Bắt Cóc Em Về Làm Vợ

Chương 82

Trước Sau
Vương Tuấn Khải ngồi trên xe nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Nếu không phải cậu rất muốn đi học thì anh đã ăn cậu ngay tại đây rồi..... Cũng đã lâu rồi anh không được đụng vào cậu. Thật đáng tiếc ! Vương Tuấn Khải cảm thán sau đó lái xe rời đi....

Cậu lúc này vô cùng lo sợ vừa sợ lại vừa xấu hổ. Tại sao anh càng ngày càng yêu nghiệt như thế !! Cậu đi dọc hành lang biết bao ánh mắt ngước nhìn. Thay vì trước đó là những lời mỉa mai thì bây giờ là những lời ngưỡng mộ khen ngợi và ghen tị.

"Tiểu Nguyên !" Doãn Thinh Thinh từ đằng chạy tới vỗ nhẹ vai cậu.

"Chào cậu !" Cậu híp mắt cười tươi.

"Ai da....mình bị ngây ngất nữa đây nè !" Doãn Thinh Thinh làm bộ dạng ngây ngất đưa tay lên ôm tim khiến cho Vương Nguyên xấu hổ hừ nhẹ một tiếng "Hừ đừng chọc mình nữa."

"Haha...Thật không ngờ cậu lại là một đại mỹ nam . "

"Thôi mà. Cậu đừng nói nữa." Đến lớp học.

Vương Nguyên đưa tay mở cửa ngay lập tức cậu trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt. Cậu ngượng ngùng bước vào chỗ .

"Chào bạn học Vương. Mình là Uất Mỹ Linh. Mình có thể...kết bạn với bạn được không ?" Từ bàn dưới một tiếng nói trong trẻo phát ra.

Vương Nguyên cùng Doãn Thinh Thinh quay xuống. Chủ nhân của giọng nói đó là người con gái có mái tóc xoăn đen làn da trắng hơi ngăm đôi mắt to cái mũi cao cùng đôi môi trái tim. Nhìn cô gái ấy rất thật thà.

"Xin chào. Mình là Vương Nguyên." Cậu vui vẻ nói.

"Hửm. Hình như mình chưa thấy bạn bao giờ ?" Doãn Thinh Thinh nhíu mày nhìn.

"À...vì mình thể lực vốn không tốt. Nên rất ít khi đến lớp. "



"Vậy sao ?" Cậu nhìn chằm chằm Uết Mỹ Linh. Cậu có cảm giác cô gái này có cái gì đó hơi khác lạ.

"Tụi mình có thể làm bạn đó." Vương Nguyên híp mắt nói.

"Thật hả. Hihiii mình vui quá." Uất Mỹ Linh cười tươi tắn. Chỉ riêng Doãn Thinh Thinh là thấy khó chịu. Bởi vì cô để ý nụ cười của cậu gái đó có gì đó rất giả tạo. Cả ba người đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên có một bóng người đứng trước mặt Vương Nguyên thanh âm trầm ấm vang lên "Bạn học Vương." Vương Nguyên ngước mặt lên. Là Âu Văn Tịnh!??? "Có chuyện gì sao ?"

"Nghe nói hôm qua vì mình mà bạn bị Chu Tuyết Kỳ bắt nạt. Vết thương trán là do cô ta làm phải không ?" Âu Văn Tịnh tươi cười nói.

Nụ cười của Âu Văn Tịnh khiến cho bao người phải ngây ngất. Nhưng đối với cậu đó là chuyện bình thường bởi vì chỉ có Vương Tuấn Khải mới làm cho tim cậu đập loạn nhịp!

"Mình không sao."

"Đau lắm hả !?" Âu Văn Tịnh đưa tay lên chạm vào vết thương trên trán vẻ mặt có chút bi thương.

Vương Nguyên vội né sang bên gượng cười trả lời "Cảm ơn bạn đã quan tâm nhưng mình không sao. Vẫn ổn." Tay của Âu Văn Tịnh lơ lửng giữa không trung.

Hắn rút tay lại vẫn nụ

"Mình chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Không cần phải suy nghĩ." Vương Nguyên quay sang trả lời.

Doãn Thinh Thinh thở dài quay sang nhìn sắc mặt của Âu Văn Tịnh chỉ thấy khuôn mặt hắn đen ngầm. Âu Văn Tịnh là một người đẹp trai nhà giàu có danh tiếng lẫy lừng không ngờ đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối ! Bị từ chối !? Hừ....trong từ điển của Âu thiếu ta không hề có ba từ "Bị từ chối".

Âu Văn Tịnh lại mỉm cười "Không cần phải trả lời nhanh như vậy. Bạn cứ từ từ suy nghĩ." sau đó sải bước đi về phía bàn cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau