Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 71

Trước Sau
Vừa lúc nãy cậu đã tặng hết số bánh quy cho mọi người trong nhà từ người hầu vệ sĩ đến người làm vườn đều có tuy không có nhiều nhưng đó là tấm lòng của cậu.

Lúc này cậu đang tìm kiếm quản gia . "Bác quản gia cái này tặng bác . giáng sinh vui vẻ !" Vương Nguyên đưa cho lão quản gia già một chiếc hộp hình chữ nhật nhỏ tươi tắn nói.

"Tặng cho tôi sao ? Cảm ơn cậu, cậu chủ !" Quản gia ngạc nhiên khi thấy món quà ấy ông đưa tay mở nó ra là chiếc ghim cài áo bằng bạch kim rất đẹp. Ông nhìn chăm chú vào cái ghim cài cảm động nói " Thật sự rất cảm ơn cậu ! Cậu chủ xin lỗi vì tôi không có chuẩn bị quà cho cậu ."

"Không sao ! Bác nhớ cài vào áo nhé."

"Nguyên Nguyên...lại đây !" Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế sofa trước sảnh thanh âm trầm thấp vang lên.

Vương Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống . "Cái này là quà giáng sinh của em."

Cậu nhìn hộp quà màu đỏ đưa tay nhận lấy "Em mở ra nhé." Vương Tuấn Khải gật đầu.

Bên trong chiếc hộp màu đỏ là một chiếc áo khoác màu tím nhạt nón được làm bằng lông cừu nhìn rất đẹp . "Cảm ơn anh !"

"Bên trong túi áo còn một vật nữa." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.



Cậu khó hiểu nhìn anh đưa tay sờ túi áo phát hiện ra một hộp nhung màu đỏ hình vuông cậu tò mò mở ra là một chiếc nhẫn. Cậu căng tròn mắt nhìn anh. Vương Tuấn Khải khẽ cười anh lấy chiếc nhẫn trong hộp ra cầm bàn tay trái nhỏ nhắn của cậu lên dịu dàng nói "Anh chưa trao cho em nhẫn cưới đúng không ? Vậy đây...sẽ là nhẫn cưới của em !" Vương Tuấn Khải cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào cho cậu thanh âm nhẹ hẳn đi "Chỉ khi nào ngón áp út này của em còn hiện diện chiếc nhẫn cưới này thì em vẫn sẽ là vợ của anh Vương Nguyên lặng người nhìn anh khóe mắt cậu bắt đầu cay một dòng nước ấm chảy dài cậu nức nở khóc. Bây giờ cậu không biết phải nói sao ? Chỉ biết rằng cậu ...đang rất hạnh phúc....Vương Tuấn Khải mỉm cười ôm cậu vào lòng dịu dàng nói "Đồ ngốc...sao lại khóc Không thích sao ?? Hả ?"

"Không...phải. Cảm ơn...Tuấn Khải...em rất hạnh phúc..." Cậu nói trong tiếng nấc chữ được chữ mất ! Dù là vậy nhưng anh cũng biết được cậu định nói gì ....

"Ngoan ! Đừng khóc nữa. Nhìn mặt của em kìa..." Anh đưa tay lau khô khóe mắt cậu cưng chiều hôn lên vầng trán rộng !

"Grừ...grừ...." Từ đằng xa con bạch hổ to bự từ từ đi đến. Cậu chợt nhớ ra hai món quà lúc sáng. Liền chạy lên phòng ! Sau đó lại chạy xuống dưới "Tiểu Hổ à của ngươi nè giáng sinh vui vẻ." Cậu đặt trước mặt Tiểu Hổ một hộp quà hình vuông sau đó nhân tiện đưa tay mở ra bên trong là một con thú bông nhìn có vẻ na ná bạch hổ nhưng nhỏ hơn nhiều. Con thú to bự đưa chân trước chậm vào con hổ bông. Nhìn có vẻ rất hài lòng "Tuấn Khải ! quà của anh." Cậu quay sang đưa hộp quà còn lại cho anh.

Vương Tuấn Khải đưa tay mở ra là chiếc khăn len ? "Cái khăn choàng này là do em mua đó đợi năm sau em sẽ đan cho anh !"

"Được ! Anh sẽ chờ đến năm sau." Anh kéo cậu lại điểm nhẹ bên má phải một nụ hôn Vương Nguyên híp mắt cười. Giáng sinh năm nay thật sự quá hạnh phúc đối với cậu. Dù có những chuyện không vui đã xảy ra nhưng như những gì Vương Tuấn Khải đã nói "Hãy bỏ lại những quá khứ đau buồn kia ,để bước tiếp trên con đường tương lai phía trước !"....

-------

Đêm khuya thanh tĩnh trên chiếc giường to lớn êm ái kia có một người đàn ông đang bực tức không thể nào ngủ được. Anh thật sự hối hận vì đã đồng ý để cậu mang con thú bông to bự kia về nhà thay vì mỗi đêm cậu luôn nằm yên giấc trong vòng tay ấm áp của Vương Tuấn Khải thì bây giờ cậu lại quay lưng về phía anh mà ôm con voi bông ngủ ngon lành còn anh thì vì không được ôm cậu mà bức bối không ngủ được. Nhìn con thú bông ấy dù chỉ là thú dồi bông nhưng anh hận không thể ngay lập tức phanh thây nó ra vì dám cướp vợ anh !??? Vương Tuấn Khải đanh mặt lại anh đưa tay lấy con thú bông đáng ghét kia quăng qua một bên thật cẩn thận không làm cậu tỉnh giấc sau đó lại ôm cậu vào lòng. Tuy lúc đầu cậu không muốn ôm anh ngủ nhưng lúc đang say giấc như vậy cậu cảm nhận được vòng tay quen thuộc và hơi ấm từ anh liền nhếch môi cười chon đầu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải bàn tay mảnh khánh siết lấy tấm áo anh. Vương Tuấn Khải nhìn người con người nhỏ bé trong ngực cảm thán "Tiểu bảo bối sau này em mà dám từ chối ôm anh ngủ thì sẽ biết tay anh !".... Sau đó cũng đi vào mộng đẹp....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau