Chương 94
Sau khi chạy lên tầng hai cậu ra đứng ở ban công nơi ấy ít sinh viên qua lại dựa người vào ban công chán nãn thở dài. Hộp cơm do Vương Tuấn Khải cất công làm cho cậu giờ đã không còn thấy cậu buồn bã như thế Triệu Dĩnh từ trong tối bước ra. "Cậu chủ ! Ngài có cần tôi đi mua thức ăn không ?"
Cậu ngước mắt nhìn Triệu Dĩnh đôi mắt rủ xuốg "Không cần ! Phải rồi việc lúc nãy anh đừng nói cho Tuấn Khải biết nhé."
"Chuyện đó...thật xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được thuộc hạ sẽ bị giết mất."
"Aizz..." Vương Nguyên thở dài cảm thán, đang trong lúc không biết làm sao thì điện thoại của cậu rung lên là số của Vương Tuấn Khải cậu hít một hơi thật mạnh sau đó tươi cười bắt máy "Tuấn Khải !"
"Đã ăn trưa chưa ?" Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Vương Nguyên nghe câu hỏi của anh do dự một chút rồi trả lời "Ưm....em...đang ăn !"
"Vậy sao ? Có ngon không ?"
"Rất ngon ! Phải rồi Tuấn Khải à chiều nay anh không cần phải đón em."
"Tại sao ?"
"Ưm...em...em...à...em định đi mua cho anh một ít đồ."
"Mua cho anh ?"
"Vâng ! "
"Anh có thể đưa em đi."
"Không được." Cậu vội hét lên khiến cho anh hơi ngạc nhiên trầm mặc một phút Vương Nguyên vội lên tiếng "À...em đi chung với anh Triệu Dĩnh em muốn giữ bí mật...đợi khi em về nhà em sẽ tặng anh."
Cũng vì lời nói dối này lại khiến cậu cảm thấy vui vui trong lòng chợt hạnh phúc hai bên gò má bỗng chốc ửng đỏ lên. Có vẻ như cậu thật muốn tặng quà cho anh.
Vương Tuấn Khải nghe vậy khóe miệng vô thức giương lên thanh âm dịu dàng lại vang lên qua điện thoại "Được rồi vậy nhớ về sớm."
Cúp máy xong cả người cậu chợt bủn rủn cậu thở phì phò ôi trời ạ...Dù nói gì thì đây cũng là lần đầu cậu nói dối anh...tim cậu đập rất mạnh và loạn xạ . Thấy cậu như vậy Triệu Dĩnh chợt lên tiếng. "Cậu chủ cậu không sao ?"
"Ưm...không sao ! Phải rồi chiều nay anh giúp em chặn Âu Văn Tịnh lại nhé !"
"Vâng."
Vương Nguyên quay người đi ra dãy hành lang dài để đi vào lớp Z Triệu Dĩnh cũng núp vào bóng tối. Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi toàn bộ sinh viên khối A ùa vào lớp. Vương Nguyên đang nằm ngủ bị tiếng ồn làm thức giấc. Nhưng cậu lười biếng mở mắt nên vẫn nằm im cho đến khi một tiếng gọi phát ra "Tiểu Nguyên à."
"Ưm..." Vương Nguyên ưm một tiếng hai hàng mi giật giật lười nhác mở mắt ra cậu ngước mắt uể oải nhìn Doãn Thinh Thinh.
"Cho cậu ! Lúc nãy cậu ăn không nhiều nên mình mua cho cậu cái bánh nè."
"Ưm...cảm ơn cậu." Cậu híp mắt cười Doãn Thinh Thinh ngồi xuống bên cạnh. Tiết học lại bắt đầu Vương Nguyên quả thật rất đói lại còn rất buồn ngủ nữa...Cậu luôn mong có thể ngày nào cũng đi học vui vẻ là được vậy mà hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra...
Hết một ngày học mệt mỏi Vương Nguyên vội vã thu dọn sách vở nhanh chóng đứng dậy kéo ghế ra "Thinh Thinh Tiểu Linh mình về trước nhé." Rất nhanh cậu phóng ra khỏi cửa ngay cả Âu Văn Tịnh cũng không kịp giữ cậu lại Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng đơ người.
"Cậu ấy từng tham gia chạy Marathon sao?" Uất Mỹ Linh thắc mắc lên tiếng.
"Không biết." Doãn Thinh Thinh lắc đầu đôi mắt vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
Cậu ngước mắt nhìn Triệu Dĩnh đôi mắt rủ xuốg "Không cần ! Phải rồi việc lúc nãy anh đừng nói cho Tuấn Khải biết nhé."
"Chuyện đó...thật xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy. Nếu để cho chủ tử biết được thuộc hạ sẽ bị giết mất."
"Aizz..." Vương Nguyên thở dài cảm thán, đang trong lúc không biết làm sao thì điện thoại của cậu rung lên là số của Vương Tuấn Khải cậu hít một hơi thật mạnh sau đó tươi cười bắt máy "Tuấn Khải !"
"Đã ăn trưa chưa ?" Giọng nói trầm thấp lại có chút dịu dàng vang lên trong điện thoại. Vương Nguyên nghe câu hỏi của anh do dự một chút rồi trả lời "Ưm....em...đang ăn !"
"Vậy sao ? Có ngon không ?"
"Rất ngon ! Phải rồi Tuấn Khải à chiều nay anh không cần phải đón em."
"Tại sao ?"
"Ưm...em...em...à...em định đi mua cho anh một ít đồ."
"Mua cho anh ?"
"Vâng ! "
"Anh có thể đưa em đi."
"Không được." Cậu vội hét lên khiến cho anh hơi ngạc nhiên trầm mặc một phút Vương Nguyên vội lên tiếng "À...em đi chung với anh Triệu Dĩnh em muốn giữ bí mật...đợi khi em về nhà em sẽ tặng anh."
Cũng vì lời nói dối này lại khiến cậu cảm thấy vui vui trong lòng chợt hạnh phúc hai bên gò má bỗng chốc ửng đỏ lên. Có vẻ như cậu thật muốn tặng quà cho anh.
Vương Tuấn Khải nghe vậy khóe miệng vô thức giương lên thanh âm dịu dàng lại vang lên qua điện thoại "Được rồi vậy nhớ về sớm."
Cúp máy xong cả người cậu chợt bủn rủn cậu thở phì phò ôi trời ạ...Dù nói gì thì đây cũng là lần đầu cậu nói dối anh...tim cậu đập rất mạnh và loạn xạ . Thấy cậu như vậy Triệu Dĩnh chợt lên tiếng. "Cậu chủ cậu không sao ?"
"Ưm...không sao ! Phải rồi chiều nay anh giúp em chặn Âu Văn Tịnh lại nhé !"
"Vâng."
Vương Nguyên quay người đi ra dãy hành lang dài để đi vào lớp Z Triệu Dĩnh cũng núp vào bóng tối. Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi toàn bộ sinh viên khối A ùa vào lớp. Vương Nguyên đang nằm ngủ bị tiếng ồn làm thức giấc. Nhưng cậu lười biếng mở mắt nên vẫn nằm im cho đến khi một tiếng gọi phát ra "Tiểu Nguyên à."
"Ưm..." Vương Nguyên ưm một tiếng hai hàng mi giật giật lười nhác mở mắt ra cậu ngước mắt uể oải nhìn Doãn Thinh Thinh.
"Cho cậu ! Lúc nãy cậu ăn không nhiều nên mình mua cho cậu cái bánh nè."
"Ưm...cảm ơn cậu." Cậu híp mắt cười Doãn Thinh Thinh ngồi xuống bên cạnh. Tiết học lại bắt đầu Vương Nguyên quả thật rất đói lại còn rất buồn ngủ nữa...Cậu luôn mong có thể ngày nào cũng đi học vui vẻ là được vậy mà hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra...
Hết một ngày học mệt mỏi Vương Nguyên vội vã thu dọn sách vở nhanh chóng đứng dậy kéo ghế ra "Thinh Thinh Tiểu Linh mình về trước nhé." Rất nhanh cậu phóng ra khỏi cửa ngay cả Âu Văn Tịnh cũng không kịp giữ cậu lại Doãn thinh Thinh và Uất Mỹ Linh cũng đơ người.
"Cậu ấy từng tham gia chạy Marathon sao?" Uất Mỹ Linh thắc mắc lên tiếng.
"Không biết." Doãn Thinh Thinh lắc đầu đôi mắt vẫn nhìn ra cửa đầy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất