Bắt Đầu Mang Theo Bản Đồ, Giết Gà Bạo Tất Cả (Bản Dịch)

Chương 43: Tiên Nhưỡng Hỏa Tiên Tửu

Trước Sau
Diệp Ca đi vào phòng bếp, bắt đầu làm đồ ăn, phát hiện bên trên bếp lò có thả một túi trữ vật.

Trong lòng biết là Vạn lão đầu chuẩn bị, tùy tiện đi đến nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn vào đã giật nảy mình, bên trong lại có hơn vạn khối linh thạch thượng phẩm.

Hắn quay đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Vạn Kiếm Nhất, nuốt một ngụm nước bọt: "Cảm tạ Vạn Kiếm Nhất tiền bối khen thưởng một vạn khối linh thạch thượng phẩm, ngài quá khách khí, thế này thì bữa cơm sau ta sẽ miễn phí cho ngài."

Vạn Kiếm Nhất vừa ngồi xuống, nghe Diệp Ca nói như thế, cái mông lập tức bật dậy.

Lão phu đây là trả cho ngươi phí làm cơm một năm, không phải khen thưởng cho ngươi, ngươi nghĩ hay lắm.

Nhưng đối phương đều đã nói như vậy, thân là trưởng bối cũng không tiện mở miệng phản bác.

"Lão phu thưởng ngươi một vạn khối linh thạch, kỳ thật còn có một tầng ý tứ khác, đó chính là ta ngẫu nhiên đến ăn một bữa thì không trả tiền, bơt việc mỗi lần đều phải cho linh thạch thì phiền phức."

"Thì ra là thế, không có vấn đề, về sau tiền bối muốn ăn có thể tùy thời đến ăn, tuyệt đối không thu linh thạch của ngài."

Diệp Ca vỗ ngực cam đoan, nghĩ thầm lần này mình cũng kiếm bộn rồi, ngẫu nhiên đến ăn bữa mà thôi.

Vạn Linh Nhi hiểu rõ gia gia mình nhất, hoài nghi nhìn ông.

Nàng cũng không tin tưởng, gia gia sẽ chỉ ngẫu nhiên đến ăn một bữa.

Nhưng đây dù sao cũng là gia gia của mình, không tiện nói gì.

Diệp Ca tiến vào Trúc Cơ kỳ, mặc dù còn không phải Trúc Cơ kỳ hoàn chỉnh nhưng làm cơm đã càng thuận buồm xuôi gió.

Với lại phát hiện bước quán linh đầu tiên, mình có thể một lần rút linh khí từ hai khối linh thạch thượng phẩm để rót vào nguyên liệu nấu ăn.

Phát hiện này làm Diệp Ca vô cùng phấn chấn, việc này cũng mang ý nghĩa làm ra tiên thực thì phẩm chất linh lực sẽ tăng gấp đôi.

Dùng cho tu luyện càng tuyệt.

Hắn có thể cảm nhận được sau khi mình tấn cấp tới Trúc Cơ, đan điền của mình tựa như biến thành không đáy vậy.

Cảm giác về sau mình tu luyện cần linh khí, tuyệt đối sẽ không thiếu đi.

Người khác tu luyện một luồng khí xoáy, mình tu năm cái, điều này có ý nghĩa gì, Diệp Ca rất rõ ràng.

Sau này phải cố gắng kiếm tiền, gặp được một cẩu nhà giàu là không thể buông tha.

Diệp Ca dùng tốc độ cao nhất, chỉ sau hơn nửa cái tiếng đã làm xong một bàn tiên thực.

Tiện tay vung lên, mười hai món tiên thực trải qua một đạo Linh quyết cuối cùng xử lý, sau đó bay đến trên bàn cơm, đặt chỉnh tề ở đấy.

Ba người trên bàn lập tức không nhịn được bắt đầu ăn.

Lại bị Diệp Ca gọi lại.

Ba người cố nén nước bọt, nhìn về phía Diệp Ca, không biết còn có chuyện gì.

"Các ngươi mỗi lần ăn đều ăn nhanh như vậy, có ý gì, lại không có người đoạt cùng các ngươi."

"Ngươi nhìn đây có mỹ thực, mà không rượu ngon, há không phải đáng tiếc."

Diệp Ca cười nói, chuẩn bị xuất ra rượu ngon của mình.

Vạn Kiếm Nhất cười nói: "Ta còn tưởng là chuyện gì, rượu ngon thì ta có." Nói xong tiện tay lấy ra một bình.

Diệp Ca cười nói: "Rượu kia của ngài không được, hương vị cũng bình thường, với lại dễ dàng say lòng người, nếm thử hỏa tiên tửu ta mới luyện chế đi."



Đôi mắt của Vạn Linh Nhi và Bạch Tịch Dao cùng sáng lên, biết là Diệp Ca đã nhưỡng rượu thành công.

Đây là tiên trù nhưỡng rượu, cũng không phải loại bình thường.

Ngoại trừ lĩnh vực linh khí ra, hương vị tuyệt đối sẽ thơm hơn so với người bình thường luyện rượu vô số lần.

Vạn Kiếm Nhất cũng mừng rỡ.

Phải biết rằng phương pháp cất rượu của ông cũng là học từ một tiên trù.

Chỉ tiếc mình chỉ học được chút da lông, nhưng dù như thế vẫn uống rất ngon.

Mẫu thân của Vạn Linh Nhi không biết cất tiên tửu.

Đây là điểm Vạn Kiếm Nhất tiếc nuối nhất.

Không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp được kinh hỉ lớn như vậy.

Diệp Ca nhìn vẻ mặt chờ mong của ba người.

Cũng không kéo dài nữa, lấy từ túi trữ vật ra một vò hỏa tiên tửu.

Cái bình lớn cỡ chậu rửa mặt, cao tới bắp chân.

Đủ cho bốn người uống.

Vạn Kiếm Nhất không kịp chờ đợi nhận cái bình.

Đưa tay mở ra nắp bình.

Lập tức một luồng ánh đỏ từ miệng bình bắn ra.

Chiếu tới làm sắc mặt Vạn Kiếm Nhất đỏ rực, sau đó đó là mùi rượu nồng đậm bay ra.

Hương rượu ngưng tụ không tan, không giống mùi thơm đồ ăn theo gió thổi qua là tan đi.

Mùi rượu tựa như là thực thể, rất nhanh đã tràn đầy phòng bếp.

Trong lúc nhất thời thậm chí ngay cả mùi thơm của tiên thực đều bị mùi rượu ép xuống.

Bốn người nhắm mắt lại, phi thường hưởng thụ ngửi mùi hương này.

Sau một hồi Vạn Kiếm Nhất mới mở mắt ra, cảm thán nói: "Tuyệt, chỉ là mùi hương tản ra thơm thuần thế này, đã vượt qua rượu tốt nhất mà lão phu luyện chế."

Vạn Kiếm Nhất vừa nói chuyện vừa tranh thủ rót cho mình một ly rượu lớn.

Sau đó Diệp Ca rót cho Vạn Linh Nhi Bạch Tịch Dao cùng mình một chén.

Nước rượu màu đỏ như nham tương, ánh lên từng đốm tinh quang lấp lóe trong chén, cực kỳ xinh đẹp, mang theo một sắc thái ma huyễn.

Cho tới bây giờ đám người chưa từng thấy loại rượu tựa như ảo mộng này, như là tác phẩm nghệ thuật.

Trong lúc nhất thời có chút không nỡ uống.

Vạn Kiếm Nhất là người thứ nhất không nhịn được, bưng chén rượu lên, khẽ nếm thử một miếng.

Lập tức có cảm giác như một hỏa long xông vào trong miệng, sau đó tiến vào trong bụng.

Dạ dày của mình cũng không nóng bỏng giống uống các rượu khác.

Mà là ấm áp.



Sau đó một luồng linh lực cường đại bắn ra, đương nhiên đối với Vạn Kiếm Nhất thì nó rất yếu.

Vào miệng cực kỳ dễ uống, đợi đến khi linh lực phóng thích xong, trong miệng lại tản ra một mùi thơm càng dày đặc hơn trước đó.

Tràn ngập toàn bộ vị giác của Vạn Kiếm Nhất.

Mùi thơm ở trong miệng, lặp đi lặp lại xuất hiện, một lần nồng đậm hơn một lần, thẳng đến lần thứ ba mới hoàn toàn biến mất.

Tâm thần của Vạn Kiếm Nhất cũng theo mùi rượu nồng đậm mà bị đánh thẳng vào.

Cảm giác mình giống như đang nằm ở trong biển sóng lớn, bị xô lên càng ngày càng cao, trên bầu trời xuất hiện bốn chữ, quỳnh tương ngọc lộ.

Rất nhanh tinh thần đã đạt đến sung sướng cao trào.

"Trời ạ, đây là rượu sao? Quỳnh tương ngọc lộ trên trời cũng chỉ là như thế, mùi vị kia thế mà có thể uống được ở nhân gian, đời này lại không tiếc nuối."

Nói xong Vạn Kiếm Nhất uống hết rượu còn trong chén.

Nhắm mắt bắt đầu hưởng thụ.

Vạn Linh Nhi cùng Bạch Tịch Dao thấy gia gia tán dương như thế.

Rốt cục không nhịn được uống một ngụm.

Sau đó hai người cũng tiến vào vị giác mỹ diệu kia.

Linh khí trong rượu vẫn rất có trợ giúp đối với các nàng, so với tiên thực còn nồng đậm hơn gấp bội.

Với lại linh khí phi thường tinh khiết, phi thường dễ hấp thu, phi thường ôn hòa.

Căn bản không cần luyện hóa, trực tiếp có thể cất vào đan điền của mình.

Hồi lâu sau hai nữ nhân mở mắt ra, vẻ mặt kinh diễm.

"Rượu này quả nhiên là tiên nhưỡng, mùi rượu sẽ lặp đi lặp lại xuất hiện ba lần ở trong miệng, một lần nồng đậm hơn so một lần, thẳng đến lần thứ ba, mới có thể đạt tới hương vị đỉnh phong, để cho người ta muốn ngừng mà không được."

Vạn Linh Nhi tán thán nói.

"Với lại linh khí nồng đậm, tinh thuần như là linh lực của mình, chỉ làm cho người có vẻ say, người sẽ không say, nói là Thần Nhưỡng cũng không đủ."

"Nếu là cầm tới thị trường bán, có lẽ 100 linh thạch thượng phẩm đều có người mua."

Bạch Tịch Dao nói bổ sung.

Lúc này Diệp Ca cũng uống xong, đúng là dễ uống.

Không hổ là rượu ngon ghi chép trong sổ tay tiên trù.

Chỉ là đẳng cấp tiên trù của mình còn chưa đến, nếu không hương vị sẽ tốt hơn.

Nghe nói một bình có thể bán 100 linh thạch thượng phẩm.

Hai mắt Diệp Ca lập tức sáng lên, vật liệu là Vạn Linh Nhi mua.

Nhưng nàng đoán chi phí một bình rượu tối đa cũng chỉ hai khối linh thạch thượng phẩm.

Đây coi như là một vốn bốn lời.

Cân nhắc tới thời điểm thật sự thiếu tiền, có thể bán một chút thử một chút.

"Ừ, nếu là đấu giá, giá cả sẽ cao hơn." Con mắt Vạn Linh Nhi lóe sáng, giống như cũng phát hiện ra cơ hội buôn bán...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau