Chương 90
Đêm khuya tòa biệt thự phương Tây phá lệ yên tĩnh ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng chiếu qua cánh cửa sổ sát đất vào phòng của cậu và Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên nằm trong lòng anh mơ màng tỉnh dậy cậu dụi dụi đôi mắt ướt nhẹp ngáp nhẹ một cái Vương Nguyên nhấc nhẹ tay của Vương Tuấn Khải ra cố gắng ngồi dậy "Đói quá." Vương Nguyên nhìn anh bất mãn nói nhỏ. Tất cả cũng là tại anh hết giận là được rồi sao lại khiến cậu ôm bụng đói mà đi ngủ chứ. Cậu đưa tay lay người anh "Tuấn Khải...Tuấn Khải à ! "
Vương Tuấn Khải nhíu mày mở mắt ra thanh âm trầm thấp lạnh tanh vang lên giữa đêm khuya "Chuyện gì ?"
"Em đói..." Vương Nguyên phụng phịu nói. Kèm theo đó là khuôn mặt giận dỗi.
Vương Tuấn Khải ngồi dậy với tay lấy cái áo khoác bên cạnh khoác lên người cậu cái áo rộng thùng thình phần tay áo dài hơn tay cậu một khúc. Anh xoa đầu cưng chiều cất tiếng "Đi xuống dưới ăn cơm." Rồi bước xuống giường chợt cậu lên tiếng "Anh à..."
Nghe giọng nói cậu chợt ngọt một cách lạ thường anh nhíu mày quay lại. Vương Nguyên giang hai tay ra , híp mắt nói. "Bế em."
"Sao ?" Anh khó hiểu nhìn cậu, cậu....sao lại nhõng nhẽo đến vậy !???
"Là tại anh khiến em không ăn cơm được bây giờ em rất đói. Không đi nổi."
"Nguyên Nhi...em bắt đầu biết nói dối từ khi nào vậy hả?"
"Không biết ! Anh bế em đi."
Không còn cách nào khác anh đành phải bế cậu. Ra khỏi phòng Vương Tuấn Khải bước từng bước đi xuống dưới sảnh. Phát hiện có tiếng bước chân đèn trong nhà chợt sáng bừng lên. Đặt cậu ngồi xuống ghế trong nhà bếp Vương Tuấn Khải lấy thức ăn đã chuẩn bị lúc tối đem hâm lại Vương Nguyên ngồi trên ghế chăm chú nhìn anh. Cậu đang phạt anh đó nha ! Phải bắt anh phục vụ cậu.... Vương Tuấn Khải đặt thức ăn lên bàn đưa đũa cho cậu rồi kéo ghế ngồi xuống.
"Ưm...không thò tay ra được !" Vương Nguyên vươn tay ra nhưng bàn tay nhỏ bé bị lớp áo dài che mất. Cậu quay sang nhìn anh tủm tỉm cười "Tuấn Khải em không ăn được. Đút em anh đi."
"Em đang cố tình muốn hành hạ anh sao ?"
"Ưm... không có nha. Nè nè mau đút đi. Em đói lắm rồi."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu Bảo Bối của anh đang muốn giở trò gì đây? Không phải là đang cố tình muốn trả thù anh đấy chứ ? Vương Tuấn Khải nhếch môi cười đưa tay nhấc cậu lên đặt trên đùi anh.
Vương Nguyên giật mình la lên "Anh làm gì vậy ?"
"Chẳng phải em muốn anh đút ăn sao ? Vậy thì phải ngồi ở đây ? Tay anh ngắn lắm không đút cho em được nếu em ngồi ở đó." Anh cười trêu ghẹo đưa đũa gắp thức ăn đưa tới miệng cậu nỉ non nói "Há miệng ra." Vương Nguyên bĩu môi anh thật không dễ ăn hiếp chút nào nhưng dù sao cũng phải ăn trước đã "A...Ưm.." Cậu há miệng cho anh đút vui vẻ nhai miếng thịt chiên thơm ngon. Dường như là rất thỏa mãn. Vương Tuấn Khải nhịn không nổi nhéo má cậu một cái. Thế là giữa đêm khuya anh phải đút cậu ăn đưa nước cậu uống chấp nhận làm osin cho cậu. Còn Vương Nguyên sau khi ăn no lại nằm yên trong lòng ăn mà ngủ . Cảm giác vô cùng hạnh phúc .....
Vương Tuấn Khải nhíu mày mở mắt ra thanh âm trầm thấp lạnh tanh vang lên giữa đêm khuya "Chuyện gì ?"
"Em đói..." Vương Nguyên phụng phịu nói. Kèm theo đó là khuôn mặt giận dỗi.
Vương Tuấn Khải ngồi dậy với tay lấy cái áo khoác bên cạnh khoác lên người cậu cái áo rộng thùng thình phần tay áo dài hơn tay cậu một khúc. Anh xoa đầu cưng chiều cất tiếng "Đi xuống dưới ăn cơm." Rồi bước xuống giường chợt cậu lên tiếng "Anh à..."
Nghe giọng nói cậu chợt ngọt một cách lạ thường anh nhíu mày quay lại. Vương Nguyên giang hai tay ra , híp mắt nói. "Bế em."
"Sao ?" Anh khó hiểu nhìn cậu, cậu....sao lại nhõng nhẽo đến vậy !???
"Là tại anh khiến em không ăn cơm được bây giờ em rất đói. Không đi nổi."
"Nguyên Nhi...em bắt đầu biết nói dối từ khi nào vậy hả?"
"Không biết ! Anh bế em đi."
Không còn cách nào khác anh đành phải bế cậu. Ra khỏi phòng Vương Tuấn Khải bước từng bước đi xuống dưới sảnh. Phát hiện có tiếng bước chân đèn trong nhà chợt sáng bừng lên. Đặt cậu ngồi xuống ghế trong nhà bếp Vương Tuấn Khải lấy thức ăn đã chuẩn bị lúc tối đem hâm lại Vương Nguyên ngồi trên ghế chăm chú nhìn anh. Cậu đang phạt anh đó nha ! Phải bắt anh phục vụ cậu.... Vương Tuấn Khải đặt thức ăn lên bàn đưa đũa cho cậu rồi kéo ghế ngồi xuống.
"Ưm...không thò tay ra được !" Vương Nguyên vươn tay ra nhưng bàn tay nhỏ bé bị lớp áo dài che mất. Cậu quay sang nhìn anh tủm tỉm cười "Tuấn Khải em không ăn được. Đút em anh đi."
"Em đang cố tình muốn hành hạ anh sao ?"
"Ưm... không có nha. Nè nè mau đút đi. Em đói lắm rồi."
Vương Tuấn Khải nhìn cậu Bảo Bối của anh đang muốn giở trò gì đây? Không phải là đang cố tình muốn trả thù anh đấy chứ ? Vương Tuấn Khải nhếch môi cười đưa tay nhấc cậu lên đặt trên đùi anh.
Vương Nguyên giật mình la lên "Anh làm gì vậy ?"
"Chẳng phải em muốn anh đút ăn sao ? Vậy thì phải ngồi ở đây ? Tay anh ngắn lắm không đút cho em được nếu em ngồi ở đó." Anh cười trêu ghẹo đưa đũa gắp thức ăn đưa tới miệng cậu nỉ non nói "Há miệng ra." Vương Nguyên bĩu môi anh thật không dễ ăn hiếp chút nào nhưng dù sao cũng phải ăn trước đã "A...Ưm.." Cậu há miệng cho anh đút vui vẻ nhai miếng thịt chiên thơm ngon. Dường như là rất thỏa mãn. Vương Tuấn Khải nhịn không nổi nhéo má cậu một cái. Thế là giữa đêm khuya anh phải đút cậu ăn đưa nước cậu uống chấp nhận làm osin cho cậu. Còn Vương Nguyên sau khi ăn no lại nằm yên trong lòng ăn mà ngủ . Cảm giác vô cùng hạnh phúc .....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất