Chương 67
Dừng lại ở lề đường Tiểu Tường bước xuống mở cửa xe cho cậu "Cậu chủ là cửa hàng này" Vương Nguyên cẩn thận bước xuống gió chợt thổi nhẹ những bông tuyết trắng tinh khiết bắt đầu rơi. Lạnh....thật rất lạnh Triệu Dĩnh đưa tay cầm bàn tay nhỏ của Vương Nguyên xoa xoa cậu khẽ nói " Chúng ta nên vào thôi ạ."
"Ưm..." Vương Nguyên gật đầu bước vào cửa hàng nhìn khá to và sang trọng nơi đây trưng bày đầy quà giáng sinh cùng gấu bông.
"Kính chào quý khách." Hai nhân viên đang ngồi nhàm chán ở quầy thu ngân thấy cậu tiếng động liền đứng lên. Ôi...nhìn xem cậu bé mặc chiếc áo len ấm áp màu trắng trên đầu còn cài một cái chụp tai giữ ấm đồng màu mái tóc đen nhánh cặp mắt to tròn con ngươi đen láy lấp lánh như có nước đôi môi đỏ mọng xinh đẹp làn da trắng như sữa. Thật là một mỹ nam. Người đi cùng cũng khá đẹp trai đi mái tóc màu hạt dẻ vuốt ngược nhìn rất chững chạc cặp mắt sắc bén cái mũi cao đôi môi mỏng khuôn mặt nam tính. Triệu Dĩnh mặc bộ comple đen nhìn vào cũng biết soái ca ấy là vệ sĩ của tiểu mỹ nam kia.
"Quý khách cần gì ạ?." Một nhân viên bước gần đến chỗ của Vương Nguyên.
"Ở đây có bán gấu bông hình bạch hổ không vậy ?" Vương Nguyên đáp.
"Có ạ mời đi theo tôi."
Vương Nguyên đi theo cậu nhân viên đến chỗ để gấu bông.
"Đây ạ !" Nhân viên phục vụ tìm kiếm con gấu bạch hổ sau đó đưa cho cậu tươi tắn nói "Đây là loại trung còn có loại nhỏ hơn nữa."
Vương Nguyên quan sát con gấu sau đó tươi tắn nói "Tôi lấy con này."
"Vâng."
Vốn định đi ra nhưng ánh mắt của cậu chợt phát hiện ra con voi bông xinh xắn nhưng lại to bự kia để xem...nó cao hơn cậu !!!
"Tiểu Dĩnh...nhìn xem anh thấy có đáng yêu không ?" Vương Nguyên lắc tay Triệu Dĩnh chỉ về phía con voi to bự trên kệ cao tít.
"Dễ thương lắm cậu chủ ngài muốn mua sao ?" - Triệu Dĩnh cười.
Cậu gật đầu chân của Triệu Dĩnh đặt lên bậc dưới dùng sức nhảy lên đưa tay lấy con voi bằng bông xuống một cách thật nhẹ nhàng và nhanh chóng. Vương Nguyên nhận lấy con voi đầy kinh ngạc cậu trầm trồ khen ngợi "Oa...anh thật giỏi cảm ơn anh Tiểu Dĩnh." Triệu Dĩnh mỉm cười sau đó cùng đi ra. Vương Nguyên đưa con thú bông ra cậu tươi tắn nói "Gói con hổ bông dùm tôi ưm...con voi thì không cần gói ."
"Vâng !"
Khoảng phút phút sau người thu ngân đưa đồ lại cho cậu tươi cười nói "Của cậu hết 1 triệu !"
"Ừm !" Vương Nguyên định lấy trong ví ra đúng số tiền ấy thì đột nhiên từ đằng sau một cánh tay to chắc khỏe vươn tới đặt trên quầy thu ngân một cái thẻ giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên "Hãy tính bằng thẻ này."
"Ưm..." Vương Nguyên gật đầu bước vào cửa hàng nhìn khá to và sang trọng nơi đây trưng bày đầy quà giáng sinh cùng gấu bông.
"Kính chào quý khách." Hai nhân viên đang ngồi nhàm chán ở quầy thu ngân thấy cậu tiếng động liền đứng lên. Ôi...nhìn xem cậu bé mặc chiếc áo len ấm áp màu trắng trên đầu còn cài một cái chụp tai giữ ấm đồng màu mái tóc đen nhánh cặp mắt to tròn con ngươi đen láy lấp lánh như có nước đôi môi đỏ mọng xinh đẹp làn da trắng như sữa. Thật là một mỹ nam. Người đi cùng cũng khá đẹp trai đi mái tóc màu hạt dẻ vuốt ngược nhìn rất chững chạc cặp mắt sắc bén cái mũi cao đôi môi mỏng khuôn mặt nam tính. Triệu Dĩnh mặc bộ comple đen nhìn vào cũng biết soái ca ấy là vệ sĩ của tiểu mỹ nam kia.
"Quý khách cần gì ạ?." Một nhân viên bước gần đến chỗ của Vương Nguyên.
"Ở đây có bán gấu bông hình bạch hổ không vậy ?" Vương Nguyên đáp.
"Có ạ mời đi theo tôi."
Vương Nguyên đi theo cậu nhân viên đến chỗ để gấu bông.
"Đây ạ !" Nhân viên phục vụ tìm kiếm con gấu bạch hổ sau đó đưa cho cậu tươi tắn nói "Đây là loại trung còn có loại nhỏ hơn nữa."
Vương Nguyên quan sát con gấu sau đó tươi tắn nói "Tôi lấy con này."
"Vâng."
Vốn định đi ra nhưng ánh mắt của cậu chợt phát hiện ra con voi bông xinh xắn nhưng lại to bự kia để xem...nó cao hơn cậu !!!
"Tiểu Dĩnh...nhìn xem anh thấy có đáng yêu không ?" Vương Nguyên lắc tay Triệu Dĩnh chỉ về phía con voi to bự trên kệ cao tít.
"Dễ thương lắm cậu chủ ngài muốn mua sao ?" - Triệu Dĩnh cười.
Cậu gật đầu chân của Triệu Dĩnh đặt lên bậc dưới dùng sức nhảy lên đưa tay lấy con voi bằng bông xuống một cách thật nhẹ nhàng và nhanh chóng. Vương Nguyên nhận lấy con voi đầy kinh ngạc cậu trầm trồ khen ngợi "Oa...anh thật giỏi cảm ơn anh Tiểu Dĩnh." Triệu Dĩnh mỉm cười sau đó cùng đi ra. Vương Nguyên đưa con thú bông ra cậu tươi tắn nói "Gói con hổ bông dùm tôi ưm...con voi thì không cần gói ."
"Vâng !"
Khoảng phút phút sau người thu ngân đưa đồ lại cho cậu tươi cười nói "Của cậu hết 1 triệu !"
"Ừm !" Vương Nguyên định lấy trong ví ra đúng số tiền ấy thì đột nhiên từ đằng sau một cánh tay to chắc khỏe vươn tới đặt trên quầy thu ngân một cái thẻ giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên "Hãy tính bằng thẻ này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất