Chương 70
Vương Nguyên ngồi kế Vương Tuấn Khải cậu ăn món riêng của cậu ! Món pasta do Vương Tuấn Khải chuẩn bị. Cậu cũng muốn thử những món "khác lạ" lần đầu tiên do chính tay cậu nấu nhưng anh lại không cho vì lí do rất đơn giản : Sợ cậu sẽ phát hiện ra món ăn cậu làm rất kinh khủng như thế thì đêm giáng sinh của riêng hai người sẽ không vui vẻ gì.
"Sao mọi người ăn ít vậy? Không ngon sao ?" Vương Nguyên nhìn 4 người đàn ông kia ai nấy chỉ toàn cầm ly rươu mà thưởng thức còn đồ ăn trên bàn lúc đầu còn rất hăng hái gắp ăn nhưng sao bây giờ lại không ăn nữa. Thật kì lạ nha !
"À không phải ! Ngon lắm tại vì tụi anh no rồi."Lương Trịnh Thâm cười cười nói nói.
Lương Trịnh Thâm thật không dám nói cho cậu biết đồ ăn cậu nấu rất kinh khủng , nghe nói cậu từng làm cơm cho Vương Tuấn Khải mà cũng nghe cậu ta nói rất ngon tại sao bây giờ lại kinh khủng thế kia ? Nhìn xem cá thì nhìn bên ngoài thật rất ngon miệng nhưng bên trong vẫn còn chưa chín. Thịt bò thì quá mặn súp thì cay cay mà lại đắng... nói chung anh không thể diễn tả được. Chỉ có thể kết luận được một câu : Đồ ăn do Vương Nguyên nấu chỉ có thể để....trưng bày.
"No sao ? Mấy anh chỉ mới gắp vài miếng thôi mà ?"
"Nguyên Nguyên à...thật sự thì...đồ ăn của em rất..d...à không .... rất ngon nhưng...lúc đi tụi anh chỉ định đến đây chơi thôi nên đã ăn trước rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng.
Vừa nãy xém chút nữa là Dịch Dương Thiên Tỉ nói ra sự thật rồi cũng may Lưu Chí Hoành ngồi kế bên đá chân Dịch Dương Thiên Tỉ đồng thời cũng nhận được cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vương Tuấn Khải...
"Tuấn Khải...cậu chưa ăn mà phải không ? vậy thì ăn thêm đi !" Lương Trịnh Thâm cười tươi dùng đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào chén của Vương Tuấn Khải rõ ràng là cậu ta...muốn chơi khăm Lương Trịnh Thâm mà.
Khuôn mặt Vương Tuấn Khải vẫn tỉnh bơ đưa đũa bỏ miếng thịt với mùi vị..thật..."kì lạ" vào miệng sau đó cười tươi cất tiếng "Mấy cậu cũng ăn đi dù sao vừa nãy nói rất nhiều nên chắc cũng đã đói. Để tôi tiếp mấy người." Dứt lời Vương Tuấn Khải vẫn tươi cười nụ cười nhìn rất ghê rợn cầm đũa gắp từng món trên bàn vào chén của họ không sót một món nào.
Và cũng không quên đe dọa một câu "Ráng ăn cho hết ! Đừng làm vợ tôi thất vọng !"
Bốn người đàn ông kia tuy bên ngoài rất hớn hở nhưng trong lòng lại đang rất muốn đổ cái chén đựng đầy đồ ăn ấy tên chết tiệt trả thù như vậy sao ? Lương Trịnh Thâm không ngừn gai oán.
"Phải rồi nè nè Thâm để tôi lấy súp cho cậu." Vương Chính đưa tay múc một muỗng súp vào cái chén riêng một muỗng của Vương Chính đầy cả chén Vương Chính nghiêng mặt về phía Lương Trịnh Thâm nghiến răng nghiến lợi mà nói "Tất cả là tại cậu đấy."
"Phải đó cậu là người nói nhiều nhất ăn nhiều vào." Lưu Chí Hoành cũng gắp cho anh một chút tôm cuốn.
Tiếp đó là Dịch Dương Thiên Tỉ ... cứ thế chén của Lương Trịnh Thâm là chất đầy đồ ăn nhất. Lương Trịnh Thâm chỉ biết ngồi nhìn hai cái chén đầy đồ ăn mà trong long như sắp phát khó. Vương Nguyên nhìn vào cứ tưởng là họ đang rất vui vẻ nên tươi cười nói " Mấy anh ăn nhiều vào "
"Được...." Lương Trịnh Thâm cười gượng nói.
"Nguyên Nguyên...bụng anh thấy khó chịu , để anh cùng ăn Pasta với em ! " Vương Tuấn Khải vờ đưa tay đặt lên bụng vẻ mặt khó chịu lên tiếng.
"Vậy sao ? Để em đi lấy cho anh." Vương Nguyên kéo ghế đứng dậy đi vào bếp.
"Được !" Vương Tuấn Khải cười nói.
"Khốn khiếp ! Vương Tuấn Khải...cậu..." Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt cây đũa hậm hực nói.
"Hãy tận hưởng đi." Anh cười đểu hai tay khoanh lại ngả người về đằng sau. Vẻ mặt đầy đắc thắng.
Buổi tiệc giáng sinh đầy hạnh phúc đối với Vương Nguyên và ngược lại với Lưu Chí Hoành Dịch Dương Thiên Tỉ Lương Trịnh Thâm cùng Vương Chính. Bọn họ phải ăn hết số thức ăn không mùi vị à không phải có mùi vị kinh khủng của cậu. Họ thề sẽ không bao giờ ăn món do Vương Nguyên nấu. Ăn xong 4 người đàn ông thường ngày lịch lãm sang trọng và không sợ trời đất kia nhanh chóng chuồn về nhà vì... bụng của bọn họ đang rất...khó chịu.
"Sao mọi người ăn ít vậy? Không ngon sao ?" Vương Nguyên nhìn 4 người đàn ông kia ai nấy chỉ toàn cầm ly rươu mà thưởng thức còn đồ ăn trên bàn lúc đầu còn rất hăng hái gắp ăn nhưng sao bây giờ lại không ăn nữa. Thật kì lạ nha !
"À không phải ! Ngon lắm tại vì tụi anh no rồi."Lương Trịnh Thâm cười cười nói nói.
Lương Trịnh Thâm thật không dám nói cho cậu biết đồ ăn cậu nấu rất kinh khủng , nghe nói cậu từng làm cơm cho Vương Tuấn Khải mà cũng nghe cậu ta nói rất ngon tại sao bây giờ lại kinh khủng thế kia ? Nhìn xem cá thì nhìn bên ngoài thật rất ngon miệng nhưng bên trong vẫn còn chưa chín. Thịt bò thì quá mặn súp thì cay cay mà lại đắng... nói chung anh không thể diễn tả được. Chỉ có thể kết luận được một câu : Đồ ăn do Vương Nguyên nấu chỉ có thể để....trưng bày.
"No sao ? Mấy anh chỉ mới gắp vài miếng thôi mà ?"
"Nguyên Nguyên à...thật sự thì...đồ ăn của em rất..d...à không .... rất ngon nhưng...lúc đi tụi anh chỉ định đến đây chơi thôi nên đã ăn trước rồi." Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng.
Vừa nãy xém chút nữa là Dịch Dương Thiên Tỉ nói ra sự thật rồi cũng may Lưu Chí Hoành ngồi kế bên đá chân Dịch Dương Thiên Tỉ đồng thời cũng nhận được cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vương Tuấn Khải...
"Tuấn Khải...cậu chưa ăn mà phải không ? vậy thì ăn thêm đi !" Lương Trịnh Thâm cười tươi dùng đũa gắp miếng thịt bò bỏ vào chén của Vương Tuấn Khải rõ ràng là cậu ta...muốn chơi khăm Lương Trịnh Thâm mà.
Khuôn mặt Vương Tuấn Khải vẫn tỉnh bơ đưa đũa bỏ miếng thịt với mùi vị..thật..."kì lạ" vào miệng sau đó cười tươi cất tiếng "Mấy cậu cũng ăn đi dù sao vừa nãy nói rất nhiều nên chắc cũng đã đói. Để tôi tiếp mấy người." Dứt lời Vương Tuấn Khải vẫn tươi cười nụ cười nhìn rất ghê rợn cầm đũa gắp từng món trên bàn vào chén của họ không sót một món nào.
Và cũng không quên đe dọa một câu "Ráng ăn cho hết ! Đừng làm vợ tôi thất vọng !"
Bốn người đàn ông kia tuy bên ngoài rất hớn hở nhưng trong lòng lại đang rất muốn đổ cái chén đựng đầy đồ ăn ấy tên chết tiệt trả thù như vậy sao ? Lương Trịnh Thâm không ngừn gai oán.
"Phải rồi nè nè Thâm để tôi lấy súp cho cậu." Vương Chính đưa tay múc một muỗng súp vào cái chén riêng một muỗng của Vương Chính đầy cả chén Vương Chính nghiêng mặt về phía Lương Trịnh Thâm nghiến răng nghiến lợi mà nói "Tất cả là tại cậu đấy."
"Phải đó cậu là người nói nhiều nhất ăn nhiều vào." Lưu Chí Hoành cũng gắp cho anh một chút tôm cuốn.
Tiếp đó là Dịch Dương Thiên Tỉ ... cứ thế chén của Lương Trịnh Thâm là chất đầy đồ ăn nhất. Lương Trịnh Thâm chỉ biết ngồi nhìn hai cái chén đầy đồ ăn mà trong long như sắp phát khó. Vương Nguyên nhìn vào cứ tưởng là họ đang rất vui vẻ nên tươi cười nói " Mấy anh ăn nhiều vào "
"Được...." Lương Trịnh Thâm cười gượng nói.
"Nguyên Nguyên...bụng anh thấy khó chịu , để anh cùng ăn Pasta với em ! " Vương Tuấn Khải vờ đưa tay đặt lên bụng vẻ mặt khó chịu lên tiếng.
"Vậy sao ? Để em đi lấy cho anh." Vương Nguyên kéo ghế đứng dậy đi vào bếp.
"Được !" Vương Tuấn Khải cười nói.
"Khốn khiếp ! Vương Tuấn Khải...cậu..." Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt cây đũa hậm hực nói.
"Hãy tận hưởng đi." Anh cười đểu hai tay khoanh lại ngả người về đằng sau. Vẻ mặt đầy đắc thắng.
Buổi tiệc giáng sinh đầy hạnh phúc đối với Vương Nguyên và ngược lại với Lưu Chí Hoành Dịch Dương Thiên Tỉ Lương Trịnh Thâm cùng Vương Chính. Bọn họ phải ăn hết số thức ăn không mùi vị à không phải có mùi vị kinh khủng của cậu. Họ thề sẽ không bao giờ ăn món do Vương Nguyên nấu. Ăn xong 4 người đàn ông thường ngày lịch lãm sang trọng và không sợ trời đất kia nhanh chóng chuồn về nhà vì... bụng của bọn họ đang rất...khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất