Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 26: Ta muốn giúp anh

Trước Sau
Trong ba ngày tiếp theo, Trần Thần có thể nói là đã hoàn toàn phát huy tấm gương người chồng tốt hiếu thuận. Bưng trà, rót nước, đút cơm, rửa mặt, đánh răng, rửa chân, tắm giặt, đi nhà xí…. Không việc nào Trần Thần không tự mình làm! Hơn nữa trong suốt ba ngày này, Tề Xảo hầu như chân không chạm đất, luôn được Trần Thần ôm tới ôm lui!

Ba ngày, liên tục ba ngày! Độ ấm trên mặt Tề Xảo chưa từng hạ nhiệt, khóe miệng không khi nào ngưng cười! Cảm giác được người toàn tâm toàn ý yêu chiều, che chở, quan tâm, trong suốt 18 năm sinh mệnh lần đầu tiên Tề Xảo được trực tiếp cảm thụ! Nó làm trái tim Tề Xảo chấn động mãnh liệt! Thậm chí còn khiến y cảm thấy đây là đang nằm mơ! Nhưng sự thật thân thể bủn rủn, mặt sau còn lưu lại dị vật, và với cảm xúc nóng rực giữa hai tay trong hai ngày này nói cho y biết đây không phải ảo giác! Là thật! Tề Xảo không khỏi ngượng ngùng!

Tóm lại, ba ngày nay, Tề Xảo đắm chìm trong thẹn thùng và hạnh phúc!

Cuối cùng, Tề lão gia tử bị hành mệt chết mệt sống tìm tới Trần Thần. Xuất phát từ oán niệm con mình bị người ăn sạch sẽ, Tề lão gia tử cực lực lấy việc công làm việc tư kéo Trần Thần đi, ném vào hàng vạn hàng nghìn đống công việc, phủi phủi tay, dứt khoát tiêu sái bước đi.

Tất nhiên là, sau khi bị phát hiện, Tề cha tức giận đuổi cổ Tề lão gia tử ra khỏi phòng, cho lão ngủ trong phòng khách một thời gian dài.

Trần Thần bắt đầu vội vã xử lý công việc của cửa hàng, Tề Xảo một mình nằm trên giường, tựa vào đệm kê cao cao, nhẹ cau mày, sắc mặt hồng hồng, âm thầm rối rắm. Trần Thần bận rộn thế mà vẫn trốn việc chăm sóc y, bản thân thì vô tư hưởng thụ. Hiện giờ anh phải làm việc, y lại có chút luyến tiếc và mất mát. Nhớ đến thời điểm người nọ bị phụ thân lôi đi, bước một bước lại luyến tiếc quay đầu, Tề Xảo nhịn không được cảm thấy ngọt trong lòng. Quấn quít triền miên, ê ẩm lại ngọt ngào, tâm tư Tề Xảo lớn đến nay lần đầu tiên cảm nhận.

Khi Tề Xảo còn nằm trên giường điều chỉnh tâm tình, Tề cha sau khi ném bạn già ra khỏi cửa hấp tấp chạy đến.

Tề cha gõ vài tiếng có lệ liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa ngăn tiểu tư cùng tiểu thị hầu ngoài cửa. Tề cha chân bước như gió, vèo vèo liền đến cạnh giường Tề Xảo.

Chờ Tề Xảo kịp phản ứng đã thấy cha đang cười tủm tỉm ngồi bên cạnh mình.

“Cha!” Tề Xảo kinh ngạc hô to.

“Ai nha, chào con A Xảo! Vài ngày không gặp, nhìn con sắc mặt hồng nhuận này!” Nói xong, Tề cha híp mắt cười nhéo má Tề Xảo, sau đó liếc nhìn cần cổ đầy vết hồng hồng, càng thêm vui vẻ.

Bị trêu chọc rồi bị nhìn chằm chằm cổ như thế, Tề Xảo không cần soi gương cũng hiểu là chuyện gì, mặt càng đỏ hơn, theo bản năng đưa tay che đi.

“Cha…” Tề Xảo xấu hổ vô cùng.

“Rồi rồi rồi, cha không chọc con nữa!” Tề cha che khăn cười như hồ ly, âm thầm ngắm nghía bụng Tề Xảo, ý cười càng sâu.

Tề Xảo da mặt mỏng tức giận trừng mắt nhìn cha, “Sao hôm nay cha lại tới đây? Có chuyện gì không?”

Tề cha bị trừng thì thầm nghĩ, đúng là vừa mới viên phòng! Đôi mắt này thần thái này đúng là câu người! Năm đó ông cũng chẳng câu dẫn đến vậy! Khó trách A Thần ba ngày chưa từng ra khỏi cửa! Ai ôi, Tề Xảo nhu thuận thành thật trước kia không ngờ có thể biến thành bây giờ đâu! Về sau A Thần không bị hút sạch mới lạ! Ông sẽ được gặp tôn tử sớm thôi!

Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng Tề cha không dám để lộ, hòa ái cười cười nhìn Tề Xảo, lời nói trong miệng từ ái mười phần!

“Chẳng phải là vì hai đứa ba ngày không ra khỏi phòng sao! Ta lo lắng nên đến xem thế nào! Sao? Không chào đón cha à!” Nói xong còn giả bộ não nề, “Ai, quả nhiên ca nhi lấy chồng như bát nước đổ đi! Nhanh như vậy đã ghét bỏ cha rồi….”

“Không! Không có! Cha!” Tề Xảo bị lừa luống cuống giữ chặt cha, sốt ruột giải thích, “Là do con không tiện đi lại! Hơn nữa… Con còn tưởng cha đến chê cười con cơ!”

Tề cha nghĩ thầm, nếu không phải con da mặt mỏng, cha còn không cười sao?! Ba ngày! Liền ba ngày không hề xuất môn! Đừng nói Duy thành, ngay cả toàn bộ thủ đô Đại Khán cũng là độc nhất! Hiện giờ chỉ sợ khắp Duy thành đều biết, ca nhi Tề gia thành thân, suốt mấy ngày liền đều ở cùng cô gia trong phòng, làm đến là kịch liệt. Đương nhiên, người làm cha là ông vô cùng vui lòng để mọi người đều biết! Xem ai còn dám nói linh tinh về A Xảo cùng A Thần nhà ông không!

Trong lòng nghĩ thế, nhưng Tề cha không dám để Tề Xảo biết. Ai kêu con ông da mặt mỏng chứ! Tề cha sắc mặt không đổi, tủm tỉm cười: “Ha ha, con là ta sinh! Có cười con cũng là cha có quyền! Hơn nữa, cha đây có chê cười con đâu!”

Nhìn ánh mắt Tề Xảo không chịu tha thứ, Tề cha âm thầm cảm thán, trước kia A Xảo nào dám như vậy! Từ nhỏ đến lớn đều xấu hổ nghe lời mình! Giờ trưởng thành lập gia đình, tìm được chỗ dựa rồi!

Tề Xảo không muốn cha tiếp tục trêu mình, luống cuống đổi đề tài.

“Cha, chuyện cửa hàng thế nào rồi? Phụ thân vừa rồi tới kéo A Thần đi, có phải bận lắm không?”



Lần thứ hai nghe kể lão nhân nhà mình kéo A Thần đi, mặt Tề cha nháy mắt đen lại, thanh âm trầm trầm tức giận.

“Đừng nhắc đến lão đầu vô dụng kia nữa! Hắn, hừ…” Hít một hơi ổn định cảm xúc, Tề cha trở về chính sự, “Cửa hàng đúng là có bận. Cha nghe nói, không chỉ xây dựng Hải tiên lâu mà còn muốn dùng cái gì gạch men sứ lát sàn! Còn nhiều sự vụ khác nữa, cha là một ca nhi cũng không hiểu lắm, bất quá, nhìn tình hình có vẻ rất bận bịu!”

Tề Xảo như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

“Con cũng đừng lo lắng! A Thần có bản lĩnh, tự biết chiếu cố mình! Hơn nữa có cả Văn Chi và Vân Thâm bên cạnh hỗ trợ mà!”

“Đúng vậy!” Tề Xảo cười cười, “Nhưng con vẫn muốn vì hắn san sẻ ít việc! Con không muốn trở thành trói buộc với Trần Thần.”

Nhìn đứa nhỏ nhà mình, trong lúc mình không biết, đã từ yếu đuối trở nên kiên cường, từ bi quan mặc cho số phận trở nên tự mình phấn đấu giống hiện tại, ông làm cha vừa cao hứng lại có chút bi ai. Bản thân vẫn lơ là A Xảo, để đứa nhỏ này chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng mà…

Tề cha nở nụ cười, may mắn là có A Thần! Dù về sau mình và lão nhân trăm tuổi, A Xảo cũng sẽ không bị khi dễ, ông an tâm rồi.

Vỗ vỗ tay Tề Xảo, “Con ấy, muốn giúp A Thần là chuyện tốt! Nhưng hai ngày tới con vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn! Mặc kệ là xử lý cửa hàng hay chưởng quản gia viện, việc nào cũng không cần gấp….”

Ý cười sâu xa nhìn Tề Xảo, “Thân thể không tốt thì không thể giúp A Thần đâu! Con trước cứ nghỉ ngơi bồi bổ đã! Tránh để mình ủy khuất Trần Thần! Vạn nhất nghẹn đến phát bệnh, người cuối cùng chịu tội cũng là con đó!”

Bị Tề cha ám chỉ, hơn nữa giữa hai tay dường như vẫn còn sót lại nhiệt độ nóng bỏng, Tề Xảo thoáng chốc đỏ mặt. Thẹn quá thành giận trừng cha mình, chẳng quản lễ nghĩa tôn ti gì nữa.

“Cha à!”

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa! Càng không cười nữa!” Giống như hồ ly trộm được miếng thịt, Tề cha lắc lư ly khai.

Tề Xảo vừa tức vừa thẹn, cắn môi sinh hờn dỗi. Cảm giác mặt nóng nóng, y vươn tay xoa mặt mình. Sau đó lại nhớ đến đêm đó bàn tay này còn chạm vào cái đó của Trần Thần… Mặt liền nóng như thiêu đốt, xấu hổ giấu tay vào trong tay áo.

A a a, cha thật đáng ghét! A Thần thật là… Có tinh lực như vậy để làm chi!! Khiến y hiện tại vẫn còn bủn rủn vô lực!

Trong khi Tề Xảo âm thầm thẹn quá thành giận, Trần Thần ở xưởng nung nhận được lô gạch men sứ ra lò đầu tiên.

Gạch men sứ màu trắng, mặt trên nung họa tiết chìm hình hoa bách hợp trắng nở rộ lộng lẫy, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy sang trọng. Thợ nung gốm nhìn gạch men sứ giống như nhìn con mình, gắt gao dán chặt vào ngón tay Trần Thần xẹt qua bề mặt viên gạch, chỉ sợ anh không cẩn thận liền làm vỡ. Tất nhiên chuyện này hoàn toàn bất khả thi!

Trần Thần vuốt ve mặt men bóng loáng, lật viên gạch lại kiểm tra độ dày, vừa lòng gật đầu. Cái này so ra còn tốt hơn cả hiện đại! Lát trên nền đất, dù trải qua trăm năm cũng không sợ ảnh hưởng đến vẻ ngoài!

Biết công dụng của gạch men sứ, thợ nung gốm thấy Trần Thần vừa lòng, vừa tự hào vì nhà mình nung được gạch tốt vừa thầm hận Trần Thần dám lấy đồ tốt như thế mà lát nền. Đúng là đồ bại gia tử!

Nhìn biểu cảm của người thợ giống như anh đang làm bẩn ca nhi ngoan nhà hắn, Trần Thần bất đắc dĩ thở dài. Anh rút một cuộn giấy từ trong ngực ra đưa cho người thợ.

“Tiếp theo dựa theo bản vẽ nung hoa văn này.”

Thợ nung gốm cầm bản vẽ, hai mắt tỏa lục quang, kích động đến mức hai tay run rẩy. Ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt đau khổ như ca nhi lấy chồng nhìn Trần Thần cầm gạch men sứ trong tay, xoay người bỏ đi.

Trần Thần xem hết một màn này, bất đắc dĩ thở dài. Ôm khối gạch men sứ, Trần Thần tính toán buổi tối về để cho hai vị lão gia Tề gia và A Xảo nhìn thử.

Cất gạch men sứ, Trần Thần lại đến công trường Hải tiên lâu.

Tửu lâu đã xây được một tầng, so với lần cuối Trần Thần đến xem đã lớn hơn nhiều. Đốc công nhìn thấy Trần Thần, nói với thợ nề bên cạnh cái gì đó xong liền chạy tới.

“Lão gia, ngài đã tới.”



“Ừ, thế nào rồi?”

“Hai ngày nay đều bị lão lão gia nhìn chằm chằm, dựa theo bản vẽ của ngài, không có sai sót gì. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Nói đi! Gặp phải khó khăn gì?”

“Không có gì cả, chỉ là về bức phù điêu ngài muốn, mấy người kia sợ là không làm được. Chẳng sợ ngài chê cười, công đội của chúng ta được xem là tốt nhất Duy thành, nhưng cái ngài muốn….. Chúng ta thật làm không nổi!”

“Hả? Rất khó làm?”

“Phù điêu vẫn luôn là thứ trân quý, rất khó để hoàn thành. Hiện giờ ngài muốn khắc trên tường, này… Quả thật có chút khó khăn. Không thì… Ngài cùng người có tay nghề trong đội thương lượng một chút?”

“… Đi, ta đến gặp hắn.”

Đốc công thấy Trần Thần không làm khó, tính tình dễ chịu cùng mình thương lượng thì cao hứng vô cùng, luống cuống chạy đi gọi nghệ nhân tới. Lão bản tính tình tốt nói chuyện dễ gần như vậy rất khó tìm!

Chỉ chốc lát sau, một nam nhân thấp bé đi theo đốc công đến trước mặt Trần Thần.

“Lão bản.”

“Ừ. Thế nào, bức phù điêu ta muốn mấy người làm… Khó khăn lắm sao?”

“Điêu khắc không phải là khó, nhưng mà muốn treo bức phù điêu lên tường mới là vấn đề.”

“Vậy thì… Trực tiếp điêu khắc trên tường thì sao?”

Nghệ nhân cùng đốc công nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Trần Thần, “Cái này… chưa từng làm qua.”

Trần Thần cười ôn hòa: “Trước kia làm hay chưa ta không biết, ta chỉ hỏi, ngài có thể không?”

Đốc công khẩn trương nhìn nghệ nhân. Nghệ nhân trầm ngâm chốc lát, sau đó hung hăng gật đầu.

“Được! Chưa từng làm nhưng ta có thể thử! Đây chính là lần đầu tiên ta chạm trổ như vậy! Có lẽ ta là người giỏi nhất trong việc điêu khắc kiểu này!”

Trần Thần vỗ vai nghệ nhân, “Ngài nhất định là người có tay nghề nhất trong phương diện này!”

Nghệ nhân cười cộc lốc, gãi ót. Đốc công đi theo vui vẻ cười, nhưng nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt liền suy sụp, hơi hơi phát sầu nhìn Trần Thần.

“Lão bản, ngài nói nhẹ như không ấy! Cái này phải treo người lên trên cao đó! Này… không cẩn thận một chút chính là tai nạn chết người!

Trần Thần nhớ tới giáo treo và đội cứu hộ ở hiện đại.

“Chúng ta có thể dùng thanh sắt và dây thừng treo bên trên, cài quanh người thợ, phía dưới căng mấy tấm lưới rắn chắc. Như vậy sẽ không sợ.”

Đốc công cùng nghệ nhân chớp cặp mắt sáng ngời, sau đó thảo luận loại sắt nào đủ rắn chắc, loại dây thừng nào độ bền tốt nhất, khí thế ngất trời, nhóm thợ nề đi ngang qua cũng chêm vào đôi câu, náo nhiệt vô cùng!

Trần Thần nhìn một lúc, chờ khi có quyết định chính xác sẽ phân phó người đi chuẩn bị, sau đó liền trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau