Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 104

Trước Sau
Bóng đen tay vẫn giữ chặt chiếc khăn tẩm thuốc mê càng bịp chặt mũi cậu hơn một chân cố gắng đá con thú trắng to lớn hung tợn kia lại thêm một bóng đen nữa xuất hiện hắn rút súng ra nhắm vào đầu con Tiểu Hổ Vương Nguyên sợ hãi vùng vãy cố gắng đánh mạnh vào mặt tên thứ nhất nhưng thuốc mê từ từ ngấm vào cậu cậu phải nín thở đầu óc cậu bắt đầu mê man Tuấn Khải...

"Gào..." Tiểu Hổ gầm lên tên thứ hai bóp cò súng hắn dùng súng giảm âm thanh nên không phát ra tiếng Tiểu Hổ nhanh chóng né viên đạn nhào tới cắn mạnh vào chân tên đang giữ chặt cậu khiến hắn đau đớn mà buông cậu ra nghe thấy tiếng gầm của con thú mọi ám vệ đều lần lượt chạy đến nơi phát ra tiếng gầm.

"Gào....grừ..." Lại thêm tiếng gầm nữa phát ra từ phía sau một cặp mắt màu hổ phách lóe lên bóng dáng to lớn xuất hiện dần trong đêm tối thêm một con hổ to lớn nữa tên kia sợ đến phát run không còn đường để tháo chạy tên thứ nhất bị Tiểu Hổ cắn chân như bị gãy thành hai khúc.

"Đứng yên." Các ám vệ chĩa mũi súng vào hai tên ấy bọn chúng sợ hãi mà dơ tay lên , nhưng từ phía xa có một vật gì đó phóng đến trúng ngay cổ của chúng máu tuôn ra xối xả chỉ một phút sau hai gã ấy ngã xuống đất nằm bất động.

Các ám vệ liền cảnh giác đèn bật sáng trong khu vườn được bật sáng lên chỉ thấy. Vương Nguyên vì hít phải thuốc mê nên đã ngất đi từ lúc nào cách đó không xa một vài ám vệ cũng nằm bất động. Tiểu hổ chạy lại lấy chân lay người cậu gầm gừ một ám vệ chạy tới đỡ cậu dậy. Khi đã xác định rõ xung quanh không có ai mọi người mới đút súng vào cẩn thận đưa cậu vào nhà. Quản gia thấy cậu được đưa vào nhà trong tình trạng hôn mê như vậy lo lắng tột độ liền gọi bác sĩ ông cũng đã gọi cho Vương Tuấn Khải nhưng lại không liên lạc được. Ông lo sợ nếu để anh biết được cậu xảy ra chuyện chắc chắn anh sẽ nổi điên lên vì tức giận .....

----------

Phía Tây Bắc Kinh tại khu nhà bị bỏ hoang có hai nhóm người đứng đối đầu với nhau. Một bên là đám người của Vương Tuấn Khải một bên là đám người của kẻ đã khiêu chiến với bang Hắc Nguyệt – Lâu Khải Huyền. Anh nhận được tin hắn đã âm mưu muốn phá nơi làm ăn của anh đến gây sự ở địa bàn Hắc Nguyệt còn dám khiêu chiến với từng người ở Hắc Nguyệt , cũng vì lí do hắn biết anh đang bị thương nên đã làm càn.

"Vương Tuấn Khải hôm nay sẽ là ngày tàn của mày." Lâu Khải Huyền cười đểu cất tiếng trước. Hắn to gan như vậy là hôm nay đã có người giúp hắn tiếp thêm rất nhiều anh em đồng thời người đó còn cho hắn biết thông tin rất quan trọng "Vương Tuấn Khải đang bị trọng thương tay phải tạm thời sẽ không thể cử động."

Vương Tuấn Khải nhếch môi cười khuôn mặt lạnh đi đầy hứng thú tiếp lời "Có người nói cho mày biết tao đang bị thương nên mới dám làm càn ?"



"Vậy thì sao ?" Hắn tự cao hất mặt nói.

"Chậc Lâu Khải Huyền mày không biết sao ? Mày...bị lừa rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy lên tiếng.

"Bị lừa !? Đừng có ở đó mà giở trò. Xông lên đi. Vương Tuấn Khải thời đại của mày hôm nay sẽ kết thúc."

"Lâu Khải Huyền dù cho tao có một tay mày cũng không thể thắng được huống chi...tay phải tao....hiện đang rất tốt." Vương Tuấn Khải cầm súng bằng tay phải chỉa súng về hướng của Lâu Khải Huyền. Hắn kinh ngạc khi thấy anh cầm súng bằng tay phải. Chưa kịp hành động tiếng súng chớp nhoáng đã vang lên.

"Đoàng." Viên đạn xẹt ngang tai hắn để lại một vết trầy sâu còn viên đạn thì nằm trên mi tâm kẻ đứng sau hắn. Lâu Khải Huyền kinh sợ anh vẫn có thể cầm súng vẩn có thể bắn hắn đã bị lừa Vương Tuấn Khải không hề bị thương.

"Sao hả?" Lưu Chí Hoành híp mắt hỏi. Nhìn vẻ mặt kinh sợ của hắn anh thật thấy rất vui và đầy thú vị....

"Không...không thể nào...."

"Tao thừa biết kẻ đã nói chuyện này với mày là ai. Nhưng dù sao dám gây sự với tao...thì không còn cơ hội mà sống đâu !" Vương Tuấn Khải đanh mặt lại một lần nữa ngón trỏ lại chuẩn bị bóp cò súng. Lâu Khải Huyền sợ đến xanh mặt nhưng dù sao cũng đã sắp chết hắn cũng phải liều .

Toàn bộ anh em của Lâu Khải Huyền xông lên , dao , búa , rìu , súng đều rút ra Vương Tuấn Khải nhếch miệng hất tay ra lệnh xông lên. Hai bên bắt đầu lao vào nhau Vương Tuấn Khải Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ thì vẫn đứng im họ muốn chiêm ngưỡng cuộc đấu này. Tiếng súng lần lượt vang lên tiếng hét tiếng gào cứ vang vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau