Chương 109
Vương Nguyên ngồi kể cho Doãn Thinh Thinh và Uất Mỹ Linh nghe tất nhiên chỉ là những gì cần thiết chứ không phải là kể hết mọi chuyện. Nói chuyện hồi lâu cũng đã đến trưa hai người cũng ra về. Vương Nguyên ngồi dưới sảnh xếp gọn những thứ trên bàn lại đi vào bếp.
"Cậu chủ ngài cứ để tôi !" Người hầu gái vội chạy lại cầm giúp cậu mấy cái ly "Ngài cứ ngồi xuống nghĩ để tôi làm cho ạ."
"Cảm ơn." Vương Nguyên quay người đi vào phòng ăn cậu mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn thấy cậu xuất hiện đầu bếp Văn liền lên tiếng "Cậu chủ người đói rồi sao ? Để tôi chuẩn bị cơm cho ngài."
"Ưm...không ! Cháu muốn ăn bánh kem." Cậu cầm trái kiwi trong tủ ra dơ lên nhìn.
"Vậy để tôi làm cho ngài bánh kem kiwi." Một thanh niên chợt lên tiếng. Vương Nguyên nhìn anh... là đầu bếp mới !? Thấy cậu không lên tiếng lại nhìn anh chằm chằm anh lại nói tiếp "Tôi là Vương Phúc Doãn là thợ làm bánh và chế biến các loại đồ ngọt vừa mới tới làm."
"Ồ...vậy nhờ anh làm cho tôi phần bánh kiwi nhé."
"Vâng !"
Chỉ một lúc sau những cái bánh thơm ngon được đem bày khắp bàn kính ngoài sảnh macaroon kem kiwi bánh cupcake kiwi bánh kem kiwi,.... Cậu vui vẻ thưởng thức từng món một thấy rất ngon. Đang ăn thì Vương Tuấn Khải bước vào nhà thấy cậu đang cắm cúi ăn anh cất tiếng "Nguyên Nhi..."
Vương Nguyên đang ăn liền quay đầu lại nhìn nuốt xong miếng bánh đang ăn cậu chạy ào tới tíu tít nói "Sao anh về sớm vậy ?"
"Anh về ăn cơm cùng em." Anh vòng tay ôm chặt lấy cậu cưng chiều nói.
"Anh ăn xong rồi đi sao ?"
"Không ăn xong anh sẽ ở nhà với em."
"Vâng..hihihhh" Nghe câu nói của anh cậu cười tươi tắn. Anh buông cậu ra nắm tay cậu đi vào bàn ăn. Anh đưa đũa gắp thức ăn cho cậu.
"Ăn thử xem có vừa miệng không ?"
"Ưm..rất ngon !" Cậu nhai nhai rồi nuốt xuống nhoẻn miệng cười hài lòng.
Anh nhìn khuôn mặt của cậu thực rất muốn cắn một cái. Khóe miệng anh giương lên. Tiếp tục gắp thức ăn cho cậu. Phải cho cậu ăn thật nhiều thì lúc sinh mới có thể sinh tốt. Cơ thể cậu vốn yếu ớt mà....
------
Ăn cơm xong Vương Nguyên lại ăn trái cây ở dưới sảnh cậu nằm gối đầu lên đùi anh còn anh thì vừa xem tin tức vừa vuốt tóc cậu. Chợt có vị khách xuất hiện.
"Xin chào có quấy rối hai người không ?"
Vương Nguyên ngước mắt nhìn đôi mắt to tròn sáng lên "Vương Chính , chào anh".
Vương Tuấn Khải mắt vẫn không liếc nhìn Vương Chính một lần miệng thì phun ra một chữ lạnh lùng "Chào."
"Vương Chính mời ngồi." Cậu híp mắt nói.
Hắn ngồi xuống vẫn nụ cười thân thiện ấy và ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn Vương Nguyên khiến cho Vương Tuấn Khải rất khó chịu anh liền nhếch miệng cười "Phải rồi Nguyên Nhi...em đã nói tin vui của chúng ta cho cậu ta biết chưa ?"
"A phải rồi Vương Chính em có một tin rất vui." Vương Nguyên vui vẻ nói hai gò má chợt ửng hồng.
"Chuyện gì vậy ?"
"Em có thai rồi hai tuần rồi đó."
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt lịm hắn sững người khi nghe tin đó. Cậu có thai ? Là con của Vương Tuấn Khải... không được... không thể được... chuyện này không thể xảy ra.
Thấy hắn im lặng Vương Tuấn Khải biết chắc hắn đang rất tức giận khiến cho anh rất thích thú cậu thì cau mày khó hiểu nhìn "Vương Chính..."
"À...thật vậy sao ? Chúc mừng em. Là con trai hay con gái ?" Vương Chính giật mình hắn gượng cười nhưng trong lòng lửa giận đang dâng cao. Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối rất có hứng thú với thái độ của hắn.
"Hih...Sau này khi bảo bảo được sinh ra thì em mới biết. Em nghĩ đợi khi sinh rồi mới bất ngờ."
"Vậy sao ?"
Vương Nguyên ngồi nói chuyện với Vương Chính một hồi rồi hắn đi về Vương Tuấn Khải khi thấy thái độ của hắn lúc nghe cậu có thai thật sự rất hụt hững khiến anh vô cùng vui thích. Anh muốn cho hắn biết ai...mới thật sự là người mà Vương Nguyên yêu...
---------
Tại căn hộ gần đó...
"Không được tôi...sẽ không để chuyện này xảy ra..." Vương Chính đập mạnh xuống bàn hắn rít lên từng tiếng.
"Chủ tử ngài định làm thế nào ?" Một giọng nói phát ra người đàn ông đứng nghiêm nghị phía sau hắn cung kính nói.
"Phải xử lí cái thai đó. Tôi....không muốn đứa bé đó không thể ra đời ra đời." Vương Chính lạnh lùng trả lời. Ánh mắt lúc này không còn chút tính người.
Hắn muốn giết chết đứa con mà cậu và Vương Tuấn Khải tạo ra . Hắn không muốn cậu có con với anh. Chỉ có hắn mới có thể tạo cho cậu đứa bé mà cậu mong đợi vì vậy bằng mọi giá hắn phải giết chết tinh linh nhỏ bé ấy....
"Vậy bây giờ chúng ta tiến hành luôn sao ?"
"Không ! Bây giờ chưa phải lúc. Tôi phải giải quyết xong chuyện ở Anh đã."
"Nhưng nếu để lâu cái thai đó sẽ lớn lên. Lúc đó e rằng đã quá trễ."
"Không sao dù cho nó có ra đời cũng sẽ không sống được lâu."
"Vâng."
Dứt lời Vương Chính đăm chiêu nhìn vào khung hình trên bàn hắn cầm lấy tay chạm vào khuôn mặt trong hình ánh mắt vô cùng chiều mến "Tiểu Nguyên...dù không chiếm được tráitim em , nhưng thể xác của em...anh phải có được." Âm thanh trầm thấp vang lên khe khẽ lời nói ấy cũng chính là lòng quyết tâm của hắn. Bằng mọi giá....cho dù có khiến cho cậu hận hắn thì Vương Chính vẫn sẽ phá nát cái hạnh phúc mà VươngTuấn Khải đang có được.
"Cậu chủ ngài cứ để tôi !" Người hầu gái vội chạy lại cầm giúp cậu mấy cái ly "Ngài cứ ngồi xuống nghĩ để tôi làm cho ạ."
"Cảm ơn." Vương Nguyên quay người đi vào phòng ăn cậu mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn thấy cậu xuất hiện đầu bếp Văn liền lên tiếng "Cậu chủ người đói rồi sao ? Để tôi chuẩn bị cơm cho ngài."
"Ưm...không ! Cháu muốn ăn bánh kem." Cậu cầm trái kiwi trong tủ ra dơ lên nhìn.
"Vậy để tôi làm cho ngài bánh kem kiwi." Một thanh niên chợt lên tiếng. Vương Nguyên nhìn anh... là đầu bếp mới !? Thấy cậu không lên tiếng lại nhìn anh chằm chằm anh lại nói tiếp "Tôi là Vương Phúc Doãn là thợ làm bánh và chế biến các loại đồ ngọt vừa mới tới làm."
"Ồ...vậy nhờ anh làm cho tôi phần bánh kiwi nhé."
"Vâng !"
Chỉ một lúc sau những cái bánh thơm ngon được đem bày khắp bàn kính ngoài sảnh macaroon kem kiwi bánh cupcake kiwi bánh kem kiwi,.... Cậu vui vẻ thưởng thức từng món một thấy rất ngon. Đang ăn thì Vương Tuấn Khải bước vào nhà thấy cậu đang cắm cúi ăn anh cất tiếng "Nguyên Nhi..."
Vương Nguyên đang ăn liền quay đầu lại nhìn nuốt xong miếng bánh đang ăn cậu chạy ào tới tíu tít nói "Sao anh về sớm vậy ?"
"Anh về ăn cơm cùng em." Anh vòng tay ôm chặt lấy cậu cưng chiều nói.
"Anh ăn xong rồi đi sao ?"
"Không ăn xong anh sẽ ở nhà với em."
"Vâng..hihihhh" Nghe câu nói của anh cậu cười tươi tắn. Anh buông cậu ra nắm tay cậu đi vào bàn ăn. Anh đưa đũa gắp thức ăn cho cậu.
"Ăn thử xem có vừa miệng không ?"
"Ưm..rất ngon !" Cậu nhai nhai rồi nuốt xuống nhoẻn miệng cười hài lòng.
Anh nhìn khuôn mặt của cậu thực rất muốn cắn một cái. Khóe miệng anh giương lên. Tiếp tục gắp thức ăn cho cậu. Phải cho cậu ăn thật nhiều thì lúc sinh mới có thể sinh tốt. Cơ thể cậu vốn yếu ớt mà....
------
Ăn cơm xong Vương Nguyên lại ăn trái cây ở dưới sảnh cậu nằm gối đầu lên đùi anh còn anh thì vừa xem tin tức vừa vuốt tóc cậu. Chợt có vị khách xuất hiện.
"Xin chào có quấy rối hai người không ?"
Vương Nguyên ngước mắt nhìn đôi mắt to tròn sáng lên "Vương Chính , chào anh".
Vương Tuấn Khải mắt vẫn không liếc nhìn Vương Chính một lần miệng thì phun ra một chữ lạnh lùng "Chào."
"Vương Chính mời ngồi." Cậu híp mắt nói.
Hắn ngồi xuống vẫn nụ cười thân thiện ấy và ánh mắt vô cùng yêu thương nhìn Vương Nguyên khiến cho Vương Tuấn Khải rất khó chịu anh liền nhếch miệng cười "Phải rồi Nguyên Nhi...em đã nói tin vui của chúng ta cho cậu ta biết chưa ?"
"A phải rồi Vương Chính em có một tin rất vui." Vương Nguyên vui vẻ nói hai gò má chợt ửng hồng.
"Chuyện gì vậy ?"
"Em có thai rồi hai tuần rồi đó."
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt lịm hắn sững người khi nghe tin đó. Cậu có thai ? Là con của Vương Tuấn Khải... không được... không thể được... chuyện này không thể xảy ra.
Thấy hắn im lặng Vương Tuấn Khải biết chắc hắn đang rất tức giận khiến cho anh rất thích thú cậu thì cau mày khó hiểu nhìn "Vương Chính..."
"À...thật vậy sao ? Chúc mừng em. Là con trai hay con gái ?" Vương Chính giật mình hắn gượng cười nhưng trong lòng lửa giận đang dâng cao. Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối rất có hứng thú với thái độ của hắn.
"Hih...Sau này khi bảo bảo được sinh ra thì em mới biết. Em nghĩ đợi khi sinh rồi mới bất ngờ."
"Vậy sao ?"
Vương Nguyên ngồi nói chuyện với Vương Chính một hồi rồi hắn đi về Vương Tuấn Khải khi thấy thái độ của hắn lúc nghe cậu có thai thật sự rất hụt hững khiến anh vô cùng vui thích. Anh muốn cho hắn biết ai...mới thật sự là người mà Vương Nguyên yêu...
---------
Tại căn hộ gần đó...
"Không được tôi...sẽ không để chuyện này xảy ra..." Vương Chính đập mạnh xuống bàn hắn rít lên từng tiếng.
"Chủ tử ngài định làm thế nào ?" Một giọng nói phát ra người đàn ông đứng nghiêm nghị phía sau hắn cung kính nói.
"Phải xử lí cái thai đó. Tôi....không muốn đứa bé đó không thể ra đời ra đời." Vương Chính lạnh lùng trả lời. Ánh mắt lúc này không còn chút tính người.
Hắn muốn giết chết đứa con mà cậu và Vương Tuấn Khải tạo ra . Hắn không muốn cậu có con với anh. Chỉ có hắn mới có thể tạo cho cậu đứa bé mà cậu mong đợi vì vậy bằng mọi giá hắn phải giết chết tinh linh nhỏ bé ấy....
"Vậy bây giờ chúng ta tiến hành luôn sao ?"
"Không ! Bây giờ chưa phải lúc. Tôi phải giải quyết xong chuyện ở Anh đã."
"Nhưng nếu để lâu cái thai đó sẽ lớn lên. Lúc đó e rằng đã quá trễ."
"Không sao dù cho nó có ra đời cũng sẽ không sống được lâu."
"Vâng."
Dứt lời Vương Chính đăm chiêu nhìn vào khung hình trên bàn hắn cầm lấy tay chạm vào khuôn mặt trong hình ánh mắt vô cùng chiều mến "Tiểu Nguyên...dù không chiếm được tráitim em , nhưng thể xác của em...anh phải có được." Âm thanh trầm thấp vang lên khe khẽ lời nói ấy cũng chính là lòng quyết tâm của hắn. Bằng mọi giá....cho dù có khiến cho cậu hận hắn thì Vương Chính vẫn sẽ phá nát cái hạnh phúc mà VươngTuấn Khải đang có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất