Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 27: Nhập vai yêu đương với ảnh đế (8)

Trước Sau
Edit: Min

"Em không muốn hẹn hò với tôi sao?" Trái tim của Trịnh Huyên Lâm bị nâng lên, hắn rất lo lắng Đào Nguyện thật sự sẽ nói không muốn.

"Không phải." Đào Nguyện lắc đầu nói "Em chỉ đang suy nghĩ anh có cảm thấy em là một người rất tùy tiện hay không thôi."

"Em sẽ đồng ý làm loại chuyện này với người khác sao? Luyện tập hôn môi rồi sau đó dùng tay và miệng giúp nhau với một người khác ngoài tôi, em sẽ sao?"

"Sẽ không!" Đào Nguyện nói một cách rất nghiêm túc "Chết cũng sẽ không!"

"Tôi biết em sẽ không, tôi tin em mà." Trịnh Huyên Lâm vuốt ve gương mặt cậu, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, hắn sẽ không nhìn lầm người.

"Em không muốn để anh nghĩ rằng em là một người rất tùy tiện, như thể em có thể làm điều này với bất kỳ ai." Đào Nguyện giải thích nói "Ngay từ đầu, bởi vì là anh cho nên em mới đồng ý luyện tập hôn môi. Nói đi tìm người khác luyện tập cũng là cố ý gạt anh, em vốn không hề nghĩ tới muốn tìm người khác hôn môi."

"Vậy là em thích tôi trước ư? Từ lúc bắt đầu em đã thích tôi rồi sao?" Trịnh Huyên Lâm cười hỏi.

"Em là fan của anh, xem tác phẩm của anh mà lớn lên, thích anh không phải là chuyện rất bình thường sao?" Đào Nguyện lời lẽ hùng hồn nói.

"Vậy bây giờ, em có đồng ý hẹn hò với tôi không?" Trịnh Huyên Lâm nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc hỏi một cách chính thức.

"Ừm, em đồng ý." Đào Nguyện ôm cổ hắn, chủ động hôn.

Dưới áo choàng tắm của hai người không có gì cả nhưng ngược lại là rất tiện, sau khi dục vọng được khơi dậy, lần này nó đã được giải quyết một cách triệt để nhất rồi đạt được thỏa mãn.

Đào Nguyện rất nhớ cảm giác này, được lấp đầy, được âu yếm và từng đợt sóng dâng trào trong cơ thể, đây là cảm giác mà cậu đã trải qua vô số lần và cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chán ghét nó. Cậu rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng sung sướng.

Còn Trịnh Huyên Lâm thì gần như mất kiểm soát, bản năng đã chiến thắng năng lực kiểm soát của hắn, hắn muốn dịu dàng hơn để mang đến cho người bên dưới một trải nghiệm lần đầu tốt đẹp. Nhưng cơ thể hắn lại chỉ muốn dùng sức hơn, nhanh hơn và thô bạo hơn.

Nghe thấy tiếng kêu của Đào Nguyện, Trịnh Huyên Lâm có cảm giác thỏa mãn lạ thường, hắn cảm thấy giọng nói của Đào Nguyện lúc này là âm thanh tuyệt vời nhất của tự nhiên, khiến hắn hưng phấn không thôi.

..................

Đào Nguyện nằm trên ngực hắn, giống như một con mèo sữa vừa được ăn uống no đủ thỏa mãn cọ cọ trên người hắn.

"Thoải mái không?" Trịnh Huyên Lâm ôm cậu, sờ gương mặt của cậu, cảm nhận được trên mặt cậu vẫn còn hơi ấm.

"Ừm, thoải mái." Đào Nguyện nhẹ nhàng gật đầu, sự thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần khiến cậu thực sự rất thoải mái

"Tôi cũng rất thoải mái, nơi đó của em......, quá tuyệt, nó siết chặt lấy tôi......." Trịnh Huyên Lâm nói bên tai cậu.

Đào Nguyện giơ tay che miệng hắn lại, khuôn mặt vốn đã rất đỏ bởi vì lời nói của hắn mà càng đỏ hơn.



Cơ thể hai người dần dần bình tĩnh lại, cho dù chỉ rúc vào nhau như thế này thì bọn họ cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Những người yêu nhau thật lòng chính là như vậy, lúc nào cũng muốn dính ở bên nhau, chia xa là sẽ nhớ, còn khi ở bên nhau thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Trịnh Huyên Lâm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ kính từ trần đến sàn, thấy trời đã tối, hắn cúi đầu hỏi "Đói bụng không? Tôi gọi đồ ăn nhé?"

"Ừm." Đào Nguyện lười biếng không muốn động đậy, ngay cả trả lời cũng dùng giọng mũi.

Trịnh Huyên Lâm cầm lấy máy tính bảng bên giường, gọi một đống đồ ăn, sau đó tùy tay ném máy tính đi, nhẹ nhàng vuốt ve hôn người trong lòng.

Kiểu hôn và vuốt ve này không hề chứa đựng tình dục mà là cách thể hiện tình yêu đến cực điểm, bởi vì tình yêu trong lòng sắp đong đầy nên hắn không thể kìm lòng mà muốn hôn và chạm vào cậu.

Đào Nguyện giống như một chú mèo con đang buồn ngủ, nhắm mắt lại nằm trong vòng tay hắn, để mặc cho hắn vừa sờ vừa hôn, còn cảm thấy rất thoải mái.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Trịnh Huyên Lâm xuống giường đi mở cửa, nghĩ thầm động tác nhanh thật.

Trịnh Huyên Lâm nhấc chăn đứng dậy, sau khi giúp Đào Nguyện đắp chăn, Trịnh Huyên Lâm bước ra khỏi phòng ngủ đi mở cửa.

Hắn ở chính là phòng xép, phòng ngủ và phòng khách là tách biệt, vì vậy sẽ không có vấn đề gì nếu nhân viên phục vụ phòng lên và mang đồ vào.

Trịnh Huyên Lâm mở cửa, nhưng hắn nhìn thấy không phải nhân viên phục vụ mà là Trình Dịch.

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Huyên Lâm không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy anh ta, bởi vì thái độ của anh ta đối với Đào Nguyện hôm nay thật sự có chút quá đáng. Đào Nguyện là hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của tổ chương trình, cậu biểu hiện rõ ràng như vậy thì anh ta không thể không nhìn ra được, thế mà còn quát vào mặt Đào Nguyện, điều này khiến Trịnh Huyên Lâm rất không vui.

"Anh muốn nói chuyện với em, xin em đừng từ chối, anh chỉ mong chúng ta có thể bình tĩnh hoà nhã và nói rõ ràng mọi chuyện với nhau thôi. Dù sao thì chúng ta vẫn phải làm việc với nhau trong một thời gian nữa, với lại em cũng đâu muốn ảnh hưởng đến việc quay phim bởi vì cảm xúc cá nhân, đúng chứ?" Trình Dịch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hy vọng có thể nói chuyện với hắn, cho dù không thể tìm về cảm giác của trước đây ngay lập tức, nhưng bọn họ có thể bắt đầu làm bạn lại từ đầu.

"Tôi nghĩ rằng mình không có gì để nói với anh cả, và tôi cũng không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào với anh hết, chỉ cần anh tự điều chỉnh cảm xúc của mình tốt là được rồi. Tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh theo bất cứ cách nào, đây cũng chính là lý do tại sao tôi không phản đối sau khi biết anh tham gia bộ phim, bởi vì tôi vốn không hề quan tâm."

"Vậy thì nể tình trước kia chúng ta là bạn bè, em để anh nói hết những lời mà anh muốn nói đi, nếu không anh không thể điều tiết cảm xúc của mình được. Không phải anh muốn ép buộc em làm điều gì đó đâu, em không cần phải phòng bị anh như vậy." Trình Dịch nhìn xung quanh "Em không thể cho anh vào trong sao? Em cảm thấy với mức độ nổi tiếng của hai chúng ta thì đứng ở cửa nói chuyện thật sự thích hợp sao?"

"Thật ngại quá, hiện tại tôi không tiện cho anh vào và tôi cũng không muốn nghe anh nói cái gì hết, chúng ta đã không còn được xem là bạn từ lâu rồi. Nếu anh nghĩ rằng nói chuyện như thế này là không thích hợp vậy thì mau đi đi, tôi không có đủ kiên nhẫn để nghe anh nói tiếp đâu."

Nhân viên phục vụ giao đồ ăn vừa lúc đi tới với xe đẩy đồ ăn, Trịnh Huyên Lâm mở cửa và yêu cầu đẩy xe đồ ăn vào phòng khách.

Trình Dịch không cam lòng cứ rời đi như thế, anh ta đứng nghiêng người nhìn xe ăn đi qua trước mặt. Lượng thức ăn trên xe ăn rõ ràng không phải dành cho một người, hai ly rượu vang đỏ cùng hai bộ dao nĩa đã chứng minh rằng trong phòng vẫn còn một người khác.

Trình Dịch nóng nảy trong lòng mà đi vào theo phía sau, bởi vì động tác của anh ta quá nhanh và đột ngột nên Trịnh Huyên Lâm không kịp giữ anh ta lại.

Nhìn thấy trong phòng khách không có ai, Trình Dịch đột nhiên nhìn về phía cửa phòng ngủ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nhân viên phục vụ đang định bày thức ăn ra thì Trịnh Huyên Lâm nói "Anh đi ra ngoài trước đi, ở đây không cần anh phục vụ."

Nhân viên phục vụ sau khi nghe xong liền lập tức bước ra ngoài. Cái gì không nên xem thì đừng xem, cái gì không nên nghe thì đừng nghe, nếu khách hàng yêu cầu rời đi thì phải rời đi ngay lập tức. Đây là một trong những nội dung đào tạo của bọn họ.

Trịnh Huyên Lâm xem như là lưu lại thể diện cho anh ta, sau khi nhân viên phục vụ rời đi mới nhìn anh ta nói "Anh muốn tự đi ra ngoài hay là tôi tống anh ra ngoài?"



Trình Dịch dường như đột nhiên bình tĩnh lại, anh ta lớn tiếng nói "Anh biết em chỉ là đang chơi đùa với cậu ta mà thôi, không sao hết, anh không ngại, em cũng biết đấy, anh chưa bao giờ để ý mấy chuyện này. Trong khoảng thời gian chúng ta không gặp nhau, em có nhu cầu giải quyết vấn đề sinh lý, anh hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao không phải cậu ta thì cũng sẽ là người khác."

"Anh nói những lời này cũng vô dụng thôi, không thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn tôi đâu. Tôi là thật lòng yêu em ấy, và em ấy cũng là người duy nhất tôi yêu. Tôi nhất quyết sẽ không bao giờ buông tay em ấy, và em ấy cũng sẽ không vì những câu nói của anh mà bị ảnh hưởng đâu." Trịnh Huyên Lâm nói một cách rất chắc chắn.

Từ "yêu" này đã khiến trái tim của Trình Dịch bị tổn thương nặng nề, đây là điều duy nhất anh ta còn giữ lại sau khi tự mình vứt bỏ hết tất cả. Mà tình yêu anh ta vẫn đang giữ vững đã không thể đổi được trái tim của người trước mặt này ư? Thế nhưng anh ta không cam lòng!

"Em sẽ trở lại bên cạnh anh thôi, anh mới là người yêu em nhất và hiểu em nhất." Trình Dịch nhìn hắn cầu xin, đôi mắt dần ươn ướt "Cho anh thêm một cơ hội đi, anh hứa, anh sẽ hoàn toàn biến thành dáng vẻ mà em muốn, anh thật sự có thể."

"Chậc!" Trịnh Huyên Lâm hoàn toàn mất hết kiên nhẫn "Anh là người đã có gia đình, anh cảm thấy nói như vậy thích hợp sao? Mấy năm trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, rằng tam quan của chúng ta khác nhau, không thể giao tiếp và trao đổi được, càng không thể đến được với nhau. Và tôi cũng chưa bao giờ thích anh, xin anh đừng có ảo tưởng nữa, có bệnh thì đi khám bác sĩ đi!"

"Vậy cậu ta chính là người mà em cảm thấy có thể kết nối về mặt tinh thần ư?" Trình Dịch rõ ràng là không muốn biết đáp án nhưng vẫn cố hỏi.

"Đúng vậy, em ấy chính là người có thể kết nối về mặt tinh thần với tôi. Bọn tôi thậm chí không cần nói chuyện, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là cũng có thể hiểu được suy nghĩ của nhau rồi. Không giống như khi tôi nói chuyện với anh, dù tôi có nói rõ ràng đến đâu thì anh vẫn không hiểu rốt cuộc là tôi muốn nói gì." Trịnh Huyên Lâm chỉ vào cửa nói "Đi ra ngoài, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo."

"Anh sắp ly hôn rồi, anh sẽ không từ bỏ việc vãn hồi em đâu. Em muốn anh trở thành dạng người gì, anh đều sẽ cố gắng làm được." Trình Dịch nhìn hắn với đôi mắt rất kiên định.

Trịnh Huyên Lâm nắm lấy cánh tay anh ta kéo đi rồi ném anh ta ra ngoài, sau đó không hề thương tiếc mà đóng cửa lại.

Đào Nguyện mặc áo ngủ từ bên trong mở cửa ra, cậu dựa vào khung cửa nhìn Trịnh Huyên Lâm nói "Anh ta là người yêu cũ của anh à?"

"Không phải, em đừng nghĩ nhiều, tôi chưa từng hẹn hò với anh ta." Trịnh Huyên Lâm bày đồ ăn ra, đi qua ôm Đào Nguyện đến cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Đào Nguyện thật sự có chút đói bụng, cầm nĩa lên bắt đầu ăn, ăn được một lúc mới hỏi "Anh có thể kể chuyện của anh và anh ta cho em nghe được không?"

"Em muốn biết?" Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu hỏi.

"Ừm." Đào Nguyện gật đầu "Em khá tò mò, nếu anh ta yêu anh như vậy, tại sao anh ta lại kết hôn với người khác?"

Đào Nguyện không sử dụng hệ thống để xem xét thông tin của Trình Dịch, bởi vì mặc kệ là nguyên chủ hay là Trịnh Huyên Lâm thì Trình Dịch đều không phải là người quan trọng và cũng không phải là người có mâu thuẫn rất lớn. Nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên trở nên tò mò và muốn nghe chính miệng hắn nói.

"Người này......" Trịnh Huyên Lâm có chút không biết nên hình dung như thế nào "Có thể đầu óc của anh ta không giống người bình thường, đôi khi rất khó giao tiếp, còn rất thích tự mình ảo tưởng ra một số chuyện không có thật nữa, mặc kệ anh ta nói cái gì thì em cũng đừng tin là thật. Có đôi khi vì đạt được mục đích của mình mà anh ta sẽ bất chấp thủ đoạn. Nhưng em đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến em, bao gồm cả anh ta."

Đào Nguyện gật đầu.

"Chắc em cũng biết là tôi và anh ta học cùng trường rồi, anh ta hơn tôi một lớp và là đàn anh của tôi. Dưới sự giới thiệu của thầy giáo, bọn tôi đã diễn chung một vở kịch và đóng vai một cặp tình nhân, sau đó thì quen biết nhau. Ban đầu tôi rất ngưỡng mộ anh ta, bởi vì anh ta có kỹ năng diễn xuất tốt mà cá tính cũng rất không tồi, nên tôi cảm thấy khá ổn nếu như làm bạn bè. Nhưng sau một thời gian dài quen biết, tôi phát hiện suy nghĩ của anh ta ở một số khía cạnh trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, hơn nữa anh ta luôn ảo tưởng nội dung của cốt truyện thành sự thật, và luôn nghĩ rằng tôi thích anh ta. Tôi nhận ra đầu óc của anh ta không quá bình thường nên từ từ xa cách. Hơn nữa anh ta, rất bẩn."

"Bẩn?" Đào Nguyện khó hiểu nhìn hắn, không biết từ bẩn này của hắn đang ám chỉ điều gì. Là về tình cảm? Yêu rất nhiều người, hay là về cách làm người? Ví dụ như thường xuyên giở trò hãm hại người khác chẳng hạn.

"Chỉ cần có thể đạt được mục đích của mình, anh ta có thể lên giường với bất kỳ ai." Trịnh Huyên Lâm vẫn còn cảm thấy ghê tởm khi nghĩ đến những gì Trình Dịch đã nói với mình cách đây rất lâu.

Đào Nguyện hơi kinh ngạc, trình độ này đúng là rất bẩn thỉu, thật sự nhìn không ra Trình Dịch lại là người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau