Chương 20: Dự tính ra riêng
Trên bàn trải một tờ giấy trắng lớn, Trần Thần ngồi trong thư phòng, tay cầm bút lông, nghĩ cách thiết kế nhà mới.
Ừm… Chỗ này sẽ là phòng của anh và Tề Xảo, phải có phòng khách, một gian bếp nhỏ, một gian chính, bốn gian phụ, còn phải có WC, cả phòng tắm nữa… Ừm… Cái khác về sau tính.
Chỗ này, xây một gian cho Vân Thâm. Chỗ này, dựng chuồng ngựa. Chỗ này, là nơi ở của tiểu tư và tiểu thị hầu. Chỗ này, sẽ đào một hồ nước. A~ bên cạnh hồ bơi phải xây một khu vui chơi, cho bọn nhỏ Tề Xảo và Trần Thần nô đùa. Đúng rồi, trong viện tử phải có một đài phun nước, bên trong nuôi cá vàng. Kiều quản gia nói hình như nơi này có một dòng suối nhỏ! Không bằng trồng thêm các loại hoa lan, hoa thủy tiên gì đó, cả cỏ đuổi rắn và trải đá làm đường nữa. Chỗ này, muốn trồng hoa thì làm thành hoa viên luôn, ừm… Hoa bốn mùa đều phải có! Cây tùng cây bách xanh quanh năm mỗi loại một ít, cũng muốn trồng một ít liễu rũ… Nếu có cả cây anh đào thì càng tốt…
Nghĩ đến đâu, tay vẽ theo đến đó, xóa xóa sửa sửa. Nửa ngày sau, bản phác họa nhà mới tạm vẽ xong. Buông bút lông, Trần Thần vẫy vẫy cánh tay nhứ mỏi tê cứng. Nhìn bản vẽ, Trần Thần rất vừa lòng, quyết định mang đi khoe Tề Xảo, về phần Tề lão gia tử và Tề cha… Hắc… Hay là thôi đi! Chờ khi nào xây xong thì cho bọn họ xem!
Nghĩ đến biểu tình của Tề lão gia tử khi nói chuyện chuyển nhà đêm hôm qua, Trần Thần nhịn không được bật cười, nhớ lại màn khôi hài bất đắc dĩ ngày hôm qua…
“Ngao~ Mấy đứa ghét bỏ ngẫu! Mấy đứa muốn vứt bỏ ngẫu!”
Trần Thần cơ mặt căng cứng, miễn cưỡng cười, “Sao lại thế được! Phụ thân, này không phải đã nói nguyên nhân với người rồi à! Lại nói, người có thế đến ở nha! Chúng ta cũng sẽ trở về! Đây không hề ở riêng! Chỉ là xây thêm một biệt viện để ở mà thôi! Thật sự!”
Tề lão gia tử cắn khắn, lắc đầu, giống hệt tư thế kinh điển của nữ chính trong truyện Quỳnh Dao “Ta không nghe ta không nghe”.
Há hốc mồm, anh hoàn toàn chẳng biết nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Tề Xảo.
Tề Xảo chớp chớp mắt, nhu thuận tiếp lời.
“Phụ thân, chúng con chỉ xây thêm một căn nhà mà thôi! Không có gì cả! Người cũng có xây vài tòa biệt viện không phải sao!”
Tề lão gia tử tiếp tục cắn khăn, nhưng lần này không có lắc đầu, mà là một tay đặt lên má, u buồn rơi lệ đầy mặt cộng thêm ngẩng đầu 45° phiền muộn nhìn trời… Trần Thần bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy Tề lão gia tử có tài lẻ thiệt nha, biểu cảm yêu cầu độ khó cao thế mà lão nhân gia ông sao làm tốt vậy?
Tề Xảo chớp mắt nhìn về phía Trần Thần, ánh mắt biểu thị: Ta cũng không có biện pháp!
Trần Thần bất đắc dĩ thở dài.
Kiều quản gia nhìn không nổi, xen vào nói: “Lão lão gia, ngài đừng thương tâm. Đây là tập tục của gia hương A Thần, ngài chấp nhận đi!”
Tề lão gia tử run run ngón tay chỉ vảo Kiều quản gia, điệu bộ sao ngươi có thể làm vậy! Sao ngươi có thể lãnh khốc vô tình cố tình gây sự như thế!
Đối mặt với Tề lão gia tử đang động kinh, Kiều quản gia cũng không có biện pháp, bại trận lui xuống.
“Lão nhân, ông nháo đủ rồi đó.” Khí thế nữ vương trấn áp người của Tề cha toàn bộ khai hỏa.
Tề lão gia tử dùng biểu tình tiểu tức phụ* bị ức hiếp nhìn Tề cha.
*nàng dâu nhỏ
Tề cha ót nổi gân xanh, nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, gào rống.
“Ngươi rõ là được thể lấn tới! Họ Tề, ngươi đâu nhất thiết phải làm quá lên thế! Thời điểm hai ta mới thành thân chẳng phải cũng ngụ tại biệt viện mới sao! Ngươi cũng không phải không biết thế giới hai người của vợ chồng son bọn nó! Ngươi chỉ biết càn quấy, bao nhiêu tuổi rồi!”
Trần Thần bị người nói trúng tâm tư cọ cọ cái mũi, Tề Xảo da mặt mỏng trực tiếp đỏ hồng cúi đầu không nói. Mà Kiều quản gia bị nội dung lời nói kích động, lấy ánh mắt “Thì ra ngươi là kẻ điên” ra sức khinh bỉ Tề lão gia tử.
Tề lão gia tử thân thể cứng ngắc, nước mắt cũng không rớt nổi nữa, ngây ngốc hóa đá…
Lúc Trần Thần rối rắm có nên tiến đến an ủi lão hay không, Tề lão gia tử thoát khỏi trạng thái hóa đá, sinh lực tràn đầy sống lại, cosplay động tác phát cuồng của Hôi Thái Lang*, kháng nghị trong điên loạn.
(*)tên con sói xám trong phim “Cừu vui vẻ và Sói xám”
“Sao ngươi nỡ bôi bác ta thế!! Sao có thể đem chuyện trước kia nói cho bọn nó biết hả!!! Sao ngươi lại không chừa chút tôn nghiêm nào cho ta cả!”
Tề cha bẻ bẻ ngón tay, khóe mắt liếc xéo Tề lão gia tử, biểu đạt trọn vẹn định nghĩa khinh rẻ.
“Thế nào?! Tôn nghiêm của ngươi ư?! Từ tám trăm năm trước đã không còn rồi! Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngu ngốc ngươi làm còn thiếu sao?!”
“Ta không có!!!” Tề lão gia tử rướn cổ, kiêu ngạo rống lại.
Tề cha gõ gõ mặt bàn, càng thêm khinh bỉ nhìn Tề lão gia tử.
“Ngày đầu tiên học tư thục đái dầm; cải trang thành ca nhi xông vào tiệm son phấn; xuống bếp nhầm đường thành muối nấu “canh”; cưỡi ngựa thì ngại ngựa cao sợ ngã phải cưỡi lừa trước…”
“Đừng nói nữa!!!” Tề lão gia tử giơ tay đầu hàng.
“Hừ! Ngươi xem việc ngu ngốc ngươi làm đi! Nếu kể đủ ra thì ba ngày ba đêm cũng không xong!”
Tề lão gia tử quay lưng, nước mắt giàn giụa. Thanh mai trúc mã gì chứ, thật đáng ghét!
Tề cha nhấp ngụm trà, nhuận nhuận yết hầu, “A Thần, A Xảo, đừng phí công với phụ thân con làm gì, cần xây nhà thì cứ xây. Nhưng mà…”
“Ngài cứ nói.”
Tề cha cười khiến người lạnh cả sống lưng “Ta muốn ôm tôn tử! Hai đứa mau sinh cho ta một đứa!”
Trần Thần cứng nhắc gật đầu. Anh cứ có cảm giác Tề cha đồng ý cho bọn họ dọn ra ngoài chính là vì để bọn họ nhanh chóng sinh em bé!!
Nghĩ vậy, Trần Thần bật cười. Hai ngày nay Tề cha không ngừng thúc giục anh, kêu anh mau mau dọn ra ngoài… Sặc mùi âm mưu nha!
—— Quả nhiên nhi tử nhi tế gì đều không quan trọng bằng tôn tử!
Đứng dậy, gấp gọn bản vẽ đã hong khô mực, Trần Thần chuẩn bị đi tìm Tề Xảo.
Vào phòng trông thấy Tề Xảo đang thêu cái gì đó, Trần Thần tò mò đi tới. Lại gần, anh phát hiện Tề Xảo đang thêu hà bao.
“Thêu nó làm gì thế?”
“Ối!” Bị Trần Thần đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ, ngón tay bị kim đâm chảy máu.
Trần Thần nhanh chóng cầm lấy ngón tay kia bỏ vào trong miệng mút. Lát sau, cảm giác máu ngừng chảy mới nhả ra.
“Có sao không?”
Tề Xảo hai má ửng đỏ, lắc đầu, “Không sao, không đau.”
Trần Thần nhìn nhìn đầu ngón tay, thấy máu không còn chảy mới an tâm buông ngón tay, ngồi xuống bên người Tề Xảo.
“Thêu nó làm gì? Không nằm nghỉ một lát à?”
Tề Xảo mỉm cười cầm lấy hà bao đang thêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“A Thần, người biết không. Phu lang tặng phu quân hà bao tự thêu, nếu phu quân vẫn luôn mang theo, đại biểu trong lòng phu quân có phu lang.” Nói đến đây, mặt Tề Xảo lại đỏ vài phần, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, ánh mắt trong suốt thẹn thùng nhìn Trần Thần, “Ta muốn thêu hà bao tặng cho ngươi.”
Trần Thần ngây ngẩn. Cho tới nay, Tề Xảo đều luôn ngượng ngùng, tình cảm cũng hàm súc, biểu đạt trực tiếp như thế này vẫn là lần đầu tiên. Điều này khiến cho nội tâm Trần Thần tan chảy. Anh không kìm lòng nổi ôm lấy Tề Xảo.
“A Xảo ngốc của ta! Chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta vẫn luôn có ngươi hay sao!”
Tề Xảo cong khóe miệng, đỏ mặt, chớp chớp đôi mắt, “Ta biết!”
Trần Thần ngắm nhìn Tề Xảo như vậy, trong lòng nhộn nhạo, nhịn không được tiến đến gần hôn y.
Đầu tiên là cánh môi nhợt nhạt, sau đó tham nhập, đầu lưỡi vói vào sâu trong yết hầu khiến Tề Xảo luống cuống, nhưng y vẫn ngoan ngoãn thừa nhận, cố gắng thả lỏng chính mình.
Trần Thần gắt gao ôm y, không ngừng ngấu nghiến, như muốn nuốt sạch y.
Anh không ngừng hôn liếm khuôn mặt Tề Xảo, vành tai, cổ, xương quai xanh…
Gian nan ngẩng đầu, Trần Thần thở hổn hển chăm chú nhìn Tề Xảo, ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ thoải mái trêu chọc.
“Lần này không đẩy ta ra nữa hả?”
Tề Xảo đồng dạng thở hổn hển, nằm trong ngực Trần Thần, mê mang rối loạn.
“Ngươi là phu quân của ta!”
Nhìn Tề Xảo ngoan ngoãn giống hệt chú cừu nhỏ, Trần Thần nở nụ cười.
“Được… Là ngươi nói!”
Bế bổng Tề Xảo, Trần Thần vài bước đi đến bên giường thả y xuống, thân thể cũng theo đó áp lên.
Tề Xảo luống cuống bấu chặt tấm chăn dưới thân, quay mặt đi chỗ khác, mắt nhắm tịt, toàn thân vì xấu hổ mà nổi lên một mạt hồng sắc.
“Ha ha ha, sao ngươi có thể đáng yêu thế chứ! A Xảo của ta! Ngươi cứ như vậy bảo sao ta có thể không yêu ngươi được!”
Trần Thần trầm trầm cười, lồng ngực chấn động dán sát lên lồng ngực đơn bạc của đối phương, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt đối phương… Thân thể Tề Xảo càng đỏ hơn.
Cởi bỏ vạt áo, miệng lưỡi Trần Thần theo động tác tay lục tục di chuyển xuống dưới, lưu lại dấu hôn cùng dấu răng ướt sũng. Tề Xảo cắn môi dưới, không để cho mình phát ra thanh âm xấu hổ, nhưng Trần Thần đã hôn tới bụng thật khiến y khủng hoảng. Loại cảm giác giống như muốn nhấn chìm mình này quá mức đáng sợ.
Dường như cảm thấy Tề Xảo sợ hãi, Trần Thần ngẩng đầu, hôn nhẹ khóe miệng đối phương.
“Không sao… Hết thảy đều giao cho ta…”
Tề Xảo chậm rãi bình tĩnh, đem chính mình toàn bộ giao cho Trần Thần.
Thấy Tề Xảo thả lỏng, Trần Thần an ủi hôn y, liền tiếp tục hành động đóng dấu dang dở vừa nãy.
Cởi tiết khố, lộ ra tiểu Tề Xảo trắng trẻo sạch sẽ, Trần Thần còn chưa kịp cảm thán độ tinh xảo của vật nhỏ liền ngây ngẩn, sau đó nhíu mày. Dục vọng nguyên bản cũng lui xuống.
“A Xảo, ngươi không có phản ứng?” Trần Thần rất lo lắng cho thân thể Tề Xảo, không muốn tiếp tục — tuy rằng đây là cơ hội khó mà có được! Nhưng vì sức khỏe của ái nhân, bất luận là gì cũng đều phải đứng sau.
Tề Xảo ngẩn người, mê mang nhìn Trần Thần dừng lại, “Cái gì… Không phản ứng?”
Trần Thần dùng ngón tay sát nhẹ qua nơi đó, “Nơi này, tại sao không có phản ứng?”
Tề Xảo cúi đầu, nhìn địa phương riêng tư nhất hiện tại lại toàn bộ triển lộ trước mắt và… dưới tay đối phương, nháy mắt căng thẳng, vươn tay muốn che lại mà không dám.
Thấy Tề Xảo nửa ngày không trả lời, Trần Thần càng nhíu mày, “Ngươi cũng không biết?! Ta đây đi tìm đại phu!”
Vừa muốn đứng dậy, Tề Xảo phản ứng kịp nhanh chóng giữ chặt anh.
“Tìm đại phu làm gì?”
Trần Thần cau mày, lo lắng nhìn y, “Ngươi không phản ứng, đương nhiên phải nhờ đại phu khám! Bất quá, ngươi đừng lo lắng, không sao đâu!”
Tề Xảo chớp mắt, khó hiểu nhìn anh, “Phản ứng? Phản ứng gì?”
Thấy Tề Xảo còn ngơ ngác không rõ tình huống hiện tại, Trần Thần trực tiếp dùng hành động giải thích cái gì gọi là phản ứng.
Anh kéo quần mình xuống, lộ ra cự đại phía dưới, chỉ vào nó nói với Tề Xảo: “Đây là phản ứng.”
Tề Xảo cúi đầu, lăng lăng nhìn vật kia, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái… Sau đó chín rực.
“A… Thần, ngươi… Cái kia…”
Trần Thần vỗ về mặt Tề Xảo, an ủi: “Đừng lo lắng, không có việc gì! Ta sẽ đi tìm đại phu ngay!” Anh đứng dậy, chuẩn bị chạy đi.
“Đừng!” Bỏ qua ngượng ngùng, Tề Xảo nhanh chóng giữ chặt Trần Thần, “Không cần tìm đại phu, ta không có bệnh!”
Trần Thần quay đầu nhìn y, chân mày vẫn nhíu chặt.
Tề Xảo há miệng thở dốc, không biết giải thích như thế nào, nhưng thấy dáng vẻ Trần Thần vô cùng lo lắng, cuối cùng bất chấp tất cả, cắn răng nói ra.
“Đây là bình thường! Ca nhi đều dùng… đều dùng mặt sau! Chỉ cần… Chỉ cần đi vào… Sẽ có phản ứng!”
Nói xong, Tề Xảo liền giấu đầu trong ngực Trần Thần. Y nói ra rồi! Y thật sự nói ra khỏi miệng! A a a, mặt mũi nào gặp người nữa!
——Đầu càng chôn chặt!
Trần Thần sững sờ một giây mới kịp tiêu hóa thông tin này, sau đó hoài nghi hỏi người trong ngực.
“Thật sự? Không gạt ta?”
Cái đầu màu đen gật gật.
Trần Thần thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống… Sau đó ham muốn lại trỗi dậy.
Trần Thần vươn tay ôm sát người trong ngực, cười nói: “Ta đây phải kiểm tra xem có thật vậy hay không!”
Thuận thế đem Tề Xảo đặt dưới thân, tay cầm lấy quần đối phương…
“Lão gia, lão lão gia và Kiều quản gia gọi ngài qua, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.” Thanh âm của tiểu tư từ ngoài cửa vọng vào.
…
Trần Thần chết đứng tại chỗ mím chặt môi, trong con ngươi ngưng tụ vòng xoáy màu đen… Em gái ngươi!!!!!!!!!!
“Lão gia…”
“… Đã biết.” Thanh âm thâm trầm.
Giờ phút này, Trần Thần quyết định: Nhất quyết phải dọn ra ngoài!!!!! Tuyệt đối!!!!!
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hộc máu~~~ Hôm nay gõ 6000+ chữ mệt chết đi được, thế là hết nợ nhé, Mèo chết đây~~~
P/s: Vốn chương này không có đoạn “Không phản ứng”, nhưng vì để mọi người và Mèo Lười cùng có cảm giác hộc máu, vừa nãy mới thêm vào đó. Thế nào, hộc máu chưa, KKK~
Hết chương 20.
Ừm… Chỗ này sẽ là phòng của anh và Tề Xảo, phải có phòng khách, một gian bếp nhỏ, một gian chính, bốn gian phụ, còn phải có WC, cả phòng tắm nữa… Ừm… Cái khác về sau tính.
Chỗ này, xây một gian cho Vân Thâm. Chỗ này, dựng chuồng ngựa. Chỗ này, là nơi ở của tiểu tư và tiểu thị hầu. Chỗ này, sẽ đào một hồ nước. A~ bên cạnh hồ bơi phải xây một khu vui chơi, cho bọn nhỏ Tề Xảo và Trần Thần nô đùa. Đúng rồi, trong viện tử phải có một đài phun nước, bên trong nuôi cá vàng. Kiều quản gia nói hình như nơi này có một dòng suối nhỏ! Không bằng trồng thêm các loại hoa lan, hoa thủy tiên gì đó, cả cỏ đuổi rắn và trải đá làm đường nữa. Chỗ này, muốn trồng hoa thì làm thành hoa viên luôn, ừm… Hoa bốn mùa đều phải có! Cây tùng cây bách xanh quanh năm mỗi loại một ít, cũng muốn trồng một ít liễu rũ… Nếu có cả cây anh đào thì càng tốt…
Nghĩ đến đâu, tay vẽ theo đến đó, xóa xóa sửa sửa. Nửa ngày sau, bản phác họa nhà mới tạm vẽ xong. Buông bút lông, Trần Thần vẫy vẫy cánh tay nhứ mỏi tê cứng. Nhìn bản vẽ, Trần Thần rất vừa lòng, quyết định mang đi khoe Tề Xảo, về phần Tề lão gia tử và Tề cha… Hắc… Hay là thôi đi! Chờ khi nào xây xong thì cho bọn họ xem!
Nghĩ đến biểu tình của Tề lão gia tử khi nói chuyện chuyển nhà đêm hôm qua, Trần Thần nhịn không được bật cười, nhớ lại màn khôi hài bất đắc dĩ ngày hôm qua…
“Ngao~ Mấy đứa ghét bỏ ngẫu! Mấy đứa muốn vứt bỏ ngẫu!”
Trần Thần cơ mặt căng cứng, miễn cưỡng cười, “Sao lại thế được! Phụ thân, này không phải đã nói nguyên nhân với người rồi à! Lại nói, người có thế đến ở nha! Chúng ta cũng sẽ trở về! Đây không hề ở riêng! Chỉ là xây thêm một biệt viện để ở mà thôi! Thật sự!”
Tề lão gia tử cắn khắn, lắc đầu, giống hệt tư thế kinh điển của nữ chính trong truyện Quỳnh Dao “Ta không nghe ta không nghe”.
Há hốc mồm, anh hoàn toàn chẳng biết nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Tề Xảo.
Tề Xảo chớp chớp mắt, nhu thuận tiếp lời.
“Phụ thân, chúng con chỉ xây thêm một căn nhà mà thôi! Không có gì cả! Người cũng có xây vài tòa biệt viện không phải sao!”
Tề lão gia tử tiếp tục cắn khăn, nhưng lần này không có lắc đầu, mà là một tay đặt lên má, u buồn rơi lệ đầy mặt cộng thêm ngẩng đầu 45° phiền muộn nhìn trời… Trần Thần bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy Tề lão gia tử có tài lẻ thiệt nha, biểu cảm yêu cầu độ khó cao thế mà lão nhân gia ông sao làm tốt vậy?
Tề Xảo chớp mắt nhìn về phía Trần Thần, ánh mắt biểu thị: Ta cũng không có biện pháp!
Trần Thần bất đắc dĩ thở dài.
Kiều quản gia nhìn không nổi, xen vào nói: “Lão lão gia, ngài đừng thương tâm. Đây là tập tục của gia hương A Thần, ngài chấp nhận đi!”
Tề lão gia tử run run ngón tay chỉ vảo Kiều quản gia, điệu bộ sao ngươi có thể làm vậy! Sao ngươi có thể lãnh khốc vô tình cố tình gây sự như thế!
Đối mặt với Tề lão gia tử đang động kinh, Kiều quản gia cũng không có biện pháp, bại trận lui xuống.
“Lão nhân, ông nháo đủ rồi đó.” Khí thế nữ vương trấn áp người của Tề cha toàn bộ khai hỏa.
Tề lão gia tử dùng biểu tình tiểu tức phụ* bị ức hiếp nhìn Tề cha.
*nàng dâu nhỏ
Tề cha ót nổi gân xanh, nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được, gào rống.
“Ngươi rõ là được thể lấn tới! Họ Tề, ngươi đâu nhất thiết phải làm quá lên thế! Thời điểm hai ta mới thành thân chẳng phải cũng ngụ tại biệt viện mới sao! Ngươi cũng không phải không biết thế giới hai người của vợ chồng son bọn nó! Ngươi chỉ biết càn quấy, bao nhiêu tuổi rồi!”
Trần Thần bị người nói trúng tâm tư cọ cọ cái mũi, Tề Xảo da mặt mỏng trực tiếp đỏ hồng cúi đầu không nói. Mà Kiều quản gia bị nội dung lời nói kích động, lấy ánh mắt “Thì ra ngươi là kẻ điên” ra sức khinh bỉ Tề lão gia tử.
Tề lão gia tử thân thể cứng ngắc, nước mắt cũng không rớt nổi nữa, ngây ngốc hóa đá…
Lúc Trần Thần rối rắm có nên tiến đến an ủi lão hay không, Tề lão gia tử thoát khỏi trạng thái hóa đá, sinh lực tràn đầy sống lại, cosplay động tác phát cuồng của Hôi Thái Lang*, kháng nghị trong điên loạn.
(*)tên con sói xám trong phim “Cừu vui vẻ và Sói xám”
“Sao ngươi nỡ bôi bác ta thế!! Sao có thể đem chuyện trước kia nói cho bọn nó biết hả!!! Sao ngươi lại không chừa chút tôn nghiêm nào cho ta cả!”
Tề cha bẻ bẻ ngón tay, khóe mắt liếc xéo Tề lão gia tử, biểu đạt trọn vẹn định nghĩa khinh rẻ.
“Thế nào?! Tôn nghiêm của ngươi ư?! Từ tám trăm năm trước đã không còn rồi! Từ nhỏ đến lớn, chuyện ngu ngốc ngươi làm còn thiếu sao?!”
“Ta không có!!!” Tề lão gia tử rướn cổ, kiêu ngạo rống lại.
Tề cha gõ gõ mặt bàn, càng thêm khinh bỉ nhìn Tề lão gia tử.
“Ngày đầu tiên học tư thục đái dầm; cải trang thành ca nhi xông vào tiệm son phấn; xuống bếp nhầm đường thành muối nấu “canh”; cưỡi ngựa thì ngại ngựa cao sợ ngã phải cưỡi lừa trước…”
“Đừng nói nữa!!!” Tề lão gia tử giơ tay đầu hàng.
“Hừ! Ngươi xem việc ngu ngốc ngươi làm đi! Nếu kể đủ ra thì ba ngày ba đêm cũng không xong!”
Tề lão gia tử quay lưng, nước mắt giàn giụa. Thanh mai trúc mã gì chứ, thật đáng ghét!
Tề cha nhấp ngụm trà, nhuận nhuận yết hầu, “A Thần, A Xảo, đừng phí công với phụ thân con làm gì, cần xây nhà thì cứ xây. Nhưng mà…”
“Ngài cứ nói.”
Tề cha cười khiến người lạnh cả sống lưng “Ta muốn ôm tôn tử! Hai đứa mau sinh cho ta một đứa!”
Trần Thần cứng nhắc gật đầu. Anh cứ có cảm giác Tề cha đồng ý cho bọn họ dọn ra ngoài chính là vì để bọn họ nhanh chóng sinh em bé!!
Nghĩ vậy, Trần Thần bật cười. Hai ngày nay Tề cha không ngừng thúc giục anh, kêu anh mau mau dọn ra ngoài… Sặc mùi âm mưu nha!
—— Quả nhiên nhi tử nhi tế gì đều không quan trọng bằng tôn tử!
Đứng dậy, gấp gọn bản vẽ đã hong khô mực, Trần Thần chuẩn bị đi tìm Tề Xảo.
Vào phòng trông thấy Tề Xảo đang thêu cái gì đó, Trần Thần tò mò đi tới. Lại gần, anh phát hiện Tề Xảo đang thêu hà bao.
“Thêu nó làm gì thế?”
“Ối!” Bị Trần Thần đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ, ngón tay bị kim đâm chảy máu.
Trần Thần nhanh chóng cầm lấy ngón tay kia bỏ vào trong miệng mút. Lát sau, cảm giác máu ngừng chảy mới nhả ra.
“Có sao không?”
Tề Xảo hai má ửng đỏ, lắc đầu, “Không sao, không đau.”
Trần Thần nhìn nhìn đầu ngón tay, thấy máu không còn chảy mới an tâm buông ngón tay, ngồi xuống bên người Tề Xảo.
“Thêu nó làm gì? Không nằm nghỉ một lát à?”
Tề Xảo mỉm cười cầm lấy hà bao đang thêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“A Thần, người biết không. Phu lang tặng phu quân hà bao tự thêu, nếu phu quân vẫn luôn mang theo, đại biểu trong lòng phu quân có phu lang.” Nói đến đây, mặt Tề Xảo lại đỏ vài phần, thanh âm cũng nhỏ đi nhiều, ánh mắt trong suốt thẹn thùng nhìn Trần Thần, “Ta muốn thêu hà bao tặng cho ngươi.”
Trần Thần ngây ngẩn. Cho tới nay, Tề Xảo đều luôn ngượng ngùng, tình cảm cũng hàm súc, biểu đạt trực tiếp như thế này vẫn là lần đầu tiên. Điều này khiến cho nội tâm Trần Thần tan chảy. Anh không kìm lòng nổi ôm lấy Tề Xảo.
“A Xảo ngốc của ta! Chẳng lẽ ngươi không biết trong lòng ta vẫn luôn có ngươi hay sao!”
Tề Xảo cong khóe miệng, đỏ mặt, chớp chớp đôi mắt, “Ta biết!”
Trần Thần ngắm nhìn Tề Xảo như vậy, trong lòng nhộn nhạo, nhịn không được tiến đến gần hôn y.
Đầu tiên là cánh môi nhợt nhạt, sau đó tham nhập, đầu lưỡi vói vào sâu trong yết hầu khiến Tề Xảo luống cuống, nhưng y vẫn ngoan ngoãn thừa nhận, cố gắng thả lỏng chính mình.
Trần Thần gắt gao ôm y, không ngừng ngấu nghiến, như muốn nuốt sạch y.
Anh không ngừng hôn liếm khuôn mặt Tề Xảo, vành tai, cổ, xương quai xanh…
Gian nan ngẩng đầu, Trần Thần thở hổn hển chăm chú nhìn Tề Xảo, ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ thoải mái trêu chọc.
“Lần này không đẩy ta ra nữa hả?”
Tề Xảo đồng dạng thở hổn hển, nằm trong ngực Trần Thần, mê mang rối loạn.
“Ngươi là phu quân của ta!”
Nhìn Tề Xảo ngoan ngoãn giống hệt chú cừu nhỏ, Trần Thần nở nụ cười.
“Được… Là ngươi nói!”
Bế bổng Tề Xảo, Trần Thần vài bước đi đến bên giường thả y xuống, thân thể cũng theo đó áp lên.
Tề Xảo luống cuống bấu chặt tấm chăn dưới thân, quay mặt đi chỗ khác, mắt nhắm tịt, toàn thân vì xấu hổ mà nổi lên một mạt hồng sắc.
“Ha ha ha, sao ngươi có thể đáng yêu thế chứ! A Xảo của ta! Ngươi cứ như vậy bảo sao ta có thể không yêu ngươi được!”
Trần Thần trầm trầm cười, lồng ngực chấn động dán sát lên lồng ngực đơn bạc của đối phương, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt đối phương… Thân thể Tề Xảo càng đỏ hơn.
Cởi bỏ vạt áo, miệng lưỡi Trần Thần theo động tác tay lục tục di chuyển xuống dưới, lưu lại dấu hôn cùng dấu răng ướt sũng. Tề Xảo cắn môi dưới, không để cho mình phát ra thanh âm xấu hổ, nhưng Trần Thần đã hôn tới bụng thật khiến y khủng hoảng. Loại cảm giác giống như muốn nhấn chìm mình này quá mức đáng sợ.
Dường như cảm thấy Tề Xảo sợ hãi, Trần Thần ngẩng đầu, hôn nhẹ khóe miệng đối phương.
“Không sao… Hết thảy đều giao cho ta…”
Tề Xảo chậm rãi bình tĩnh, đem chính mình toàn bộ giao cho Trần Thần.
Thấy Tề Xảo thả lỏng, Trần Thần an ủi hôn y, liền tiếp tục hành động đóng dấu dang dở vừa nãy.
Cởi tiết khố, lộ ra tiểu Tề Xảo trắng trẻo sạch sẽ, Trần Thần còn chưa kịp cảm thán độ tinh xảo của vật nhỏ liền ngây ngẩn, sau đó nhíu mày. Dục vọng nguyên bản cũng lui xuống.
“A Xảo, ngươi không có phản ứng?” Trần Thần rất lo lắng cho thân thể Tề Xảo, không muốn tiếp tục — tuy rằng đây là cơ hội khó mà có được! Nhưng vì sức khỏe của ái nhân, bất luận là gì cũng đều phải đứng sau.
Tề Xảo ngẩn người, mê mang nhìn Trần Thần dừng lại, “Cái gì… Không phản ứng?”
Trần Thần dùng ngón tay sát nhẹ qua nơi đó, “Nơi này, tại sao không có phản ứng?”
Tề Xảo cúi đầu, nhìn địa phương riêng tư nhất hiện tại lại toàn bộ triển lộ trước mắt và… dưới tay đối phương, nháy mắt căng thẳng, vươn tay muốn che lại mà không dám.
Thấy Tề Xảo nửa ngày không trả lời, Trần Thần càng nhíu mày, “Ngươi cũng không biết?! Ta đây đi tìm đại phu!”
Vừa muốn đứng dậy, Tề Xảo phản ứng kịp nhanh chóng giữ chặt anh.
“Tìm đại phu làm gì?”
Trần Thần cau mày, lo lắng nhìn y, “Ngươi không phản ứng, đương nhiên phải nhờ đại phu khám! Bất quá, ngươi đừng lo lắng, không sao đâu!”
Tề Xảo chớp mắt, khó hiểu nhìn anh, “Phản ứng? Phản ứng gì?”
Thấy Tề Xảo còn ngơ ngác không rõ tình huống hiện tại, Trần Thần trực tiếp dùng hành động giải thích cái gì gọi là phản ứng.
Anh kéo quần mình xuống, lộ ra cự đại phía dưới, chỉ vào nó nói với Tề Xảo: “Đây là phản ứng.”
Tề Xảo cúi đầu, lăng lăng nhìn vật kia, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái… Sau đó chín rực.
“A… Thần, ngươi… Cái kia…”
Trần Thần vỗ về mặt Tề Xảo, an ủi: “Đừng lo lắng, không có việc gì! Ta sẽ đi tìm đại phu ngay!” Anh đứng dậy, chuẩn bị chạy đi.
“Đừng!” Bỏ qua ngượng ngùng, Tề Xảo nhanh chóng giữ chặt Trần Thần, “Không cần tìm đại phu, ta không có bệnh!”
Trần Thần quay đầu nhìn y, chân mày vẫn nhíu chặt.
Tề Xảo há miệng thở dốc, không biết giải thích như thế nào, nhưng thấy dáng vẻ Trần Thần vô cùng lo lắng, cuối cùng bất chấp tất cả, cắn răng nói ra.
“Đây là bình thường! Ca nhi đều dùng… đều dùng mặt sau! Chỉ cần… Chỉ cần đi vào… Sẽ có phản ứng!”
Nói xong, Tề Xảo liền giấu đầu trong ngực Trần Thần. Y nói ra rồi! Y thật sự nói ra khỏi miệng! A a a, mặt mũi nào gặp người nữa!
——Đầu càng chôn chặt!
Trần Thần sững sờ một giây mới kịp tiêu hóa thông tin này, sau đó hoài nghi hỏi người trong ngực.
“Thật sự? Không gạt ta?”
Cái đầu màu đen gật gật.
Trần Thần thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống… Sau đó ham muốn lại trỗi dậy.
Trần Thần vươn tay ôm sát người trong ngực, cười nói: “Ta đây phải kiểm tra xem có thật vậy hay không!”
Thuận thế đem Tề Xảo đặt dưới thân, tay cầm lấy quần đối phương…
“Lão gia, lão lão gia và Kiều quản gia gọi ngài qua, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.” Thanh âm của tiểu tư từ ngoài cửa vọng vào.
…
Trần Thần chết đứng tại chỗ mím chặt môi, trong con ngươi ngưng tụ vòng xoáy màu đen… Em gái ngươi!!!!!!!!!!
“Lão gia…”
“… Đã biết.” Thanh âm thâm trầm.
Giờ phút này, Trần Thần quyết định: Nhất quyết phải dọn ra ngoài!!!!! Tuyệt đối!!!!!
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hộc máu~~~ Hôm nay gõ 6000+ chữ mệt chết đi được, thế là hết nợ nhé, Mèo chết đây~~~
P/s: Vốn chương này không có đoạn “Không phản ứng”, nhưng vì để mọi người và Mèo Lười cùng có cảm giác hộc máu, vừa nãy mới thêm vào đó. Thế nào, hộc máu chưa, KKK~
Hết chương 20.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất