếp tục đọc đến cuối, cảm thấy Cổ đạo tông hố, thật không phải nhiều thứ giống nhau.
Cô hiện tại là ngoài môn đệ tử, mỗi tháng, mỗi quý, mỗi năm đều có khảo hạch, nếu nguyệt khảo, quý khảo, năm khảo không thông qua được thì sẽ hạ xuống ngoại môn tạp dịch. Từ ngoại môn tạp dịch nếu lại khảo không qua thì bị trụt xuất đi. Đối với trường hợp như cô là làm việc để trả nợ nếu khảo không qua được vẫn bị trục xuất ra ngoài còn thân mang nợ trả chưa hết, bị xem là nợ xấu không có dự định trả liền bị xử quyết.
Chỗ khác thiếu nợ là còn muốn tiền, chỗ này thiếu nợ là muốn mạng.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, những người làm việc ngoài thôn cũng lục tục trở về, bọn họ đi ngang qua khách điếm nhìn thấy Liễu Vũ, sôi nổi bước đi với ánh nhìn chăm chú, khi đi qua rồi vẫn quay đầu nhìn lại, còn một ít người ở nơi xa nhỏ giọng nghị luận đây là cái yêu nữ mới tới sao.
Ăn mặc cái gì cũng lộ ra bên ngoài, ngực cũng muốn lộ ra ngoài, đúng là cái đồ yêu nữ, a phi!
Phi cái con khỉ chứ phi a!
Liễu Vũ nhìn về phía trước ngực của chính mình, ngực cô như vậy đẹp như vậy lớn. Có lộ ra cái khoảng cách đâu lớn, nơi nào lại chọc tới bọn họ? Lộ một tí khe ngực thì làm sao? Này là một chút gợi cảm có hiểu hay không? Không lẻ đem bộ vị từ xương quai xanh trở lên cũng phải che kín mít như đồ cổ mới được hay gì? Đúng là không biết thưởng thức sắc đẹp gì hết!
Cô ban đêm cũng có thể nhìn thấy rất rõ, khi mặt trời xuống cô đọc càng thoải mái không ảnh hưởng gì tới mắt, cô tiếp tục đọc sách, phiên đến cuối.
Tuy rằng nói quy định pháp luật, a phi, tông môn quy củ giống như tấm vải bó chân của các lão thái thái vừa dài vừa thối, nhưng đây cũng là một cái thực tốt để hiểu được con đường ở đây.
Cô lại lật sang vài tờ nữa, phát hiện không thích hợp, càng xem càng thấy quy củ Cổ Đạo tông giống như hình pháp, có chỗ không giống đó là đối tượng bị hại bao gồm cả quỷ, yêu, tinh quái. Nếu vi phạm sẽ bị phục hình không có kỳ hạn, thấp hơn phục hình không có kỳ hạn là ở mức một ngàn năm...
Một ngàn năm thi hành án, đừng nói ngồi tù đến sông cạn đá mòn, này có thể làm chỗ ngồi vững chắc ngồi tới nát, ngồi tới sụp!
Tốt xấu gì cô cũng là một học bá, có đọc sách, chút lòng thành, khi đó thi lên thạc sĩ...
Liễu Vũ bỗng nhiên thấy không thích hợp, cô nhớ rằng bản thân đang chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba thì biến thành tiểu cánh hoa... Cổ, vậy đã thi qua thạc sĩ khi nào? Nhưng rõ ràng là nhớ đã từng thi qua thạc sĩ cũng đã thi đậu, hình như là.. khi đó.. cô đang phân cao thấp với người nào đó thì phải.
Cô loáng thoáng có cảm giác như vậy, nhưng nghĩ lại, thật sự không có một chút ấn tượng nào.
Cô suy nghĩ nửa ngày không có kết quả, tính, thôi tiếp tục đọc sách.
Có ánh mặt trời ở trên sách của cô.
Liễu Vũ đầy mặt ngốc so nhìn lên không trung, ở đây không lẻ một ngày chỉ có vài canh giờ thôi sao? Trời mới vừa tối đây, bây giờ lại sáng rồi.
Những người mới vừa trở về nhà, lại cầm lấy cái loại công cụ lao động đi ra ngoài.
Bông nhiên, cô cảm giác trong một gốc nơi xa có ai đó đang nhìn cô chằm chằm, khi quay đầu nhìn lại thì không thấy cái gì. Cô ngưng thần nhìn kỹ qua một vòng thì cảm giác bị nhìn chằm chằm không còn nữa.
Nơi này, có điểm cổ quái.
Liễu Vũ đổi nơi khác, từ trước cửa khách điếm dời tới trước cửa toà nhà ngoại môn tạp dịch phòng, tránh đi bậc thang đi qua lại để tránh phải gặp người ra vào. Cô ngồi vào bên cạnh dưới mái hiên tiếp tục đọc sách.
Bỗng nhiên cảm giác khác thường bị nhìn chằm chằm lại tới, rồi thực mau mà biến mất.
Liễu Vũ đầy mặt cổ quái mà hướng về nơi đó nhìn lại, âm thầm cảnh giác. Cô ngòi ở chỗ này. Có người tới tới lui lui xem cô, nhưng là những đó tầm mắt có thể đối ứng với cô. Khác với chỗ đầu đường là có tầm mắt vô hình ở đâu đó mà nhìn cô chằm chằm.
Cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể giải thích chính là cô thiếu nợ quá nhiều, người Cổ Đạo tông sợ cô chạy mất nên cho người lặng lẽ quan sát cô.
Liễu Vũ cảm thấy may mắn chính là mình không có chạy, vì thế bày ra tư thái chính là lúc mình đi đại học cũng là thi lên thạc sĩ mà kính.. coi như khảo quá nghiên vậy, dù gì cũng rơi vào nơi này rồi có khảo quá nghiên cũng không gì để nói.
Cô lại tiếp tục gặm sách. Rốt cục chỉ có một quyển sách, lại dày, cũng liền này đó.
Nơi này mặt trời lên xuống cực kỳ mau. Cô mới đọc được vài trang mặt trời lại xuống thái dương dần tắt.
Liễu Vũ thấy có điểm phát mao: Hay đây là thời gian với tốc độ trôi qua không giống nhau trong truyền thuyết? Tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này cùng với tốc độ thời gian trôi qua ở cô không giống nhau?
Liễu Thụ ra cửa, thấy Liễu Vũ lại đang ngẩn người, tốt bụng mà nhắc nhỡ cô: “Ngươi đừng nhìn sách trong chốc lát rồi ngẩn người nửa ngày, hãy đặt tâm tư vào việc đọc sách. Ta biết các loại yêu như ngươi không yêu sách cũng không thích đọc sách. Nhưng ngươi đã vào Cổ Đạo tông thì phải biết môn quy của Cổ Đạo tông. Ngươi hiện tại đã là ngoại môn đệ tử, không tới mười ngay nữa là đến nguyệt khảo hạch. Ngươi sách mới xem được có nhiêu đó, văn khảo thì chưa xem, tích hiệu khảo hạch... Ngươi làm gì để sống chỗ này cũng chưa làm. Kỳ khảo này khẳng định là 0 điểm.”
Liễu Vũ đầy đầu mờ mịt mà nhìn Liễu Thụ. Cô đây chưa bao phải chịu khắc khổ như vậy, không biết như thế nào là ngày đêm đọc sách, còn bị người ta nói phát ngốc lười biếng, làm cái con khỉ nha. Ai từ từ, cô hỏi: “Ngươi là nói không tới mười ngày nữa sẽ khảo hạch? Ai, có nhầm hay không? Ta là mới nhập chức, a phi, mới nhập môn. Ít nhất cũng có thời gian thực tập cùng thích ứng chứ, ít nhất cũng phải qua tháng sau mới khảo hạch đi.”
Liễu Thụ nói: “Tháng sau, tuần đầu của tháng khảo hạch.”
Liễu Vũ nói: “Cuối tháng sau.”
Liễu Thụ từ xoang mũi phát ra một tiếng “Hừ”, mặt một bộ dáng “Ngươi nghĩ đến thật đẹp”, lắc đầu rời đi.
Liễu Vũ phát hiện người này sinh ra là để khổ bức, đặc biệt là ở Cổ Đạo tông này.
Cô tiếp tục đọc sách.
Ngày mới tối đen, mây đen giăng đầy, thổi lên gió to, không bao lâu liền có tia chớp, sét đánh, theo sát đó là mưa to tầm tã tưới xuống. Mái hiến một mét này không che hết được Liễu Vũ.
Liễu Vũ chạy nhanh, nhặt sách, ngọc bài cũng hai bộ đạo bào ngoại môn, hướng bên cạnh cửa đi vào, chuẩn bị vào trong phòng tránh mưa, nhưng cửa lớn đóng chặt.
Cô gõ cửa.
Mở cửa là một người mặc đạo bào ngoại môn đệ tử, hỏi cô: “Có việc sao?”
Liễu Vũ nói; “Phiền toái, xin cho ta vào trong tránh mưa một chút, cám ơn.”
Ngoại môn đệ tử kia nói: “Ngươi không có sắp xếp dừng chân ở bổn viện, nơi ngươi ở không phải bổn viện, thứ lỗi không thể vào.” Quang, đóng cửa lại.
Mái hiên ở cổng lớn so với lối đi nhỏ cũng không rộng hơn là bao, gió lại lớn, nước mưa bị gió thổi qua tới môn khảm.
Liễu Vũ kêu lên: “Tốt xấu gì cũng là đồng môn, cho ta vào tránh mưa một chút thì làm sao?”
Ngoại môn đệ tử kia cách cánh cửa, nói: “Ngươi là yêu, không thể dừng chân ở bổn viện được, nếu cho ngươi vào, ta sẽ bị phạt.”
Liễu Vũ đã hiểu, người tới mượn cái phòng tránh mưa thì được. Yêu thì không được. Đây là kì thị chủng tộc.
Cô dùng đạo bào đem sách gối lại kỹ lưỡng, để tránh xem không được mặt sau, học không được đầy đủ, thật ảnh hưởng đén thành tích khảo hạch, vạn nhất bị chộp tới hầm xẻo gán nợ thì mệt. Linh hồn của cô là một người. Nhưng những người này lại nhìn không thấy, chỉ xem cô như yêu, còn như cổ. Cổ có thể làm thuốc. Biết đâu đem cô chộp tới làm thuốc gán nợ thì làm sao bây giờ?
Trên bầu trời sấm sét âm ầm.
Khi mỗi một tia chớp rơi xuống theo đó là hồ quang lập loè, cả người cô mạc danh mà phát lạnh. Tuy biết xác xuất bị sét đánh trúng so với trúng số còn khó hơn, nhưng nếu lở xui mà bị bổ trúng thì xem như xong đời.
Ý niệm trong đầu cô còn chưa xong, bỗng nhiên có một đạo tia chớp xuất hiện trước mắt, theo sau đó giống như có ai đó đẩy cô một cái, làm cô lập tức bị bay ra ngoài quăng ngã trên đường cái kéo dài cỡ hai mươi mét, đồ vật cô ôm trong ngực cũng vì vậy mà bị nước mưa làm ướt.
Cô nghe được tiếng ngói rơi xuống đất vỡ vụn, quay đầu nhìn lại thì thấy mái hiên trên cửa chính bị sét đánh tan nát, ngói rơi đầy đất, đầu gỗ trên nóc nhà đang bóc lửa bị nước mưa dội tắt. Chỗ cô vừa ngồi có dấu vết bị sét đánh để lại.
Lôi này rõ ràng là hướng cô bổ tới.
Cô đâu làm gì để thiên nộ dân oán! Tại sao trời lại đánh cô nha.
Liễu Vũ ngẩn đầu hướng không trung nhìn, lại có một đạo tia sét đánh xuống, dù không biết có phải hướng cô đánh xuống không, nhưng trước hết phải né đi cho chắc.
Liễu Vũ liền bò dậy hướng vào bên cạnh mái hiên mà toản.
Cô mới vừa tránh thoát đi thì cảm nhận như có gì đó bên cạnh cách cô không xa bay hướng lên không trung. Cô liền quay đầu nhìn tia sét hướng cô đánh xuống nhưng gặp phải thứ gì đó cản lại trên bầu trời, thứ đó bị đánh nát, theo sát theo đó có một đạo quang bay lên trên thôn, hình thành một màn vòng cung hào quang bao lấy thôn.
Mưa to vẫn như cũ rơi xuống, nhưng sét thì không đánh xuống nữa, tất cả khôi phục bình thường.
Liễu Vũ có điểm ngốc! Là sét đánh cô hay ảo giác hoặc là trùng hợp.
Cô không đến mức để bị sét đánh đi!
Thật hiển nhiên, thôn này có bảo hộ, có thể tránh lôi.. Cái quỷ nha.
Nếu thôn này có thể tránh được lôi, thì cá mái hiên trước cửa lớn sao bị sét đánh nát?
Viện lớn ngoại môn tạp dịch phòng mở cửa.
Thật nhiều người từ trong phòng bước ra ngoài, đa số nhìn về chỗ bị sét đánh sau đó đồng loạt nhìn về cái yêu nữ đang đứng ở trạm đối diện phố.
Liễu Vũ bắt được ánh mắt của bọn họ, tâm nói: “Nhìn ta làm cái gì?”
Liễu Nhứ bước ra, xem xét chỗ bị sét đánh, lại cẩn thận đánh giá bốn phía một vòng, phát hiện nơi này tàn lưu không ít âm khí cùng hương vị trên người Liễu Vũ như nhau, tức giận đến nghiến răng. Nàng ta đi đến bên người Liễu Vũ tức giận nói: “Ngài đều tu thành cổ yêu, không biết trời sét là phải tránh lôi sao? Ngài là yêu, âm khí rất nặng, trời đang giông tố với âm khí của ngài không khác gì châm dẫn lôi. Sư phó của ngài không cho ngài đồ vật tránh lôi sao? Cũng không dạy cho ngài bản lĩnh tránh lôi hả?”
Liễu Vũ tâm nói: “Sét này thật sự là đánh mình”, cô để vẻ mặt bình tĩnh, khinh phiêu phiêu mà nói: “Ở Quỷ Vu Hiệp không có sét đánh.”
Liễu Nhứ nhẹ xích một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta không biết sao? Nơi đó không có mưa, không có sét thì làm sao hình thành được bộ dáng như vậy?”
Liễu Vũ nói: “Nơi đó mưa dầm kéo dài, không có sét đánh nên cũng không có mưa.”
Liễu Nhứ nói: “Ta mặc kệ Quỷ Vu Hiệp có sét hay không có sét, nhưng mái hiên này bị sét đánh là do ngươi dẫn tới, nên tiền tu sửa đều do người chịu.”
Liễu Vũ mặt mỉm cười. Nợ nhiều không lo, rận nhiều không ngứa. Cô trả thì cô trả, dù sao thì hiện tại có xẻo cô cũng không có một phân tiền. Cô chuyển giọng, nói: “Vừa rồi để ta vào tránh mưa, thì bây giờ mái hiên đâu có việc gì.”
Liễu Nhứ “Ha hả” hai tiếng nói: “Để ngươi vào nhà thì bị đánh khi nảy không phải là mái hiên mà là những người ở trong phòng với ngươi” Nàng nói xong mắt nhìn lên không trung nói: “Vừa rồi không biết là vị nào thủ thôn chắn lôi cho ngươi, quay đầu lại sẽ gửi ngươi giấy tờ.” Nói xong nàng ấy cùng với hai đệ tử mặc đạo bào nguyệt bạch trở vào.
Thôn này. Còn có người thủ thôn? Nếu lúc đầu cô mà bỏ trốn liền bị người thủ thôn truy bắt. May mắn chính mình thận trọng.
Liễu vũ lại biết thêm được kinh nghiệm. Cô nhìn về phía không trung, nghĩ lại mà sợ. Ở nơi này không biết mà trộm đi ra ngoài, vừa vặn gặp được sét đánh lại không có người chắn lôi, một ít sét bổ xuống thôi mạng nhỏ liền tan.
Cô nhặt về quần áo của chính mình ở một gốc trong mái hiên sớm bị gió thổi nước mưa làm ướt. Nhưng còn tốt, chỉ bị dính một ít, không phải trực tiếp bị mưa xối thẳng vào không thì... Thảm.
Này cũng tính đủ thảm.
Phía sau kẹt cửa có người nhìn xem cô. Cô quay đầu nhìn lại, người đó lại rụt vào, không những vậy còn lấy bùa dán lên cửa. Bùa được dán trên cửa hoa văn trên đó hoá thành một cái văn phong thật lớn, giữ cửa đỗ đến kín mít.
Trong phòng có tiếng nói: “Vị mới nhập môn này, cổ yêu sư muội, trên người ngài âm khí quá nặng thứ lỗi chúng ta đạo hạnh thấp, ăn không tiêu. Chúng ta nếu để ngài tiến vào, quay đầu lại phải đi mua sát phù, đốt tà phù, Chu Tước hoả phù để thanh trừ đi âm khí của ngài để lại, nhiêu đó thôi cũng làm chúng ta mất toi công một năm rồi.”
Liễu Vũ hỏi: “Ta đây trạm ở cửa nhà các ngươi...”
Người trong phòng chạy nhanh nói: “Trạm ở ngoài không quan hệ, người thủ thôn ở các thôn sẽ dọn dẹp mỗi ngày từ đường phố đến các góc. Vì vậy ngài cứ yên tâm ở lại chỗ đó trú mưa đi.” Người nọ mở cái cửa sổ bên cạnh, đưa cho cô cây dù cùng một cái túi bẹp cỡ bàn tay, người đó nói: “Dù cùng túi tiền này ngài trước giữ đi sau này có thì trả lại ta.”
Đưa than ngày tuyết a. Này có thể là đưa tiền tiêu tai, nhưng Liễu Vũ cũng thật cảm động. Cô tiếp nhận ô che mưa cùng túi tiền, căng ra dù, đi vào trong mưa, đến khách điếm gõ cửa: “Mở cửa, ở trọ.”
Trong phòng khách điếm, lão bản mở chốt cửa, khách khí mà nói: “Ngài ở trọ phải thêm phí làm sạch, ngài chịu không?”
Liễu Vũ đưa túi tiền qua hỏi: “Đủ không?”
Lão bản khách điếm mang lên phó thủ bộ, ước chừng trọng lượng, mở túi nhìn vào kiểm tra, nói: “Đủ trọ lại nửa tháng, nhưng không đủ phí làm sạch” Nói xong hắn trả lại túi tiền cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ xả ra mặt tươi cười, thu lại túi tiền, mở dù ra, bước tới mái hiên trú mưa.
Có mái hiên còn có dù, rốt cuộc không bị mưa xối đến nữa.
Cô mở sách ra xem, chất liệu giấy rất tốt, chỗ bị ướt mưa không bị hư, phơi khô là được, không bị dính giấy nên lật trang vẫn được. Cô như vậy súc vào sau dù tiếp tục đọc sách. Trước giờ cô chưa từng dụng tâm như thế này.
B.A: “Há há ai thủ thôn??? Ai? Ai?”
Liễu Vũ: “Lão bà ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất