Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)

Chương 13: Phá Đan Lô

Trước Sau
"Vâng, tiểu thư" Diệp Ca lập tức đồng ý.

"Gọi ta là sư tỷ "

"Vâng sư tỷ."

Sau đó hai người rời khỏi tiệm trang phục.

Vạn Linh Nhi vừa nhìn lén Diệp Ca, vừa làm bộ không thèm để ý nói: "Ta không có gì muốn mua nữa, tiếp theo sẽ đi theo sư đệ ngươi đi dạo! Ta giúp ngươi, linh thạch không đủ ta cho ngươi mượn."

"Tiểu thư, ngài thật tốt!" Diệp Ca lập tức đại hỉ, vội vàng nói cảm tạ.

"Ta là nể mặt ngươi, hơn nữa người còn biết làm món ăn ngon, ngươi nhanh đi, tranh thủ giữa trưa trở về ăn cơm."

Vạn Linh Nhi nhớ tới hương vị mì sợi, khóe miệng lại không nhịn được chảy nước bọt xuống, tranh thủ thời gian xoa xoa, giả bộ như không có việc gì nói.

"Không thành vấn đề, lát nữa ta sẽ mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần tiểu thư thích ăn, mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi ăn."

Diệp Ca vỗ ngực nói.

Sau đó hai người bắt đầu đi dạo, Diệp Ca không đi vào các cửa hàng lớn.

Với chút linh thạch của hắn, không cần nghĩ cũng biết không đủ.

Cho nên để Vạn Linh Nhi mang theo hắn đi tới nơi bày nhiều hàng hóa.

Bình thường Vạn Linh Nhi cũng thích tới đây mua đồ, nơi này thường xuyên sẽ có người nhặt nhạnh được chỗ tốt, mua được đồ tốt.

Tu Chân giới có quá nhiều đồ vật thần kỳ, luôn có người không biết mà bán đồ tốt với giá thấp.

Cho nên mặc kệ không tu sĩ có tiền hay, đều thích đến đi dạo.

Rất nhanh hai người đã đến một quảng trường lớn, rất nhiều người bày quầy bán hàng ở đây.

Quy cách còn lớn hơn chỗ giao dịch ở Phiếu Miểu tông.

Hai người đi dạo đến một quầy hàng bán công pháp, Diệp Ca dừng bước.

Hiện tại kỹ năng của hắn quá ít, nhân cơ hội này nhìn xem có công pháp nào phù hợp hay không.

Ngồi xuống bắt đầu lật xem, thuật hỏa cầu, thuật ngự vật, bách khoa toàn thư về linh dược, bách khoa toàn thư về thiên tài địa bảo, thuật luyện đan cơ sở, kiếm thuật cơ sở, Ngưng Thủy Quyết cơ sở.

Diệp Ca càng xem càng hài lòng, tất cả đều là tri thức hắn cần nắm giữ.

"Đạo hữu, ta muốn cả những sách này, bao nhiêu tiền." Đều là chút thư tịch cơ sở, tin tưởng sẽ không tốn mấy đồng tiền.

Chủ quán là một người lùn mặt gầy, hai mắt không lớn, nhìn có vẻ rất khôn khéo.

"Ha ha, đạo hữu hào khí, vừa nhìn đã biết là người có ánh mắt, tất cả công pháp ở chỗ này của ta đều là công pháp tinh phẩm."



"Nếu đạo hữu đã muốn hết, nơi này có hai mươi quyển sách, ta bán rẻ cho đạo hữu một chút, mỗi bản tính ngươi bốn khối linh thạch hạ phẩm, tổng cộng tám mươi khối, ta giảm cho ngươi hai khối, tính ngươi 78 khối nhé."

Chủ quán chân thành nói.

Trong lòng Diệp Ca thầm mắng tên gian thương, loại công phá cơ sở này, tùy tiện đã có thể sao chép một đống lớn, lại dám đòi mình bốn khối linh thạch.

Thật sự coi mình là kẻ coi tiền như rác.

Ngay khi hắn muốn trả giá, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mũi tên, rất nhanh rơi xuống một đan lô bị hỏng trong quầy hàng.

Hai mắt Diệp Ca tỏa sáng, hệ thống đã chỉ mũi tên, khẳng định là đồ tốt.

Lời nói tới miệng lập tức thay đổi "78 khối linh thạch hạ phẩm, coi như hợp lý, như vậy đi! Ngươi lại đưa cái lò đan hỏng kia cho ta, ta sẽ mua."

Diệp Ca giả bộ như không quan tâm nói.

Vạn Linh Nhi đứng bên nhướng mày, mặc dù nàng có tiền, thế nhưng không muốn xem Diệp Ca bị người khác làm thịt nên muốn mở miệng.

Nhưng lại bị Diệp Ca dùng mắt ngăn lại.

Tên chủ quán kia nhìn lò đan hỏng một cái, rất sung sướng đồng ý, đó là vật gã thu hoạch được từ một chỗ di tích, đã hư hại, gã đã bán một năm mà vẫn không có người mua.

Đã sớm muốn ném đi, không nghĩ tới hôm nay còn có thể đưa đi để bán hàng, cũng rất đáng giá.

Rất nhanh Diệp Ca đã thanh toán linh thạch.

Đợi tới khi hai người đi ra rất xa, Vạn Linh Nhi mới nghi hoặc hỏi: "Sư đệ, ngươi bị đối phương coi làm kẻ tiêu tiền như rác, cao nhất chỉ một viên linh thạch một quyển sách, thậm chí một viên linh thạch có thể mua hai quyển "

"Ta đương nhiên biết, sở dĩ ta còn nguyện ý mua, chủ yếu là nhắm vào lò luyện đan này."

"Ta luôn có cảm giác lò luyện đan này không tầm thường, chờ về cẩn thận nghiên cứu một chút."

Diệp Ca vừa đi, vừa cười nói, mặc dù không biết cái lò luyện đan hỏng này là bảo bối gì, nhưng đã hệ thống đã hiện mũi tên, vậy khẳng định là đồ tốt.

Vạn Linh Nhi vừa định nói là nàng đã dùng linh thức quét mấy lần, căn bản không có phát hiện có gì kỳ lạ, nhưng lại nghĩ nghĩ được rồi, cũng không tốn mấy linh thạch, không cần đả kích hắn.

Hai người tiếp tục đi dạo, lúc này từ đối diện có một nam hai nữ đi tới.

Nam tử cầm đầu mặc bạch y, dáng người thẳng tắp, anh tuấn tiêu sái.

Khi hắn nhìn thấy Vạn Linh Nhi, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng đi tới.

Vạn Linh Nhi cũng phát hiện hắn, trên mặt lại hiện lên một tia chán ghét.

"Sư muội, thật là đúng dịp a! Ở đây cũng có thể gặp gỡ ngươi." Nam tử này là thánh tử Đại Trúc phong- Một trong mười tám phong ở Phiếu Miểu tông- Hứa Trường Thanh.

Người này là một trong các thánh tử luôn theo đuổi Vạn Linh Nhi, hôm nay nghe thủ hạ truyền âm nói cho hắn biết là Vạn Linh Nhi rời núi.Cho nên hắn lập tức đuổi tới, sớm chờ đợi ở đây, giả bộ như trùng hợp.



"Có trùng hợp như vậy sao? Không phải là ngươi chờ ta ở đây đi?!" Vạn Linh Nhi vô tình vạch trần bàn tính của đối phương, đối phương dùng chiêu này không chỉ một lần.

Trên mặt Hứa Trường Thanh không có chút vẻ xấu hổ nào, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen với thái độ của Vạn Linh Nhi.

Mọi người đều biết, từ trước tới giờ Vạn Linh Nhi không cho bất kỳ nam tử nào sắc mặt tốt.

"Tiểu thư, vị này là?" Diệp Ca tiến lên một bước nói.

"Hắn là thánh tử Đại Trúc phong- Hứa Trường Thanh, phiền muốn chết, mỗi lần ta đi ra ngoài đều làm bộ đi ngang qua ta, phiền chết." Vạn Linh Nhi không chút nể tình nói.

Tâm thần Diệp Ca khẽ động, đậu, thích Vạn Linh Nhi, còn là thánh tử, bây giờ nhìn thấy ta đi theo phía sau nàng, căn cứ kinh nghiệm đọc mấy trăm quyển tiểu thuyết ở kiếp trước thì gia hỏa này khẳng định sẽ nhằm vào ta, sau đó tùy thời trả thù ta, thậm chí sẽ lặng lẽ xử lý ta.

Quả nhiên, Hứa Trường Thanh thấy Vạn Linh Nhi khách khí với Diệp Ca như thế, sắc mặt lập tức bất thiện nhìn về phía Diệp Ca.

Diệp Ca giật mình, lập tức đứng ra nói: "Hóa ra là thánh tử Đại Trúc phong, kính ngưỡng đã lâu kính ngưỡng đã lâu, tiểu đệ ngưỡng mộ ngài rất lâu rồi."

"Tại hạ là Diệp Ca - Người hầu mới của Vạn Linh Nhi tiểu thư, phụ trách ăn ở cho tiểu thư, ta bình thường thích nhất là quét dọn vệ sinh, cho nên được tiểu thư nhìn trúng."

Nghe thấy là hạ nhân của Vạn Linh Nhi, Vạn Linh Nhi còn phi thường coi trọng hắn.

Hứa Trường Thanh lập tức bớt giận, một tên hạ nhân, mặc dù là nam nhưng cũng không có lực uy hiếp. Hắn lập tức lộ vẻ nhiệt tình nói : "Hóa ra là Diệp Ca sư đệ, ngươi có thể được Linh Nhi sư muội tín nhiệm, ở phương diện chiếu cố người khác, khẳng định có thủ đoạn, về sau có chuyện gì cứ tới tìm ta, sư huynh nhất định thay ngươi giải quyết."

Diệp Ca cũng nhiệt tình nói : "Thánh tử sư huynh, về sau có chuyện gì cũng có thể tìm ta, sư đệ ta không có bản lĩnh khác nhưng nấu cơm vẫn rất khá, tiểu thư vô cùng thích ăn cơm ta làm, "

Ánh mắt Hứa Trường Thanh sáng lên, tiến lên giữ chặt tay Diệp Ca "Vậy khi có cơ hội, ta cần phải đi nếm thử tay nghề của sư đệ."

Trong khi nói chuyện, một túi trữ vật lặng lẽ nhét vào trong ngực Diệp Ca.

Sau đó truyền âm nói với Diệp Ca: "Sư đệ, về sau còn xin nhờ người nói tốt về ta trước mặt Linh Nhi sư muội, những linh thạch này là một chút tấm lòng của ta."

Diệp Ca không biết truyền âm, chỉ có thể nháy mắt mấy cái với Hứa Trường Thanh, biểu thị không có vấn đề.

Sau đó Hứa Trường Thanh lại muốn tới nói chuyện trước mặt Vạn Linh Nhi.

Vạn Linh Nhi lại không cho hắn cơ hội, cười nói với Diệp Ca: "Thời gian không còn sớm, nhanh đi mua nguyên liệu nấu ăn trở về nấu cơm cho ta ăn."

Sau đó lại lộ vẻ không vui nói với Hứa Trường Thanh : "Đừng tới phiền ta."

Diệp Ca lập tức đồng ý, sau đó hai người nhanh chóng rời đi.

Lúc này nữ tử đằng sau Hứa Trường Thanh nói: "Sư huynh, không thích hợp! Vạn Linh Nhi thế mà lại cười với hắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng ta cười với nam nhân."

"Hừ, ngươi biết cái gì, ta sớm đã dò xét, người này là đệ tử tạp dịch, cũng bởi vì quét dọn bậc thang cùng đại môn quá sạch sẽ, mới bị Linh Nhi chọn trúng."

"Trước đó mấy ngày, chắc là thật sự quét dọn rất không tệ, với lại vừa rồi Linh Nhi cũng đã nói, tranh thủ thời gian nấu cơm cho nàng ăn."

"Chắc là thật sự có chút bản này, ta nhất định phải lôi kéo người này, chỉ cần đối phương thường xuyên ở bên người Linh Nhi nói thêm về ta vài câu, ta sẽ có cơ hội lớn hơn một chút các thánh tử khác."

"Tất cả đều nằm trong sự khống chế của ta." Hứa Trường Thanh ra vẻ tự ngạo, cho là mình đã chiếm được tiên cơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau