Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)

Chương 4: Ra Cột Sáng

Trước Sau
Quét dọn khuê phòng thật sự đủ kích thích.

Sau khi Vạn Linh Nhi rời đi, Diệp Ca bắt đầu dò xét bốn phía, lầu các rất rộng, tầm 400- 500 m2. Chỉ lát sau Diệp Ca đã quen thuộc, đầu tiên hắn tìm một gian phòng cách khu bế quan cùng khuê phòng khá xa để vào ở.

Sau đó làm ra khăn trùm đầu cùng bao chân giản dị, cẩn thận tiến vào khuê phòng của Vạn Linh Nhi.

Dù sao đây mới là mục tiêu chủ yếu, chỉ cần quét dọn khuê phòng khiến đối phương hài lòng, vậy thì tiền lương của mình sẽ ổn.

Hơn nữa còn ôm được một cái đùi lớn, an toàn được bảo đảm.

Từ khi nhìn thấy tên đệ tử tạp dịch kia bốc hơi khỏi nhân gian, hắn đã hiểu rõ rằng ở thế giới này rất nguy hiểm.

Mỗi ngày hắn đều cẩn thận làm người, không dám đắc tội với người khác, hắn sợ ngày nào đó mình cũng bốc hơi.

Bây giờ chỉ cần mình ôm được cái đùi lớn này, về sau ở Phiếu Miểu tông sẽ an toàn.

Trong lúc nhất thời ngay cả chuyện trong bản đồ hắn cũng không chú ý.

Rất thần kỳ là hai ý thức đều là mình, lại có thể đơn độc suy nghĩ làm việc, dù hắn ngươi chú ý mình trong bản đồ, bên trong xảy ra chuyện gì hắn cũng biết rõ ràng, không có chút nào không hài hòa.

Rất thần kỳ, không thể biểu đạt loại cảm giác này.

Giống như ngươi không chú ý hô hấp, hô hấp đó là hoàn toàn tự động, ngươi vừa để ý tới hô hấp thì sẽ biến thành nhân công thao tác.

Tóm lại ta cũng nói không rõ, tự mình tưởng tượng đi thôi!

Diệp Ca thở một hơi thật dài, nói thật hắn rất khẩn trương, kiếp trước khi còn sống hắn cũng chưa từng đi vào khuê phòng thiếu nữ.

Giờ phút này hắn vừa khẩn trương lại có chút hưng phấn, còn hưng phấn hơn cả thăm dò bản đồ 9999 lần tỉ lệ rơi đồ.

Diệp Ca đẩy cửa phòng ra, lập tức một mùi thơm thấm vào ruột gan tiến vào mũi hắn.

"Thơm quá!" Cho tới bây giờ Diệp Ca chưa từng ngửi mùi hương nào thơm như vậy, trong mùi thơm này dường như còn kèm theo mùi thơm cơ thể xử nữ.

Diệp Ca nhắm mắt lại tham lam hô hấp, sau một hồi mới mở mắt ra "Mùi hương kia cũng quá thơm rồi, giống như có chứa ma lực làm người ta muốn ngừng mà không được."

May là Diệp Ca vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, hắn bắt đầu quan sát tỉ mỉ gian phòng, nhìn xem nên bắt đầu dọn từ nơi nào.

Xuất hiện trước mắt là một chiếc giường không biết dùng gỗ gì để chế tạo, thế mà có thể tản ra mùi thơm.

Trên giường còn dùng màn tơ màu đỏ rực, một làn gió thổi tới khiến màn tơ bay múa, xinh đẹp mỹ lệ.

Diệp Ca tro màn tơ sang một bên.

Đầu giường bày gối thêu hoa sen, một bộ chăn mền màu phấn hồng tươi mát, bên trên thêu một đóa hoa trắng, được gấp chỉnh tề đặt ở một bên, cẩn thận tỉ mỉ.

"Đây chính là giường Vạn Linh Nhi nằm nhỉ!" Diệp Ca nhìn chung quanh một chút, xác định không có ai. Sau đó hắn giống làm như tặc phỉ lại cúi đầu xuống, ngửi ngửi chăn mền cùng cái gối, sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu.

Một loạt hành động hoàn thành, hắn thở một hơi thật dài tự nhủ: "Diệp Ca ngươi có chút tiền đồ đi, ngươi làm như vậy có chút biến thái đấy, đối phương tin tưởng ngươi như thế, ngươi cũng không thể làm ra chuyện mà chính mình đều thấy buồn nôn.” Sau đó hắn lại hung hăng tự vả vào mặt mình mấy cái, mấy suy nghĩ không bình thường kia mới tạm thời thoát khỏi đầu hắn.

Diệp Ca tiếp tục quan sát.



Bên cạnh cửa sổ là bàn trang điểm, một tấm gương đồng không lớn, lược chải và một số son phấn bột nước được đặt chỉnh chỉnh tề tề ở bên trên, còn có một ngăn tủ đựng đồ trang sức, bày ở trên bàn trang điểm.

Một chiếc bàn cũng không biết là gỗ gì chế tạo, nhìn cũng không phải gỗ bình thường bày ở trong phòng, phía trên bày bình trà cũng được sắp xếp cẩn thận.

Từ những vật dụng này cũng có thể thấy được Vạn Linh Nhi không chỉ bị bệnh thích sạch sẽ, còn có chứng OCD.

Hiểu sơ về thói quen của đối phương xong, Diệp Ca bắt đầu động thủ quét dọn.

Cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp, ngay cả một sợi tóc trên mặt đất hắn đều sẽ nhặt đi.

Rất mau đã quét đến chỗ bình phong, một thùng tắm dùng cả khối linh thạch thượng phẩm làm thành đặt ở đằng sau bình phong.

Diệp Ca tiến lên sờ sờ, rồi chậc chậc cảm thán : "Quả nhiên là nữ nhi của chưởng môn, quá xa xỉ."

Vừa quay đầu lại thấy trên bình phong để một bộ váy dài màu tím, hẳn là quần áo thay đi để giặt.

Sau một khắc, hai mắt Diệp Ca lại trợn lên, một cái yếm màu đỏ thêu hoa mẫu đơn cũng treo trên bình phong.

Suy nghĩ không đứng đắn lại xuất hiện trong đầu. Diệp Ca lại tự vả mình mấy bàn tay, nhắm mắt lại "Bình tĩnh bình tĩnh, ngươi là chính nhân quân tử, tuyệt đối không nên làm ra chuyện biến thái, nếu không chính mình đều xem thường mình." Hắn lẩm bẩm xong lại lập tức rời đi.

Diệp Ca tốn nửa ngày cẩn thận quét dọn khuê phòng của Vạn Linh Nhi, lau tất cả các cạnh góc thành vẻ sáng bóng sạch sẽ.

Bệ cửa sổ, ngăn tủ, sàn nhà, bảo đảm dùng bao tay trắng xẹt qua cũng không bẩn một chút nào, bảo đảm một sợi tóc cũng không có.

Không có gì biến hóa lớn, tất cả đều dựa theo mạch suy nghĩ của đối phương để sửa soạn.

Chỗ thay đổi duy nhất chỉ là gấp chăn mền của đối phương thành kiểu vuông vức như miếng đậu hũ, chỉnh chỉnh tề tề, tin tưởng Vạn Linh Nhi nhất định sẽ ưa thích.

Nhìn gian phòng càng sạch sẽ chỉnh tề hơn trước đó, trong lòng Diệp Ca cũng dâng lên cảm giác tự hào.

Nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng: "Lăn lộn đến mức phải quét dọn khuê phòng cho nữ nhân, tự hào cái rắm ấy."

Đến khi hắn rời đi còn lấy đi váy dài màu tím cùng cái yếm màu đỏ của đối phương, vẫn không nhịn được mà ngửi ngửi cái yếm đỏ. Hắn như làm đạo tặc lấm lét nhìn chung quanh một chút, sau đó đỏ mặt đi ra.

Tiếp theo là giặt sạch quần áo rồi đưa về, lại quét dọn qua những phòng khác một chút là được rồi.

Lúc này đã đến đêm khuya, bụng Diệp Ca bắt đầu sôi lên.Vốn dĩ là muốn đi phòng bếp nấu cơm ăn, hắn lại nghĩ tới mình có gà quay còn chưa thưởng thức, vừa có thể nhét đầy bao tử lại có thể tu luyện.

Về đến phòng, Diệp Ca ngồi ở trên giường lấy ra một con gà quay, bắt đầu say sưa ngon lành ăn.

Gà quay vừa vào miệng, hai mắt Diệp Ca lập tức tỏa sáng, không phải do linh lực quá nhiều mà là ăn quá ngon.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng được ăn gà quay mỹ vị như vậy, so với đầu bếp làm ở kiếp trước còn ngon hơn mười mấy lần.

Thịt gà vừa vào miệng đã tan đi, làm hắn không ngừng miệng được, Diệp Ca một hơi ăn hết ba con mới ngừng miệng.

Không phải không ăn được nữa, mà là linh lực trong cơ thể nhiều lắm, cần nhanh chóng luyện hóa.

Nếu không linh lực sẽ đánh vỡ gân mạch.



Diệp Ca ngồi xếp bằng bắt đầu luyện hóa linh lực, lực chú ý tập trung đến một nửa ý thức khác.

Lúc này trải qua một ngày thời gian, Diệp Ca trong địa đồ đã đi tới một ngọn núi gần chủ phong.

Một ngày này, hắn gặp rất nhiêu đại quái, khí thế phát ra dù cách xa cũng dọa Diệp Ca lui.

Rất nhiều đều là đại quái cấp Trúc Cơ trở lên, quái thấp nhất đều là luyện khí tầng tám chín.

Diệp Ca không đánh đượccon nào, nhưng trời không phụ người có lòng rốt cục để hắn tìm được một tân trại nuôi gà.

Trại nuôi gà chỗ này lại có hơn 200 con gà, giờ phút này chũng đang nhàn nhã đi tới ở trong sân.

Trong địa đồ không có trời tối, toàn bộ hành trình đều là ban ngày.

Diệp Ca rút ra bảo kiếm hưng phấn vọt vào: "Một đám gà đất chó sành, cũng dám giương oai ở trước mặt bản đế, nhận lấy cái chết đi."

" Nhất kiếm càn khôn. "

" Nhất kiếm diệt thế "

" Một kiếm hủy diệt "

Diệp Ca tìm được tự tin từ một đám gà, giờ phút này hắn cảm giác mình đã hóa thành kiếm tiên.

"Trời không sinh Diệp Ca ta, kiếm đạo vạn cổ như đêm dài "

Theo động tác xuất kiếm của Diệp Ca, có pháp khí hạ phẩm hoàng cấp trợ giúp, một kiếm vung tới đã chặt chết một con gà.

Trên mặt đất cũng tuôn ra từng đống vật phẩm chiếu sáng lấp lánh.

Lại thêm một kiếm bổ vào một con gà màu trắng hơi lớn.

Thế mà không thể đánh chết đối phương bằng một kiếm.

Nhìn thanh máu của nó chỉ rơi mất một phần mười.

Hơn nữa con gà trắng này khác với đám gà khác vốn không hề phản kích,sau khi nó bị một kiếm này bổ trúng thì lập tức vỗ cánh phóng tới Diệp Ca.

Diệp Ca hơi híp tròng mắt. "Xem ra là Boss trong đàn gà, cảm giác có thực lực có luyện khí tầng hai, khẳng định sẽ nổ ra đồ tốt."

"Đến hay lắm, để bản bản đế cùng Đại Đế đám gà là ngươi đại chiến ba trăm hiệp đi, Độc Cô Cửu Kiếm "

Diệp Ca cầm phi kiếm điên cuồng chém vào gà BOSS.

Rốt cục sau kiếm thứ mười, gà Vương hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau một khắc, soạt một tiếng.

Trên mặt đất xuất hiện một đống vật phẩm chiếu sáng lấp lánh, trong đó lại có một vật phẩm tản ra cột sáng cao một thước.

Diệp Ca: "Đậu, nổ ra cột sáng."..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau