Chương 44: Hoài bánh bao (Hạ)
Lão đại phu dặn dò rất nhiều, để lại đơn thuốc dưỡng thai xong liền rời đi. Trần Thần sai Quế Hương đi bốc thuốc, sắc dược, còn Kiều Vân Thâm chạy đi báo tin vui cho Tề lão gia tử cùng Tề cha, để Chi Hương thông tri cho hạ nhân, từ nay về sau đều phải cẩn thận, bình thường cũng không được gây ra tiếng động lớn!
An bài xong xuôi, Trần Thần thả lỏng ngữ khí, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tề Xảo, cẩn thận ôm y vào lòng.
“A Xảo, chúng ta có hài tử rồi!”
Tề Xảo quan sát Trần Thần sắp xếp công việc, tựa vào ngực đối phương, vui vẻ cười.
“Ừ, ta đã có hài tử của chúng ta!”
“A Xảo, ngươi làm được rồi!” Nam nhân vì anh sinh hài tử… Vất vả cho ngươi, A Xảo!
——Dù cho Trần Thần gần như đã coi ca nhi ở thế giới này là nữ nhân, nhưng trong tim anh, A Xảo vẫn thủy chung là nam nhân.
“Ha ha ha.. Nói gì vậy!” Tề Xảo cọ cọ lồng ngực Trần Thần.
Trần Thần cười, càng dùng sức ôm lấy Tề Xảo, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“A Xảo, ngươi biết không? Ta chưa từng nghĩ ràng mình sẽ yêu ai! Trước kia ta chỉ muốn tìm một người thích hợp để kết hôn, à, chính là thành thân, sinh hai đứa bé, chờ về già sẽ ở nhà để bọn chúng nuôi ta, sau đó sẽ nhắm mắt xuôi tay trước bạn già. Đây chính là dự định cả đời của ta.”
Tề Xảo ngẩng đầu, lo lắng nhìn Trần Thần.
“A Thần…”
Trần Thần cúi đầu, cười với y, tiếp tục trải lòng.
“Chính lúc đó ta gặp được ngươi, thích ngươi, yêu ngươi! Ngươi biết không? Hiện tại mỗi một ngày lòng ta đều mãn nguyện, mỗi một ngày đều ngập tràn hăng hái, mỗi một ngày đều nghĩ về tương lai của chúng ta! Giờ ngươi mang hài tử, mang thai con của chúng ta! Thậm chí ta vẫn chưa thể tin…” Một nam nhân vì anh sinh con!
Câu kế tiếp Trần Thần không nói ra, chỉ khẽ hôn lên trán Tề Xảo.
“Ta rất biết ơn ngươi! Ngươi đã cho ta một gia đình! Một gia đình trọn vẹn!”
Cảm nhận tâm tình kích động của Trần Thần, Tề Xảo chỉ biết ôm chặt anh.
“Kỳ thật phải là ta cảm ơn ngươi! Là ngươi cho ta hy vọng, cho ta tương lai, cho ta những điều mà trước giờ ta chưa từng dám mơ tưởng! Ta rất hạnh phúc, rất mãn nguyện!”
Ý cười của Trần Thần càng sâu, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn Tề Xảo.
“A Xảo…”
“A Thần…”
Đôi tiểu phu phu ân ái ôm chặt lẫn nhau, hưởng thụ giây phút ấm áp.
Bên kia Kiều Vân Thâm đánh xe ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đến Tề phủ. Nhảy xuống xe, sau khi hỏi Tề lão gia tử cùng Tề cha ở đâu liền sải bước đi tới.
Lão phu phu đang ngồi trong sân chơi chim thấy Kiều Vân Thâm vội vã không còn sự trầm ổn mọi khi, đều sửng sốt.
“Làm sao vậy Vân Thâm, xảy ra chuyện gì?” Tề lão gia tử lấy lại tinh thần hỏi.
Kiều Vân Thâm hít một hơi thật sâu, “A Xảo mang thai.”
Tề lão gia tử chớp mắt mấy cái, Tề cha mắt cũng chớp chớp.
Kiều Vân Thâm nhìn phản ứng của hai người, nhíu mày, lặp lại một lần, “A Xảo mang thai, hai tháng rồi.”
Tề cha vô thức bước về trước một bước, không dám tin nhìn Kiều Vân Thâm.
“Ngươi nói… A Xảo mang thai?”
“Đúng vậy.”
Tề cha chớp mắt, “Ta sắp lên chức gia gia…”
Tề lão gia tử chớp mắt, “Ta sắp làm lão thái gia…”
Hai người liếc nhau…
“Oa a!” Ôm cổ lẫn nhau, “Ta có tôn tử!!!”
Kiều Vân Thâm đang bưng trà nhuận cổ họng đột nhiên bị hai người lôi cổ, phun sạch nước trà ra.
“Khụ… Khụ khụ…” Kiều Vân Thâm bình sinh chưa từng thất thố vội khom người, muốn ngừng ho khan nhưng càng ngăn lại càng ho, “Khụ khụ khụ…”
Tề lão gia tử cùng Tề cha cười toe toét đến tận mang tai, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Vân Thâm, sau đó bình thản nghiêng đầu sang chỗ khác, hưng trí bừng bừng thảo luận đồ cần chuẩn bị cho hài tử.
“…Phải đóng một chiếc giường nhỏ, tốt nhất là loại có thể đong đưa!”
“Ừ ừ! Dùng gỗ đóng là đẹp nhất! Còn đồ chơi…”
“Đồ chơi cứ từ từ đã, quan trong là y phục, chăn đắp! A, cả tã nữa! Cần…”
“Đúng rồi! Sữa! Nhà người ta đều dùng sữa dê, tôn tử của chúng ta không thể dùng sữa này! Ta nghe nói phía bắc nuôi rất nhiều bò sữa chất lượng cao, hãy chuẩn bị một ít! Phải tìm vài con về!”
“Đúng đúng đúng! Vẫn là bạn già suy nghĩ chu đáo! Sữa là thứ quan trọng nhất! Nếu không, ta đi mua mấy đầu dê sữa về? Cho tôn tử nhà ta đổi khẩu vị!”
“Ừ… Thế thì chúng ta chuẩn bị mọi loại sữa đi! Xem tôn tử thích sữa gì!”
“Hay! Ngoài cái đó ra…”
Kiều Vân Thâm vất vả lắm mới ngừng ho khan, ngẩng đầu, khóe mắt quất thẳng tới hai vị lão phu phu đang hồn nhiên thảo luận quên cả trời đất.
“… Đứa bé mới được hai tháng, cha đứa nhỏ mới là người cần quan tâm nhiều nhất đó!”
Tề lão gia tử cùng Tề cha cứng đờ, lén lút rụt hai tay múa may quay cuồng vì kích động lại, thành thật đứng im, xấu hổ khụ một tiếng.
“Khụ.. Đúng là A Xảo cần bồi bổ nhiều nhất, nếu không tôn tử…”
“Khụ!”
Tề cha lập tức tiếp lời, “A Xảo thân thể hư nhược, cần phải bồi bổ thật tốt! Đúng đúng!”
“Trong khố phòng còn mấy củ sâm núi trăm năm, chốc nữa ta mang qua!”
“Đúng rồi đúng rồi! Còn có vây cá, tổ yến, tuyết cáp*, đông trùng hạ thảo… Ta lấy qua đây hết!”
(*)Còn gọi là Hashima, nghĩa là ống dẫn trứng ếch. Cái này chứa nhiều chất dinh dưỡng nhất trong tất cả các bộ phận của loài ếch này.
Nhìn lão phu phu lại bắt đầu thảo luận nên mang những gì qua, Kiều Vân Thâm bất đắc dĩ thầm thở dài.
——Quả nhiên có tôn tử liền quên nhi tử!
“Mời nhị vị lão gia thu thập đồ đạc, lát nữa chúng ta khởi hành. Ta đi tìm phụ thân.”
“Ừ, ngươi đi đi. Văn Chi đang ở trướng phòng đấy.”
Kiều Vân Thâm đứng dậy hành lễ, ra ngoài tìm phụ thân nhà mình. Tề lão gia tử cùng Tề cha thì mở khố phòng thu dọn đồ vật. Tơ lụa thượng hạng! Vải bông dệt tinh xảo nhất! Các loại thuốc bổ! Cứ cái nào tốt liền dọn! Chẳng nói đâu xa, hơn mười hộp nhân sâm trăm năm đều được cầm đi! Dược liệu bồi bồ phải dùng hai rương cỡ đại mới đóng gói hết được. Ngoài những thứ đó ra, lão phu phu còn vơ vét tất cả đồ chơi tích cóp nhiều năm!
Lúc Kiều quản gia và Kiều Vân Thâm trở lại, nhìn đống đồ đạc còn nhiều hơn gấp ba lần so với khi dọn nhà, khóe miệng co giật.
——Quả nhiên nhi tử không đáng giá bằng tôn tử!
Cuối cùng, dưới sức ép của Kiều quản gia, Tề lão gia tử cùng Tề cha mới từ bỏ công cuộc dọn sạch của cải tích góp từng tí một suốt một trăm năm trong khố phòng.
Nhìn khố phòng còn rất nhiều đồ tốt, Tề lão gia tử cùng Tề cha thở dài tiếc hận.
Tôn tử, không phải gia gia (lão thái gia) không thương con, tại Văn Chi hết đấy! Bất quá con hãy đợi gia gia (lão thái gia), về sau nhất định đều mang qua cho con!!!
Chẳng thèm để tâm đến hành vi động kinh của hai người kia, Kiều quản gia cực kì bài bản phân công tiểu tư chuyển hơn mười rương đồ đạc lên năm chiếc xe ngựa. Sau đó kéo Tề lão gia tử cùng Tề cha ngồi trên xe, chậm rãi chạy về hướng nhà Trần Thần.
Trên đường, người đi đường đều giật mình nhìn đoàn xe ngựa chở đồ, hưng phấn bàn tán rôm rả.
“Chắc hẳn là Tề gia! Sao tự nhiên lại vận chuyển nhiều đồ vậy nhỉ? Tính đi đâu chăng?”
“Ta nghe nói là đi đến chỗ nhà mới xây đó!”
“A?! Là nơi giống như dành cho thần tiên ở ấy hả! Đó không phải là nhà cô gia cùng nhi tử của bọn họ sao?”
“Ai ai… Ta từ chỗ lão đại phu nghe nói, ca nhi Tề gia kia mang bầu!”
“Thật hay giả!”
“Đương nhiên là thật rồi! Vừa nãy ta đi bốc thuốc, còn nghe thấy lão đại phu rống giận đằng kia kìa! Gì mà sơ suất, mang thai lâu như vậy rồi mới biết, rất nguy hiểm, gì mà không biết tiết chế!
“Trời ạ! Thật sao! Cái tên sửu vô diệm không ngờ lại mang thai! Nghe khẩu khí lão đại phu, bọn họ làm mãnh liệt lắm nhé!”
“Hóa ra là thế! Thật không ngờ Tề Xảo kia lại có người thích! Ngươi nói kiểu gia nhi nào vừa ý được y?”
“Ai biết! Ta thì tuyệt đối chướng mắt! Tề Xảo kia nào có một chút bộ dáng của ca nhi! Lớn lên trông chả khác gì gia nhi! Nuốt trôi thế nào được!”
“Hắc hắc… Ngươi cũng đừng không được ăn nho thì chê nho chua! Hồi ném tú cầu ngươi cũng bon chen còn đâu! Nếu ngươi trúng, ta xem ngươi có nuốt trôi không!”
“Ôi dào! Nói thế làm gì! Mà ai không được ăn nho cơ! Ngươi xem phu lang nhà ta tốt hơn biết bao!”
“Phì! Nói đi nói lại, Tề gia đúng là lắm tiền! Ngươi xem đồ đạc kìa! Chậc chậc! Phải mấy cỗ xe ngựa mới chở hết! So làm sao nổi!”
“Thôi thôi! Bép xép thế đủ rồi! Đi, chúng ta đi uống rượu!”
“Đi thôi!”
Mặc kệ đám người nghị luận, nhóm Tề lão gia tử vẫn hưng phấn như cũ chạy về phía nhà Trần Thần.
An bài xong xuôi, Trần Thần thả lỏng ngữ khí, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tề Xảo, cẩn thận ôm y vào lòng.
“A Xảo, chúng ta có hài tử rồi!”
Tề Xảo quan sát Trần Thần sắp xếp công việc, tựa vào ngực đối phương, vui vẻ cười.
“Ừ, ta đã có hài tử của chúng ta!”
“A Xảo, ngươi làm được rồi!” Nam nhân vì anh sinh hài tử… Vất vả cho ngươi, A Xảo!
——Dù cho Trần Thần gần như đã coi ca nhi ở thế giới này là nữ nhân, nhưng trong tim anh, A Xảo vẫn thủy chung là nam nhân.
“Ha ha ha.. Nói gì vậy!” Tề Xảo cọ cọ lồng ngực Trần Thần.
Trần Thần cười, càng dùng sức ôm lấy Tề Xảo, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“A Xảo, ngươi biết không? Ta chưa từng nghĩ ràng mình sẽ yêu ai! Trước kia ta chỉ muốn tìm một người thích hợp để kết hôn, à, chính là thành thân, sinh hai đứa bé, chờ về già sẽ ở nhà để bọn chúng nuôi ta, sau đó sẽ nhắm mắt xuôi tay trước bạn già. Đây chính là dự định cả đời của ta.”
Tề Xảo ngẩng đầu, lo lắng nhìn Trần Thần.
“A Thần…”
Trần Thần cúi đầu, cười với y, tiếp tục trải lòng.
“Chính lúc đó ta gặp được ngươi, thích ngươi, yêu ngươi! Ngươi biết không? Hiện tại mỗi một ngày lòng ta đều mãn nguyện, mỗi một ngày đều ngập tràn hăng hái, mỗi một ngày đều nghĩ về tương lai của chúng ta! Giờ ngươi mang hài tử, mang thai con của chúng ta! Thậm chí ta vẫn chưa thể tin…” Một nam nhân vì anh sinh con!
Câu kế tiếp Trần Thần không nói ra, chỉ khẽ hôn lên trán Tề Xảo.
“Ta rất biết ơn ngươi! Ngươi đã cho ta một gia đình! Một gia đình trọn vẹn!”
Cảm nhận tâm tình kích động của Trần Thần, Tề Xảo chỉ biết ôm chặt anh.
“Kỳ thật phải là ta cảm ơn ngươi! Là ngươi cho ta hy vọng, cho ta tương lai, cho ta những điều mà trước giờ ta chưa từng dám mơ tưởng! Ta rất hạnh phúc, rất mãn nguyện!”
Ý cười của Trần Thần càng sâu, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn Tề Xảo.
“A Xảo…”
“A Thần…”
Đôi tiểu phu phu ân ái ôm chặt lẫn nhau, hưởng thụ giây phút ấm áp.
Bên kia Kiều Vân Thâm đánh xe ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đến Tề phủ. Nhảy xuống xe, sau khi hỏi Tề lão gia tử cùng Tề cha ở đâu liền sải bước đi tới.
Lão phu phu đang ngồi trong sân chơi chim thấy Kiều Vân Thâm vội vã không còn sự trầm ổn mọi khi, đều sửng sốt.
“Làm sao vậy Vân Thâm, xảy ra chuyện gì?” Tề lão gia tử lấy lại tinh thần hỏi.
Kiều Vân Thâm hít một hơi thật sâu, “A Xảo mang thai.”
Tề lão gia tử chớp mắt mấy cái, Tề cha mắt cũng chớp chớp.
Kiều Vân Thâm nhìn phản ứng của hai người, nhíu mày, lặp lại một lần, “A Xảo mang thai, hai tháng rồi.”
Tề cha vô thức bước về trước một bước, không dám tin nhìn Kiều Vân Thâm.
“Ngươi nói… A Xảo mang thai?”
“Đúng vậy.”
Tề cha chớp mắt, “Ta sắp lên chức gia gia…”
Tề lão gia tử chớp mắt, “Ta sắp làm lão thái gia…”
Hai người liếc nhau…
“Oa a!” Ôm cổ lẫn nhau, “Ta có tôn tử!!!”
Kiều Vân Thâm đang bưng trà nhuận cổ họng đột nhiên bị hai người lôi cổ, phun sạch nước trà ra.
“Khụ… Khụ khụ…” Kiều Vân Thâm bình sinh chưa từng thất thố vội khom người, muốn ngừng ho khan nhưng càng ngăn lại càng ho, “Khụ khụ khụ…”
Tề lão gia tử cùng Tề cha cười toe toét đến tận mang tai, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Vân Thâm, sau đó bình thản nghiêng đầu sang chỗ khác, hưng trí bừng bừng thảo luận đồ cần chuẩn bị cho hài tử.
“…Phải đóng một chiếc giường nhỏ, tốt nhất là loại có thể đong đưa!”
“Ừ ừ! Dùng gỗ đóng là đẹp nhất! Còn đồ chơi…”
“Đồ chơi cứ từ từ đã, quan trong là y phục, chăn đắp! A, cả tã nữa! Cần…”
“Đúng rồi! Sữa! Nhà người ta đều dùng sữa dê, tôn tử của chúng ta không thể dùng sữa này! Ta nghe nói phía bắc nuôi rất nhiều bò sữa chất lượng cao, hãy chuẩn bị một ít! Phải tìm vài con về!”
“Đúng đúng đúng! Vẫn là bạn già suy nghĩ chu đáo! Sữa là thứ quan trọng nhất! Nếu không, ta đi mua mấy đầu dê sữa về? Cho tôn tử nhà ta đổi khẩu vị!”
“Ừ… Thế thì chúng ta chuẩn bị mọi loại sữa đi! Xem tôn tử thích sữa gì!”
“Hay! Ngoài cái đó ra…”
Kiều Vân Thâm vất vả lắm mới ngừng ho khan, ngẩng đầu, khóe mắt quất thẳng tới hai vị lão phu phu đang hồn nhiên thảo luận quên cả trời đất.
“… Đứa bé mới được hai tháng, cha đứa nhỏ mới là người cần quan tâm nhiều nhất đó!”
Tề lão gia tử cùng Tề cha cứng đờ, lén lút rụt hai tay múa may quay cuồng vì kích động lại, thành thật đứng im, xấu hổ khụ một tiếng.
“Khụ.. Đúng là A Xảo cần bồi bổ nhiều nhất, nếu không tôn tử…”
“Khụ!”
Tề cha lập tức tiếp lời, “A Xảo thân thể hư nhược, cần phải bồi bổ thật tốt! Đúng đúng!”
“Trong khố phòng còn mấy củ sâm núi trăm năm, chốc nữa ta mang qua!”
“Đúng rồi đúng rồi! Còn có vây cá, tổ yến, tuyết cáp*, đông trùng hạ thảo… Ta lấy qua đây hết!”
(*)Còn gọi là Hashima, nghĩa là ống dẫn trứng ếch. Cái này chứa nhiều chất dinh dưỡng nhất trong tất cả các bộ phận của loài ếch này.
Nhìn lão phu phu lại bắt đầu thảo luận nên mang những gì qua, Kiều Vân Thâm bất đắc dĩ thầm thở dài.
——Quả nhiên có tôn tử liền quên nhi tử!
“Mời nhị vị lão gia thu thập đồ đạc, lát nữa chúng ta khởi hành. Ta đi tìm phụ thân.”
“Ừ, ngươi đi đi. Văn Chi đang ở trướng phòng đấy.”
Kiều Vân Thâm đứng dậy hành lễ, ra ngoài tìm phụ thân nhà mình. Tề lão gia tử cùng Tề cha thì mở khố phòng thu dọn đồ vật. Tơ lụa thượng hạng! Vải bông dệt tinh xảo nhất! Các loại thuốc bổ! Cứ cái nào tốt liền dọn! Chẳng nói đâu xa, hơn mười hộp nhân sâm trăm năm đều được cầm đi! Dược liệu bồi bồ phải dùng hai rương cỡ đại mới đóng gói hết được. Ngoài những thứ đó ra, lão phu phu còn vơ vét tất cả đồ chơi tích cóp nhiều năm!
Lúc Kiều quản gia và Kiều Vân Thâm trở lại, nhìn đống đồ đạc còn nhiều hơn gấp ba lần so với khi dọn nhà, khóe miệng co giật.
——Quả nhiên nhi tử không đáng giá bằng tôn tử!
Cuối cùng, dưới sức ép của Kiều quản gia, Tề lão gia tử cùng Tề cha mới từ bỏ công cuộc dọn sạch của cải tích góp từng tí một suốt một trăm năm trong khố phòng.
Nhìn khố phòng còn rất nhiều đồ tốt, Tề lão gia tử cùng Tề cha thở dài tiếc hận.
Tôn tử, không phải gia gia (lão thái gia) không thương con, tại Văn Chi hết đấy! Bất quá con hãy đợi gia gia (lão thái gia), về sau nhất định đều mang qua cho con!!!
Chẳng thèm để tâm đến hành vi động kinh của hai người kia, Kiều quản gia cực kì bài bản phân công tiểu tư chuyển hơn mười rương đồ đạc lên năm chiếc xe ngựa. Sau đó kéo Tề lão gia tử cùng Tề cha ngồi trên xe, chậm rãi chạy về hướng nhà Trần Thần.
Trên đường, người đi đường đều giật mình nhìn đoàn xe ngựa chở đồ, hưng phấn bàn tán rôm rả.
“Chắc hẳn là Tề gia! Sao tự nhiên lại vận chuyển nhiều đồ vậy nhỉ? Tính đi đâu chăng?”
“Ta nghe nói là đi đến chỗ nhà mới xây đó!”
“A?! Là nơi giống như dành cho thần tiên ở ấy hả! Đó không phải là nhà cô gia cùng nhi tử của bọn họ sao?”
“Ai ai… Ta từ chỗ lão đại phu nghe nói, ca nhi Tề gia kia mang bầu!”
“Thật hay giả!”
“Đương nhiên là thật rồi! Vừa nãy ta đi bốc thuốc, còn nghe thấy lão đại phu rống giận đằng kia kìa! Gì mà sơ suất, mang thai lâu như vậy rồi mới biết, rất nguy hiểm, gì mà không biết tiết chế!
“Trời ạ! Thật sao! Cái tên sửu vô diệm không ngờ lại mang thai! Nghe khẩu khí lão đại phu, bọn họ làm mãnh liệt lắm nhé!”
“Hóa ra là thế! Thật không ngờ Tề Xảo kia lại có người thích! Ngươi nói kiểu gia nhi nào vừa ý được y?”
“Ai biết! Ta thì tuyệt đối chướng mắt! Tề Xảo kia nào có một chút bộ dáng của ca nhi! Lớn lên trông chả khác gì gia nhi! Nuốt trôi thế nào được!”
“Hắc hắc… Ngươi cũng đừng không được ăn nho thì chê nho chua! Hồi ném tú cầu ngươi cũng bon chen còn đâu! Nếu ngươi trúng, ta xem ngươi có nuốt trôi không!”
“Ôi dào! Nói thế làm gì! Mà ai không được ăn nho cơ! Ngươi xem phu lang nhà ta tốt hơn biết bao!”
“Phì! Nói đi nói lại, Tề gia đúng là lắm tiền! Ngươi xem đồ đạc kìa! Chậc chậc! Phải mấy cỗ xe ngựa mới chở hết! So làm sao nổi!”
“Thôi thôi! Bép xép thế đủ rồi! Đi, chúng ta đi uống rượu!”
“Đi thôi!”
Mặc kệ đám người nghị luận, nhóm Tề lão gia tử vẫn hưng phấn như cũ chạy về phía nhà Trần Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất